Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 190: Quá Mức Lộ Liễu



Edit & Beta: Đòe

Trong phòng không bật đèn, sau khi Kiều Nguyên tỉnh lại, theo bản năng chống tay dưới thân, phát hiện thấy mình đang chạm vào chỗ nào, sắc mặt Kiều Nguyên, chợt thay đổi.

Ánh trăng mỏng manh len lói vào trong, Kiều Nguyên nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy âm hồn bất tán.

Bả vai Ninh Tu Viễn có chút tê mỏi, nhưng không muốn ảnh hưởng đến Kiều Nguyên, nên vẫn không nhúc nhích.

Kiều Nguyên đứng dậy, bật đèn phòng khách lên, đập vào mắt là cảnh tượng lộn xộn, miệng vết thương trên cánh tay Ninh Tu Viễn đã kết vảy, cậu còn đang nghĩ trong nhà có trộm đột nhập không, lại phát hiện vết thương ở tay, đã được xử lý cẩn thận.

Mặt Kiều Nguyên lúc đỏ lúc trắng, tuy rằng cậu thấy Ninh Tu Viễn rất phiền phức, nhưng còn không đến mức...

Cảm nhận được động tác của cậu, Ninh Tu Viễn mở miệng nói, "Không cần lo lắng, tôi da dày thịt béo, qua hai ngày sẽ ổn thôi."

Kiều Nguyên lạnh lùng nói, "Tôi lo lắng cho anh bao giờ."

"Em nói gì thì chính là cái đó."

"..." Nhìn dáng vẻ yêu chiều bao dung của Ninh Tu Viễn, sắc mặt Kiều Nguyên càng thêm khó coi.

Cậu lật tìm hòm thuốc trong phòng, đưa cho Ninh Tu Viễn.

"Một mình tôi, không thể xử lý được miệng vết thương." Ninh Tu Viễn nhận lấy hòm thuốc từ tay cậu, khó xử nhìn Kiều Nguyên.

Kiều Nguyên lạnh nhạt nói, " Tự nghĩ cách đi."

Rồi sau đó, Kiều Nguyên đi vào trong phòng, Ninh Tu Viễn nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái thật mạnh, động tác Kiều Nguyên đóng cửa, như muốn đóng hỏng luôn cánh của phòng vậy.

Ninh Tu Viễn "..."

Kiều Nguyên vặn vòi nước, thoa xà phòng, rửa đi rửa lại vết máu trên tay, thẳng đến khi da tay bị cọ cho đỏ bừng lên, vẫn không hài lòng.

Quần áo trên người, cũng dính máu, trông rất gai mắt.

Không bao lâu, Ninh Tu Viễn nghe tháy tiếng nước xả từ trong phòng tắm.

Giống như hai người cùng ở chung trong một không gian kín, tình huống như thế nào, mới phải đi tắm rửa.

Trong lòng Ninh Tu Viễn tràn đầy hạnh phúc.

Không bao lâu, cửa phòng được đẩy ra, từ bên trong toát ra mùi hương rất dễ ngửi, Kiều Nguyên gội đầu, bọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, dọc theo cần cổ duyên dáng, chảy xuống xương quai xanh.

Trong phòng tắm đã được chuẩn bị trước áo choàng tắm, hai chân Kiều Nguyên trần trụi, đơn giản là không muốn phải tốn thời gian đi tìm dép lê cùng áo ngủ, miễn cưỡng tạm chấp nhận được.

Ninh Tu Viễn có chút ngơ ngẩn, nuốt nuốt nước bọt.

Ánh mắt này quá mức lộ liễu, sau khi Kiều Nguyên phát hiện, đen mặt đi vào phòng ngủ rồi lại đi ra, ăn mặc kín cổng cao tường hết sức bảo thủ.

Ninh Tu Viễn cảm thấy mất mát.

Kiều Nguyên tận lực duy trì phong độ tốt đẹp, "Hiện tại anh có thể đi chưa?"

Ninh Tu Viễn nói, "Nhưng anh không lái xe tới đây."

"..." tay Kiều Nguyên, hơi hơi nắm chặt lại.

Trời mùa hè, thường xuyên thai đổi thất thường, không đến bao lâu, đã nghe thấy mưa tí tách ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét, rõ ràng lúc trước còn không có bất kì dấu hiệu báo trước nào.

Người Kiều Nguyên hơi run run, loại thời điểm này, cậu chỉ muốn cuộn chăn làm ổ một mình.

Ninh Tu Viễn lại nói," Hiện tại.... Hẳn không còn xe qua lại đâu, hơn nữa tôi cũng không mang theo ô."

Kiều Nguyên nhíu chặt mày, nhìn Ninh Tu Viễn da mặt càng ngày càng dày, lạnh lùng nói," Vậy thì anh ngủ sô pha."

"Không có chăn, có thể sẽ bị cảm lạnh?" Dứt lời, Kiều Nguyên từ trong phòng ôm một chiếc chăn ra, ném vào người Ninh Tu Viễn.

Một chút cậu cũng không muốn đối xử tốt với người này.

Kiều Nguyên trở lại phòng ngủ, trực tiếp nằm trên giường, bọc kín người, bên tai thường thường truyền đến tiếng "Ầm ầm", tai sét như muốn xé toạc bầu trời thành hai mảnh, sáng rõ như ban ngày.

Mỗi người đều có điểm yếu, Kiều Nguyên từ trước đến nay rất không thích sấm sét, thế giới lâm vào mảnh hỗn độn, u ám khiến con người ta không nhìn thấy hy vọng.

Phòng ngủ môn bị người đẩy ra, ninh tu thông đạo, "Chăn quá dày, đổi mỏng một ít đi.

Hắn u sầu, nhìn người đang cuộn tròn trên giường, diện tích chiếc giường, ba người nằm vẫn dư dả, nhưng Kiều Nguyên chỉ chiếm một phần, trong nháy mắt, hắn phảng phất như thấy bóng dáng Sầm Lễ, lúc cùng nằm trên giường với hắn, cũng chỉ chiếm một chỗ nhỏ như vậy.

Kiều Nguyên bọc chặt mình lại, tay vẫn lạnh như cũ, Ninh Tu Viễn nắm lấy tay Kiều Nguyên, như sợ sẽ dọa đến người này, nhẹ giọng thỏ thẻ, "Đừng sợ."

Kiều Nguyên có chút ghét bỏ rụt tay về, "Anh chưa tắm đâu, đừng chạm vào tôi."

"..." Tắm rồi thì có thể chạm vào sao?

Ninh Tu Viễn như bị sét đánh, chạy vụt vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tắm sạch vết máu trên người, tay phải hắn tùy tiện xử lý qua, trái lại cũng không có trở ngại gì, là do Kiều Nguyên tạo ra, cho dù để lại sẹo, đó cũng là minh chứng cho tình yêu hai người.

Ninh Tu Viễn tự giác thay quần áo mặc đồ của Kiều Nguyên, có hơi nhỏ, nhưng không quan trọng, so với trần truồng bị người kia ghét bỏ vẫn tốt hơn.

Ninh Tu Viễn trở lại phòng ngủ, thấy Kiều Nguyên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong phòng bật đèn mờ tia sáng vàng ấm áp, hắn nằm trên giường, ôm chặt Kiều Nguyên từ phía sau lưng.

Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, thế mà Kiều Nguyên không đẩy hắn ra.

Hiện tại...Xem như hai người đều thanh tỉnh, đây là lần đầu tiên Kiều Nguyên đồng ý để hắn ôm cậu.

*****