Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 169: Không Nhận Ra



Có người kêu một tiếng," Kiều tổng?"

Kiều Nguyên vẫn không nhúc nhích.

Người nọ đứng dậy, vuốt ve khuôn mặt Kiều Nguyên, trước mặt người ngoài, cậu luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, nói chuyện cũng rất chừng mực, bất kỳ hành động dư thừa nào, đều sẽ tránh né trước tiên, chỉ là Kiều Nguyên không nghĩ tới, mình sẽ bị người bên cạnh bán đứng.

Đầu ngón tay chạm vào làn da, rồi sau đó nâng cằm Kiều Nguyên lên.

Đinh Hạo đi tới, lấy lòng nói, "Ngài yên tâm, thuốc này hiệu lực rất mạnh, giữa đường phát sinh chuyện gì, cậu ta cũng sẽ không biết."

Đều là người có uy tín danh dự, cũng không muốn thật sự trở mặt với Kiều Nguyên.

"Xúc cảm quả thật không sai." Người nọ lẩm bẩm tự nói một câu, cởi từng nút cúc áo sơmi Kiều Nguyên ra, cổ áo vạch rộng sang hai bên, lộ ra mảng da trắng như tuyết.

"Những gì ngày từng đáp ứng với tôi trước đi..." Đinh Hạo ở bên cạnh nhắc nhở nói.

Trước đó, gã đã thương lượng tốt cùng mấy người này, chỉ cần bọn họ ôm Kiều Nguyên tới tay, sẽ lập tức cho gã một số tiền, còn thăng chức gã lên vị trí giám đốc.

Tiền đã nhận được một nửa, qua mấy ngày nữa, gã cũng đã tính toán tới chuyện xin nghỉ việc.

Mấy gã đàn ông vây quanh lại, khuôn mặt toàn dầu mỡ, lực chú ý tất cả đều đặt trên người Kiều Nguyên, căn bản không có người nghe lời gã nói.

Đinh Hạo lại nói, "Trương..."

Trương tổng nhíu nhíu mày, "Đã biết, cậu ra ngoài trước đi."

Đinh Hạo vẻ mặt tươi cười, "Vậy các ngài cứ chơi vui sướng đi, nhưng để lộ quá rõ ràng, nếu không đến lúc đó sẽ không còn đường lui."

Trương tổng liếc gã vẫy vẫy tay, hiển nhiên không muốn phí thời gian tốt để nói chuyện với gã.

Trong phòng được xịt nước hoa, mùi thơm ngào ngạt, khiến cho người thường cảm giác cứ như đang say xe, chờ Đinh Hạo đi ra ngoài, Trương tổng gấp không chờ nổi, muốn cởi sạch quần áo Kiều Nguyên.

Kiều Nguyên cũng không biết có dùng sản phẩm dưỡng da nào không, da rất mịn màng, nhẹ nhàng nhéo một chút, sẽ để lại một dấu vết đỏ hồng ái muội, phá lệ kích thích cảm quan của mấy gã đàn ông.

Đinh Hạo đứng ngoài cửa chờ, như đang đứng hóng gió.

Gã quay đầu lại nhìn cánh cửa đã bị khóa trái, đại khái là có thể tưởng tượng ra, lũ đàn ông đang hoan ái quấn lấy nhau.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, Đinh Hạo duỗi người, áp lực mấy ngày nay được giải tỏa, tâm tình sảng khoái thật sự.

Lần đầu tiên gặp cậu, gã đối với Sầm Lễ ấn tượng không phải rất tốt.

Mới vừa khai giảng, hệ muốn tuyển sinh viên phụ trách, gã cùng Sầm Lễ đồng thời đăng kí cùng một môn, bộ môn chỉ nhận ba người mới, bởi vì gã và Sầm Lễ cùng một ban, nên loại gã.

Thế nhưng sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc, mọi người đều rời đi, Sầm Lễ thấy gã cảm xúc trầm thấp, còn tốt bụng đi tới an ủi gã, nói, "Trong viện cũng đang tuyển người, cậu có thể đi thử xem."

"..." Thấy người tới, Đinh Hạo trầm mặt, "Đắc ý cái gì, cần cậu phải giả tốt bụng quan tâm sao?"

"..." Thấy thái độ phiền chán của gã, Sầm Lễ cũng không phải người thích nhiều chuyện, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Đinh Hạo cười lạnh một tiếng, "Làm bộ làm tịch."

Sầm Lễ không phản ứng gã.

Sau đó cũng xảy ra vài tình huống tương tự, tỷ như Sầm Lễ thi đứng nhất hệ, gã xếp thứ hai, Sầm Lễ luôn rất được bạn học và giáo sư yêu thích, thường xuyên có thể nghe thấy các bạn học nghị luận về Sầm Lễ, còn đều là nói về mặt tốt, gã giống như không tồn tại trong lớp học vậy.

Thẳng đến sau này, gã phát hiện Sầm Lễ có quan hệ với Ninh Tu Viễn, như đã buồn tủi lâu ngày, đều tìm được nơi để phát tiết.

Xác thật rất kỳ quái, mẹ Sầm Lễ nằm viện, nhưng lúc trước Sầm Lễ trở về kí túc xá, cả ngoài toàn đồ xa xỉ. Thời gian cậu ở ký túc xá không nhiều lắm, gã đột nhiên nhớ tới, ngày mùa hè cả đám con trai đều ở trần, ký túc xá chỉ có hai cái quạt, cũng không có điều hòa, thời tiết nóng như vậy, Sầm Lễ lại ăn mặc rất kín đáo, gã rõ ràng thấy Sầm Lễ trên người đều toát mồ hôi. Giữ nam sinh với nhau, đánh đùa giỡn cũng là chuyện thường, nhưng mỗi khi có người dựa tới gần Sầm Lễ một chút, cậu sẽ lập tức tránh ra, đến giặt giũ cũng phải chờ họ giặt xong quần áo mới làm.

Thêm những việc này vào, cũng đủ chứng minh phỏng đoán của gã. Gã rất thức thời, trực tiếp chất vấn Sầm Lễ ngay trên giảng đường, rõ ràng dư luận đều nằm bên hắn cũng có không ít người nhỏ giọng thảo luận mắng Sầm Lễ, Hàn Kham lại đi tới, giúp Sầm Lễ giải vây, cuối cùng ngược lại thành gã là người sai. Nhưng gã dám chắc chắn, Sầm Lễ có quan hệ với Ninh Tu Viễn, khẳng định có người cũng nhìn ra.

Gã thấy trong ngăn kéo của Sầm Lễ giấu thuốc tránh thai, hận không thể lập tức nói cho Ninh Tu Viễn biết.

Sau đó chuyện đúng như ý gã, Sầm Lễ có một khoảng thời gian rất dài, không tới trường học, nghe nói là nghỉ chữa bệnh.

Một lần nữa trở lại trường học, sắc mặt Sầm Lễ tái nhợt như tờ giấy, đi đường cũng như lướt qua vậy, tùy thời đều có thể té ngã, trên lớp, luôn là một người ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết đang suy nghĩ gì.

Khẳng định chuyện này liên quan đến thuốc tránh thai.

Ngày thường nhìn thì ra vẻ thanh cao, không biết sau lưng là loại người gì.

Sầm Lễ đã lâu không xuất hiện ở trường học, cậu có muốn đến, cũng không đi được, tỏ tình với Hạ Lộ thất bại, sau khi tốt nghiệp công việc cũng không vừa lòng gã, trằn trọc như vậy, cứ như quay về thời gian trước.

Đinh Hạo ngồi trên ghế gỗ ngoài hành lang, chờ đám người kia xong chuyện, gã còn muốn giải quyết hậu quả thật tốt.

Có người tiến vào khách sạn, Ninh Tu Viễn cũng tới để bàn công việc, mặt trời chói chang, không khi nơi này rất râm mát, phù hợp tránh nóng.

Nơi này chỉ phục vụ hội viên, người bình thường không vào được, người tới đây không quyền thì cũng tiền, sẽ có không ít người lái xe tới đây nghỉ phép, mang theo mấy tình nhân của mình, vừa lúc cũng rất kín đáo.

Ninh Tu Viễn đi qua dãy hành lang, mắt lơ đãng quét tới Đinh Hạo đứng canh cửa.

"Ninh tổng, sao vậy?" Thấy hắn thả châm bước chân, người đàn ông đứng cạnh hỏi.

Người đi trước dẫn đường, Ninh Tu Viễn hôm nay tới đây, cũng vì có chính sự.

Ninh Tu Viễn dừng bước chân, nói, "Anh cứ đi trước đu, tôi thấy có người quen."

"Được thôi."

Đinh Hạo căn bản không dự đoán được, sẽ gặp được Ninh Tu Viễn ở đây.

Ninh Tu Viễn nhìn gã đi tới, ở trong trường, Ninh Tu Viễn là người không dễ chọc, Đinh Hạo trên mặt nở nụ cười, nói, "Xin chào Ninh tổng."

Gã thậm chí không dám lôi kéo tạo quan hệ với Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn nhìn nhìn gã, lại nhìn thoáng qua căn phòng, hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

"Theo cấp trên tới đây."

Ninh Tu Viễn ngày thường ngược cũng không thèm quản chuyện bao đồng, đặc biết hỏi, "Cấp trên nào?"

Đinh Hạo biết nơi đây không phải có thể tùy tiện đi vào, gã cũng không quá xác định, Ninh Tu Viễn có quen biết Kiều Nguyên hay không, nếu quen biết, lấy tác phong Ninh Tu Viễn, sớm đã đoạt người về tay.

"Kiều tổng."

Đinh Hạo ở trước mặt Ninh Tu Viễn nhu nhược thật sự, khắp người đối phương tỏa ra khí tràng áp bức, dọa gã không dám nói chuyện lớn tiếng, người như gã, điển hình là loại khinh mềm chỉ ngạnh.

Khinh mềm chỉ ngạnh: Ỷ mạnh hiếp yếu, la liếm nịnh nọt kẻ mạnh hơn mình.

Từ trong phòng truyền ra một tiếng bàn ghế bị xô đổ, Đinh Hạo còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, Ninh Tu Viễn đã chạy tới, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Nhìn đến cảnh tượng bên trong, hai mắt Ninh Tu Viễn như phủ kín tơ máu, tay cũng gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.