[BHTT] U Mê

Chương 11: Bị theo dõi



Thời gian đã không còn sớm.

“Kiều tổng, ta đây đi trước.” Qúy Hi quay ngược lại cùng Kiều Thanh chào hỏi, “Tiểu Thanh, chúng ta tuần sau lại gặp nha.”

Lại phải đợi tới tuần sau, Kiều Thanh nghe xong hơi chu cái miệng nhỏ lên, không hé răng, tỏ ra đầy bất mãn.

“Đi, đưa lão sư xuống lầu nào.”. Kiều Chi Du lôi kéo tay Kiều Thanh, nói.

“Ân.” Kiều Thanh không tình nguyện đáp lại, cũng chủ động lắm chặt tay Qúy Hi, một trái một phải.

Xuống tới lầu, mùi đồ ăn ẩn ẩn lan tỏa.

Lúc này Qúy Hi mới nhớ tới chính mình cả ngày hôm nay từ sáng tới tối chưa ăn gì, dạ dày rỗng một ngày.

Lúc này đói tới bẹp cả bụng.

Trong phòng bếp, Lý a di đang chuẩn bị bữa tối.

Lý a di là bảo mẫu lâu năm ở Kiều gia, cho lên Kiều Chi Du mang tới chăm sóc cho Kiều Thanh, Lý a di cũng ở lại đây, tinh thông nấu mọi món ăn, cơm tây cũng biết làm.

“Tiểu Thanh, học xong rồi. Rửa rửa tay nhỏ đi ăn cơm nào.” Lý a di đã đem đồ ăn để lên bàn, nhìn Kiều Thanh cười tủm tỉm nói.

Ngửi thấy mùi hương này, Qúy Hi lúc này bụng càng đói, chờ không kịp đã muốn đi, liền nghĩ ra đi ăn cái gì ngay bây giờ, quán bún ở cạnh trường học, muốn ăn một phần to.

Quý Hi đang muốn đi nhanh.

“Cùng nhau ăn cơm đi.” Là Kiều Chi Du gọi Qúy Hi lại.

“Không cần.” Qúy Hi trước kia đi dạy cũng hay đụng phải tình huống này, gặp phải giờ cơm, gia chủ không khỏi mời khách sáo một chút. Cũng không thể da mặt dày ở lại.

Kiều Thanh vừa nghe Kiều Chi Du mời Qúy Hi ở lại ăn cơm.

Lập tức giữa chặt góc thung của Qúy Hi, mở mắt to tròn xeo nhìn về phía Qúy Hi, “Lý bà làm đồ ăn, ăn rất ngon.”

Kiều Chi Du cười, tiểu gia hỏa này có bao nhiêu yêu thích Qúy Hi, ngày thường kén ăn không chịu được, hiện tại còn chủ động khen a di nấu cơm ngon.

Bất quá Kiều Chi Du thừa nhận, tiếp xúc qua nhiều người dậy thêm, Qúy Hi thật là người có kiên nhẫn nhất, cũng luôn biết dỗ vui tiểu hài tử nhất.

Kiều Thanh thích nàng như vậy cũng không phải là không có lý do.

Quý Hi nhất thời không chống cự được tiểu hài tử ngây thơ đơn thuần này, ba ba, tràn ngập mong chờ. Cự tuyệt hài tử, giống như là đem đồ chơi yêu thích nhất của hài tử ném đi.

Kiều Chi Du giúp Qúy Hi quyết định, đối với một lớn một nhỏ này, đơn giản một câu: “Rửa tay ăn cơm.”

Kiều Thanh nhấp miệng nở nụ cười, trực tiếp kéo Qúy Hi đi rửa tay trong nhà vệ sinh, “ Lão sư, chúng ta đi rửa tay.”

Quý Hi bị Kiều Thanh lôi kéo, này nhóc con, còn biết đến tiền trảm hậu tấu cơ đấy.

Chờ đồ ăn lên đầy đủ. Kiều Chi Du kéo ra ghế dựa, ở bên bàn ăn ngồi xuống, “ Ăn đi.”

Qúy Hi nhẹ nhìn phía dưới, cầm chiếc đũa lên.

Bàn ăn xinh đẹp bằng đá cẩm thạch, nguyên bộ đồ ăn tinh xảo, tinh tế đến cả cái thìa đều đẹp. Đồ ăn phong phú, trang trí dụng tâm, canh nóng tỏa ra mùi hương ngào ngạt.

Quý Hi không khỏi nhớ tới chính mình khi còn ở nhà, không có bàn ăn chính thức, trực tiếp lấy một tấm gỗ thay thế, còn mang theo lỗ hỏng cùng cái chén bị nứt.

Chính là bởi vì muốn thoát khỏi cái cảnh nghèo tũng quấn như vậy, nàng mới trở lên ganh đua. Có khi cảm thấy mệt mỏi khổ cực, nhưng nàng sẽ không than nửa lời.

Kiều Chi Du ngồi ở đối diện Qúy Hi, ngẩng đầu, xem Qúy Hi chỉ nhai một miếng cơm nhỏ, “Ăn không hợp sao?”

Quý Hi cũng ngẩng đầu: “Không có.”

Kiều Chi Du chú ý tới áo thung rộng của Qúy Hi đến cánh tay ra khỏi áo, cũng quá gầy đi.

“Không cần khách khí.” Kiều Chi Du thong thả ung dung gắp đồ ăn, hướng Qúy Hi nhẹ giọng nói.

Quý Hi: “Ân.”

“Tiểu Thanh, không thể kén ăn. Rau xanh cũng phải ăn.” Qúy Hi xem Tiểu Thanh cái này không ăn cái kia không ăn, rau dưa lại càng không chạm đến, khó trách nhỏ nhỏ con như vậy.

Kiều Thanh nhìn nhìn trong đĩa rau xanh, lắc đầu “không ăn.”

Còn dư lại nửa chén cơm, Kiều Thanh liền buông đũa xuống, chuẩn bị không ăn.

“Nghe lời. Cơm còn nhiều như vậy.” Mỗi lần dỗ Kiều Thanh ăn cơm, Kiều Chi Du liền đau đầu, dỗ tiểu hài tử ăn việc này so với đi làm còn vất vả hơn nhiều.

“ Lão sư liền cảm thấy rau xanh rất ngon.” Qúy Hi ăn rau, cố ý nói: “Không kén ăn mới là bạn bè đáng yêu. Lão sư thích cùng người không kén ăn làm bạn bè.”

Quý Hi thật sự đói bụng, liền ăn nhiều đồ ăn hơn mọi ngày.

Kiều Thanh vừa nghe, lập tức biến thành học trò ngoan, vung tay nhỏ cùng Qúy Hi gắp đồ ăn, Qúy Hi ăn cái gì, nàng liền gắp cái đó, cậy mạnh ăn đầy một miệng.

Quý Hi gắp đồ ăn: “Cái này ăn ngon.”

Kiều Thanh học theo: “Ăn ngon.”

Quý Hi tiếp tục gắp đồ ăn, “ Cái này cũng ăn ngon.”

Kiều thanh tiếp tục học theo: “ Cũng ăn ngon.”

Trên bàn cơm bầu không khí ấm áp lên. Kiều Chi Du xem Qúy Hi ăn đến ngon theo, chính mình cũng muốn ăn nhiều hơn chút, nói thật so với Kiều gia ăn cơm thoải mái hơn nhiều.

Trong phòng không khí náo nhiệt như vậy., giống như có nhiều người, đột nhiên trở lên không giống nhau.

Có cảm giác gia đình.

Lặng lẽ nhìn Qúy Hi, Kiều Chi Du không khỏi có chút thất thần. Lại có phản ứng như vậy, vừa nãy mình lại suy nghĩ đi đâu vậy…….

Qúy Hi còn ở đó dỗ Kiều Thanh ăn cơm, Kiều Thanh lại đặc biệt nghe lời.

Kiều Chi Du phát hiện Qúy Hi chỉ có đối với trẻ nhỏ, mới ôn nhu nhiệt tình, ngày thường tính cách có điểm nhạt nhẽo, chỉ chuyên chú làm việc của mình.

Tỷ như lúc làm việc.

Tỷ như lúc vẽ tranh.

“Về sau lên lớp xong, liền thuận tiện ở đây ăn cơm chiều đi.” Kiều Chi Du nói, nhiều người bất quá thêm một bộ chén đũa, Kiều Thanh thích Qúy Hi như vậy, tiếp xúc nhiều hơn với Qúy Hi, đối với trị bệnh tâm lý cũng có lợi…..

Qúy Hi an tĩnh liếc Kiều Chi Du một cái, rất ngoài ý muốn, nàng cho rằng đêm nay Kiều Chi Du chỉ là khách sáo mời mình lại ăn cơm. Rốt cuộc có thêm người ngoài, cùng nhau ăn cơm ít nhiều sẽ không được tự nhiên.

“Có thể bao thêm cho ngươi một bữa cơm chiều.” Kiều Chi Du giải thích, xem Qúy Hi không lập tức đáp lại, nàng cười hỏi lại, “ Lý a di chính là đầu bếp trình độ cao đấy, đãi ngộ tốt như vậy, Qúy lão sư không muốn sao?”

Lời nói như vậy, Qúy Hi được sủng mà sợ, phải nói rất thụ sủng nhược kinh. Hơn nữa mỗi lần Kiều Chi Du nói nàng Qúy lão sư, Qúy Hi không biết theo ai, Kiều tổng chính là cấp trên cấp trên trên cấp của nàng nha.

“Nguyện ý!”

Lời này không phải Qúy Hi nói, mà là Kiều Thanh giúp Qúy Hi đáp lời, nàng nhìn về phía Qúy Hi, còn hỏi: “ Lão sư, ngươi thích nhất ăn cái gì? Ta kêu bà Lý mỗi ngày làm cho người.”

Kiều Chi Du thấy thế, nói thẳng: “Đã định như vậy đi.”

Ân,chính mình cái gì còn chưa nói, liền như vậy đã định? Cuối cùng, Qúy Hi liền như vậy mơ mơ hồ hồ đem bữa cơm chiều an bài xong tốt.

“Đừng chỉ ăn đồ ăn, cơm cũng phải ăn. Ngươi xem ngươi gầy như vầy.” Qúy Hi sờ sờ cánh tay Kiều Thanh.

“Ngươi không biết xấu hổ nói nàng, nhìn xem chính ngươi.” Kiều Chi Du thình lình cười Qúy Hi, lại ôn nhu nói, “Ăn nhiều một chút, đừng chỉ ăn rau xanh.”

Cứ như vậy một câu mềm nhẹ, Qúy Hi đột nhiên trong lòng không kịp phòng ngừa bị ấm áp chảy qua, nàng cho rằng bữa cơm hôm nay sẽ thật xa lạ, nhưng hoàn toàn ngược lại.

“Cảm ơn Kiều tổng.”

Kiều Chi Du nói: “ Hiện tại không ở công ty, không cần giống như là đi làm như vậy.”

Kiều Thanh ăn ít cơm, khóe miệng còn dính một hạt, “Lão sư với dì cũng nhau đi làm sao?”

“Đúng vậy.” Qúy Hi nhặt xuống hạt cơm trên miệng Kiều Thanh, trả lời.

“Dì” Kiều Thanh đối với Kiều Chi Du nói nghiêm túc, “Ngươi phải bảo vệ lão sư, không được để người khác khi dễ nàng.”

Tiểu hài tử thế giới đơn thuần, cho rằng người lớn đi làm cũng giống như trẻ em đi học giống nhau.

Kiều Chi Du dừng một chút, lại dựa vào Kiều Thanh nói, “Được, ta bảo hộ nàng.”

Ta bảo hộ nàng……….

Rõ ràng chỉ là thuận miệng vui đùa nói ra, Qúy Hi nghe xong, lại tự nhiên ấm áp. Nàng cúi đầu ăn phần cơm nóng hầm hập trong miệng, nhai một cái, hương vị ngọt lành.

Kiều Thanh còn không chịu, vươn ngón út, “Dì ngoéo tay.”

Tiểu gia hỏa càng ngày càng rộng rãi, ngay cả bác sỹ tâm lý cũng nói, nàng trong khoảng thời gian này, biến hóa thật lớn. Kiều Chi Du vui mừng, cũng phối hợp vươn ngón út, “Ân, ngoéo tay.”

*

Khi thời tiết mùa Hè đến ở Bắc Lâm, giống như là muốn cho người khác bị cảm, trên bầu trời một mảng thật nặng nề.

Thứ Tư, trời trong thành phố nhiều mây, còn không đến gần tối, bầu trời đã bắt đầu u ám.

Quý Hi không chán ghét trời nắng, ngày mưa, duy chỉ ghét nhất trời nhiều mây, làm cho người ta có cảm giác áp lực, hơn nữa Bắc Lâm mai lại mưa, vừa kéo đến đầy mây, bầu trời một mảnh xám xịt, liền muốn cho hô hấp không nổi.

Office Building cuối tháng 5 liền mở điều hòa, khí lạnh bao chùm toàn bộ văn phòng, cho nên ở văn phòng không cảm nhận được mùa hè, chuẩn bị thêm một cái áo khoắc là không thể thiếu.

Một nóng một lạnh, trong văn phòng luôn có người bị cảm mạo, khăn giấy lau đỏ cả mũi.

Nghe nói chuyển chính thứ sẽ mau có kết quả.

Không ít thực tập sinh đã từ bỏ làm việc, có thể trộm lười liền trộm lười, rất nhiều người đã bắt đầu đi tìm công việc tiếp theo, chuẩn bị phỏng vấn mới.

Không có biện pháp khác, ZY mỗi năm tuyển chính thức danh ngạch rất ít, đại đa số là vui vẻ tiến vào rồi nghèo túng rời đi.

Quý Hi cũng đã nghĩ tới lúc mới đến, liền đã tính nếu cuối cùng không thể ở lại, nàng cũng nghĩ, có thể ở đấy học tập thêm một chút cũng tốt.

Đêm dần đến.

Người trong công ty dần tan làm.

Cơ cấu làm việc quản lý bên ngoài cũng không đến mức quá cứng nhắc, ngày thường trong văn phòng cũng không có nhiều mấy, nhân viên thường xuyên phải ra ngoài làm việc, hoặc là hạng mục, hoặc là làm việc với công ty mới sáng lập, hoặc là đầu tư.

Kiều Chi Du ra khỏi văn phòng, đem áo khoác cởi ra để ở cánh tay.

Khu vực làm việc thưa thớt còn vài người, Kiều Chi Du đi qua, ngó Qúy Hi liếc một cái, phát hiện Qúy Hi ghé trên mặt bàn ngủ, đúng chính là ngủ.

Phỏng chừng mệt, Kiều Chi Du nhớ tới chính mình vừa mới vào nghề hai năm, không phải cũng như vậy sao, có khi làm việc ở công ty, nằm bò tùy tiện ngủ một chút, coi như nghỉ ngơi.

Kiều Chi Du tuy rằng là mang danh nghĩa Kiều gia đại tiểu thư, nhưng những thứ bây giờ mình có đều do chính mình tranh thủ có được. Từ khi nàng mới bước chân vào Kiều Gia, nàng liền biết bản thân phải tự dựa vào chính mình, nếu không một khi bị Kiều gia bỏ rơi, nàng liền cái gì cũng không phải.

Quý Hi vừa lúc ngồi ngay đầu máy lạnh, chỗ thổi mạnh nhất, Kiều Chi du thấy nàng chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, áo khoắc cũng không có, cũng không sợ lạnh. truyện kiếm hiệp hay

Qua một hai giây.

Kiều Chi Du vẫn là đi đến Qúy Hi bên bàn làm việc, gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng.

Quý Hi mông lung mở mắt, nhìn đến Kiều Chi Du sau lưng, còn tưởng rằng mình đang mơ, còn chưa tỉnh táo.

“Kiều tổng.” Qúy Hi ngồi dậy, cho rằng Kiều Chi Du có việc gì phân phó.

Qúy Hi mở miệng, Kiều Chi Du liền chú ý đến giọng nói của nàng đậm giọng mũi, phòng lạnh như vậy, không bị cảm mới là lạ.

Chung quanh mấy đồng nghiệp đang nhìn Kiều Chi Du cùng Quý Hi từ đầu, Kiều Chi Du nghĩ nghĩ, không nặng nhẹ nói với Qúy Hi: “Văn phòng không phải chỗ ngủ, mệt mỏi thì hệ suất tăng ca cũng vô dụng.”

Qúy Hi ủy khuất, vừa mới nằm xuống có tý, đã bị cấp trên vừa vặn nhìn thấy.

Lại nói, Kiều Chi Du giọng nói nhu hòa một chút, thanh âm cũng nói nhỏ: “Không khỏe thì về sớm một chút.”

Quý Hi nghe ra được nàng đang quan tâm mình.

Kiều Chi Du sau khi nói xong thì tan tầm đi về trước.

Bện cạnh đồng nghiệp bắt đầu nhiều chuyện.

“Kiều tổng mắng người?”

“Nghỉ ngơi một chút cũng không được, Kiều tổng xinh đẹp nhưng mà có điiểm…….

“Khụ……..”

Trong bộ phận mọi người rất là kiêng kị Kiều Chi Du, từ sau khi Kiều tổng nhận chức, phàm là hơi có điểm làm không tốt, liền sẽ bị Kiều tổng kêu lên văn phòng, không chút lưu tình chỉnh đốn một phen.

Kiều Tổng có điểm khó tính, nhưng không ai dám nói ra.

Khó tính sao? Qúy Hi hơi thất thần, nàng cảm thấy Kiều Chi Du câu nói cuối cùng kia, đặc biệt ôn nhu mà.

Ngày mai nhất định phải nhớ đem áo khoác tới công ty, Qúy Hi đi ra bên ngoài, hít hít cái mũi, có lẽ đã bị cảm, đầu váng váng, không biết có sốt hay không.

Mơ hồ nhỡ rõ gần đây có tiệm thuốc, vừa lúc mua thuốc cảm mang về, Qúy Hi dựa vào trí nhớ đi tìm, kết quả tìm hai phút không được, vẫn là lấy điện thoại ra tra bản đồ.

Đây là việc bình thường, lúc tìm thì không thấy, lúc không nghĩ tới, thì lại thấy.

Gió thổi mạnh một cơn, hơi nước bốc lên mặt, kèm theo vài giọt mưa.

Trời mưa.

Không lớn không nhỏ.

Qúy Hi đã thấy được tiệm thuốc, nàng bước nhanh đi đến.

Kiều Chi Du lấy xe ra khỏi gara, chạy tốc độ không nhanh, cần gạt nước gạt qua gạt lại trên kính. Nàng nhìn về phía trước, một bóng dáng quần jean áo sơ mi quen thuộc, không cầm dù,chạy vội trong mưa.

Lại nhìn kỹ, phía sau Qúy Hi có một nam tử hơi béo theo sau, mang mũ lưỡi trai màu đen, mũ ép thấp mặt.