Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 27





Trong bệnh viện, Ân Kiện Nam sớm đã chờ không nổi. Hắn không thèm đếm xỉa tới lời bác sĩ cứ đi tới đi lui trong phòng bệnh, trong người cảm thấy buồn bực bất an. Nếu không phải tin tưởng con người Lý Lập Cảnh, hắn sợ chính mình sớm đã không thể chờ đợi nổi mà đuổi theo. Nếu không phải tính mạng chỉ có một, hắn thật muốn đem mổ ngực mổ bụng, tìm xem trái tim hắn đang lưu lạc nơi nào?



 

“Sao lại thành như vậy?” Để Lý Lập Cảnh ôm theo Trung Dật đi vào, Ân Kiện Nam đỏ mắt hỏi rồi thuận tay đem Trung Dật ôm vào lòng: “Ngươi đánh ngất hắn?”

“Sao vậy? Ngươi đau lòng rồi ư? Đã quên vết thương bị hắn đâm rồi sao?” Lý Lập Cảnh cười nhạt hỏi ngược lại.

Ân Kiện Nam nghe Lý Lập Cảnh giễu cợt, tâm tình cũng không quá kích động mà chỉ vùi đầu hôn lên trán, lên mi mắt Trung Dật… Một lúc lâu sau, hắn mới khổ tâm nói: “Mỗi lần hắn rời khỏi tầm mắt, ta đều rất lo lắng. Ngay cả tính mạng, ta cũng có thể dâng cho hắn thì còn so đo một cái lỗ nhỏ trên ngực sao?” Ân Kiện Nam nói như là bày tỏ, cũng như là ám chỉ. Không so đo sao? Vì sao hắn không thể an phận? Cũng đã nhiều năm rồi…

Lý Lập Cảnh cười khổ mà nói: “Muốn làm tình thánh hả? Ngươi thật sự là hết thuốc chữa rồi.”



Bởi Ân Kiện Nam tương đối khỏe mạnh nên cơ thể hắn hồi phục khá nhanh. Sau ngày thứ hai tỉnh lại, hắn cũng nhanh chóng xuất viện, trừ việc thân thể đã khá hơn, còn có nguyên nhân khác – có tin tức.



 

Lần này nằm viện làm lộ ra thân phận đồng tính luyến ái của hắn. Lâu nay thấy hắn “không gần nữ sắc”, có người đã phỏng đoán là hắn đồng tính. Chỉ là, thứ nhất hắn hành động rất cẩn thận, thứ hai hắn vốn không phải con cưng của giới truyền thông nên chuyện lớn chuyện nhỏ đều không quấy rầy gì đến hắn. Nhưng hôm nay, tin tức này có xu hướng bị khuyếch trương, không hiểu người nào cố tình làm rộ lên. Điều này khiến hắn rất tức giận, rất muốn giết người… Không lâu sau, trên tạp chí lại lộ hình chụp Trung Dật ra ngoài. Mặc dù hắn đã tìm mọi cách giải quyết, đem thu toàn bộ kỳ tạp chí kia. Tuy vậy, Ân Kiện Nam vẫn không khỏi lo lắng.

Hắn lo rằng chuyện sẽ diễn biến đến mức bản thân không thể khống chế. Trung Dật mặc dù luôn muốn trốn khỏi mình nhưng chỉ đơn thuần là sự băn khoăn chứ hắn vốn không có khả năng. Nhưng nếu tăng thêm lực lượng từ bên ngoài sẽ rất khó nói… Những việc mình làm với Trung Dật, ít nhất cũng cấu thành tội danh hạn chế tự do của người khác, cường bạo, uy hiếp. Nếu dấu vết những việc đó bị tố giác thì không phải chuyện đùa, có tiếng xấu chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng mất đi Trung Dật mới là điều không thể.

Để đoạt được người này, hắn đã bỏ đi bao nhiêu lương tâm? Để có được một chút phần cảm tình này, hắn phải mất bao nhiêu công phu? Thật vất vả mới có một chút thành quả, hắn làm sao để kẻ khác phá hư. Ân Kiện Nam tức đến đỏ mắt. Cho dù phải trả giá thế nào cũng muốn đem Trung Dật giữ chặt bên mình. Mặc kệ có chuyện gì phát sinh cũng không buông tay hắn.

“Ách…” Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Trung Dật lo lắng tỉnh dậy. Đến khi thấy rõ người trước mắt là Ân Kiện Nam thì không tự chủ liền trở nên run rẩy. Thấy hắn vung tay lên, Trung Dật hoảng sợ lập tức nhắm mắt lại. Lần này, mình đâm hắn bị thương sợ rằng sẽ không yên ổn. Lại vừa lúc bản thân rơi vào trong tay hắn…

Lông mi Trung Dật hạ xuống không tự chủ mà phát run như cánh bướm đen. Không như dự đoán, không có cái tát nào cả mà chỉ có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vẽ lên mặt Trung Dật: “Làm gì trái với lương tâm nên mới sợ ta phải không?”

Hồi tưởng Trung Dật khi đó thông minh cùng dũng cảm, Ân Kiện Nam ngược lại càng sinh nhiều yêu thương. Suy nghĩ của Trung Dật là không sai, sai chính là hắn đã đánh giá nhầm sự cố chấp của mình. Cho dù tính mạng có bị uy hiếp nhưng vẫn quyết không chịu buông tay. Một người ngay cả tính mạng cũng không thèm đếm xỉa thì vốn không thể bị uy hiếp. Trái lại, Trung Dật sở dĩ phải sống cuộc sống bị dưỡng thế này là vì bị mình ràng buộc, nói trắng ra là hắn thiếu mất sự tàn nhẫn.

“Ta yêu ngươi như thế, dù ngươi làm gì ta cũng không tính toán. Nhưng người khác thì không hẳn.” Ân Kiện Nam từ trên nhìn xuống nói, ôn nhu mà hàm chứa khí phách. Động tác thật ưu nhã, hắn đem ba cánh tay bị cắt đứt đưa đến trước giường Trung Dật: “Chủ nhân ba cánh tay này ngươi có ấn tượng không?”

Trung Dật kinh sợ. Chứng kiến ba cánh tay bị cắt đứt vẫn còn vết máu khô, hắn liền không kịp ngạc nhiên hay sợ hãi mà điên cuồng nôn. Dịch chua từ dạ dày nôn lên thực quản. Biểu cảm không tin nổi trừng mắt nhìn Ân Kiện Nam: “Ngươi… Ngươi…”

Ân Kiện Nam cười mang theo vẻ mặt ôn hòa: “Thế nào? Không phải là bạn bè tốt với nhau sao? Sao hôm nay ngay cả tay của bọn họ cũng không dám chạm?”

Chưa kịp nói xong, lòng bàn chân Trung Dật đã phát lạnh. Hắn lao tới phòng tắm điên cuồng nôn vào bồn cầu, sao lại thành ra như vậy? Tiểu Khúc? A Thịnh? Ngô Tử? Tầm mắt mơ hồ, khí chua bốc ra khỏi lưỡi nhưng lại không nôn ra được cái gì, sao lại như vậy? Sao lại thành như vậy? Trung Dật đấm một đấm lên bồn cầu, tâm tình phức tạp không nói nên lời. Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, một góc trời nho nhỏ dựng thẳng theo từng song sắt tựa như thế giới của chính mình…

Trung Dật ngồi tựa đầu lên thành bồn cầu. Trái tim đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực. Tóc dài uốn lượn tản ra lộn xộn. Lúc này, bên tai truyền đến tiếng nước róc rách. Đầu cũng không ngẩng lên, trong lòng hoàn toàn đã mất đi ý thức. Lúc này, muốn chết có khi lại thật dễ dàng, nhưng cần phải làm sao tỉnh táo để đối mặt với Ân Kiện Nam?

Đột nhiên da đầu tê rần, cả người Trung Dật bị kéo lên. Tâm tình còn chưa kịp chấn chỉnh đã bị Ân Kiện Nam quăng vào bồn tắm lớn. Nước ấm nóng trong nháy mắt làm phỏng đỏ da thịt hắn: “Không, đừng đụng vào ta, tránh ra…” Trung Dật sợ hãi nhìn tay Ân Kiện Nam, kích động kêu to. Nhưng Ân Kiện Nam mạnh mẽ cường chế đầu vai hắn làm hắn không cách nào giãy giụa được.

Nhưng lần này, Trung Dật thực sự bị dọa rồi, hắn ra sức giãy giụa nhằm tránh khỏi sự áp chế của Ân Kiện Nam. Nhà tắm to như vậy mà vì hai người ở giữa cứ đánh rồi đẩy làm bọt nước văng lên tung tóe: “Không muốn, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm ta…” Ân Kiện Nam nghe vậy liền nhảy ra khỏi nhà tắm, hai tay vừa động, trong nháy mắt tay Trung Dật xoay ngược về phía sau, quần áo đều bị lột sạch. Toàn thân xích lõa bị đặt giữa nhà tắm như tôm lột xác.



 

Sợ mặt hắn bị vùi trong nước không hít thở được, Ân Kiện Nam một tay chế trụ hai tay của hắn, một tay nâng cao cái cổ đeo xiềng xích của hắn. Giữa ánh đèn sáng trắng, sáu mét xiềng xích rực rỡ như dải ngân hà như trói buộc hết thảy quy luật vận hành của các vì sao trên dòng sông Ngân, tuần hoàn theo một quỹ đạo cố định. Một khi thoát li liền bị tiêu diệt.

“Ha ha ha ha ha… xoay hả! Ta thấy ngươi xoay cũng thật thú vị a…” Ân Kiện Nam thập phần hứng thú nói.

“Bỏ tay ngươi ra, đừng đụng vào ta.” Trung Dật mặt xám như tro, cả người không tự chủ mà co quắp lại. Không thể tưởng tượng được Ân Kiện Nam nhẫn tâm chặt đứt cánh tay ba người. Chính mình còn chưa nói được một từ nào với họ… Da tay bị phỏng liền phiếm hồng, kìm nén cảm xúc trong lòng.  Tai họa bọn họ gặp phải ngọn nguồn tất cả đều do mình…

Không thể ngờ Ân Kiện Nam như thế đơn giản chặt đứt cánh tay ba người vốn không thù không oán mà chỉ vì ba cuộc điện thoại gọi nhỡ. Trong đầu Trung Dật chỉ lảng vảng hình ảnh hỗn loạn của ba cánh tay đẫm máu. Tựa như nước trong bồn đang sục sôi mãnh liệt đập vào não bộ hắn từng trận đau đớn, huyết ấp tăng cao như muốn vỡ tung. Bởi vì hai tay bị giữ lại nên hắn chỉ có thể không ngừng lắc đầu, sợ hãi nhìn khuôn mặt Ân Kiện Nam đang dần dần phóng đại.

Bởi xiềng xích bằng bạc mà cổ buộc phải nâng lên, từng giọt nước chảy xuống đều như biến mất. Hô hấp dồn dập khiến yết hầu nho nhỏ của hắn chuyển động lên xuống. Đôi môi đỏ thắm hé mở tựa như một con cá mắc cạn sắp hấp hối.

“Ngươi bẩn quá rồi, nên tẩy rửa thật sạch sẽ.” Ân Kiện Nam ôn hòa nói.

“Hả hả hả hả…” Ngửa mặt lên trời khàn khàn kêu, Ân Kiện Nam mạnh mẽ dùng ngón trỏ tìm lấy khe hở tiến vào giang môn Trung Dật. Tại nội bích có chút lạnh của hắn khuấy động một trận khiến nhiệt độ Trung Dật từ trong ra ngoài có chút tăng lên, so với nước bồn càng nóng hơn. Cứ như vậy, trở tay làm Trung Dật nằm giữa bồn tắm, Ân Kiện Nam lấy ra phân thân của mình từ phía sau tiến vào. Nước trắng tại nơi mập hợp kịch liệt mà tung tóe bắn khắp nơi.

“Ách…” Xiềng xích trên cổ bị kéo về phía sau nhưng tại tiểu huyệt lại bị đâm tiến về phía trước. Trung Dật nhắm hai mắt, không để tâm thân thể mình như bị bẻ gãy thành vài khúc. Trong đầu dường như hiện ra hình ảnh cánh tay cụt. Thân thể tựa như nữ nhân nghênh hợp. Phẫn nộ, khuất phục cùng sợ hãi tại nơi va chạm mãnh liệt cùng Ân Kiện Nam như bị đánh vỡ thành bọt nước…

Đời người bi thảm nhất chính là bất lực.



Sau khi vào tiểu học, Nhạc Nhạc chăm chỉ hơn trước kia rất nhiều. Thầy giáo nói học sinh có thành tích học tập ưu tú có thể nhảy cấp. Nhảy cấp cũng chính là không cần học một năm rồi lại một năm. Nói cách khác nghĩa là không cần đến 16 năm mới có thể tốt nghiệp đại học. Thế là Nhạc Nhạc mỗi ngày đều rất chuyên tâm nghe giảng.

Hôm nay, giáo viên nói phải gọi điện báo cảnh sát về việc phòng chống bạo lực gia đình… Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy đến bốt điện thoại công cộng. Mặc dù không chắc thành công nhưng nó vẫn muốn thử…



Chỉ trong chưa đầy một tháng, Thiệu Diệp ra sức chỉnh đốn tập đoàn Thiệu Thị thật tốt, ngay cả những kẻ máu mặt có thế lực cũng đều bị hắn thu phục. Thiệu Diệp đối phó với kẻ thù chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, một chữ: “Khảm.”

Loại trừ tận gốc mối họa trong công ty, không tiếc làm công ty chịu tổn thất lớn. Thiệu Diệp không phải người khéo léo mưu tính nhưng hắn trời sinh đã có năng lực lãnh đạo. Hắn mất thời gian cực ngắn để cắt bớt những thứ thừa thãi trong công ty. Mặc dù cách làm việc của hắn rất dứt khoát nhưng cũng chính vì nó mà tạo cho hắn không ít kẻ thù. Nhưng do xác định rõ mục tiêu và chế độ thưởng phạt phân minh nên càng nhiều nhân tài đồng ý vì hắn mà cống hiến hết mình. Thiệu Diệp cho tới bây giờ đều là dùng sự chính trực cùng vô tư mà khuất phục người khác. Đương nhiên, vận khí của hắn cũng rất tốt…



Từ sau khi ảnh của Trung Dật bị phát tán, cánh phóng viên liên tục tới làm phiền khiến Ân Kiện Nam vô cùng nôn nóng. Hơn nữa, Trung Dật đối với mình sở tác sở vi, hắn lại càng tức giận: “Muốn mặc quần áo vào trước khi Nhạc Nhạc về sao?” Hắn nhẹ giọng nói với Trung Dật vẫn còn đang quỳ: “Bắn bảy lần rồi, còn thiếu ba lần.”

Trung Dật chỉ cúi đầu ủ rũ quỳ trên thảm. Toàn thân hắn xích lõa, cứng đờ người cố gắng cúi xuống. Ánh mắt sốt ruột nhìn phân thân đỏ bừng. Hai tay dùng lực xoa bóp hơn nửa ngày phân thân mềm nhũn cũng không bắn nổi dịch thể. Sau khi nghe Ân Kiện Nam nói, cả người run lên. Môi bị cắn đến bật máu: “Kiện Nam… Tha cho ta… Tha cho ta có được không?” Lời còn chưa dứt, tay Ân Kiện Nam mạnh mẽ nâng cằm hắn lên. Đem mở miệng hắn ra: “Ta có cho phép ngươi cắn phá môi sao?”

“Bằng hữu của ta bị ngươi làm cho tàn phế rồi. Ta cũng bị ngươi biến thành bất nam bất nữ rồi. Bất cứ lúc nào nơi nào, ngươi muốn làm liền khô, muốn thao liền thao, còn chưa đủ sao?” Trung Dật khí tức mong manh hỏi.

Ân Kiện Nam bị sự yếu ớt của hắn đâm một nhát. Đau. Vốn chỉ muốn dọa hắn, muốn làm hắn đoạn tuyệt ý niệm muốn rời bỏ mình chứ không thật sự muốn ngược đãi hắn. Nhưng nhìn Trung Dật yếu ớt bất lực giống như đứa nhỏ đang cầu xin, Ân Kiện Nam nhất thời mềm lòng. Đưa tay sờ lên mái tóc dài của hắn: “Xem ngươi sau này còn dám nháo hay không?”

Reng … reng…reng…

Tiếng điện thoại vang lên, Ân Kiện Nam liền rời đi. Vốn là bạn bè quen biết bên cục cảnh sát gọi tới, báo cho hắn rằng có người tố cáo hắn có hành vi bạo lực gia đình. Người đó là một đứa nhỏ bảy tuổi tên Bạch Duẫn Nhạc.

Trái tim Ân Kiện Nam như bị đâm trúng rồi dường như không có chuyện gì liền tiêu sái trở về nói với Trung Dật: “Mặc kệ ngươi làm thế nào, ta cuối cùng cũng vẫn tha thứ cho ngươi. Nhưng đối với người khác ta tuyệt đối không nương tay.”

Trung Dật không có đem lời hắn nói để trong lòng, chỉ ngập ngừng hỏi: “Ta có thể mặc quần áo vào không?” Nhạc Nhạc sắp tan học rồi nên không thể để hắn chứng kiến bộ dáng xấu xí của mình…

“Mặc vào đi! Ta bây giờ có việc phải ra ngoài một chút, đợi ta gọi Trường Bách về nấu cơm. Ngươi đói bụng thì cứ ăn trước không cần chờ ta, nếu mệt cũng có thể nghỉ ngơi.” Ân Kiện Nam nhẹ nhàng nói xong rồi xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng Trung Dật nghi hoặc nhìn theo bóng lưng hắn, không biết tâm tình hắn vì sao lại thay đổi lớn như vậy.

Mỗi khi như thế này, tựa hồ đều có chuyện nghiêm trọng phát sinh….

Cont…