[BHTT] Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 19: Em nhớ chị



Quan Tự nói cho Giản Linh nhờ một đoạn, thực tế vẫn đưa Giản Linh đến trước tiệm net mới dừng xe. Giản Linh phiền cô ấy, lúc xuống xe thật xấu hổ, vốn định mời hai người vào ngồi một lát nhưng nghĩ tới giờ giấc quá muộn, chỉ đành sửa miệng mời hai người ăn cơm lần sau thay cho lời cảm ơn.

"Không cần cảm ơn tôi." Quan Tự xua tay cười nói, "Tôi chỉ là nhìn mặt mũi A Mộ, muốn thì em cảm ơn A Mộ đi." Nói xong nháy mắt với Giản Linh.

Giản Linh ngầm hiểu, cũng cười, "Chị yên tâm, em nhất định sẽ cảm ơn Mộ Mộ "thật tốt"." Còn nhìn La Nhất Mộ một cách ẩn ý.

La Nhất Mộ không để ý nàng, bình thản nói với Quan Tự: "Đi thôi."

Quan Tự nhún nhún vai, "Vậy chúng tôi đi trước, cô Giản, tạm biệt."

"Đi đường cẩn thận." Giản Linh nhìn cửa sổ ghế phụ chậm rãi chạy lên, che khuất gương mặt La Nhất Mộ, lại nhìn chiếc xe đen đi vào bóng đêm trên con đường vắng lặng, chỉ để lại tiếng vang.

Nàng đứng tại chỗ, trông theo hướng xe chạy, mãi đến khi không thấy nữa.

Quan Tự lái xe đi xa, liếc nhìn kính chiếu hậu mới cười nói với La Nhất Mộ: "Cô bé kia vẫn còn trông kìa."

Ánh mắt La Nhất Mộ dời về phía kính chiếu hậu, đáng tiếc năng lực nhìn ban đêm của cô gần bằng 0, không thấy gì ngoài một màu đen như mực.

"Đừng nhìn, đã đi vào rồi." Quan Tự trêu ghẹo, "Làm sao, chẳng lẽ cậu thật sự phải lòng nhóc ấy?"

"Cô ấy có tên tuổi." Lần thứ hai La Nhất Mộ biểu thị sự bất mãn với xưng hô mất tôn trọng của Quan Tự, khép hờ mắt, "Tôi và cô ấy không phù hợp."

Quan Tự hiểu rõ tính cách của La Nhất Mộ, không phủ nhận, chỉ nói "Không phù hợp", có nghĩa là cô ngầm thừa nhận.

Quan Tự nhẹ giọng cười nhạo, "Tình cảm chỉ có thích hay không thích, ở đâu ra thích hợp với không thích hợp. La Nhất Mộ, sao cậu bảo thủ thế."

La Nhất Mộ không lên tiếng.

Quan Tự nói không sai, cảm tình chỉ có yêu ghét, nhưng La Nhất Mộ không chỉ cần cảm tình, mà còn có sinh hoạt.

...

Hôm nay quá dài, Giản Linh kéo cái thân uể oải đau đớn, cuối cùng cũng được nằm trên giường nhỏ một mét của mình, cả người thả lỏng, hận không thể làm xương tan thành một bãi nước.

Nàng đã kiệt sức, người vừa dính vào giường liền không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Mí mắt giật giật dòm đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã điểm mười hai. Nàng mê man nửa giờ rồi khó khăn nhấc mí mắt nặng trĩu, nhắn cho La Nhất Mộ một tin chỉ có bốn chữ: "Chị về nhà chưa?"

La Nhất Mộ trả lời rất nhanh, "Ừm." Ngắn gọn như cô vẫn thường.

Tin nhắn này cứ như có năng lực tạo thành giọng nói và hình ảnh, Giản Linh chỉ nhìn một chữ Hán lạnh như băng thêm một dấu chấm tròn, dáng vẻ La Nhất Mộ khẽ mím môi mỏng, bật thốt một chữ trong cổ họng đã hiện lên trước mắt. Nàng ôm điện thoại lăn lộn, ánh mắt trở nên dịu dàng, lại nhắn một tin: "Tắm rửa chưa?"

Bên kia hồi âm trong một giây: "Vẫn chưa."

Giản Linh: "Buổi tối phải ăn đầy đủ, chị nấu đồ ăn khuya ăn đi, hoặc là sữa bò nóng cũng được, tránh đói bụng tổn thương dạ dày."

La Nhất Mộ: "Cảm ơn."

Giản Linh nhìn lời đáp gọn ghẽ của La Nhất Mộ trên điện thoại, miệng hơi nhếch, cau mày nghĩ người này thực sự là chữ quý như vàng, cứ như nhiều thêm một từ là mất mạng vậy.

Giản Linh suy nghĩ một chút, lại nhắn: "Mộ Mộ, gửi một tin là một đồng, quá tốn, chi bằng chị kết bạn WeChat của em?"

Giản Linh đợi rất lâu, qua nửa giờ, đến lúc nàng sắp ngủ gật, điện thoại bỗng nhiên chấn động. Nàng lập tức tỉnh dậy, không thể chờ đợi được nữa mở WeChat ra, chỉ thấy một tin tức mới thình lình, ảnh chân dung WeChat của La Nhất Mộ xuất hiện ở vị trí đầu tiên. Giản Linh mừng rỡ, lập tức gửi biểu cảm cười trộm qua, được La Nhất Mộ đáp lại hai chữ: [Xin chào.]

Giản Linh: [*che mặt* Mộ Mộ, ảnh đại diện WeChat mà cũng nghiêm túc vậy sao?]

La Nhất Mộ bên kia chắc không biết đáp gì, Giản Linh chờ rất lâu vẫn không có hồi âm.

Giản Linh mở trang cá nhân của La Nhất Mộ ra, muốn xem những hoạt động trước đó của cô, kết quả cô chưa đăng gì cả, hình đại diện cũng là đặt từ đầu chưa bao giờ thay đổi. Nếu Giản Linh không hiểu biết tính cách của La Nhất Mộ thì e là sẽ tưởng đây là tài khoản phụ cô đưa ra cho xong chuyện.

Giản Linh lại hỏi: [Mộ Mộ, lúc rảnh chị hay làm gì?]

La Nhất Mộ: [Đọc sách.]

Giản Linh: [Còn gì nữa không?]

La Nhất Mộ: [Không.]

Giống… phong cách sống của người già thật.

Người như vậy sao lại đột nhiên xuất hiện ở quán rượu xa lạ trong thành phố? Giản Linh không nghĩ ra. Tính cách của La Nhất Mộ thấy thế nào cũng không giống loại đến quán bar mua say. Thế là bị lòng hiếu kỳ thúc giục, Giản Linh lại hỏi: [Hôm đó sao chị lại tới quán bar?]

Qua mấy phút, La Nhất Mộ trả lời nàng: [Muộn rồi, nghỉ ngơi tốt.] Rõ ràng không muốn nói nhiều.

Giản Linh nghĩ thầm, xem ra ngày ấy đã xảy ra chuyện gì kích thích La Nhất Mộ nên cô mới tới quán bar mua say. Chuyện gì có thể quấy nhiễu người như La Nhất Mộ đến mức phải đi bar tìm tình? Giản Linh gãi nát da đầu cũng chẳng tưởng tượng nổi.

...

La Nhất Mộ lướt trang cá nhân của Giản Linh, lướt đến nửa đêm. Cô rất ít quan tâm cuộc sống riêng của người khác, WeChat này là tài khoản cá nhân, số bạn cũng không nhiều. Hôm nay thăm dò sinh hoạt của Giản Linh qua mạng, thế nhưng không cách nào dừng được tựa như bị nghiện.

Trang cá nhân của Giản Linh rất phong phú, gần nhất là sáng hôm qua, chỉ có hai chữ "Buồn ngủ", không có cả dấu chấm câu. Lướt nữa sẽ phát hiện cuộc sống của nàng thực sự muôn màu muôn vẻ, leo núi, bơi, đi phượt, trượt tuyết, hoặc là cùng bạn nướng đồ ăn ở vùng ngoại ô. Bạn của Giản Linh rất nhiều, liên tục bảy, tám lần các nhân vật khác nhau xuất hiện trong ảnh, La Nhất Mộ còn thấy một lần đi dã ngoại có cả La Cần trong đó, có vẻ rất thân với Giản Linh.

Quả nhiên không phù hợp.

La Nhất Mộ vô cảm tắt màn hình điện thoại, đặt lên tủ đầu giường.

...

Kết bạn WeChat, số lần Giản Linh tán gẫu với La Nhất Mộ trở nên nhiều, thường xuyên mời cô đi chơi, tỷ như gần đây thời tiết rất tốt, hỏi cô cuối tuần có muốn cùng đi leo núi không. Hoặc là hai ngày trước khởi chiếu một bộ phim mới, có người nói rất đặc sắc, hỏi La Nhất Mộ có rảnh đi xem không, câu trả lời đều chỉ có một chữ: Không.

Giản Linh kiên nhẫn, dù thật sự nghĩ không ra cách hẹn La Nhất Mộ ra ngoài cũng phải nhắn "Chào buổi sáng" mỗi sáng, buổi tối thì nhắn một câu "Nghỉ ngơi đầy đủ". Lúc canh quán net thường thường hồn vía lên mây, cách ba năm phút là muốn mở điện thoại nghía coi có tin nhắn mới không, trò chơi cũng chẳng dám chơi, chỉ sợ bỏ qua cơ hội La Nhất Mộ chủ động tìm nàng. Nhân viên quán net quan sát mấy ngày, tụm đầu ghé tai trao đổi tình báo, đều chắc rằng bà chủ đang yêu đương, vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân nhìn chằm chằm điện thoại kia, không phải yêu đương thì là gì?

"Nhìn chị Linh rạng rỡ vậy chắc là việc vui tới cửa rồi. Lúc nào thì dẫn anh rể tới gặp tụi em?" Tiểu Lưu không sợ chết chọc ghẹo Giản Linh, bị Giản Linh đá một cái bay ra ngoài.

Giản Linh cười nói: "Bớt, anh rể cái gì, chúng mày phải gọi là chị dâu."

"Vâng vâng vâng." Tiểu Lưu chỉ coi như Giản Linh đang nói đùa, cười hì hì hỏi nữa: "Vậy khi nào chị Linh dẫn chị dâu về gặp tụi em?"

Giản Linh cười mắng: "Chuyện sớm muộn thôi, chị còn không vội, mày gấp cái gì?" Tay nàng cách áo sờ sờ vết thương ở bụng, máu bầm đã sắp tan, cũng không còn đau nữa, chỉ có nhiệt độ ở đầu ngón tay La Nhất Mộ vẫn dừng lại như cũ, khiến nàng đêm không thể chợp mắt.

Rút kinh nghiệm từ lần bị từ chối lúc trước, Giản Linh muốn nhẹ nhàng chậm rãi tiếp cận La Nhất Mộ, làm cho cô dần dần quen với sự tồn tại của nàng. Nhưng hôm nay bị Tiểu Lưu đánh thức, Giản Linh lại không cưỡng nổi sự thôi thúc. Hơn một tuần lễ, chỉ có thể tình cờ nói chuyện trên WeChat với La Nhất Mộ được vài câu, La Nhất Mộ còn đáp lại cực kỳ ngắn gọn lạnh nhạt, nhìn kiểu gì cũng giống cho xong chuyện. Giản Linh cảm thấy mình không nhịn được, lần đầu tiên nàng muốn gặp một người đến vậy, muốn thấy bộ dáng của cô ấy, muốn nghe thanh âm của cô ấy, muốn ngửi mùi hương của cô ấy, muốn ôm cô ấy vào trong lòng, dùng cơ thể của mình cảm thụ nhiệt độ của cô ấy. Lòng Giản Linh như có một ngàn con kiến bò, ngứa ngáy khó nhịn, cứ như giờ khắc này nhất định phải được gặp La Nhất Mộ.

Một tuần đã là giới hạn của nàng, nàng không tài nào đợi lâu hơn.

Giản Linh nhìn đồng hồ, giờ đã là tám giờ năm mươi tối, La Nhất Mộ vừa xuống lớp. Theo kinh nghiệm lần trước, cô vẫn đang trả lời câu hỏi cho học sinh, hiện tại chắc còn ở phòng học. Giản Linh không kịp nghĩ nhiều, hô lớn: "Chị có việc ra ngoài một chuyến, Tiểu Lưu coi quán nhé." Không đợi Tiểu Lưu trả lời, nàng đã cầm điện thoại lên vội vàng chạy ra cửa, lúc Tiểu Lưu đưa đồ ăn khuya cho khách rồi trở lại quầy nước, Giản Linh đã sớm chạy mất tăm.

Giản Linh lấy tốc độ chạy một trăm mét lao tới đại học Tân Lĩnh, đến cửa thang máy tòa C mới phát hiện hai chiếc thang máy đều bị dán nhãn "Thang máy trục trặc, đang sửa gấp". Nàng chống đầu gối thở hổn hển hai hơi, chỉ sợ chậm một giây sẽ lỡ mất La Nhất Mộ, chẳng chút do dự chạy về hướng cầu thang bên cạnh, một đường không ngơi nghỉ thẳng tới lầu bảy.

Bước lên bậc thang cuối cùng, hai chân đã nặng như rót chì, đầu gối mất khống chế run cầm cập, lưng cong gần như chín mươi độ. Bám vào chấp niệm phải gặp La Nhất Mộ, nàng từng bước từng bước hướng về phòng học. Mồ hôi rớt xuống đất như những hạt đậu lớn, Giản Linh há mồm thở dốc, gió lạnh đi vào cổ họng như dao trên hoa, khô khốc đau đớn, thậm chí có ít mùi rỉ sắt.

Hành lang đã không còn học sinh, chỉ có một mình Giản Linh mệt nhọc bước về phía trước.

Lá phổi đã thiếu dưỡng khí, đầu váng mắt hoa không thấy rõ con đường phía trước. Chợt va vào lòng người trước mặt, nàng đã không còn sức lực dư thừa, chui vào lồng ngực cô, ôm lấy cổ cô, tựa lên bả vai của cô nhắm hai mắt thở phì phò.

Người phụ nữ ôm nàng, giọng nói có hơi bất ngờ: "Giản Linh?"

Mặt Giản Linh đỏ đỏ, đầu gối lên vai La Nhất Mộ, khó khăn cong khóe môi nở nụ cười, "May mà… đuổi… kịp…"

Cần cổ La Nhất Mộ tràn ngập hơi thở dồn dập của nàng, nóng nóng. Xương quai xanh có thể cảm nhận được khuôn mặt nóng rực không bình thường của Giản Linh, hai cõi lòng giằng co, nhịp tim kịch liệt của Giản Linh đập vào lồng ngực La Nhất Mộ, khiến nhịp tim của cô cũng bắt đầu mất khống chế.

Đã một tuần chưa gặp, sự xuất hiện đột ngột của Giản Linh làm gương mặt La Nhất Mộ thoáng chốc không quá tự nhiên, "Sao cô lại tới?"

Cánh tay vòng cổ cô của Giản Linh siết thật chặt, mũi sượt lung tung ở hõm cổ như cún con, ấm ức hừ hừ, "Em nhớ chị."

Ngăn ngắn ba chữ cùng với hơi thở gấp gáp, lúc thốt ra đôi môi phát run, nóng hầm hập chạm vào lồng ngực La Nhất Mộ, khiến trái tim cô nổi sóng như tê dại.