Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 39: Đại giá (tt)



Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới càng làm cho hắn (Mộ Dung Thiên Tứ) càng tức giận, nhìn vẻ mặt “khiêm tốn” đó, hắn thật muốn chạy đến đánh hắn (Mộ Dung Thiên Thần) mấy cái mới có thể hả giận trong lòng. Lúc Lý Linh Lan đuổi theo phía sau hắn hoàn toàn không như vậy, lúc gả cho Mộ Dung Thiên Thần lại có năng lực lớn thế, đây không phải là đang tuyên bố hắn có mắt không biết nhìn vàng ngọc, đặt mặt mũi của hắn vào đâu.

Mộ Dung Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn tức giận không thể phát tiết, tâm trạng Mộ Dung Thiên Thần rất tốt: “Hoàng huynh không phải nói hôm nay tìm được phương thuốc sao, Hoàng huynh so với đệ càng mạnh hơn, đệ vận khí tốt mới cưới được hiền thê, Hoàng huynh tự mình tìm được phương thuốc, thật bội phục, bội phục.”

“Ngươi...” Mộ Dung Thiên Tứ vừa định phát tác, nghĩ lại như vậy không phải như ý hắn muốn sao, không được. Không thể mắc bẫy của hắn.

Mộ Dung Thiên Thần mỉm cười phản bác: “Không phải còn có thái y đi theo sao, bọn họ học thức như vậy còn sợ không tìm được biện pháp tốt hay sao?”

“À... ta đây lại thấy đám Thái y hai ngày nay còn chưa bước ra khỏi phủ Thái thú đấy.” Mộ Dung Thiên Thần nghi ngờ nói, cầm ly trà tong tày nhấp miệng, thuận tiện quan sát thần sắc của Mộ Dung Thiên Tứ.

Qủa nhìn thần sắc hắn thay đổi, cuối cùng hiện ra một chút cổ quái, liền thở dài: “Dù phương thuốc bằng cách nào mà có được thì dân chúng cũng được cứu rồi.”

“Hừ.” Mộ Dung Thiên Tứ hừ nghẹ, công lao cứu dân chúng vẫn là của bọn họ, còn hắn đúng là dùng giỏ trúc múc nước chẳng được gì. Phụ hoàng coi trọng lần bệnh dịch này như vậy, nếu biết được tin vui này nhất định sẽ có thưởng, không chừng phe Nhị hoàng tử ở Vận thành đắc ý bao nhiêu.

Khóe mắt liếc đến Đường Tĩnh chỉ biết vâng lời ngồi đó mà không nói một lời, Mộ Dung Thiên Tứ càng giận dữ, chút ngoan độc nảy ra trong lòng.

“Không lẽ Thái tử thấy dân chúng được cứu liền không vui?”

“Hết sức vui, dân chúng hưởng phúc là phúc của xã tắc, Bản cung sao có thể không vui.” Mộ Dung Thiên Tứ giống như từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ đó.

“Vậy là tốt rồi, thời gian không còn sớm, ta và Lan nhi tính toán đi dạo trên đường, Thái tử muốn đi cùng không?” Tuy đang hỏi Mộ Dung Thiên Tứ nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh.

“Không đi.” Mộ Dung Thiên Tứ nhanh chóng đáp, đi làm cái gì, chẳng lẽ nhìn các ngươi ân ái sao.

“Được, vậy chúng ta đi.” NOí xong cùng Đường Tĩnh xuất môn.

Nhìn thấy gương mặt Mộ Dung Thiên Tứ xanh mét, trong lòng Đường Tĩnh cũng không muốn nhịn, mỗi lần Mộ Dung Thiên Thần làm cho hắn tức chết, chọc vào tử huyệt của hắn, hắn không có cách nào để nói. Im lặng một lúc, Đường Tĩnh mở miệng: “Các người là huynh đệ, chàng tội gì phải vậy.” Mỗi lần gặp mặt đều không vui, chó dù thế nào thì cũng là chung dòng máu.

“Nàng nghĩ rằng ta không muốn như nàng nghĩ sao?” Mộ Dung Thiên Thần cười khổ: “Không nói lần này là để cho hắn tỉnh táo một chút, nếu không phải nhiều hắn chống hắn, thì ta làm sao có thể sống sót ở thâm cung ăn tươi nuốt sống này?”

Đường Tĩnh tức cười, nàng làm sao có thể quên được Hoàng cung làm gì có tình thân, chỉ sợ độc trên người Mộ Dung Thiên Thần, hắn không thoát được liên quan, nếu không nắm chắc cán chuôi của hắn, Mộ Dung Thiên Thần sợ không thể sống tới ngày hôm nay.

Nàng tin Mộ Dung Thiên Thần sẽ xử lý tốt việc này, lại tự nhiên đổi sang đề tài khác: “Dân chúng nơi này khỏi hắn là chúng ta có thể về Vận thành rồi hả?”

“Như thế nào, nhớ nhà sao?” Mộ Dung Thiên Thần sủng nịnh cười.

“Ừ.” Đường Tĩnh gật đầu, không có tiểu nha đầu Xuân Ngọc bên cạnh huyên náo nàng đúng là không quen, còn có Đồng Thiện đường thì làm sao bây giờ, nhóm Qúy thúc có tốt không? Bất tri bất giác nàng ở đây đã nhớ mong nhiều người như vậy, thật sự đã dung nhập vào Vận thành rồi.

“Nàng xem nơi này bởi vì dịch bệnh mà trở nên hoang phế, còn cần phải làm nhiều thứ, chúng ta sao có thể rời đi như vậy được. Tục ngữ nói đưa phật phải đưa đến Tây Thiên, ta định xin chỉ Phụ hoàng ở đây một thời gian để cai quản Đồng thành, có được hay không?” Mộ Dung Thiên Thần chờ mong nhìn Đường Tĩnh, cực hy vọng nàng tán thành.

Đường Tĩnh cười nhẹ: “Đương nhiên tốt.” Chỉ cần là việc hắn muốn làm, nàng đều đồng ý.

“Chỉ là... Chỉ là khổ nàng, chi phí ăn mặc đều thua Vận thành, còn ở nơi này bôn ba.” Mộ Dung Thiên Thần đau lòng nắm tay nàng. Hắn nghĩ không cần quản nhiều thứ làm gì, chỉ cần cùng nàng nhàn vân dã hạc làm một đôi uyên ương giống như thần tiên bầu bạn bên nhau.

“Làm sao có thể, nơi này non xanh nước biếc, có chàng và ta, không có những phiền hà nhỏ nhặt, thật sự rất tốt.” Đường Tĩnh lắc đầu cười, bộ dáng hết sức hưởng thụ.

Sống với nhau lâu như vậy, nàng làm sao không biết hắn nghĩ gì, nhưng hắn đâu biết rằng chỉ cần nơi nào có hắn đều là thiên đường