Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực

Chương 2



Thời gian cô và anh quenbiết nhau còn sớm hơn so với Hạ Lập Dương …… Làm sao có thể? Nếu như biết anh,khi lúc cô đối mặt với người xuất sắc như anh, như thế nào lại hoàn toànkhông có ấn tượng gì?

Mạc Tử Nhân hai taykhoanh trước ngực, lâm vào vô hạn trầm tư. Cô dù cố gắng nghĩ bể đầu, cũng nghĩkhông ra hai người bọn họ đến tột cùng đã gặp mặt nhau ở đâu.

Từ trước đến nay cô đốivới trí nhớ của mình rất có tự tin, không thể không nhận thua. “Anh đang gạttôi có phải không?”

“Tôi không có gạt cô.”anh thong dong nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

Bất quá mới một lát, anhđã nghiêm chỉnh ăn xong gỏi cá tổng hợp trên bàn, xem ra anh là thật sự đóibụng.

“Đối với anh, tôi hoàntoàn nghĩ không ra, chúng ta đến tột cùng là đã gặp mặt nhau ở nơi nào, có thểcho tôi một chút gợi ý hay không?” cô nghi ngờ hỏi.

“Cô tự mình nghĩ đi.”anh tiếp tục ăn sushi.

“Tôi nghĩ không ra.”Chính là không thể nghĩ ra được mới có thể hướng anh cầu viện a! Có thể anh lạingại giải thích rõ, thế này thì cô làm sao mà nhớ ra, chẳng lẽ muốn cô về nhà bắt đầu lục lại sổ lưu niệm hồi mẫu giáo sao?

Có thể coi là cô nghĩmuốn lật xem lại, nhưng năm đó lúc dọn nhà, những thứ đó đều đã vứt đi hết, côhiện nay đang có chỉ là trí nhớ được lưu giữ ở trong đầu.

“Từ từ sẽ nhớ ra, khôngvội, cho dù nghĩ không ra cũng không còn quan hệ; Đúng rồi, cô không phải nóimuốn đền bù tổn thất cho tôi sao? Nếu là cô trước hướng tôi tỏ tình, vậy thìtiếp tục đi.” Sau khi giải quyết nắm sushi, lại đem đĩa sốt barbeque đặt trướcmặt, cũng phân một nửa cho nàng. “Sốt barbeque nơi này rất ngon, cô thử dùngmột chút.”

Mùi thơm của món Sốtbarbeque xông vào mũi, bụng của cô lập tức vang lên những âm thanh réo rắt.

“Bất luậnc cô nghĩ nóicái gì, cũng chờ sau khi ăn no lại nói, tôi không thích bụng rỗng nói chuyện,như vậy sẽ làm cho tâm tình của tôi trở nên thật tệ.” những người biết anh cũngbiết, nói ,về công việc với anh khi anh đói bụng, không thể nghi ngờ là tự tìmđường chết.

Mạc Tử Nhân vẫn chưa trảlời, bụng lại réo lên, mặc dù không quan tâm hình tượng, nhưng việc này cũngquá mất mặt, vì vậy cô không hề kiên trì, yên lặng ăn sốt barbeque mà anh đẩysang cho cô.

Hạ Anh Đông mỗi khi ănmột món cũng sẽ phân cho Mạc Tử Nhân một chút, anh không chỉ có thích ăn, cũngbiết được cách ăn, còn dạy cô ăn gỏi cá phải sử dụng bao nhiêu gia oa cát mét(*) mới có thể vừa đúng — sẽ không bị sặc, lại sẽ không quá mức khó chịu.

(*oa cát mét: mù tạt )

Tình huống hoàn toànkhông giống như cô dự trù — cô không chỉ có không có khẩn trương nói không ralời, cũng không còn sợ hãi tông cửa xông ra, bọn họ lại là phi thường hòa bìnhcùng nhau ăn cơm.

Từ trước đến nay Mạc TửNhân chỉ ăn lưng lửng bụng, bởi vì đồ ăn Nhật ăn quá ngon, mà nhịn không đượcăn no bụng, nhà hàng này thật sự là quá tuyệt vời.

“Ăn ngon không?” Ăn no,Hạ Anh Đông vẻ mặt cũng không lạnh lùng nữa, khóe mắt khẽ nheo nheo, tựa hồ tâmtình không tệ.

“Ừ, ăn thật ngon.” côvừa lòng thỏa mãn trả lời.

“Thích là tốt rồi, vềsau tôi sẽ thường xuyên dẫn cô đến đây.” Hạ Anh Đông nói rất tự nhiên, phảngphất thật sự đã đem Mạc Tử Nhân coi như là bạn gái.

Trên thực tế, từ ngàyhôm qua anh cũng đã coi cô là bạn gái của mình rồi.

Anh muốn thường xuyêndẫn cô đến đây?! Mạc Tử Nhân nghe vậy, lập tức đột nhiên bừng tỉnh — cô suýtnữa đã quên chính sự, rõ ràng cô là đến đây cởi bỏ hiểu lầm, như thế nào biếnthành hai người cùng nhau ăn cơm? Thiệt là…… Cô như thế nào luôn bị anh nắm mũidẫn đi?

“Hạ…… Anh Đông, việckia, tôi nghĩ tôi vừa rồi đã giải thích được rất rõ ràng, người tronglòng tôi cũng không phải là anh, cho nên tôi không thể nào trở thành bạn gáicủa anh được; Thích là chuyện chủ quan, dù cho điều kiện của anh rất tốt, hơnnữa cho dù chúng ta biết nhau lâu rồi, nhưng đối tượng tôi động tâm cũng không phảilà anh, thật sự…… Thật xin lỗi.”

Bạn tốt Tô Phân từng nóiqua cô quá mức cố chấp, thế nhưng thích một người dài đến bốn năm, cũng khôngtừng thay lòng; Nhưng cô chính là có loại cá tính này, không thể nào nói thayđổi liền thay đổi ngay được.

“Vì cái gì không thể làtôi?” anh hỏi ngược lại.

Mạc Tử Nhân ngơ ngác mộtchút, giống như là không có ngờ tới anh sẽ hỏi như vậy, hơn nữa anh hình như làthật sự muốn nghe được câu trả lời thuyết phục, mới bằng lòng bỏ qua.

Được rồi! Nếu anhđã muốn đuổi theo tìm tòi đến cùng, thì cô liền bồi thường đáp anh tất cả nghivấn. “Tôi cảm thấy được tình cảm là cần thời gian dài bồi dưỡng, không thể nàonhư loại chỉ cần ba phút, là có thể được ăn mì tôm; Dù cho có những người khácyêu thích tôi, tôi cũng vẫn như vậy không thể đáp lại được tình cảm đó, bởi vìtôi thích là Hạ……”

Đột nhiên ý thức đượcchính mình thiếu chút nữa muốn đem tên Hạ Lập Dương nói ra khỏi miệng, nàng lậptức ngừng — ở trong lúc mấu chốt này, nàng cảm thấy ít một chuyện có thểtốt hơn.

“Tôi thích người kiasuốt bốn năm, tôi sẽ chú ý tất cả chi tiết nhỏ của anh ấy, mỗi lần pháthiện một ưu điểm của người đó, tôi liền sẽ thêm thích anh ấy thêm một chút; Nếunhư không phải năm này tháng nọ gặp mặt nhau, muốn tôi đi thích một người thựctại quá khó khăn, cho nên tôi thật sự không thể làm bạn gái của anh, xin anhthứ lỗi cho.” Tình cảm của cô xem như đã bị truyền thống của cha mẹ ảnh hưởngquá nhiều, cô muốn tình cảm là một đời thủy chung.

Hạ Anh Đông nhẹ nhànguống một ngụm trà nóng“Từ từ sẽ đến, tôi không vội.”

Mạc Tử Nhân ngây ngốcmột chút, không quá khó để có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh .“Ýcủa anh là gì?”

“Cô đã nghĩ bồi dưỡngtình cảm, vậy tôi tôn trọng cô, chúng ta từ từ sẽ đến, không vội.” anh dù bậnvẫn ung dung nói, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, làm người ta đoánkhông ra tâm tư.

Mạc Tử Nhân đột nhiên cócảm giác như tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ cảm thụ (*) — cô khôngphải là đã nói không thích anh sao? “Đúng là……”

(*ý câu này có nghĩalà người học võ không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của người học văn [dùngchỉ quan văn và quan võ ngày xưa, nói chuyện mau thuẫn với nhau], Trong hoàncảnh này là hai người không hiểu nhau, khó nói chuyện)

“Cô chán ghét tôi sao?”

Không, cô kỳ thật cũngkhông chán ghét Hạ Anh Đông, cá tính của anh mặc dù lạnh lùng mà khí phách,hành vi lại có vẻ tương đối thành thục, thái độ cũng rất ôn nhu, sẽ không tạothành cô phản cảm, bất quá khó có thể thay đổi chính là ấn tượng đầu tiên anhđể lại cho cô— cô không muốn sau bữa ăn tối này sẽ phải lưu luyến một nam nhân,bởi vậy cô quyết định sẽ đối với anh kính nhi viễn chi (*), dù sao ý nghĩ “Namnhân xấu, nữ nhân không thương” đích thực chưa bao giờ tồn tại ở trong lòngnàng.

(*kính nhi viễn chi:bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tếkhông muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)

Chớ nói chi là cô cănbản một chút không biết về Hạ Anh Đông, cũng không thể lập tức cảm thấy là chánghét anh, hoặc là thích anh.

Mà vô luận là chán ghét,hoặc thích bất cứ người nào, cô cũng sẽ có lý do cụ thể, mà không phải thànhkiến đơn thuần; Giờ phút này, cô đối với anh bình thường giống như là người xalạ.

“ Không phải là ngườikia thì không thể sao?” anh hỏi lại.

“Đúng vậy.” cô thích HạLập Dương, nhưng hắn không biết– thầm mến cùng quen nhau vẫn có một đoạn chênhlệch, thích cũng không bày tỏ, hai người sẽ gặp nhau thoải mái hơn, cô phithường rõ ràng đạo lý này.

“Rất tốt, như vậy chúngta đã hiểu rõ sơ bộ nhận thức chung của nhau.” anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeotay, “Tìm thời gian lại cho cô hiểu rõ tôi hơn một chút, tôi hiện tại có việc,phải đi trước một bước.” anh dùng ngón tay quệt nước tương dính tại bên môi cô,sau đó bỏ vào trong miệng chính mình liếm láp, còn mang theo vẻ vui vẻ mêngười. “Cô từ từ ăn, còn muốn ăn cái gì cũng có thể gọi, không cần phải để bụngđói.”

Nụ cười của anh so vớicử chỉ thân mật kia vừa rồi của anh, còn muốn làm cô cảm thấy rung độnghơn — thì ra là người nam nhân này biết cười, hơn nữa cười rộ lên còn có mộtchút…… Đáng yêu.

Anh xoa xoa đầu của cô,giống như là vẫn chưa thỏa mãn mới đứng dậy rời đi.

Mạc Tử Nhân cả người đềungây dại, có mấy phút không cách nào hoàn hồn, thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ vừamới biết, thậm chí chưa nói tới là bạn bè, cô đối với hắn cũng không có tìnhcảm tốt gì đặc biệt gì, hết lần này tới lần khác, nhất cử nhất động của anh,cũng sẽ làm cho cô quên cả phản ứng, ánh mắt thậm chí sẽ không tự chủ được nhìntheo anh.

Cô để đũa xuống, hai taybưng mặt đang đỏ hồng…… Mặt của cô lại nóng bừng.

Xem ra cô quả nhiênkhông nên tự mình đi chuyến này, cho dù cô có biểu đạt ra ý tứ của bản thân,cuối cùng lại vẫn bị anh nắm mũi dẫn đi, như vậy tựa hồ không tốt lắm……

~~~~~~~~~~

“Ở đâu không tốt?” TôPhân cắn chiếc đũa hỏi.

“Hết thảy…… tất cả đềukhông tốt.” Mạc Tử Nhân cảm thấy có chút khó xử.

“Mình lại cảm thấy, nghĩở một góc độ khác, nói không chừng hai người chính là có duyên với nhau, nếukhông bạn như thế nào đúng lúc như vậy về hướng anh ta tỏ tình!” Tô Phân tậntình thưởng thức đồ ăn Nhật bạn tốt đóng gói từ nhà hàng mang về.

Bởi vì cái gọi là cắnngười miệng mềm, cô mặc dù không biết Hạ Anh Đông, bất quá anh ta rõ ràng cóthể làm cho cửa hàng món ăn Nhật “Lá Liễu” chưa bao giờ mở cửa buổi trưa, phảiphá lệ mở cửa tiệm buôn bán, người nọ nhất định là có thân phận không tầmthường, mặc dù không biết là tốt hay là xấu, nhưng xem dụng tâm của anh tađối với bạn tốt như vậy, cộng thêm mình cũng thu được tương đối chút lợi, chonên cô sẽ thay anh nói vài câu tốt đẹp.

Mạc Tử Nhân không khỏithưởng cho bạn tốt một cái nhìn khinh khỉnh, nếu như không phải là bạn tốt tháokính mắt của cô xuống, thì cũng sẽ không có tình trạng quẫn bách như ngày hômnay.

Mặc dù Mạc Tử Nhân rấtrõ ràng, sự kiện kia không thể tất cả đều trách bạn tốt được, nhưng cô chính lànhịn không được ai oán — cô thật vất vả mới tốt nghiệp, từ đây mới có thể đitìm việc làm kiếm tiền, ngay cả bạn tốt đều đã đi phỏng vấn, cô lại phải vìchuyện này mà phiền lòng. “Đó là một việc ngoài ý muốn!”

Tô Phân nhướng mi, trongmiệng còn đang đút gỏi cá vào miệng, muốn mở miệng, lại một ngụm ăn được oa cátmét “Oa ~~ thiếu chút nữa sặc chết!” Sống sót sau tai nạn, đại khái chính làloại cảm giác tràn đầy xúc động này đi!

“Ăn từ từ, cũng khôngphải là mình sẽ tranh giành với bạn.”

Đầy bàn món ăn, một mìnhHạ Anh Đông cơ hồ ăn một nửa, anh sức ăn không phải là lớn bình thường, vócngười lại bảo trì tương đối vừa phải, nhìn không ra có bất kỳ thịt thừa, thậtkhông hiểu anh bình thường bảo dưỡng như thế nào? Hơn nữa anh tướng ăn cũng rấtưu nhã, so với Tô Phân quả thực là khác nhau một trời một vực.

Nhìn anh ăn cơm giốngnhư là loại cảm giác mắt được thỏa mãn, di……Cô tại sao lại nghĩ đến anh? Thựckhông xong! “Aiz!” Nếu như cô có thể có một chút dũng khí, có lẽ có thể trựctiếp cự tuyệt.

“Đừng thở dài .”

“Không thở dài thì nên làmcái gì bây giờ?”

“Không bằng dựa theo lờicủa anh ta, thử cùng anh ta bồi dưỡng một chút tình cảm.” Tô Phân cũng khôngphải là người gió chiều nào theo chiều đó, chỉ là cô vốn là đối với cá tínhkhăng khăng một mực kia của Mạc Tử Nhân rất không chấp nhận, hi vọng Tử Nhân cóthể sau khi tỏ tình liền nhanh chóng quên Hạ Lập Dương, cho nên mặcdù tình huống hiện tại cùng thực tế có chút khác xa, cũng không thấy đây làchuyện xấu.

“Mình căn bản không hiểubiết về anh ta.”

“Không dùng chút thờigian đi bồi dưỡng tình cảm, ai có thể hiểu rõ ai a? Bạn ngay từ lúc đầu thầmmến Hạ Lập Dương, cũng không phải là đang âm thầm yên lặng quan sát hắn sao?Mình cảm thấy được thầm mến là đơn phương hiểu rõ, hai người chưa bao giờ từngchạm mặt qua, dù cho tỏ tình cũng không nhất định có thể thuận lợi quen biếtnhau, có điểm không thực tế; khác xa với Hạ Anh Đông, anh ta là trực tiếp đứngở trước mặt của bạn bày tỏ muốn cùng bạn bồi dưỡng tình cảm, mình cảm thấy đượclúc này so với lúc đó, có cảm giác chân thật hơn, hai người có thể bắt đầu quansát lẫn nhau, đi đến hiểu rõ đối phương, có vẻ thiết thực hơn, cho nên mình cảmthấy được bạn cần phải thử một chút, hơn nữa bạn cùng Hạ Lập Dương cũng chưachắc đã có khả năng.”

“Vì cái gì?”

Tô Phân cười đáp “Bởi vìmình cảm thấy bạn kỳ thật đã đem hắn tô vẽ quá đẹp, giống như cho dù hắn thốicũng là thơm.” Đừng trách cô dùng từ thô lỗ, sự thật chính là như thế.

“Mình có ngu muội nhưvậy không?” cô dở khóc dở cười cãi lại.

“Như vậy tốt nhất, bởivì bọn họ là anh em họ, cho nên mình cho rằng bạn cùng Hạ Lập Dương căn bảncũng không có khả năng, bởi vì hai người sẽ cảm thấy có ngăn cách, Cho nên bạnkhông bằng hãy cùng Hạ Anh Đông thử một chút, cho dù không có kết quả,nhiều nhất cũng có được một người bạn, việc này cũng không tồi a! Dù sao tạibên cạnh bạn cũng không có người bạn nào ra tay hào phóng đến như thế.” Thứ đồtốt muốn cùng chia xẻ với bạn tốt, vì vậy cô rất hào phóng cùng bạn tốt cùngnhau chia sẻ gỏi cá.

Mạc Tử Nhân bĩu môi nhìnTô Phân một cái. “Tiểu lộn xộn, mình không phải là loại người này!” Mặc dù kinhtế của cô cũng không giàu có, nhưng sẽ không vì tiền mà bán chính mình.

Tô Phân cười tặc tặc, ômcánh tay của cô. “Nhưng mình nói đúng a! Bạn có hay không nghe qua câu danhngôn ‘Một người đắc đạo, gà chó lên trời’ (*)? Bạn có ăn ngon, mình liền có thểđược chia một chén súp, hắc hắc, bạn cũng biết mình là người không có gì hammê, chỉ thích được ăn ngon thôi; dù sao bạn cũng không chán ghét anh ta, thửcùng anh ta quen nhau cũng sẽ không thiếu đi một miếng thịt nào, không phảisao?”

(*Một người đắc đạo,gà chó lên trời’: câu này tựa như một người làm quan cả họ được nhờ của Việt taý, gà chó lên trời = cả họ được nhờ)

Mạc Tử Nhân đương nhiênhiểu Tô Phân là muốn tốt cho cô, cũng không biết tại sao, trong lòng cô buồn bựccảm thấy không nỡ — Hạ Lập Dương tựa như ánh sáng mặt trời, tản ra tia nắng ấmáp, Hạ Anh Đông lại giống như là gió lạnh thấu xương, khó có thể nắm lấy.

Nếu cô thật muốn lấyđược sự ưu ái của Hạ Anh Đông, chỉ sợ cuối cùng trên người mang đầy thươngtích. “Mình chỉ cảm thấy chúng mình hình như là người của hai thế giới……”

Tô Phân đang chăm chúăn, quay lại liếc cô một cái, trêu chọc nói: “Hai người cũng không phải ngườivà quỷ không cùng đường.”

“……”

*******************

Vấn đề phiền não này tạmthời đặt qua một bên, hiện tại điều quan trọng nhất của Mạc Tử Nhân, chính làtìm việc làm kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Trên internet, tất cảtrang web tìm việc làm, cô hết thảy đều đăng kí lý lịch, cũng chuẩn bị tốtnếu đến khi được gọi điện phỏng vấn

Cô rất yêu thích hộihọa, một lòng nghĩ theo đuổi niềm đam mê này, nhưng mà tại cái ngày thi lên đạihọc, cha của cô cũng không may mắn qua đời; Vì vậy cô gạt mẹ, bỏ qua việc học,tìm việc làm trợ giúp kinh tế gia đình, nhưng sau khi mẹ cô biết được, chẳngnhững khuyên cô không cần phải bỏ qua niềm đam mê của mình, còn nói dù cho cóphải ăn cháo, cũng sẽ để cho cô học xong đại học mỹ thuật.

Mẹ cô hy vọng là — cô cóthể hoàn thành mơ ước của cha cô!

Cũng bởi vậy, cô chămchỉ làm việc, một năm sau lại đi thi lại đại học, cũng lần nữa như thi đậu khoamỹ thuật như ý nguyện.

Năm năm này, hai mẹ concô cũng là bởi vì cái tín niệm này mà cố gắng, hôm nay cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là phải chờ đợi, cônhưng lại không biết tương lai — dù cho giáo sư rất coi trọng cô, hi vọng cô cóthể tiếp tục học lên cao, nhưng do muốn sớm tháo xuống gánh nặng trênvai của mẹ, mà cô chỉ có thể nhã nhặn từ chối.

Một tháng trước, Tô Phânbiết tại một công ty quảng cáo đang cần tuyển trợ lý thiết kế, đã nộp đơn dựtuyển cho cô, có thể cô lại không nhận được nửa thông tin phỏng vấn qua điệnthoại.

Cô là cảm thấy có điểmngăn trở, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, quyết định làm theophương thức chủ động xuất kích của Tô Phân, quả nhiên tại vài ngày sau, có bacông ty tìm cô đến phỏng vấn.

Mạc Tử Nhân rất rõ ràngcá tính của mình không đủ sinh động, không đủ chủ động, cũng không khéo về giaotiếp như Tô Phân, nếu như đi làm ở công ty quảng cáo, không đến ba ngày tiếptheo sẽ bị đá ra ngoài—vì cá tính của cô rất thẳng thắn, cô đúng là phithường tự nhiên biết rõ bản thân mình.

Thật may là tính nànglạc quan, cũng rất thích cùng trẻ nhỏ cùng một chỗ, cho nên sau khi nhận đượclệnh triệu tập công tác cùng phòng vẽ tranh có quan hệ, cô lựa chọn ‘Phòngtranh Lam Thiên’

Ông chủ chỗ đó là mộtngười tốt, cho dù biết được cô không có kinh nghiệm dạy học, nhưng vẫn lànguyện ý huấn luyện cô.

Ngày đầu tiên tìm đượcviệc, Mạc Tử Nhân quyết định cùng Tô Phân đi “Lá liễu” ăn mừng, khi đến trongtiệm mới biết được danh sách hẹn trước, đã đẩy đến ba tháng sau, hai người đềuthất vọng.

“Tiểu lộn xộn, thật ngạiquá.” Đều do cô không có hỏi thăm rõ ràng, còn tưởng rằng người đến là tốt rồi.

Tô Phân quả thật có điểmthất vọng, nhưng tâm ý của bạn tốt là quan trọng hơn. “Không quan hệ a!‘Lá liễu’ rất quý, nói không chừng chúng ta đi vào, ăn chỉ có thể ăn một đĩagỏi cá ; để mình tính xem, chúng ta đi ăn sushi giá rẻ hơn, dù sao chỉ cần thịtcá tươi ngon, ở nơi nào ăn cũng không quan trọng.”

“Không quan hệ, mình hẹntrước, lại từ từ tiết kiệm thêm tiền, ba tháng sau chúng ta lại đến ăn.” cô tạicuộc sống ở Đài Bắc luôn được Tô Phân chiếu cố, mà ngay cả chỗ ở cũng do TôPhân cung cấp, còn hoàn toàn không thu tiền thuê phòng, ba bữa cơm cũng sẽchiếu cố cô, cho nên cô muốn tìm cơ hội báo đáp tấm lòng của bạn tốt.

“Tốt, chờ ba tháng sautúi tiền đầy, đến lúc đó cũng có thể ăn được tương đối nhiều, chúng ta đithôi!” Tô Phân ôm lấy vai bạn tốt, cười cười nói.

“Tiểu Nhân.”

Đang muốn rời đi, Mạc TửNhân đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc, quay đầu lại trông thấy HạAnh Đông đang đứng ở trước cửa tiệm.

Bởi vì lúc trước phiềnlòng về tìm việc, lại cảm thấy chỉ cần một thời gian Hạ Anh Đông sẽ quên hếtmọi việc, cho nên chọn lựa hình thức hoàn toàn bị động; Hôm nay xa cách mộttháng, cô vốn cho là mình rất nhanh hết thảy sẽ quên anh, không nghĩ tới lạinhớ rõ tiếng nói trầm ổn của anh như vậy.

Tô Phân nhìn Hạ Anh Đôngmột chút, nhìn lại bạn tốt một chút, quyết định ngoan ngoãn xem cuộc vui, dùngbất biến ứng vạn biến, dù sao Hạ Anh Đông đúng là một người bạn phóng tay xa xỉa!

“Làm sao cô lại ở chỗnày?”

“Làm sao anh lại ở chỗnày?”

Oa ~~ bạn tốt không phảinói cũng không cùng anh ta liên lạc sao? Như thế nào hai người vừa mở miệng đãnói ra lời giống nhau như vậy, thật là ăn ý !

Hạ Anh Đông yên tĩnh chờcô mở miệng trước.

“Tôi hôm nay mới vừa tìmđược việc làm, muốn cùng người bạn đi ăn mừng, bất quá tiệm này danh sách hẹntrước đã đẩy lên đến ba tháng sau, chúng tôi bây giờ đang muốn rời đi.” Cô làcho tới hôm nay mới biết được “Lá liễu” cũng không phải là nhà hàng nơi ngườibình thường có thể vào ăn được!

Cô không rõ ràng lắmnghề nghiệp của Hạ Anh Đông là gì, nhưng có thể cảm giác được anh tựa hồ rấthưởng thụ, tiền tài mang đến cho anh cuộc sống đầy đủ

Hạ Anh Đông duy trì vẻmặt lãnh đạm trước sau như một, nhìn phục vụ sinh hỏi: “Phòng của tôi hôm naycó người sử dụng sao?”

“Không có, Hạ tiênsinh.”

“Tốt lắm, anh mang haingười bọn họ vào phòng của tôi.”

“Dạ, hai vị tiểu thư mờiđi theo tôi.” Phục vụ sinh lập tức gập người đưa tay ra mời.

“Cám ơn!” Tô Phân mặtmày hớn hở, chính là đi vào.

Mạc Tử Nhân còn lại làtâm sự nặng nề, đi ngang qua bên cạnh Hạ Anh Đông, lúc muốn hướng anh nói tiếngcám ơn, bị một cánh tay của anh chặn ngang, ngăn cản lại.

“Làm sao vậy? Giống nhưkhông quá cao hứng !” Hạ Anh Đông cẩn thận quan sát cô, xem khí sắc của cô cũngkhông tệ lắm, chỉ là tựa hồ có điểm gầy.

“Không có, cám ơn anh……Anh Đông.” Hai người bọn họ quan hệ thật sự có điểm kỳ lạ, cũng không phải quanhệ bạn bè, nhưng Hạ Anh Đông lại giống như là muốn “Theo đuổi” cô, chỉ là đếnnay vẫn chưa có động tác tiếp theo, làm cho cô cũng không biết như thế nào chophải.

Anh rõ ràng nói muốncùng cô bồi dưỡng tình cảm, nhưng không thấy có bất kỳ chủ động mời, chẳng lẽđây là phương thức bồi dưỡng tình cảm khác sao? Cô muốn hỏi, lại nghĩ tới lúcban đầu là cô không muốn cùng anh tiến triển thêm một bước, hiện tại hỏi chẳngphải là có vẻ già tạo sao?

“Không cần cảm ơn, chỉcần cô vui vẻ là tốt rồi.” anh nhàn nhạt nói, đưa tay chạm vào mái tóc dài củacô — anh rất thích xúc giác đầu ngón tay theo tóc cô trợt xuống

“Anh có việc phải đisao?” cô lễ phép hỏi.

“Ừ, tôi còn có việc phảiđi trước; hai người từ từ ăn, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng để đói bụng.” HạAnh Đông nói xong, kìm lòng không đậu ôm lấy cô.

Một tháng không thấy, anhrất nhớ cô–

Ngay cả chính anh cũngkhông ngờ tới, bản thân đối với cô chú ý kỳ thật rất sâu sắc, thậm chí đạt đếntrình độ tưởng niệm; cô giống như là một bông hoa trắng nhỏ bé tầm thường venđường, nhưng lại vững vàng bắt được ánh mắt của anh, làm cho anh như thế nàocũng không thể quên được.

Mạc Tử Nhân không nghĩtới anh sẽ có cử chỉ như vậy, cả người bị anh ôm vào trong ngực, hơi thởcủa anh phun tại trên tóc của cô, thân thể của anh tản mát ra mùi mê người ,hai người rất gần nhau, làm cô thoáng cái liền cảm thấy luống cuống, trái timnhảy cực kỳ mau, rất nhanh……

Cô trời sinh tính thẹnthùng, chưa bao giờ từng cùng nam nhân tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng côcũng không bàixích, cũng rất thích hương vị trên người anh, đó là một loại hơi thở nhàn nhạt,hơi thở nhu hòa của anh xâm lược đầy khí thế, làm cho cô không hề sợ hãi nhưlần đầu tiên, nhưng vẫn có chút không quen.

Dù sao, hai người bọn họkhoảng cách thật sự là quá gần!

Hạ Anh Đông muốn ôm càngchặt hơn, lại phát giác cô ở trong ngực có cử chỉ muốn chạy trốn, vì vậy anhnhẹ nhàng thở dài, buông tay – dù rất muốn ôm nàng nhiều thêm một giây,nhưng anh nhất định phải tôn trọng nàng.

Cũng là bởi vì quá mứccoi trọng cô, cho nên anh nguyện ý tuân thủ quy tắc của cô.

Anh am hiểu nhất đúng làsăn bắn cùng chờ đợi, chỉ cần cuối cùng có thể đạt được điều anh muốn, vô luậnphải mất bao nhiêu thời gian đều đáng giá.

“Tôi đi trước, cô cứ từtừ ăn, hôm nào lại liên lạc.” Nói xong, lòng bàn tay to dày lại khẽ vuốtlên trên gương mặt của cô.

Động tác nho nhỏ nàyphảng phất như mặt nước rung động, chợt nhìn lại không có tạo thành ảnh hưởngquá lớn, nhưng trên thực tế, dưới mặt nước đã lăn tăn gợn sóng.

Cho đến khi xe của anhchạy cách xa tầm mắt, Mạc Tử Nhân mới cảm thấy một hồi mệt lả, cùng cảm giácphân vân nồng đậm; Cô hoàn toàn không hiểu mình làm sao vậy, lại sẽ có tâm tìnhmâu thuẫn như vậy — nghĩ muốn cách anh rất xa, có thể vừa nhìn thấy anh, lạimuốn cùng anh ở cùng một chỗ lâu một chút, thực không hiểu nổi!

Tay đặt lên lồng ngựcnghe nhịp tim đập mạnh mẽ, cho đến khi nhịp đập trở lại bình thường, cômới đi vào gian ghế lô

Tô Phân vừa nhìn thấycô, cười đến phi thường vui vẻ. “Tử nhân, bạn trai của bạn thật tốt, lại cònnói muốn cho chúng ta tùy ý lựa chọn đồ ăn, anh ta sẽ trả tiền, thật sự là quáhạnh phúc a!” Cho nên cô rất dùng sức gọi thức ăn, một chút cũng không nươngtay.

“Tiểu lộn xộn, anh ta……Không phải là bạn trai của mình.” Mạc Tử Nhân đỏ mặt phủ nhận.

Tô Phân tặc tặc cườinói: “Nhưng không thể phủ nhận chính là, bạn đã bị anh ta hấp dẫn đi?” haingười học cùng lớp khi ở Đại học, lại ở cùng một nhà, nếu không hiểu rõ cô liềnuổng công đã là bạn tốt.

“Mình không biết…… Mìnhthật sự không biết nhiều về anh ta, anh ta rõ ràng có số di động của mình,nhưng cũng không có gọi cho mình lần nào……” Giả sử Hạ Anh Đông đối với cô hứngthú đã lạnh nhạt, vì sao vừa rồi trông thấy cô, lại vẫn sẽ có hành động thânmật như vậy?Có thể anh lại không chủ động gọi điện thoại cho cô, làm cho côhoàn toàn không rõ anh đến tột cùng là đang suy nghĩ gì.

“Vì sao bạn không chủđộng gọi cho anh ta?” Tô Phân từ trước đến nay theo quan điểm nam nữ nganghàng, mới sẽ không ngây ngốc chờ.

“Mình trước cự tuyệt anhta, sau lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, không phải là sẽ có vẻ thật kỳquái sao?”

“Làm sao? Hiện tại cũngcoi trọng nam nữ ngang hàng, nếu như bạn đối với anh ta thật sự quan tâm, thìphải chủ động một chút, nếu không chờ anh ta bị cướp đi, bạn lại khóc cũng đãkhông kịp.” giống với bàn bày đầy gỏi cá, nếu không phải vội vàng ăn, chờkhông mới mẻ liền lãng phí.“Lấy ra dũng khí thầm mến của bạn đối với Hạ LậpDương, để tìm kiếm tình yêu từ người thứ hai đi!”

“Phốc!” Mạc Tử Nhân bịTô Phân chọc cười. “Bất quá anh ta thoạt nhìn thật sự rất phóng khoáng……”

“Cho nên bạn càngphải nắm chắc thời cơ, ra tay thật chính xác, ngàn vạn đừngmềm lòng!”

Lúc này phục vụ sinhmang thức ăn lên, Tô Phân quả thật phát huy công lực ra tay nhanh chuẩn, chínhxác, lập tức đem gỏi cá trong mâm thành từng mảnh toàn bộ quét tiến trongbụng, không chút nào nương tay.

“Tiểu lộn xộn, mình thậtsự không biết……Anh ta thành thục lại có mị lực, xem ra giống như là vì sựnghiệp, anh ta biến thành như vậy, như thế nào đối với mình cũng không có chútnào thu hút, thì làm sao có thể sinh ra hứng thú đây? Mình thật là sợ anh tachỉ là cảm thấy mình đơn thuần dễ gạt, mới có thể muốn cùng mình vui đùa mộtchút mà thôi.” Điều cô lo lắng tuyệt không phải lo sợ không đâu, mà là sau khiquan sát kĩ mới đưa ra được kết luận –

Hạ Anh Đông lớn lên rấtđẹp mắt, ăn mặc lại lịch lãm, phóng khoáng…… Xác thực như theo lời của Tô Phânlà thập phần xa xỉ, nam nhân như vậy bên cạnh khẳng định không thiếu người đẹpvây quanh, như thế nào đối với cô lại cảm thấy có hứng thú?

“Ngô…… Tượng gỗ cảmthấy……” Tô Phân cố gắng nuốt. “Tình cảm rất chủ quan, cuối cùng vẫn là còn muốnxem ý của bạn, chẳng qua nếu như ngay cả tìm hiểu cũng chưa thử liền đã buôngtha, bản thân mình sẽ cảm thấy rất đáng tiếc; Mà suy nghĩ chu đáo tuy tốt,nhưng nghĩ quá nhiều cuối cùng cũng sẽ biến thành chướng ngại vật, chẳng bằngnên bạo gan tin tưởng trực giác của bạn, thích liền thích, chán ghét liền chánghét, thuận tiện thay đổi một chút cá tính của bạn.” Nói xong tiếp tụchướng đĩa thức ăn tiến công.

Mạc Tử Nhân chống cằm,nhìn qua tướng ăn không thể xưng được là thanh tú của bạn tốt thở dài, trựcgiác của cô đối với Hạ Anh Đông là cái gì đây? Có lẽ cô có thể tìm chút thờigiờ nghiêm túc ngẫm lại.

*******************

“Tôi rất kiên trì khôngđể cho Mạc tiểu thư thanh toán, nhưng cô ấy so với tôi càng kiên trì hơn, nóinhất định phải trả; Cô ây nói cùng Hạ tiên sinh cũng không quá quen thuộc cholắm, cho nên không thể để cho ngài thanh toán, cuối cùng tôi chỉ có thể nói vìcô ấy là khách quý, nên được giảm giá, tổng cộng là bốn vạn bảy ngàn nguyên.”Quản lý làm hết phận sự, hướng phía Hạ Anh Đông bẩm báo kết quả ngày đó.

Bốn vạn bảy ngàn nguyên,đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học mà nói, đúng là một khoản consố không nhỏ, cô cố chấp làm anh rất kinh ngạc, chỉ là không biết tháng sau đợicô lúc trông thấy giấy tờ, có phải hay không vẫn sẽ cố chấp như thế.

“Món ăn đều là do cô ấygọi?” Cầm lấy hóa đơn cô ký, anh phảng phất có thể trông thấy bộ dáng, và vẻmặt thành thật của cô.

“Không, là bạn của Mạctiểu thư gọi, toàn là nguyên liệu nấu ăn hạng sang, mà Mạc tiểu thư cũng khôngngăn cản.” “Tốt, tôi biết rồi.”

“Tôi đi ra ngoài trước,Hạ tiên sinh.” Quản lý nhẹ nhàng gật đầu, đóng cửa, rời khỏi phòng làm việc.

Trình Diệu Ngang ở mộtbên rốt cục mở miệng “Lập Dương nói với tôi, ông chủ đối với bạn học của hắnnhất kiến chung tình (*), tôi vốn đang không tin, bây giờ nhìn lại đúng là sựthật, việc này thật đúng là không giống tác phong của ngài.”

(*nhất kiến chungtình: vừa gặp đã yêu)

Hắn biết Hạ Anh Đôngcũng sẽ không dừng cước bộ — một khi con mồi xuất hiện, Hạ Anh Đông nhất địnhsẽ bằng tốc độ nhanh nhất săn bắn thành công, tuyệt không lãng phí nửa điểmthời gian.

“Cô ấy…… Không giống vớinhững người khác.”

“Có nhiều đặc biệt?”Trình Diệu Ngang là trợ lý của Hạ Anh Đông, liên tục thay Hạ Anh Đông xử lýviệc vặt lớn nhỏ, cũng không gặp Hạ Anh Đông đối với bất kỳ nữ nhân nào có sựquan tâm lớn đến như vậy.

Hôm nay Hạ Anh Đông rốtcục động tâm, bảo hắn sao lại không hiếu kỳ cho được.

Hạ Anh Đông nhìn hắn mộtcái, nhàn nhạt hỏi: “Tôi là mời anh tới để quản lý, hay là đến để hỏi chuyệnriêng của tôi?”

“Nếu như là trợ lýchuyên nghiệp, đương nhiên muốn hết sức xử lý tất cả những điều khiến ông chủlo nghĩ.” Trình Diệu Ngang lưu manh nói — bọn họ biết nhau đã hơn mườinăm, đã sớm hiểu rõ cá tính của nhau, biết rõ ranh giới cuối cùng ở nơi nào.

“Anh làm không tốt, tôicòn là sẽ đuổi anh đi!” Hạ Anh Đông ngữ khí mang giọng uy hiếp.

Trình Diệu Ngang lộ ravẻ mặt bi ai “Tôi tin tưởng trên đời này ngoại trừ tôi ra, rốt cuộckhông ai dám nhận lấy phần công việc này, so với leo lên ngọn núi thánh mẫu (*)còngian khổ hơn gấp mấy lần.”

Không chỉ có phải làmviệc ngoài giờ, mà còn không được tăng lương; Mặc dù tiền lương đầy đủ nhưng cóhơi chút chạm tới tổn thất đến giấc ngủ của hắn, nhưng nói tóm lại, đây là phầncông tác cố hết sức, chứ không phải nịnh nọt ; Mà hắn sở dĩ có thể chống đỡ lâunhư vậy, tuyệt đối không phải là do tình cảm bạn bè, mà là năm đó quá ngốc, hồđồ ký xuống khế ước bán thân — không có làm hết ba mươi năm không được tạm rờichức vị!

Hạ Anh Đông lười khôngmuốn tranh luận với hắn. “Vách tường ‘Cái hẻm nhỏ’ phải xử lý như thếnào?”

Ông chủ vừa hỏi, TrìnhDiệu Ngang lập tức khôi phục lại thái độ, xứng đáng là một trợ lý chuyênnghiệp, đẩy gọng kính lên báo cáo “Lập Dương bởi vì tạm thời có việc, nên khôngthể vẽ vách tường, cho nên chúng ta nhất định phải tìm người khác, bộ phận đãbắt đầu phỏng vấn.”

“Nó có chuyện gì?”

“Nghe nói là muốn đi dulịch vòng quanh trái đất.” Mặc dù Hạ Lập Dương bắt hắn phải giữ kín bí mật,nhưng ông chủ vẫn là lớn nhất, hắn không thể không thẳng thắn.

“Thằng oắt này, tốtnghiệp xong lại thoải mái như vậy, anh nói với nó trước khi không tìm đượcngười thích hợp, đừng nghĩ đi du lịch vòng quanh thế giới!”

“Tôi đã biết, đúng rồi,ông chủ, đừng nói tôi lắm miệng, tôi còn là muốn cho ngài một lời khuyên” ôngchủ tốt thì hắn mới tốt; ông chủ hạnh phúc, hắn cũng hạnh phúc, vì ông chủ suynghĩ chẳng khác gì là thay mình suy nghĩ.

“Đừng nói nữa, thật lànhiều lời…..”

Trình Diệu Ngang mớikhông để ý anh, tiếp tục nói. “Nam nhân theo đuổi nữ nhân, nên tích cực mộtchút mới tốt, nếu không chờ mất đi liền hối hận không kịp, đây là kinh nghiệmcủa tôi.”

“Nhớ ngày đó tôi đuổitheo vợ của tôi, dựa vào cái lưỡi uốn ba tấc và da mặt dày đạn bắn không thủng,cuối cùng mới có thể ôm người đẹp về; Mặc dù điều kiện của ngài so với tôi tốthơn một chút, nhưng là ngàn vạn đừng quá chủ quan, dù sao lòng của nữ nhân, nhưmò kim dưới đáy biển.”

Hạ Anh Đông đương nhiênhiểu đạo lý này, lần này gặp lại là kết quả mà anh chưa bao giờ từng nghĩ qua,cô xông vào giữa cuộc sống của anh, lại càng là việc ngoài ý muốn, ở trong nháymắt, anh lập tức đã quên suy tính thực tế, chỉ muốn vững vàng ôm lấy cô, nắmchặt cô, nghĩ liều lĩnh đem cô giữ ở bên người, anh sẽ thương cô, chiếu cố côcả đời, nhưng anh đồng thời cũng sợ ở gần cô quá, sẽ làm bí mật anh cấtgiữ bao lâu nay, bị cô phát hiện — anh đối với cô có thật nhiều cảm xúc.

“Nếu như có thể, tôi thàrằng cô ấy vĩnh viễn cũng không nhận ra tôi, cũng không cần hận tôi cả đời.”Chỉ cần cô có thể lái được tâm, anh tình nguyện một mình bị dày vò là tốt rồi.

Trình Diệu Ngang khônghiểu ý tứ của Hạ Anh Đông. “Vì cái gì?”

Hạ Anh Đông tựa lưng vàoghế ngồi, nhắm mắt nói “Đây là tôi nợ cô ấy, khó có thể trả hết.”

Rất rõ ràng Hạ Anh Đônglà tránh đi, không nói ratrọng điểm, cho nên sự kiện kia khẳng định đối với anhrất trọng yếu, bởi vậy Trình Diệu Ngang không có lại truy vấn, vẻn vẹn là nhànnhạt bày tỏ “Ngài đã cảm thấy là khoản nợ, liền nghĩ biện pháp hoàn lại; Nếunhư thực phải xin lỗi cô ấy, rồi đền bù tốt, làm cho cô ấy hạnh phúc, đừng đểlại tiếc nuối.”

Nói xong lời nên nói củamình, Trình Diệu Ngang đem phòng làm việc để lại cho Hạ Anh Đông một người trầmtư.

Anh làm sao lại khôngmuốn ở gần cô hơn, để cảm giác nhiệt độ cơ thể của cô, nhịp tim đập của cô,cùng hô hấp của cô, bất đắc dĩ tâm tình chột dạ làm cho anh chỉ có thể nơm nớplo sợ, dù cho một mực tìm cô, cũng không dám tùy tiện bước vào cuộc sống củacô, chỉ sợ lần nữa đối với cô tạo thành tổn thương không thể tránh né

Mà sự chủ động của anhcũng chỉ là thành hành vi đang chờ đợi –

Chờ đợi cô nguyện ý tiếpnhận anh, cho nên anh thả chậm cước bộ, phối hợp quy tắc của cô; Dù cho cũngkhông tin tưởng duyên phận, chỉ tín nhiệm chính mình, nhưng lúc đối mặt với cô,anh lại nguyện ý phá lệ, đơn giản là vì cô là tình yêu của anh, có thể gặp màkhông thể cầu.

Một tiếng nổ ầm vang,phá vỡ suy nghĩ của anh, anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một màn mưa chiếunghiêng xuống, tí tách rơi trên cửa kính, làm cho anh nhớ lại ngày bọn họ quenbiết, trời cũng mưa như thế này –

Đó là một trận mưa rấtlớn, phảng phất vĩnh viễn cũng sẽ không dứt……