Bị Độc Thân

Chương 2-6: Hãy lại đây ôm anh rồi hôn anh từ bàn chân lên



2.6 Hãy lại đây ôm anh rồi hôn anh từ bàn chân lên

“Phụ nữ có thể trở thành một chuyên gia phân tích tâm lí xuất sắc nhất, nhưng một khi đã đắm chìm trong biển tình thì có khả năng trở thành một bệnh nhân điển hình nhất.

Kết quả của việc bỏ qua một vài giai đoạn là sự thiếu sót lớn, cũng giống như một bông hoa bị thúc nở sớm, không phải trải qua sự chờ đợi, mong mỏi thì chẳng thể nào nhận ra được cái đẹp của hoa.”

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Hiểu Khê mặc chiếc váy Népal mà chị Giai Hân tặng, kết hợp cùng một đôi bốt dài. Vừa bước vào phòng làm việc là cô cởi chiếc áo khoác lông dày bên ngoài ra, trong phòng có điều hòa nên không khí luôn luôn ấm áp. Khát khao làm đẹp của Hiểu Khê nổi tiếng khắp cả văn phòng. Giữa cái giá rét cắt da cắt thịt của phương Bắc này mà cô vẫn kiên quyết mặc váy, đúng là hiếm thấy.

Bởi lẽ việc quan trọng nhất trong cuộc đời của Hiểu Khê ngoại trừ công việc ra chính là dạo phố mua sắm quần áo, chỉ cần nhìn thấy quần áo đẹp là chắc chắn không thể đi tiếp được nữa. Cô có thói quen mỗi ngày đều phải mang lại một cái nhìn mới về bản thân cho mọi người. Nhất định phải là phong cách khác, quần áo khác, để tạo cảm giác mới mẻ cho đồng nghiệp. Chẳng trách mà mỗi ngày, khi Hiểu Khê đến văn phòng là các đồng nghiệp lại xuýt xoa: “Wow, Hiểu Khê lại mang cả mùa xuân tới đây rồi!”. Điều đó cũng lý giải tại sao cứ nhìn thấy Hiểu Khê là như được nhìn thấy sự ấm áp, tươi sáng của mùa xuân vậy! Cô luôn nghĩ, phụ nữ nên làm đẹp vì những người yêu thích mình và vì thế nên có trách nhiệm trang điểm, ăn vận thật đẹp để khiến những người xung quanh cảm thấy vui vẻ. Về vấn đề này Hiểu Khê rất quán triệt và đặc biệt nữ tính.

“Hiểu Khê, chiếc váy này đẹp quá!”. Các đồng nghiệp liên tục khen ngợi. Hơn nữa ngoài trời tuyết đang rơi trắng xóa, những người có gan mặc váy trong thời tiết thế này quả thực rất hiếm.

Pha một cốc trà hoa hồng, bật máy tính lên, Hiểu Khê vừa ăn mì gói vừa kiểm tra hộp thư. Đây chính là lịch trình làm việc hàng ngày mà dù cho trời có sập, cô cũng không đổi. Đọc và trả lời thư điện tử của khách hàng là công việc quan trọng nhất trong ngày. Tất cả mọi giao lưu trong nội bộ công ty cũng như ý kiến đóng góp của khách hàng đều được truyền tải thông qua email. Cho nên trong mỗi một thư điện tử đều ẩn chứa rất nhiều chỉ thị và tin tức nên cô phải đọc kĩ từng bức một, xử lý rồi trả lời. Tuy nhiên đối với người làm công việc chạy giấy tờ khai báo hải quan như Hiểu Khê thư từ không quan trọng quá. Nhưng đối với những người làm ngoại thương, họ thường xuyên phải khai thác, mở rộng thị trường, duy trì quan hẹ với khách hàng trên thế giới thì việc kiểm tra thư là công việc vô cùng vô cùng quan trọng.

Sau khi hồi đáp hết tất cả thư từ, Hiểu Khê bắt dầu lên mạng tìm thứ giải trí.

Một bài viết có tên Trắc nghiệm xem bạn đã chìm đắm trong biển tình hay chưa? lập tức thu hút sự chú ý của Hiểu Khê, cô lập tức kích chuột. Trước đây, cô luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ chìm đắm trong biển tình. Một người trước nay vẫn luôn điềm đạm, thực tế và lý trí liệu cho thể đắm chìm trong biển tình hay không?

Trắc nghiệm này dựa trên kết quả một nghiên cứu xã hội học của Burns. Ông chia tình yêu thành năm nguyên tố cơ bản sau: A – tính thu hút; B – an ủi về phương diện tâm linh; C – khát khao quan hệ thân mật; D – khát vọng được yêu mãnh liệt; E – thường xuyên lo lắng mất đi người mình yêu thương. Phương trình tình yêu của ông là: Tình yêu = (1,7 x A) + (1,5 x B) + (1,5 x C) + (1,5 x D) + (1,3 x E). Máy tính sẽ dựa vào số điểm bạn đạt được để phán đoán xem bạn có đắm chìm trong biển tình hay không.

Dưới đây là phần câu hỏi trắc nghiệm:

1. Cảm giác tổng thể của bạn với người đó:

a) Thỉnh thoảng nhớ đến anh (cô) ấy, có chút ít cảm giác.

b) Đôi lúc, khi nghĩ tới anh (cô) ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

c) Muốn gặp anh (cô) ấy, có điều không gặp cũng chẳng cảm thấy nhớ nhung gì.

d) Muốn gặp anh (cô) ấy, nhớ nhung anh (cô) ấy.

e) Muốn ngày ngày được gặp mặt anh (cô) ấy, chỉ không gặp một chút cũng cảm thấy vô cùng nhớ nhung



Đang đúng vào lúc căng thẳng tính điểm thì đột nhiên bên cạnh có tiếng ho khe khẽ. “Tách” một tiếng, Hiểu Khê kích chuột, trang web đó lập tức biến mất. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Hiên đang đứng bên cạnh, mỉm cười. Vào lúc này, bất cứ lời giải thích nào cũng đều là thừa hết, có lẽ Lưu Hiên đã nhìn thấy cả rồi.

“Thầy giáo của Petersen, ông Alexander hóm hỉnh, hài hước trong bộ phim Spellbound của đạo diễn Alfred Hitchcocks đã từng nói như sau: “Phụ nữ có thể trở thành một chuyên gia phân tích tâm lí xuất sắc nhất, nhưng một khi đã đắm chìm trong biển tình thì có khả năng trở thành một bệnh nhân điển hình nhất” ”. Nói xong câu đó, anh liền quay về chỗ ngồi của mình, bỏ mặc Hiểu Khê ngồi thần ra.

Buổi chiều, sắp đến giờ tan làm, cô đang định sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị ra về thì Nguyên Kiệt nhắn tin qua MSN.

“Sau khi tan sở, em định làm gì?”

“Em định về nhà, còn anh?”

“Em về nhà thì anh cũng đành phải về nhà thôi. Một mình đến tiệm ăn bữa tối rồi ngồi trước ti vi, chờ xem Binh sĩ đột kích, xem xong thì lại tiếp tục làm việc.”

“Anh không phải đi tiếp khách sao?”. Hiểu Khê cảm thấy hơi nghi hoặc. Một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lớn như vậy, đáng lẽ phải đi tiếp khách rất nhiều mới đúng chứ!

“Những vụ nào có thể từ chối được, anh đều từ chối hết. Anh nói với những khách hàng muốn làm ăn hợp tác với mình rằng: nếu chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ trực tiếp đến văn phòng công ty bàn bạc, thương thảo, anh không bao giờ bàn bạc công việc tại những nơi như vũ trường.” Giọng anh vô cùng cương quyết. Không ngờ chính điểm này lại thu hút sự chú ý của Hiểu Khê.

Thật khó tưởng tượng đây là cuộc sống của một vị Tổng Giám đốc. Lăn lội bao năm trong ngành xuất nhập khẩu, Hiểu Khê đã nhìn thấy không ít các thể loại Tổng Giám đốc, Có ông nào không lang thang đàn đúm trong các quán bar, vũ trường. Giả giả thật thật, thật thật giả giả, ông nào mà chẳng có em út ấp ôm, ông nào mà chẳng rượu bia bét nhè chứ?

“Vậy thì tối nay mời em đi xem phim đi!”. Cô suy ngẫm đôi lát rồi đưa ra lời đề nghị.

“Được, vậy em quyết định thời gian, địa điểm nhé!”

Vừa hay hôm nay, cô mặc chiếc váy mới. Xem ra chiếc váy mới này cuối cùng cũng có người thưởng thức.

Trước cửa rạp chiếu phim ở quảng trường Vạn Đạt, từng đôi từng đôi tình nhân tay trong tay đi bên nhau.

“Hiểu Khê! Em đã đến đâu rồi?” Nguyên Kiệt nhấc điện thoại gọi.

Hai người đã hẹn gặp nhau lúc bảy rưỡi, dùng bữa tối tiếng rưỡi, sau đó đi xem phim lúc chín giờ. Nhưng bảy rưỡi tối, Hiểu Khê vẫn chưa xuất hiện trước cửa rạp chiếu phim. Đi muộn xưa nay không phải là tác phong của cô, có điều, khi đi qua tiệm chăm sóc móng tay trên đường, cô mới nhận ra đã lâu rồi mình chưa để ý đến bàn tay của mình. Cô bèn nhanh chóng ghé vào đó. Giơ đôi tay ngọc ngà lên ngắm nghía, Hiểu Khê nở một nụ cười mãn nguyện.

Đến muộn, nghe nói đó chính là đặc quyền của phụ nữ khi hẹn hò. Cô cố tình ngắm mình trong cửa hàng chờ đợi thời gian nhanh chóng trôi qua.

“Lần sau, em không được đến muộn nữa đâu đấy!”. Nguyên Kiệt cầm tay Hiểu Khê và dắt đi, giọng nói có đôi phần bực bội.

“Mới có nửa tiếng đồng hồ mà anh đã không đợi được rồi sao?”

“Anh không thích những người đi muộn. Trước kia, nếu ai đó bắt anh đợi ba phút, anh đã không chịu nổi. Hôm nay, anh đã đợi em hơn ba mươi phút đấy, tiểu thư ạ, em đã được ưu ái lắm rồi đấy!”. Nguyên Kiệt mỉm cười, đưa tay lên véo yêu má của Hiểu Khê. “Em muốn ăn gì?”

“Thì cứ ăn linh tinh cái gì đó ở quanh quanh đây thôi.”

“Làm sao có thể ăn uống linh tinh được chứ, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của anh và em đấy!”. Nguyên Kiệt không quên nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò”.

“Vậy thì tìm một quán ăn nào đó gần với rạp chiếu phim đi!”

“Anh sẽ đưa em tới nơi này!”

Năm phút sau, Hiểu Khê được đưa tới một nhà hàng theo phong cách Tân Cương. Xem ra ba mươi phút chờ đợi kia không uổng phí chút nào, chắc anh đã kịp tìm hiểu hết các quán ăn quanh khu vực rạp chiếu phim rồi.

Sau khi gọi mấy món ăn nối tiếng nhất trong quán, hai người bắt đầu chuyện trò rôm rả.

“Hai năm trước, khi quay về nước, anh đã đi du ngoạn khắp Trung Quốc một lần. Trong hành trình đó, anh đã ở lại Tây Tạng, Nội Mông, Tân Cương vài tháng trời, hòa nhập vào cuộc sống của người dân nơi đây, cảm giác rất khác lạ. Kể từ đó, anh bắt đầu rất thích ăn thịt cừu.”

“Wow, em cũng rất thích đi du lịch, thích cảm giác ngắm phong cảnh trên suốt dọc đường du ngoạn”. Hiểu Khê vừa nhâm nhi li trà vừa nói.

“Em có biết tại sao anh lại thích ăn thịt cừu không?”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì thịt cừu cung cấp cho cơ thể nguồn năng lượng dồi dào, cảm giác như chẳng bao giờ tiêu tốn hết số năng lượng ấy vậy”. Anh nói.

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng Hiểu Khê mới hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh. Dồi dào năng lượng! Xem ra, khao khát ăn thịt đã biến thành dục vọng rồi. Đúng lúc đó, thịt cừu xiên cũng vừa hay được mang tới.

“Sau này, chúng ta nên thường xuyên tới quán ăn Tân Cương này nhé!”, anh nói.Còn Hiểu Khê thẹn thùng gật đầu đồng ý.

Ăn xong bữa tối đã là 9 giờ 15 phút. Hiểu Khê khoác chiếc áo ngoài vào rồi bước ra khỏi quán ăn. Có lẽ do vội vã đi ra nên chiếc khóa kéo trên mũ vướng vào tóc, cô đưa tay gỡ rối nhưng mãi mà chẳng thể gỡ nổi.

“Sao em không đi tiếp thế?”. Nguyên Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy Hiểu Khê đang gỡ tóc ra khỏi mũ. “Để anh gỡ giúp cho!”. Anh đi lại gần phía cô, cúi thấp người xuống, thận trọng gỡ và chỉnh lại mái tóc cho cô. Buổi tối, đèn đường mờ mờ ảo ảo nên nhìn không rõ lắm, làm anh gỡ mãi không được.

“Đừng có động đậy, cử động linh tinh là em sẽ bị đau đấy! Anh sắp gỡ xong rồi.” Nguyên Kiệt trầm giọng nói

Nghe anh nói thế, Hiểu Khê liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám nhúc nhích.

“Xong rồi”. Anh vỗ vỗ nhẹ lên vai cô.

Hiểu Khê cảm thấy như trút được gánh nặng. Cô đang định cất bước đi tiếp, ai ngờ bị Nguyên Kiệt kéo giật lại, theo đà, cô ngã thẳng vào lòng anh. Rồi môi anh đặt lên môi cô, mùi vị thịt cừu vừa ăn khi nãy vẫn còn rất nồng. Thực sự cô không thích mùi này cho lắm, thế nhưng anh quá bá đạo, khiến cô chẳng thể nào phản kháng nổi. Quả nhiên, đúng như những gì Nguyên Kiệt nói, vừa ăn xong thịt cừu nên sức lực toàn thân tràn trề, sung mãn. Hiểu Khê chỉ biết để mặc cho anh ra sức hôn, dần dần, cô cũng quen với mùi vị nơi đầu lưỡi Nguyên Kiệt. Cô bất giác kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh rồi nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của anh. Dần dần cơ thể cô dán chặt vào người anh.

Sau nụ hôn nồng cháy, hai người vai sát vai đi xem bộ phim Lệnh tập kết của đạo diễn Phùng Tiểu Cương. Đàn ông đúng là chỉ thích xem phim chiến tranh, súng đạn. Nhìn anh thì biết có vẻ vô cùng phấn khích. Xem xong, Nguyên Kiệt còn nói với Hiểu Khê: “Năm nay, chỉ có hai bộ phim khiến anh cảm động: Một là phim điện ảnh Lệnh tập kết hôm nay chúng ta xem, hai là bộ phim truyền hình Binh sĩ đột kích”. Hiểu Khê nhớ trước đó đã xem phần giới thiệu phim trên ti vi, toàn là mấy bộ phim nói về quân nhân với chiến tranh, có gì mà hay với đáng xem chứ?

Đã đến lúc phải về nhà rồi mà Nguyên Kiệt vẫn không chịu cho Hiểu Khê ra. Hai người cứ đi vòng vòng quanh quảng trường gần đó, vừa đi, Nguyên Kiệt vừa kể chuyện anh đi du lịch, còn Hiểu Khê thì rúc vào trong chiếc áo khoác của anh. Khi anh nói mệt rồi, hai người đều im lặng, không nói chuyện gì nữa. Rồi đứng ở góc khuất của một tòa nhà, hai người họ lại hôn nhau hết lần này đến lần khác. Dù gì thì lúc này là buổi tối, cũng chẳng có ai nhìn rõ là ai hết. Đây có thể coi là chuyện điên cuồng nhất mà Hiểu Khê đã từng làm trong cuộc đời của mình.

Lưu luyến mãi chẳng muốn rời xa, cuối cùng, Hiểu Khê đành phải tươi cười rồi tặng anh một nụ hôn tạm biệt, sau đó quay người đi, không quay đầu lại nhìn anh lần nào. Từ nhỏ, Hiểu Khê đã biết rõ một điều rằng, kết quả của việc không có quá trình là sự thiếu sót lớn. Lúc này, chiếc MP3 của Hiểu Khê đang vang lên giai điệu bài Vòng xoáy của Hoàng Diệu Minh:

“Hãy đến ôm lấy anh

Hình thành vòng xoáy

Cuồn cuộn phong ba vạn dặm

Trong nụ hôn nồng cháy

Em chìm đắm trong thế gian

Anh yêu em sâu đậm đến thế

Hãy đến ôm anh

Hôn anh thật chậm

Linh hồn dần bị cuốn trôi theo dòng nước lũ

Tình yêu đang nuốt gọn lấy anh

Như thiên la địa võng



Hãy đến ôm anh

Hình thành vòng xoáy

Khúc khủyu dòng nước mạnh mẽ cuốn trôi ra biển cả

Cho đến khi toàn thế giới sụp đổ hoàn toàn

Tất cả mọi thứ, chỉ có đôi ta

Cho tới khi toàn thế giới lâm nguy

Chỉ còn lại đôi mình du ngoạn khắp nơi.”