Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 8



Nghe được lời nói ấy, tôi không kìm được vui sướng, xoay người, hung hăng hôn lên môi của Lê Trạch. Sau đó eo tôi liền bị hắn ôm lấy, hai tay tôi vịn vào cổ, mặt chôn ở hõm vãi hắn. Theo từng động tác gặm cắn của Lê Trạch, cơ thể tôi cũng run lên. Cuối cùng, hắn ôm lấy tôi rời khỏi quán bar.

Chúng tôi lên xe, trở lại căn hộ của Lê Trạch.

Lần này, hắn ôm tôi lên lầu.

Khi hắn cẩn thận đặt tôi lên giường, phủ người lên cơ thể tôi, tôi có thể cảm nhận được lửa nóng kích tình cùng ham muốn giam giữ mãnh liệt. Mà lòng tôi, với việc sắp xảy ra, lại tràn đầy mong đợi.

Thời khắc tôi trở thành người phụ nữ của Lê Trạch, cuối cùng tôi cũng nghe được lời tỏ tình của hắn.

“Vật nhỏ, anh yêu em!”

Sau đó tôi khóc. Có thể là do niềm hạnh phúc đè nén trong lòng, hoặc có khi, là do sự đau đớn trên cơ thể.

Lê Trạch thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng vấn vít bên tai, lần đầu tiên tôi biết người đàn ông lạnh lùng này cũng có thể nói được những lời không biết xấu hổ như thế!

“Vật nhỏ, đừng siết chặt, anh chịu không nổi!”

“Bé con, tuổi em còn nhỏ, tại sao dáng người lại bốc lửa như vậy? Anh yêu em chết mất!”

Sau đó, tôi liền bị những lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt mà bật cười.

Chúng tôi dây dưa triền miên như vậy cho tới rạng sáng, mới kiệt sức ôm nhau ngủ. Toàn thân tôi mỏi nhừ, không chút khí lực bị hắn kéo vào lòng.

“Bảo bối, đau không?”

“Đau!”, tôi hung hăng chọc chọc vào ngực hắn, cáu kỉnh nói.

“Xin lỗi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.”

Tôi không trả lời, ôm lấy cổ hắn chuẩn bị đi ngủ.

Người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, một lát sau mới nỏi:

“Hôm qua anh đã từ hôn với cô ấy rồi.”

Tôi sửng sốt, ngồi bật dậy chăm chú nhìn hắn. Hắn nhéo nhéo mũi tôi rồi vươn tay kéo tôi vào lòng lần nữa. Tôi ngửa đầu, nhìn hắn.

“Cô ấy chịu sao?”

“Em nói thử xem.”

“Khẳng định là không!”

Lê Trạch cười cười, chỉnh lại tư thế cho tôi nằm thật thoải mái, vẻ mặt hắn rất nhu hòa. Nhưng đáy mắt hắn, tôi lại cảm nhận được sự ưu thương quen thuộc

“A Trạch, có phải chuyện này rất khó giải quyết không?”

Lê Trạch nhìn tôi một cái, nhẹ khép mí mắt, lông mi dài khẽ rung, có chút mệt mỏi, khóe miệng cong cong. Một lát sau thú tính nổi lên, hắn lật người đè tôi xuống dưới, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Bé con, có phải em nhất thời cao hứng nên muốn chơi đùa cùng anh?” , giọng nói dường như mang theo chút khẩn trương.

Tôi trừng mắt nhìn Lê Trạch:

“Có thể loại như vậy sao? Nếu không phải là yêu anh yêu muốn chết, cần gì em phải tự làm khổ mình mà theo đuổi anh?”

Nghe xong, hắn cúi đầu, hôn lên trán tôi, mi tâm, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở cánh môi, mắt khẽ mở, giọng điệu vô cùng kiên định.

“Bất kể khó khăn hay chuyện gì khác, đời này kiếp này, em chỉ có thể là của tôi!”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Những ngày vui vẻ thường trôi qua rất nhanh. Theo thường lệ, mỗi ngày tôi đều tới quán bar, kể từ lời tỏ tình trong đêm giáng sinh, tôi liền tự cho mình làm bà chủ ở đây rôi n.n. Lê Trạch đối với hành vi hoành hành ngang ngược trong quán bar của tôi, cho tới giờ đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cho dù là hành động quá mức tới đâu đi nữa. Ví dụ, hắn đang bàn luận công việc với đối tác, thời điểm tôi áp bức bảo vệ cho tôi đi vào, hắn sẽ xách tôi giống như xách con gà con đến phòng làm việc của hắn, sau đó hai chúng tôi bắt đầu ‘giày xéo’ lẫn nhau. Mục đích của tôi vừa đạt được, sẽ lại ăn no dửng mơ mà hoành hành ngang dọc ._.

Cuộc sống hạnh phúc cũng chỉ kéo dài được hai tháng. Vừa sang năm mới không được mấy ngày mà tôi, đã bị cuộc điện thoại của Đỗ Hân Di gọi tới nhiễu loạn. Thực ra tôi đã chờ cô ấy gọi điện chủ động tìm mình từ lâu rồi. Bất kể tôi có đồng ý hay không, khi giữa chúng tôi xảy ra chuyện tình tay ba, theo như kích tình phát triển, cô ấy chắc chắn sẽ phải đến tìm tôi, hoặc là khiêu khích, hoặc là khẩn cầu tôi buông tay.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán coffee. Ngày đó mưa rơi lất phất, cho nên khi tôi một thân hàng hiệu đi ra cửa, thấy bên ngoài trời âm u đất mịt mù, tinh thần nháy mắt giảm đi một nửa. Đứng ở cửa nhìn mưa rơi tí tách gần mười phút, tôi quay người đi lên lầu, thay lại đồ. Áo T-shirt, quần jean ngắn, giày Cavans, tóc cột đuôi ngựa. Cuối cùng nghênh ngang đi ra ngoài (o.O)

Tôi ngồi đó, đối diện với cô gái xinh đẹp mặc trang phục được thiết kế cầu kỳ khéo léo. Thấy nơi đáy mắt cô ấy hiện lên sự khinh miệt, tôi lại cười thầm trong lòng.

“Hoàng Kiều Kiều tiểu thư, xin chào, tôi là vợ chưa cưới của Lê Trạch, Đỗ Hân Di.”

“À, A Trạch đã nói với tôi về chị. Chị Hân Di, chào chị!”

Vị mỹ nhân đối diện nhìn vẻ mặt tôi không có chút gì chứng tỏ đang sợ hãi, khẽ cắn môi, sau đó u oán nhìn tôi nói:

“Hoàng tiểu thư vẫn còn đi học?”

“Vâng, mới năm nhất đại học.” tôi uống nước trái cây ngoan ngoãn trả lời.

“Như vậy đi, tôi cũng không vòng vo nữa, tôi hẹn cô ra ngoài hôm nay chỉ hi vọng cô có thể rời xa Lê Trạch, dù sao thì cô cũng không ngăn cản được việc chúng tôi đính hôn đâu.”

Tôi mím môi, đối với sự thẳng thắn này của Đỗ Hân Di lại cảm thấy có chút vô vị. Cô ấy không mắng chửi tôi, cũng không nước mắt nước mũi đầm đìa ngồi khóc lóc kể lể, cứ lãnh đạm như thế đem một câu thoại kinh điển nói ra.

Tôi có chút khó chịu trả lời:

“Tôi yêu A Trạch, cho nên yêu cầu này, tôi không thể đáp ứng.”

“Hoàng tiểu thư, cô còn nhỏ như vậy, căn bản không thể hiểu thế nào là yêu. Nếu như cô thật lòng yêu anh ấy, hẳn cô sẽ không đành lòng để anh ấy mang trên mình cái danh vong ân phụ nghĩa? Nếu như cô thật lòng yêu anh ấy, cô sẽ không để anh ấy ngày ngày sống cuộc sống lo lắng bất an. Nếu như cô thật lòng yêu anh ấy, cô cũng sẽ không đành lòng để người cha nuôi mà anh ấy kính trọng nhất mắng anh ấy xối xả. Nếu như cô thật lòng yêu anh ấy, cô sẽ không để anh ấy mỗi ngày đều bán mạng làm việc để trở về với cô! Cô chỉ biết đoạt đi tình yêu của anh ấy, nhưng lại chưa bao giờ chia sẻ cùng anh ấy bất cứ thứ gì. Cô, không xứng để yêu Lê Trạch!”

Giọng nói của cô ấy rất thấp, hơi run.

Tôi cúi đầu, trước mắt là một mảnh mơ hồ, trong lòng đau. Hóa ra là vậy, khó trách gần đây A Trạch lại gầy như vậy, khó trách mỗi lần mỗi lần tôi nhìn anh đều thấy dáng vẻ mệt mỏi ấy, khó trách được sắc mặt anh càng ngày càng khó coi. Chuyện Đỗ Hân Di nói, một chút tôi cũng không biết.

Nguyên nhân khác khiến cho tôi khổ sở chính là, Đỗ Hân Di thật lòng yêu Lê Trạch, còn tôi, là kẻ thứ ba đi phá hoại tình cảm của người khác!

Ánh mắt cô ấy khi nói ra những lời đó tràn ngập đau thương, đôi mắt phiếm hồng khiến tôi càng thêm áy náy.

Thời điểm nước mắt sắp rơi, tôi đứng lên, chân thành mở miệng:

“Cám ơn chị đã nói cho tôi biết những chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ, tạm biệt!”

“Kiều Kiều, giả như anh ấy bây giờ thật sự yêu cô, nhưng áp lực nhiều như thế, cô cho rằng tình yêu của hai người sẽ duy trì được bao lâu? Coi như anh ấy sẽ mãi yêu cô, thì cũng có lúc phải mệt mỏi, mà cô thì không thể làm điều gì cho anh ấy. Vậy nên, tôi xin cô, tha cho anh ấy được không? Tôi không chịu được khi nhìn anh ấy hằng ngày phải dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được, xem như tôi cầu xin cô, được không?”

Tôi nhắm mắt, một giọt nước nhỏ rơi xuống tách coffee. Giống như một kẻ phạm tội, tôi lao ra ngoài.

Cơn mưa lất phất lúc nãy không biết từ bao giờ đã trở nên nặng hạt.

Tôi không dùng ô, cứ như thế chạy trong mưa, đầu óc trống rỗng…

Thời điểm tôi về tới nhà, cả người đều ướt đẫm. Hoàng Vũ mở cửa, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển thành lo lắng, tôi gọi một tiếng “anh”, sau đó ngã vào trong ngực anh ấy. Ý thức hoàn toàn mất đi….

Lúc tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện, trên tay cắm đầy kim, tôi kéo kéo cánh tay người đàn ông đang gục đầu ngủ cạnh giường.

Hoàng Vũ cảm giác được tôi đùng vào, có lẽ cũng đã an tâm, khuôn mặt tái nhợt giờ có chút huyết sắc, xoa đầu tôi khẽ nói:

“Kiều Kiều, em tỉnh rồi, em có biết vừa rồi hù chết anh không? Đợi đây anh đi gọi bác sĩ.”

Tôi nhìn Hoàng Vũ, cổ họng khô đắng, không thể nói được, chỉ có thể gật đầu một cái.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói nhiệt độ đã hạ xuống, nếu không khó chịu ở đâu nữa thì truyền dịch xong có thể xuất viện.

Hoàng Vũ rót nước đưa cho tôi, ngồi yên cạnh giường đau lòng nói:

“Chuyện gì xảy ra? Cãi nhau với Lê Trạch?”

Tôi uống được phân nửa cốc nước liền đặt sang một bên, kéo chăn lên tới cổ:

“Đỗ Hân Di tìm em, chị ấy nói A Trạch bây giờ sống rất mệt mỏi, muốn em buông tay.”

Hoàng Vũ ôm lấy mặt, im lặng rất lâu, sau đó thở dài:

“Kiều Kiều, nếu có thể đặt xuống thì đặt xuống đi. Anh từng thấy cậu ấy ngồi ở một quán bar khác uống rượu, đoán chừng là có tâm sự.”

Tôi cúi thấp đầu, không nói gì, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn, mắt đã ngập nước tự bao giờ, giọng nói cũng có chút run rẩy:

“Anh, lần này em sẽ để Lê Trạch quyết định, em không muốn ép buộc anh ấy, chỉ cần anh ấy muốn em đi, em sẽ đi, không quấy rầy, không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”

Hoàng Vũ nhìn tôi, trong mắt là sự lo lắng không thể nói ra. Đứng dậy, anh đi tới trước mặt tôi rồi kéo tôi vào lòng:

“Kiều Kiều, muốn khóc thì khóc đi, khóc lên sẽ thoải mái hơn.”

Bao nhiêu uất ức tôi cố gắng kìm nén, cuối cùng cũng vỡ òa.

Ngày đó, tôi nằm trong ngực Hoàng Vũ khóc rất lâu.

Hai ngày sau tôi xuất viện. Khi gọi điện hẹn Lê Trạch ra ngoài, giọng nói của tôi trước sau đều rất nghiêm túc. Lê Trạch trầm mặc, sau đó cũng đáp ứng.

Buổi chiều, tôi vẫn mặc quần áo học sinh như trước.

Trời, nắng rất to.

Tôi đội mũ lưỡi trai, đến quán coffee đã hẹn. Lê Trạch đến từ sớm, có thể là từ công ty trực tiếp tới đây, chiếc áo Armini được cắt may khéo léo vừa vặn ôm lấy thân hình cao gầy của hắn. Giống như một vị vương tử lạnh lùng, Lê Trạch lúc này khiến tôi có cảm giác mơ hồ, hệt như trong giấc mộng.

Nhìn thấy tôi, hắn vẫn cưng chiều nhéo mũi tôi như vậy. Tôi hơi nghiêng người né tránh. Dường như ánh mắt Lê Trạch thoáng qua sự đau đớn. Tôi, thật sự ghét chính bản thân mình….

“Em uống gì?”

“Sinh tố xoài!” ,tôi cúi đầu, yếu ớt trả lời.

“Một cốc sinh tố xoài, một cốc coffee đen.”, hắn nói với phục vụ, rồi kéo cà vạt, tựa lưng vào ghế nhìn tôi.

Đồ uống được đưa lên, tôi mới ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gầy đi không ít, gương mặt cũng tái đi, hốc mắt tôi chợt đỏ.

“Sao mấy ngày không gặp, em lại gầy đi như vậy? Sắc mặt cũng không tốt, có phải ốm rồi không?” Lê Trạch chau mày nói, giọng nói có chút nghiêm nghị, nhưng tôi nghe ra được sự lo lắng.

“Hai ngày trước bị cảm mạo, giờ không sao rồi.”

“Sao không gọi cho anh?”, thanh âm của hắn có chút khẩn trương.

“Không muốn gọi, cung không muốn nhìn thấy anh.” tôi lại cúi đầu, nói thật nhỏ.

Bàn tay Lê Trạch vốn đang đặt trên bàn cũng đưa qua nắm lấy tay tôi, có chút phiền não mở miệng:

“Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì? Gần đây công ty anh rất bận, không để ý đến em, anh xin lỗi được không?”

Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vốn dĩ muốn rút tay, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt lấy bàn tay kia.

“Hai ngày trước chị Hân Di đã tới tìm em, chi ấy nói bây giờ anh sống rất mệt mỏi, rất khổ cực. Anh Hoàng Vũ cũng nói nhìn thấy anh một mình ngồi uống rượu ở quán bar. Bọn họ đều nói em nên từ bỏ anh. Nhưng mà, A Trạch, em yêu anh, rất yêu rất yêu. Nhưng hiện tại em không thể giúp gì cho anh, em không biết anh còn phải chịu khổ cực như vậy bao lâu, cũng không biết mình có thể cho anh cái gì. Vậy nên, lần này anh giúp em quyết định đi. Nếu anh muốn em buông tay, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa”

Lê Trạch nhìn tôi. Đôi mắt dần nheo laị, tròng mắt đen nhánh như đầm nước đêm đông không nhìn rõ biểu cảm. Ánh mắt sắc bén mơ hồ lộ ra tức giận, đôi môi mím chặt thành một đường, hàm răng nghiến chặt. Nhắm mắt, cuối cùng vẫn im lặng.

Tôi quả quyết rút tay ra, sau đó đứng lên, có chút nhẹn ngào nói:

“Lê Trạch, anh đừng trả lời vội. Em cho anh thời gian suy nghĩ, nghĩ xem em có đáng giá hay không, nghĩ xem anh muốn sống cuộc sống như thế nào? Ba ngày sau, em đợi câu trả lời của anh”

Sau đó, tôi chạy ra ngoài.

Ngồi trong taxi, lòng chợt đau thắt, lại cảm thấy thực dễ dàng. Trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng tôi không rơi lệ.

Nhìn cảnh vật dần lướt qua ngoài cửa sổ, tôi cười, bởi vì, lòng chết lặng….