[BHTT] U Mê

Chương 13: Giải thích hiểu lầm



Nghe Qúy Hi đáp ứng nhanh đến vậy, Kiều Chi Du thong dong thoáng nhìn, chết vĩ sỹ diện khổ thân, còn cãi bướng nói không sợ.

Làm một nhà đầu tư giỏi, muốn sẽ xem người, Kiều Chi Du nhận mình là một người xem chuẩn, càng miễn bàn đến cái người này chỉ là một nha đầu chưa chải sự đời nhiều mà thôi.

Qua một cái đèn đỏ, Kiều Chi Du dẫm chân ga, bánh xe chạy qua vũng nước bắn lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Quý Hi dựa lưng vào ghế, đem áo khoác tây trang bao bọc gắt gao trên người, lấy tay ôm dưới áo co quắp.

Đủ khó chịu, từ đầu đến chân đều không thoải mái. Chỉ có một cái làm Qúy Hi dễ chịu nhất, chỉ có cái áo khoác này, ấm áp, khô ráo, mùi hương lan tỏa. Nàng hôm nay ở văn phòng thấy Kiều Chi Du đã mặc qua.

Kiều Chi Du lái xe thường không nói chuyện, vừa lúc Qúy Hi cũng là một người không nói nhiều.

Hai người đi trên đường, vẫn duy trì trầm mặc, bên tai là tiếng mưa ào ào không ngừng rơi, cùng với thường xuyên xuất hiện những tiếng còi ô tô.

Mưa vẫn rơi xuống như cũ, bất quá đã nhỏ đi rất nhiều.

Trong cơn mưa, cảnh đêm Bắc Lâm một mảnh hơi nước mông lung.

Cho nên, đêm nay như thế nào cũng phải cũng cấp trên về nhà qua đêm? Qúy Hi sau đó lại bình tĩnh, có điều chính mình cũng không thể hiểu nổi đến làm gì. Vì đi bôi Kiều Thanh đi, thôi nghĩ vậy đi còn tốt hơn.

Cách Kiều gia còn một đoạn khoảng cách.

Quý Hi nhìn xem ra ngoài cửa sổ, khi đi thì xem hướng dẫn, cuối cùng chán đến chết ánh mắt lại nhìn đến Kiều Chi Du ở trên tay trái đang nắm vô năng. Một đôi tay trắng nõn, bàn tay, ngón tay đến cả mu bàn tay nối với cổ tay hiện lên khung xương rất đẹp ( ngắm gì mà kỹ thế không biết ạ quý đáng yêu!).

Ở công ty nhân viên toàn lén nói Kiều tổng được xưng là nữ nhân hoàn mỹ nhất, gia cảnh xuất thần, có năng lực có khí chất, không biết bao nhiêu nam nhân mơ tưởng cưới nàng về nhà. Kỳ quái chính là, Kiều tổng cư nhiên không có nửa điểm tin đồn tình ái nào, liền lắm chuyện như Tống chậm còn không hỏi thăm ra được.

Quý Hi đáy lòng cũng nảy sinh kính nể Kiều Chi Du, rốt cuộc Kiều Chi Du ở trong nghành này tồn tại như một vị thần. Nhưng Qúy Hi cảm thấy không có cái gì là chân chính hoàn mỹ, chỉ là không biết được thôi.

Quý Hi hít hít cái mũi.

Chủ trương lái xe không nói lời nào của Kiều Chi Du giờ mới lên tiếng nói: “Trong xe có khăn giấy.”

“Được.” Qúy Hi giọng mũi ngày càng đặc.

Bị cảm. Qúy Hi mũi hồng hồng, đầu cũng choáng váng lợi hại, mơ mơ màng màng sắp ngủ. Đầu dựa vào ghế, lung lay một đường.

Mau đã đến tiểu khu, bên cạnh có tiệm thuốc, Kiều Chi Du chạy chậm lại, sau đó đỗ sang một bên. Quay đầu sang, phát hiện Qúy Hi đang ngủ gà ngủ gật, tóc ướt dán ở trên mặt, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Quý Hi làn da vốn dĩ đã rất trắng, tái nhợt, yếu đuối mong manh, sẽ làm người ta cảm thấy thương xót.

Quý Hi không biết xe đã dừng lại, nàng mở mắt, phát hiện chưa tới tiểu khu.

Kiều Chi Du hỏi: “ Có sốt không? Muốn đi bệnh viện hay không?’’

Quý Hi đau ốm bệnh tật, sờ sờ cái trán, thanh âm suy yếu: ‘’Hẳn là không có sốt.’’

Kiều Chi Du xưa nay cẩn thận, ‘’Có chính là có, không chính là không, cái gì là hẳn không?’’

Có loại cảm giác như là đi làm viết báo cáo, bị lãnh đạo phê bình một cách tàn nhẫn. Qúy Hi môi gợi lên miễn cưỡng cười đáp, ‘’Không có việc gì, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ hết rồi.’’

Quý Hi đối với cơ thể mình rẩt ‘’Thạo’’, bệnh nhỏ đau nhỏ đều không cần đến bệnh viện. Phát sốt mà không quá nghiêm trọng, có khi uống ít thuốc hạ sốt, có khi trực tiếp sẽ đi ngủ một giấc.

Kiều Chi Du duỗi tay đặt ở trên trán Qúy Hi, sờ sờ xem thử, nữ nhân đụng chạm nhau, điều này vốn là một việc hết sức thuần khiết bình thường, mà khi bàn tay nàng sờ lên cái trán, Kiều Chi Du trong lòng lại có chút mất tự nhiên.

Đặc biệt là cùng Qúy Hi ánh mắt giao nhau.

Bởi vì Qúy Hi khi nhìn ánh mắt nàng, luôn rất nghiêm túc.

Nếu mà cô nương nay thích mình, sự việc hôm nay mình làm, có phải hay không là quá thân mật, tựa như bị biến tướng cấp cho đối phương cơ hội…………..

(Tội nghiệp kiều tổng suốt ngày này bị ánh mắt của Qúy đáng yêu lừa gần thành công bê nàng về nhà lại bị cho làm tỷ tỷ:v:V …)

Bị Kiều Chi Du sờ trán một cái, Qúy Hi đột nhiên cứng đờ, lại có chút buồn cười. Lại cầm lòng không được nhớ đến vị tỷ tỷ kia, đặc biệt là lúc Kiều Chi Du quan tâm mình.

Tiếp xúc ngắn ngủi, Kiều Chi Du thực mau thu tay lại, ‘’Không phát sốt.’’

‘’Ân.’’ Qúy Hi thất thần.

Kiều Chi Du lưu ý nhìn Qúy Hi thất thần, càng cảm thấy tiếp xúc như vậy có chút ám muội, nàng nhìn về xa hơn mười mét có một tiệm thuốc, ‘’Có tiệm thuốc, ta đi mua thuốc trị cảm.’’

Quý Hi vội gọi Kiều Chi Du, ‘’Kiều Tổng, không cần phiền toái, ta tự mình đi mua.’’

Kiều Chi Du nói: ‘’ Gà rớt vào nồi canh giống nhau. Ta đi.’’

(***** Gà rớt vào nồi canh giống nhau: kiểu đã không làm được còn sỹ diện đó.)

Quý Hi vẫn là tự muốn mình đi mua nhưng Kiều Chi Du đã mở cửa xuống xe.

Một lát sau, Kiều Chi Du xách một cái túi đi lại, đưa cho Qúy Hi.

‘’Cảm ơn.’’ Qúy Hi cầm lấy túi, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: ‘’Thuốc hết bao nhiêu tiền?’’

Kiều Chi Du bất đắc dĩ nhìn Qúy Hi chớp chớp mắt, có điểm đã hiểu được tính tình của người này, nàng lúc này chưa nói không cần, mà nhìn Qúy Hi cầm cái túi nói: ‘’Bên trong có hóa đơn.’’

Quý Hi nghiêm túc lấy hóa đơn ra xem, nhớ kỹ số giá bên trên.

Kiều Chi Du nghiêng mắt, nói bổ sung thêm: ‘’Nhớ rõ cộng thêm vào mười đồng tiền phí đi mua.’’

Quý Hi nghẹn họng, Kiều Tổng thật đúng thích giảng chuyện cười.

Kiều Chi Du đang cười.

Quý hi xoay đi.

Tự nhiên hơn có mười đồng tiền, hơn nữa thêm có mười đồng mà được lãnh đạo chạy chân cho chính mình, bất quá lại thiếu nàng thêm một cái ân tình nữa. Qúy Hi đâu đầu, như thế nào mà càng ngày càng thiếu nhiều quá vậy.

Trở lại Kiều gia đã gần 10 giờ.

Kiều Thanh còn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách xem TV. Nàng có thói quen chờ Kiều Chi Du tan tầm về rồi mới ngủ sau, nếu không như thế nào cũng không ngủ.

Nhìn đến người phía sau là Qúy Hi, tiểu gia hỏa quả nhiên vui vẻ, còn nói buổi tối sẽ ngủ cùng Qúy Hi, bắt Qúy Hi kể chuyện cổ tích cho nàng nghe. Qúy Hi sợ bị lây cảm mạo cho Kiều Thanh, đành phải dỗ nàng nói chờ lần sau.

Kiều Thanh bán tín bán nghi, ít nhiều có chút thất vọng.

‘’Đi tắm đi.’’ Kiều Chi Du xem Qúy Hi ướt không ra bộ dạng gi, xoay người gọi dì lý đến giao lại: ‘’ Dì Lý, giúp nàng chuẩn bị một chút quần áo, thu dọn phòng cho khách đi.’’

Lý a di nghe nhanh lưu loát: ‘’Được, đi theo ta Qúy lão sư, ngươi cùng ta tới.’’

Quý Hi lại nói cảm ơn, đi theo lý a di đi lên phòng cho khách.

Được a di chuẩn bị tốt quần áo ngủ cùng đồ vệ sinh đưa đến, còn nói, ‘’Qúy lão sư, ngươi tắm xong quần áo liền để ở trong sọt nhà tắm, ta chờ lát nữa giúp ngươi giặt.’’

‘’Không cần đâu a di, ta tự mình giặt.’’ Qúy Hi nào không biết xấu hổ như thế.

Lý a di xem nàng khăng khăng muốn chính mình giặt cười: ‘’Ta đây không quấy rầy ngươi nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.’’

Trong phòng tắm, Qúy Hi thay đồ ướt ra, cả người giống như nhẹ một nửa, nóng hầm hập tắm vòi sen từ trên xuống dưới, đem nước trên người cuốn hết đi. Tới đến sữa tắm xoa một lát đầy người, cả người đều thoải mái.

Tắm rửa xong, Qúy Hi đem đồ dơ di giặt sạch, mùa hè quần áo giặt nhanh, đồ lại mỏng. Nhưng áo của Kiều Chi Du nàng không giặt, chờ mai tìm một cái tiệm giặt quần áo chuyên nghiệp làm.

Phòng cho khách không có ban công, Qúy Hi vốn muốn hỏi Lý a di ở đâu phơi quần áo, lại tìm không thấy, nàng chỉ nhìn thấy Kiều Chi Du ngồi ở phòng khách.

‘’Kiều tổng.’’

‘’Cái gì?’’ Kiều Chi Du ánh mắt nhìn về phía Qúy Hi, trên người nàng đã thay đổi áo ngủ, tóc khô ráo xõa ra. Đại khái là vừa tắm xong không bao lâu, sắc mặt còn hồng nhuộm.

Nhìn vào buổi tối rất có tình thú, Kiều Chi Du ngồi uống rượu một mình, Qúy hi hỏi: ‘’ Nơi nào có thể phơi được quần áo?’’

Thật đúng là sợ người khác phiền toái. Bình thường khách tới nhà chơi qua đêm, quần áo đều để lại cho bảo mẫu giặt. Kiều Chi Du ánh mắt chỉ nói, ‘’Bên kia ban công.’’

Quý Hi phơi xong, lại quay lại phòng khách. Thấy Kiều Chi Du vẫn còn đang uống rượu.

‘’Còn không ngủ sao?’’

‘’Chưa ngủ.’’ Kiều Chi Du thích trước khi đi ngủ uống hai ly rượu, nhiều năm qua đã thành thói quen, không có chút rượu không ngủ ngon được, ngủ đến thoải mái.

Nói là tới gặp Kiều Thanh, kết quả là mới cùng Kiều Thanh nói được mấy câu. Nàng là đang lo lắng cho mình đêm nay bị theo dõi sao, sợ một mình lo sợ, mới cố ý nói mình tới đây, Qúy Hi trong lòng đã hiểu rõ……

Kiều tổng nhìn vào cho người khác cảm giác xa cách, kỳ thật trong sương cốt vẫn là một người ấm áp.

Xem nàng uống rượu một mình, Qúy Hi đi đến trước mặt Kiều Chi Du, xung phong nhận việc nói, ‘’Kiều tổng, ta bồi ngươi uống một chén.’’

Kiều Chi Du đầu tiên là trầm mặc, nhớ tới bộ dáng Qúy Hi trong xe ngủ gà ngủ gật, ‘’Không cần.’’

‘’Không sao.’’ Qúy Hi nói lời thật, tắm rửa xong, người đã thanh tỉnh rất nhiều.

Kiều Chi Du lại hỏi: ‘’ Tửu lượng tốt sao?’’

Quý Hi phương diện này rất có tự tin: ‘’ Còn có thể.’’

Kiều Chi Du đưa cho Qúy Hi một cái ly.

Quý Hi nghĩ muốn rót rượu.

Nào biết Kiều Chi Du lại xem mình cùng với tiểu hài tử giống, nàng nói: ‘’ Cầm ly rượu, đi lấy nước ấm uống.’’

Quý Hi: ‘’………..’’

‘’Bị cảm rồi còn không thành thật một chút.’’ Kiều Chi Du nâng nâng tay, tiếp tục uống rượu.

Ngày thường nhìn thành thục lại ưu nhã thế nào, lúc này lại nén giống một đứa trẻ lớn, còn thường thích ác thú vị một chút. Qúy Hi đột nhiên cảm thấy……… Rất đáng yêu.

Lại tới trộm nhìn chằm chằm mình, Kiều Chi Du mở mắt chú ý tới, lúc này không chuẩn bị làm như không thấy, nàng đem bắt Qúy Hi hiện nguyên hình, ‘’Hỏi ngươi một sự kiện’’.

‘’Chuyện gì?’’

Kiều Chi Du buông ly xuống, cùng nhìn chằm chằm con mắt màu nâu của Qúy Hi, nàng làm việc không thích quang co lòng vòng, liền trực tiếp hỏi: ‘’ Ngươi tại sao xem ta nhìn chằm chằm như vậy làm gi?’’

Quả nhiên bị phát hiện nhìn nén sao.

Quý Hi có điểm chột dạ, đơn giản đúng sự thật giải thích, ‘’Thực xin lỗi, ngươi làm ta nhớ tới một người……… Một người bằng hữu. Nàng ở chóp mũi nơi này cũng có một vết.’’

Kiều Chi Du: ‘’Bằng hữu?’’

Quý Hi: ‘’Ân.’’

Kiều Chi Du suy nghĩ nửa giây sau, nhướng mày, không chút để ý hỏi: ‘’Bạn gái cũ?’’