Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 11



Đêm hôm đó Lê Trạch cuối cùng vẫn trở về, tôi không biết anh có mua bánh trứng cho Đỗ Hân Di không. Sau khi anh ấy rời đi, tôi mang một cái ghế ra đặt bên ban công, tựa người vào ghế nhìn bầu trời, cho đến khi trời cao điểm xuyết đầy sao, ánh trăng sáng tỏ nhờ nhờ, ánh đèn đường từ từ tắt, tôi không đợi được đến khi chiếc xe kia xuất hiện ở lầu dưới đã ngủ thiếp đi.

Cái lạnh khiến tôi tỉnh giấc, tôi rùng mình một cái, vừa muốn đi vào liền thấy hai luồng sáng từ lầu dưới chiếu qua, chiếc xe quen thuộc càng ngày càng gần, lòng tôi càng thêm ấm áp, tôi vẫn chưa vào nhà, cứ nằm như vậy. Nhìn chiếc xe rẽ trái rồi dừng ở lầu dưới, nhìn người đàn ông kia vội vàng chạy như bay vào nhà, sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bị tông mạnh, một giọng nói hốt hoảng mà phát run vang lên, “Hạt Tiêu, em ở đâu?”

Tôi xoay người nhìn người đàn ông đang chìm trong bóng tối lo lắng lục lọi chốt mở, không lên tiếng, “Tách” một cái, trong nhà sáng bừng ánh điện, tôi híp híp mắt, lúc mở ra, một thân ảnh thon dài đã đứng trước mặt, anh không bước đến, chỉ chăm chú nhìn tôi, mà tôi cũng vậy vẫn không nhúc nhích, ngửa đầu, khẽ mỉm cười nhìn anh, qua thật lâu, tôi mới khàn khàn mở miệng, “A Trạch, em chờ anh suốt cả đêm, em cứ ngỡ là anh không về nữa.”

Sau đó tôi thấy sống mũi mình cay cay, khi nước mắt tôi chảy xuống, Lê Trạch ôm chặt tôi vào lòng, anh không hôn tôi, chỉ ôm tôi như thế, mặc cho nước mắt của tôi thấm ướt ngực áo.

Chờ tôi khóc đủ rồi, anh mới nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đặt tôi lên giường, sau đó bọc cơ thể đang run rẩy của tôi vào trong chăn ấm, tôi nhìn đáy mắt anh ngập tràn đau thương lẫn áy náy, trong lòng bỗng thấy rất khổ sở, tôi cởi áo sơmi của anh, choàng tay ôm lấy người anh.

“A Trạch, nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Trạch đưa tay khẽ vuốt ve mặt tôi, động tác vô cùng dịu dàng lại tràn đầy thương tiếc.

“Tinh thần Hân Di có vấn đề, một tuần trước dì giúp việc phát hiện cô ấy cứa tay tự sát, gần đây tâm trạng cô ấy cũng không ổn định, cha muốn anh trở về chăm sóc cô ấy một thời gian.” Giọng nói anh biểu lộ sự bất đắc dĩ.

“Tại sao lại muốn tự sát?” Ngữ khí của tôi thật bình tĩnh.

Lê Trạch tựa đầu vào cổ tôi khẽ hôn, không nói gì.

“Là vì anh sao?”

“Ừ.”

“Vậy anh trở về chăm sóc cô ấy bao lâu? Nếu như cô ấy vẫn không khá hơn thì anh định thế nào? Hơn nữa làm sao anh biết cô ta không nói dối ?”

“Sẽ không, coi như cô ấy nói dối, cha sẽ không hùa theo, anh đã xem bệnh án của cô ấy, là trầm cảm.”

“Làm sao anh biết Đỗ Sinh Bang sẽ không hùa theo? Ông ta có thể buộc anh đính hôn, còn có gì không thể làm, hơn nữa bệnh án hoàn toàn có thể ngụy tạo. . . . . .”

“Hạt Tiêu, không được nói người thân của anh như vậy!” Anh cắt đứt lời tôi, nghiêm nghị lên tiếng.

Tôi cắn môi, trong nháy mắt trái tim tràn ngập chua xót, thì ra Đỗ Sinh Bang và Đỗ Hân Di là người nhà của anh, còn tôi, chỉ là, bạn gái.

Tôi muốn đẩy anh ra, lại nghe được giọng nói phát run, “Đừng rời khỏi anh, Hạt Tiêu, anh hứa với em, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước!”

Ta ngẩn người, đẩy anh ra một chút, nhìn thẳng vào anh, “Chẳng phải anh và cô ấy đã hủy hôn rồi sao? Trong lễ đính hôn, không phải anh đã thẳng thắn nói với ông ấy rồi sao?”

Trong đáy mắt Lê Trạch bỗng thoáng qua một tia đau đớn, lắc đầu một cái mới nói thật nhỏ, “Cha không đồng ý!”

Tôi nhìn anh ấy với vẻ không dám tin, “Nói cách khác thì ra bốn năm qua anh vẫn luôn là chồng chưa cưới của Đỗ Hân Di?”

Đôi mắt Lê Trạch lộ ra vẻ chán nản, anh muốn hôn tôi, lại bị tôi nhẹ nhàng tránh né.

Con ngươi của anh dường như có chút gì thống khổ, mở miệng, giọng nói đau thương, “Bảo bối, thật xin lỗi, cha đem bản thân ra uy hiếp anh, anh không đành lòng, anh cứ nghĩ rằng thời gian trôi qua, Hân Di sẽ từ từ thông suốt, không ngờ cô ấy lại chui vào ngõ cụt.”

Tôi nhìn ra được sự mệt mỏi trên gương mặt tái nhợt của anh, dừng một chút liền nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của anh, tôi ôm lấy đầu anh, có thể cảm giác được sự bất đắc dĩ cùng bi thương, tôi không đành lòng ép buộc anh, thật sự không đành lòng.

“A Trạch, em không muốn làm khó anh, trong khoảng thời gian này anh về nơi ấy đi, em ở chỗ Hoàng Vũ chờ anh.”

Lê Trạch ôm chặt eo của tôi, đầu chôn thật sâu ở trong lòng tôi, qua một lúc lâu, anh nghẹn ngào nói, “Hạt Tiêu, anh yêu em, em hãy tin tưởng anh, anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy, sau đó sẽ cưới em!”

Ba tháng sau, mỗi ngày chúng tôi đều gặp nhau, có lúc ở quầy rượu, có lúc anh sẽ đưa tôi về biệt thự, nhưng cứ đến buổi tối là anh trả tôi về chỗ Hoàng Vũ, còn mình trở lại Đỗ gia.

Mùa xuân đi qua, số lần anh gặp tôi càng ngày càng ít, lòng tôi càng ngày càng bất an, nhưng tôi đã nói sẽ không làm khó dễ anh, cho nên tôi nhắn tin, nói tôi sẽ đến biệt thự, sẽ không quấy rầy anh nữa, tôi chờ anh trở lại tìm mình.

Ba ngày sau anh thật sự tới. Chúng tôi không gặp mặt đã hai tuần, anh gầy đi rất nhiều, còn tiều tụy hơn trước, trên khuôn mặt tái nhợt có sự ưu thương đau đớn. Anh nhìn tôi nhưng chẳng nói gì mà chỉ ôm tôi thật lâu, sau đó chúng tôi điên cuồng làm tình, một lần lại một lần, cho đến khi hai người kiệt sức, cuối cùng anh nằm vật xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà, ôm tôi trong lòng. Tôi nằm trong vòng tay anh, thực sự cảm thấy an tâm và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Lúc tôi định hỏi có phải hết thảy đều giải quyết xong rồi không, lại nghe được một giọng nói trống rỗng mà tuyệt vọng của.

“Hạt Tiêu, chúng ta chia tay đi, về sau anh sẽ không tới nơi này nữa, biệt thự cũng đã sang tên cho em…”

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Ba ngày sau, tôi ngồi trước mặt cha, đung đưa hai chân, dáng vẻ phờ phạc.

“Tiểu bảo bối, chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Yên tâm, thủ hạ của cha trai đẹp có rất nhiều, không được thì cha giao Bạch Tấn cho con, cậu ta là người được nhất, cho nên từ trước đến giờ cha không nỡ dùng, sau này để cậu ta làm hộ vệ cho con được không?”

Đầu tôi cúi gằm, hơi lắc, sau đó mặt u oán đáng thương nhìn cha: “Cha, con nhớ mẹ.”

Cha nghe xong liền vỗ trán, thở dài một tiếng mới bất đắc dĩ mở miệng, “Con nói xem, con muốn cha làm sao bây giờ?”

Tôi lấy tài liệu đã chuẩn bị từ trước đưa ra, nghiêm túc nói, “Cha, con muốn biết người phụ nữ này có thật sự bị bệnh trầm cảm hay không, bất kể cha dùng thủ đoạn gì cũng nhất định phải giúp con điều tra cho được, hơn nữa tài liệu phải đầy đủ, nếu cha không tra được, con sẽ trầm cảm cho cha xem!”

Đợi đến khi cha gật đầu tôi mới đi ra khỏi phòng làm việc của ông ấy, tôi ở trên đường tùy tiện chuyển.

Ngày đó, khi Lê Trạch nói xong, anh ta lập tức đứng dậy mở cửa bỏ đi không chút do dự, tôi nhìn bóng lưng lạnh lùng của người kia, đau lòng đến không thở nổi, cho đến ngày hôm nay điện thoại của người đó vẫn không liên lạc được.

Trong lòng tôi vẫn đau đớn như cũ, nhưng tôi không hận, thật sự không hận, bởi vì tôi biết anh là người có tình có nghĩa, hiện tại tôi chỉ muốn tìm ra chứng cớ chứng minh Đỗ Hân Di và Đỗ Sinh Bang thông đồng lừa gạt anh, đơn giản vì, tôi cảm thấy bọn họ đang nói dối, cảm thấy Đỗ Hân Di căn bản không mắc phải bệnh trầm cảm!

Một tháng sau, cha đưa một sấp tài liệu cho tôi, đó là bản báo cáo giám định tinh thần thật sự của cô ta, bao gồm cả việc cô ta và bác sĩ thông đồng ngụy tạo bệnh án, trong lòng tôi bất mãn vô cùng. Tôi điên cuồng gọi vào số điện thoại của Lê Trạch, sau hơn tám cuộc gọi nhỡ, cuối cùng anh cũng nghe máy.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi chia tay anh nhận điện thoại của tôi, mặc dù nghe máy, nhưng anh không nói tiếng nào, tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở, vành mắt đỏ lên, qua một lúc lâu mới nghẹn ngào mở miệng: “A Trạch, em điều tra ra rồi, Đỗ Hân Di thật sự không mắc bệnh trầm cảm, là do cô ta cấu kết với Đỗ Sinh Bang để lừa anh, bọn họ. . . . . .”

“Hạt Tiêu, em thực sự khiến anh thất vọng, không nghĩ tới em lại có thể bức Hân Di đi bệnh viện kiểm tra, em có biết bây giờ cô ấy rất sợ nói chuyện với người lạ không? Xin em từ nay đừng làm phiền đến người nhà anh nữa!” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tôi đứng ngây ra, anh nói gì? Anh nói Đỗ Hân Di kia nói chuyện với người lạ cũng sợ, vậy người phụ nữ đang vui vẻ nói chuyện trong hình kia là quỷ sao? Băng ghi âm ghi lại lời nói của cô ta với vị bác sĩ hợp mưu thông đồng lừa gạt anh là tôi nghe nhầm sao?

Lê Trạch, người đàn ông tôi dùng cả tính mạng để yêu, vậy mà không cho tôi bất kỳ cơ hội giải thích nào, cứ như vậy trực tiếp định ra cái chết cho tôi!

Một tháng sau anh cũng không nhận điện thoại của tôi, những tin nhắn tôi gửi cho anh giống như đá chìm xuống biển, đến cuối cùng tôi nhận được tin nhắn từ anh: “”Hạt Tiêu, đừng khiến anh phải hận em!”

Sau đó tôi không gửi tin nhắn đi nữa.

Mười ngày trước lễ đính hôn của anh, tôi phát hiện mình mang thai, ngày đó tôi nhìn trên tờ xét nghiệm ghi dương tính, trong lòng dâng lên một tia hi vọng mong manh, tôi nghĩ nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ trở lại bên cạnh tôi.

Tôi vừa đi trên đường vừa lấy di động ra gửi đi một tin nhắn: “Em có thai!”

Hơn mười phút sau, tôi nhận được tin hồi đáp: “Phá đi”.

Tôi nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn kia, cười cười, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời sáng lạn, sau đó gọi cho Hoàng Vũ.

“Hạt Tiêu? Sao vậy?”

“Em mang thai rồi, nhưng em không muốn đứa bé này, giờ em thuê xe tới bệnh viện làm phẫu thuật, một mình em đi hơi sợ, anh tới cùng em được không? Còn nữa, không cần nói cho cha biết!”

Tôi cúp điện, ngồi trên taxi, xe dừng trước một cột đèn xanh đỏ, tôi thấy một studio áo cưới đang vây đầy ký giả, nhìn anh hùng mỹ nhân đứng đó, chỉ cười, quay đầu trong nháy mắt nước mắt rốt cục cũng rơi xuống.

Lê Trạch, mặc lễ phục trắng thật sự rất đẹp!

Chuyện tôi phá thai, vốn dĩ Hoàng Vũ tới để ngăn cản tôi, nhưng bởi vì kẹt xe, thời điểm anh ấy tới, tôi đã nằm trên bàn mổ, mà thực sự là quá bất hạnh, trong quá trình giải phẫu, động mạch của tôi có dấu hiệu xuất huyết nặng, Hoàng Vũ đáng thương ở bên ngoài nhận được giấy báo bệnh tình nguy kịch liền lập tức ký giấy mổ.

Lúc ấy bởi vì mất máu quá nhiều, linh hồn tôi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ bản thân. Tôi thấy mình đang nằm trên bàn phẫu thuật, mà trước mặt là bác sĩ y tá; tôi nhìn thấy Hoàng Vũ lo lắng ở ngoài phòng mổ không ngừng đi lại, hốc mắt tôi đỏ lên; sau đó tôi còn thấy trong studio áo cưới, một người đàn ông cực kỳ anh tuấn đang mê đắm hôn vợ chưa cưới của mình.

Mười ngày sau tôi xuất viện, tôi đem chứng cứ chứng minh Đỗ Hân Di giả bệnh, giấy kiểm tra lúc mang thai, giấy chứng minh làm phẫu thuật sinh non cùng giấy thông báo tình trạng nguy kịch có chữ ký của Hoàng Vũ, bỏ tất cả vào một túi hồ sơ màu trắng, khuôn mặt mang theo nụ cười đi vào đại sảnh tổ chức tiệc cưới của Lê Trạch cùng Đỗ Hân Di.

Lê Trạch, em mang tới cho anh một cơ hội, mà cũng có thể là một món quà!