Bị Độc Thân

Chương 1-6: Tôi không cần thiết phải hỏi tiêu chuẩn tìm vợ của anh



1.6. Tôi không cần thiết phải hỏi tiêu chuẩn tìm vợ của anh

“Trời sinh phụ nữ luôn có khao khát được sưu tập quần áo, chiếc tủ quần áo lúc nào cũng nhét đầy ăm ắp, nhưng tại sao khao khát tình yêu lại đắp mãi chẳng đầy?

Điều cấm kị nhất khi tìm vợ hoặc chồng là dựa vào cảm xúc. Tiêu chuẩn càng rõ ràng thì càng dễ dàng đạt được mục tiêu. Từ trước đến nay, lúc nào những người theo chủ nghĩa hiện thực cũng đạt được mục tiêu nhanh hơn những người theo chủ nghĩa lãng mạn.”

Mùa đông đã tới, Hiểu Khê cất hết áo sơ mi và chân váy đi và bắt đầu những ngày tháng bầu bạn cùng những chiếc áo dày cộp. Người ta thường nói, tủ quần áo của phụ nữ mãi mãi luôn thiếu một bộ. Những người phụ nữ ở phương Bắc thì sẽ chẳng thể giống như những cô gái phương Nam, một năm bốn mùa đều có thể mặc váy ngắn, diện quần tất. Đây là điều duy nhất khiến cho Hiểu Khê cảm thấy tiếc nuối. Thế nhưng, trời sinh phụ nữ luôn có khao khát được sưu tập quần áo, chiếc tủ quần áo lúc nào cũng nhét đầy ăm ắp, tại sao khao khát tình yêu lại đắp mãi chẳng đầy chứ?

Cô liền quyết định cuối tuần sẽ sắp xếp lại tủ quần áo của mình một cách tử tế. “Những bộ quần áo một năm chỉ mặc một, hai lần cũng nên dũng cảm vứt luôn đi cho rồi”, các tạp chí thời thượng đều khuyên như vậy. Quyết đi theo lời hướng dẫn đó, Hiểu Khê nhanh chóng sắp ra cả một va li lớn những bộ quần áo mà từ sau tốt nghiệp đại học tới giờ chưa từng mặc một lần nào. Quả thật công việc này khiến người ta đau đầu vô cùng.

“Nhóc, đang làm cái gì thế?”. Giai Hân hỏi qua điện thoại.

“Em đang thanh lí quần áo không mặc đến đây, chị có biết chỗ nào quyên góp quần áo cũ không?”. Đối điện với cả va li quần áo chất lượng thượng đẳng, vứt đi thật sự khiến người ta nuối tiếc, nhưng người ở thành phố lớn không thèm mặc quần áo cũ người khác để thừa lại, thật đúng là đau đầu quá!

“Ờ, để chị hỏi giúp em xem thế nào!”

Khoảng mười phút sau, Giai Hân gọi điện lại, nói: “Em thử hỏi Nguyên Kiệt xem, có lẽ anh ta biết rõ về vấn đề này đấy!”

“Thật sao? Được, để em gọi!”. Cô ghi lại số điện thoại. Nói thật lòng thì tuy đã gặp nhau vài lần rồi nhưng cô thực sự chẳng nhớ mình đã để danh thiếp của anh ta ở xó xỉnh nào. Hơn nữa Hiểu Khê là một người lạc quan, hướng ngoại, cô có thể nói chuyện tâm đầu ý hợp với bất cứ người nào, từ các quan chức cấp cao cho đến phường trộm cắp. Nhưng nói chuyện ăn ý là một chuyện, còn người đó có đáng để lưu lại số di động trong danh bạ hay không lại là một chuyện khác, cần phải trải qua kiểm nghiệm thực tế mới quyết định được.

Lúc này, Hiểu Khê bỗng thấy hơi ngại do người đàn ông đó cô lại gặp trong hoàn cảnh xem mặt. Nếu như cô gọi điện thoại đến trước, biết đâu anh ta lại nghĩ rằng cô đang có ý đồ gì đó với anh thì sao? Điều này chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm. Hiểu Khê bắt đầu lưỡng lự.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định gọi điện cho Nguyên Kiệt. Trong lúc chờ anh ta nhấc máy, cô nghe rõ nhịp đập của trái tim mình. Thế nhưng trong ống nghe chỉ vang lên tiếng “tút… tút…” liên hồi. Anh ta không bắt máy. Đúng vào dịp cuối tuần, tại sao lại không nghe máy chứ? Hiểu Khê cảm thấy hơi nghi hoặc, cuối cùng, đành quyết định bỏ qua việc hỏi thưm Nguyên Kiệt mà trực tiếp lên mạng tra tìm thông tin.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Nguyên Kiệt gọi điện thoại lại.

“Xin chào, thật ngại quá, lúc nãy tôi đang giặt quần áo nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Xin hỏi, cô gọi điện cho tôi có việc gì không?”

Chỉ có mỗi vấn đề quyên góp quần áo làm từ thiện mà hai người “buôn bán” đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Những việc như quần áo sẽ quyên góp đến đâu, tặng cho những người ở vùng nào, tình hình sinh sống của người dân ở đó ra sao, Nguyên Kiệt đều nói vô cùng cặn kẽ.

“Trời đất, sao anh lại có thể nắm rõ đến vậy chứ?”. Anh không thể nhìn thấy ở đầu dây bên này, Hiểu Khê đang ngoác miệng ra hình chữ O vì kinh ngạc.

“Từ nhỏ gia cảnh của tôi đã nghèo khó, cho nên tôi hiểu cái cảm giác mong muốn được giúp đỡ đó.”



Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, Hiểu Khê không còn chút ác cảm nào với Nguyên Kiệt nữa. Thứ nhất, anh ta nói mình vừa giặt quần áo. Thứ hai, không ngờ anh ta có thể nắm vững các thông tin về quyên góp từ thiện đến vậy, điều đó chứng tỏ Nguyên Kiệt là một con người có thiện tâm, bình thường rất hay quan tâm đến vấn đề này. Thứ ba, hoàn cảnh gia đình khó khăn của anh ta đã khiến cô động lòng. Hoặc giả còn có nhiều yếu tố khác nữa mà chính bản thân cô cũng không biết.

Sau khi đem quần áo đi làm từ thiện, trên đường về nhà, Hiểu Khê cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Những thứ không cần thiết với mình nhưng lại đem đến chút ấm áp giữa trời đông giá rét cho người khác, khiến cô thực sự vui sướng, tự hào.

“Em có thể cho Nguyên Kiệt nick của em không? Để sau này, có vấn đề gì không hiểu thì em có thể hỏi anh ấy. Không thể thành người yêu thì làm bạn bè, cũng không tệ đâu. Nói không chừng vào thời khắc quan trọng, anh ấy lại giúp đỡ được mình cũng nên”. Giai Hân bảo.

Đúng là một người theo chủ nghĩa thực tế!

“Được thôi, làm bạn bè có lẽ cũng không tệ chút nào, những điều khác thì không nên cưỡng cầu”. Hiểu Khê thầm nghĩ.

Ngày tiếp theo, Trần Nguyên Kiệt đã xuất hiện trong danh sách liên hệ MSN của cô.

Gần đến giờ tan sở, Hiểu Khê nhận được tin nhắn MSN của Nguyên Kiệt.

“Avatar của cô trông rất đẹp!”

“Ha ha, cảm ơn anh!”

“Tấm ảnh này cô chụp ở đâu thế? Hình như không phải ở trong nước.”

“Vâng, là ở trên một hòn đảo của nước Pháp.”

“Cô đã đi rất nhiều nơi rồi đúng không?”

“Ừm, trước đây tôi đi theo cấp trên nên cũng đi được đến khá nhiều nơi.”

“Cô thích nhất thành phố nào?”

“Prague”. [Thủ đô cộng hòa Séc]

Đây chính là thành phố trong mơ của Hiểu Khê. Prague, thành phố đẹp nhất Châu Âu! Ở đó có Milan Kudera, Franz Kafka, ngoài ra còn có bộ phim The Unbearable Lightness of Being nổi tiếng. [Milan Kudera: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Tiệp Khắc, Franz Kafka: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Áo]

“Thế còn những thành phố ở Trung Quốc?”

“Bắc Kinh.”

“Còn Quảng Châu thì sao?”

“Không chút cảm giác gì, nếu như tôi rời khỏi Bắc Kinh thì nhất định sẽ tới Châu Âu hoặc Bắc Mĩ sống”.

Hiểu Khê rất thích cuộc sống sôi động của Bắc Kinh, cũng như rất thích cảm giác ngọa hổ tàng long ở đây. Đương nhiên cô cũng không hề che giấu sự sùng bái ngoại quốc của mình.

Hiểu Khê nghĩ gì nói đấy, cũng chẳng hiểu tại sao Nguyên Kiệt lại hỏi mình câu “có thích Quảng Châu hay không?”. Cô cũng chẳng muốn đoán xem anh đang nghĩ những gì. Đó chính là bản thân cô, không cần phải giả tạo, diễn xuất gì hết. Sự thật là vậy, nếu như phải rời khỏi Bắc Kinh, cô nhất định sẽ đến Châu Âu hoặc Bắc Mĩ. Từ trước đến nay, Hiểu Khê không có chút cảm giác gì với Quảng Châu hết, luôn luôn cảm thấy đó là một thành phố phồn vinh nhưng tình hình trị an vô cùng phức tạp. Ở thành phố đó có rất nhiều người giàu có, nhiều nhà xưởng gia công, ngành nghề tình dục cũng vô cùng phát triển, người các tỉnh khác cũng đến đó làm ăn rất nhiều. Đối với những người ở ngoại tỉnh mà nói, Quảng Châu là nơi vô cùng thích hợp để phát triển sự nghiệp, bởi vì chỉ tính riêng một vùng Đông Hoàn, các công xưởng cần xuất nhập khẩu đã nhiều như nêm.

“À, các thành phố Châu Âu tôi vẫn chưa đến thăm nghiêm túc lần nào, tôi muốn dành để sau này đến tham quan cùng với bà xã của mình.”

“Ha ha, sợ rằng tôi không có phúc phận đó rồi. Vậy hi vọng anh sớm tìm được người vợ như ý nhé!”. Hiểu Khê gửi kèm theo một biểu tượng mặt cười, lấy lí do tan sở để offline. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là không biết phải nói gì với anh nữa. Anh ta nói muốn cùng người vợ tương lai đi thăm thú các thành phố Châu Âu, lẽ nào cô lại hỏi tiêu chuẩn người vợ tương lai của anh ta là gì chắc? Hiểu Khê thầm nghĩ, bản thân mình không cần thiết phải hỏi câu đó.