Bệnh Không Thể Yêu

Chương 38: Điềm giản (02)



Ứng Sênh Nam vỗ vai anh an ủi, "Lỗi là do anh, làm liên lụy đến em, anh không ngờ Điềm Giản lại đột nhiên xuống xe anh."

"Bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Không tìm được Điềm Giản, em độc thân cả đời."

Hai người chia ra hai hướng đi tìm ở đường phố gần nơi Điềm Giản đi lạc. Ứng Sênh Nam đã đi tìm trước Tả Dịch Kiều San, đã vận dụng tất cả các mối quan hệ có thể dùng, từ cục cảnh sát đến kẻ trộm lưu manh ở đầu đường, hễ là tìm được Điềm Giản, sẽ trả một số tiền lớn để cảm ơn, duy chỉ đi tìm ở khu vui chơi là anh ta không ngờ tới nhất.

Tất cả khu vui chơi lớn nhỏ ở Cẩm Dương không hề ít, đi tìm một người thật sự rất khó khăn. Vì vậy anh ta chạy đến chi nhánh Ứng Thực Hiên ở trung tâm thành phố, triệu tập 100 nhân viên phục vụ ở chi nhánh lại, đóng cửa không buôn bán, phát cho mỗi nhân viên 1000 đồng và một bức hình của Điềm Giản nói: "Hiện tại tất cả mọi người đi tìm cô gái trong tấm hình này, trọng điểm là tìm ở khu vui chơi, ai tìm được sẽ thưởng một năm tiền lương! Vận dụng tất cả các mối quan hệ của mấy người! Bạn bè hắc bạch đều gọi tới tìm giúp một tay!"

Vì vậy trong chi nhánh ngoại trừ đám quản lý và mấy đầu bếp khắc phục hậu quả ra, toàn bộ như ong vỡ tổ mang theo tiền đi tìm người.

Ở ngoại ô cũng có chi nhánh mới mở, gần đây Ứng Khúc Hòa vẫn luôn ở đó. Ứng Sênh Nam sai người qua bên kia tìm người hỗ trợ, Ứng Khúc Hòa nghe nói là tìm con gái, nhìn cô gái trong hình rất xinh đẹp, cũng không mở quán buôn bán, học Ứng Sênh Nam phát tiền xe để nhân viên phục vụ đầu bếp đều ra ngoài tìm cô gái đó.

Kiều San lái xe gần như chạy khắp đường trong thành phố cũng không tìm được Điềm Giản. Khoảng mười một giờ, Ứng Sênh Nam gọi điện cho cô. "Bà mai nhỏ, vừa rồi nhận được tin tức, dường như Điềm Giản ở khu vui chơi Phượng Hoàng, em có gần chỗ đó không?"

Kiều San liếc nhìn ven đường bên cạnh, lại nhìn bảng hướng dẫn, gật đầu nói: "Gần, rất gần, hiện tại tôi sẽ qua đó."

"Được, anh và Tả Dịch sẽ tới ngay, em cẩn thận chút."

Cúp điện thoại lái xe chạy tới chỗ đó, đến cửa khu vui chơi, cô nhìn thấy có một tốp người đi ra, bọn họ nói có một cô gái ở trong khu vui chơi gắp hết tất cả búp bê...

Kiều San lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc đi vào nhìn thấy một đám người vây lấy khu gắp búp bê, dường như bên trong có người cãi nhau. Cô chen vào đám người, trông thấy một dãy sáu máy búp bê đều trống không, búp bê chất đống thành núi trên mặt đất.

Người phụ trách chưa từng thấy ai có thể một phát gắp được búp bê, đi tới nói với Điềm Giản mấy câu, phát hiện cô ấy là người ngốc thì ý nghĩ bắt nạt người ta nổi lên trong đầu, nói máy gắp búp bê bị trục trặc.

Nhưng Điềm Giản cũng là người nóng tính, tức giận đẩy người phụ trách một cái, "Anh gạt người! Anh chơi xấu không muốn cho tôi chơi búp bê!"

Người phụ trách là một cậu trai hơn hai mươi, cậu ta bắt lấy tay Điềm Giản, "Hừ, tôi nói này cô gái, cô có ý kiến gì thì đi vào trong nói với chúng tôi, nếu thật sự không được thì gọi cảnh sát."

Người ngoài đều nhìn ra được đầu óc của Điềm Giản có chút vấn đề, cũng nhìn ra được cậu trai này nhân cơ hội ăn đậu hũ của Điềm Giản. Cô gái này mặc dù ngốc nhưng dáng dấp rất đẹp. Làm nam ai cũng muốn chiếm tiện nghi ha?

Có người xem náo nhiệt nhưng không có ai ra tay giúp đỡ.

Kiều San xông tới đụng cậu nhân viên phụ trách kia một cái, bảo vệ Điềm Giản ở phía sau, chỉ vào cậu ta nói: "Trước mắt bao người dám ăn đậu hủ của em gái tôi, cậu chán sống rồi hả?"

Cậu ta nhoẻn miệng cười: "Cô là chị cô ta à? Đúng lúc lắm, dẫn đi dẫn đi đi, máy gắp búp bê của chỗ chúng tôi bị trục trặc nên những món gắp được không thể mang đi, tiền trò chơi chúng tôi sẽ trả lại cho hai người."

Điềm Giản không chịu, nói: "Không được! Tôi muốn búp bê! Búp bê là do tôi gắp được, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi mang đi?"

Người vây xem nói: "Đúng vậy, cô gái muốn mang búp bê mình gắp được đi thì cậu dựa vào cái gì mà không cho người ta mang đi?"

Cậu ta cười nói: "Một kẻ ngốc thì làm sao có thể gắp được nhiều búp bê như vậy? Tuyệt đối là do máy bị trục trặc!"

Điềm Giản nắm lấy cánh tay Kiều San đung đưa, "San San, em muốn búp bê, cái này, cái này em đều muốn."

Kiều San nhìn cô gái, suýt chút nữa khóc lên, cô cuống cuồng tức giận cả đêm, cô gái lại ở chỗ này gắp búp bê. Ánh mắt cô đỏ lên, nâng tay xoa nhẹ, "Thôi, chúng ta về thôi, đừng cần những búp bê này nữa, hôm nào chị mua cho em, được không?"

Điềm Giản nhìn cô: "San San, chị khóc?"

Cậu trai nhìn hai người họ, lại nói kháy một câu: "Đồ đần."

Kiều San nóng nảy đi qua, trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu nói gì đó hả? Cậu mắng ai là đồ đần hả?"

Cậu trai: "Sao nào? Chị gái của kẻ đần còn muốn đánh người? Đến đây, ông đây không nhường cô đâu! Đồ đần, đồ đần, đồ đần!"

"Cậu nên hạ thấp tư cách của cậu đi là vừa rồi đó!" Kiều San tức giận nắm chặt nắm đấm.

"Xin lỗi há, cái thứ tên là tư cách này tôi không có đâu, đồ đần đồ đần đồ đần!" Cậu trai cười ha ha. Kiều San siết chặt quá đấm muốn xông lên đánh người, đột nhiên bị người kéo về phía sau, cả người ngã vào trong lòng người sau lưng.

Tả Dịch đỡ lấy cô, đi qua đấm một phát vào đầu cậu trai, "Mày kêu ai là đồ đần?"

Đột nhiên bị người ta đánh cho một phát, dù là ai cũng khó chịu. Cậu trai nhìn Tả Dịch: "Má nó, mày dám ra tay đánh người! Tao không dong dài với mấy người nữa, mấy con búp bê này mang hết đi đi, còn tiền trò chơi đừng mong tao trả lại. Đừng nói là tìm người phụ trách tố cáo, khu vui chơi này là ba tao mở! Khó chịu hả, ngon thì đi tố cáo đi."

Nói xong lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa lấy vừa chỉ vào bọn họ nói: "Có gan thì đứng đây đừng đi! Anh em của tao lập tức tới ngay!"

"Tụi tao không đi, mấy anh em của tao cũng lập tức tới ngay." Ứng Sênh Nam không quay đầu lại, nhẹ nói một cây, nói xong kích động ôm lấy Điềm Giản, "Tiều Điềm Giản, em đúng là hại chết anh rồi."

Ôm lấy Điềm Giản anh ta thở phào một hơi, xoay người bày ra dáng vẻ lưu manh, xách cổ áo cậu trai lên, vẻ mặt hung ác nói: "Mày thật sự cho rằng tao không dám khiếu nại khu trò chơi rách nát này của chúng mày sao? Mấy con búp bê này bao nhiêu tiền! Tao mua!"

Lúc này một đám đàn ông thân cao thể tráng đi tới, nhìn thấy Ứng Sênh Nam đều rối rít đi tới, "Anh Nam, tìm được chị dâu rồi sao?"

Ứng Sênh Nam ừ một tiếng: "Tìm được rồi, thằng nhóc thối này muốn lừa chị dâu bọn mày đấy."

Cậu trai bị xách khỏi mặt đất, bị Ứng Sênh Nam xách lên như xách một con gà. Nhìn một đám đàn ông thân cao thể tráng thì tính khí nóng nảy lập tức biến mất, "1000... 1000 mấy người mang hết đi đi!"

Ứng Sênh Nam đá văng cậu ta, móc 1000 trong ví tiền ra ném vào mặt cậu ta, "Đồ ranh con, đủ chưa?"

Trong đám người vây xem không biết ai lên tiếng nói, "Đây không phải là Ứng Sênh Nam sao?"

" Ứng Sênh Nam là ai?"

"Ứng Sênh Nam hả? Ông chủ của Ứng Thực Hiên, kim cương vương lão ngũ! Là người rất có tiếng tăm trên blog!"

"Anh ấy á hả! Không đúng, Ứng Sênh Nam có râu mà! Người này nhìn trẻ hơn, không giống anh ấy?"

"Không, nhất định là anh ấy! Cạo râu tôi cũng nhận ra được!"

"Má nó má nó! Muốn kí tên muốn kí tên!"

Một đám người xông lên, Ứng Sênh Nam sợ tới mức kéo đám anh em vừa tới ra làm bia đỡ cho mình: "Đồng bào tốt, đồng chí cảnh sát tốt, nhờ hết mấy cậu! Tôi mang vợ tránh trước!" Ứng Sênh Nam bế Điềm Giản lên chạy ra ngoài, chạy được mấy mét vẫn không quên quăng lại một câu: "Tả Dịch giúp anh mang búp bê về!"

Điềm Giản cao 1m7, dáng người cực kỳ gầy. Ứng Sênh Nam ôm cô gái chạy mà không hề thấy mệt.

Các fan bị mấy cảnh sát mặc thường phục ngăn cản một hồi, Ứng Sênh Nam nhân cơ hội lái xe chạy đi. Tả Dịch tìm hai người phụ trách thu dọn búp bê, Kiều San cũng giúp đỡ ôm búp bê trở lại xe.

Cô ôm búp bê đi đến bãi đậu xe, không chú ý dưới chân vấp phải tảng đá ngã trên mặt đất, đầu gối bị trầy miếng da. Cô ngồi trên mặt đất xoa xoa đầu gối, liếc nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng Tả Dịch đâu.

Trong lòng trầm xuống, anh tức giận rồi sao? Vừa rồi cô mắng anh là quỷ ấu trĩ đấy. 

Cô xắn ống quần lên, đầu gối bị bầm tím, cô thổi mấy hơi, một miếng cao dán từ trên trời rơi xuống, dính vào đầu gối. Sau đó đầu người nọ tiến lại, gần như dán sát vào đầu gối của cô thổi thổi, hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi cô: "Có đỡ hơn không?"

"Đỡ hơn chút rồi."

Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, không hiểu sao có chút chột dạ.

Tả Dịch hít sâu một hơi, bế cô lên thả vào trong xe. Kiều San ngồi vào trong xe hỏi anh: "Người nhà các anh hình như rất thích ôm phụ nữ thì phải? Anh cũng thế, Ứng Sênh Nam cũng thế."

Tả Dịch xoay người đi nhặt mấy con búp bê kia lên, ném vào ghế sau qua cửa sổ xe, sau đó nhoài người gác trên cửa sổ xe của ghế lái hỏi ngược lại cô: "Anh không ôm em, em có thể tự đi sao?"

Kiều San bị vậy nên không thể lái xe, anh ném chìa khóa chiếc xe của Kiều San lái cho nhân viên của Ứng Thực Hiên, để bọn họ lái xe về.

Tả Dịch ngồi vào trong xe thắt dây an toàn lại, chạy ra khỏi bãi đậu xe.

Kiều San hỏi anh: "Vừa rồi em xin lỗi, em nóng vội quá mới nói vậy."

"Một câu quỷ ấu trĩ mà thôi, em cho rằng anh sẽ giận sao?" Một người đàn ông bị bạn gái mắng là quỷ ấu trĩ, nói không tức giận là giả.

Kiều San nhìn ra được, nhỏ giọng nói: "Em nhìn ra mà, anh có hơi tức giận á."

Tả Dịch biết không thể gạt được cô, lại nói: "Thật ra em đánh anh như thế nào cũng không sao, nhưng dù gì anh cả cũng là bề trên, tính tình anh ấy tốt thế nào cũng không thể cứ bắt nạt anh ấy được, em nói đi?"

"Cứ bắt nạt anh ấy?" Kiều San quay đầu nhìn anh, "Không đúng, Tả Dịch! Anh nói em bắt nạt anh ấy đã đành, sao còn thêm chữ "cứ"? Được được được, hai người không sai, là lỗi của em, cái oan này em vác, em vác được chưa, như vậy anh thoải mái rồi chứ?"

Tả Dịch hít sâu một hơi, muốn tát vào miệng mình một cái.

Kiều San lại nói tiếp: "Thật ra với tính tình của em, hễ nóng nảy là muốn cắn người, xin lỗi, chọc anh không thoải mái rồi."

Sự khó chịu trong giọng cô sao Tả Dịch không nghe ra được chứ?

Cả đêm tâm trạng Kiều San đều buồn bực, nhưng lại không biết đang buồn bực ai. Mặc dù cô rất thích người anh trai Ứng Sênh Nam này, nhưng cô vẫn hy vọng Tả Dịch có thể đứng về phía cô bất cứ lúc nào.

Trở về nhà, Kiều San ngồi trên ghế sofa, còn cầm táo lên ăn, Tả Dịch ngồi bên cạnh, nâng chân của cô lên đặt trên đùi mình, cô muốn rút chân về lại bị anh giữ chặt, "Đừng động đậy."

Tả Dịch lấy nước thuốc ra đổ vào lòng bàn tay của mình, xoa đều vào lòng bàn tay, khẽ nói: "Bầm tím rồi nên phải xoa bóp, em nhịn chút."

Kiều San vặn lại, "Anh là ai hả? Dựa vào cái gì anh phải xoa bóp chân cho em chứ? Buông ra, tự em làm."

Tả Dịch nhíu mày, đặt lòng bàn tay lên đầu gối cô, "Cô Kiều, em không biết anh sao?" Lực đạo trên tay có hơi mạnh chút, Kiều San đau đến hít một tiếng. Anh không ngẩng đầu lên, chuyên tâm giúp cô xoa bóp đầu gối, giọng nói trầm thấp, "Anh tự giới thiệu, anh họ Tả, tên keo kiệt, bạn trai kiêm chồng tương lai của bà mai Kiều San."

Anh nghiêm túc tự giới thiệu mình, không hề giống đùa chút nào, nghiêm túc như mở đại hội nghị vậy.

"..." Vốn Kiều San vẫn luôn đè nén trong lòng không giải tỏa ra được, đột nhiên bật cười ra tiếng, cơn tức cũng dịu lại. Cô muốn mở miệng nói mấy lời như "Tả keo kiệt em tha lỗi cho anh" "Không tức giận nữa", giọng Tả Dịch lại đột nhiên vang lên, giọng điệu trở nên nặng trĩu, "Kiều San."

"Hả?"

Giọng điệu nghiêm nghị khiến cho Kiều San không dám cười nữa.

"Anh từng có một thời gian vô cùng hận em."

"Hả?"

"Lúc nhỏ, khi đó không hiểu chuyện." Tả Dịch dừng một chút, lại nói: "Em nói sau này anh sẽ không tìm được bạn gái, câu nói đó anh vẫn luôn nhớ kỹ."

"Anh thật sự... Tả keo kiệt, chuyện lúc nhỏ anh vẫn còn nhớ rõ vậy hả?"

"Ừm, cho nên sau khi chuyển trường, anh liền cố gắng học tập. Sau đó thì không còn nhớ dáng vẻ của em như thế nào nữa, chỉ nhớ câu nói đó của em." Tả Dịch bất đắc dĩ lắc đầu giễu cợt mình, "Ở trường học từng có nữ sinh theo đuổi anh, lúc các cô ấy tỏ tình với anh, trong đầu anh lập tức hiện ra câu nói của em, cho nên anh liền nghĩ, anh không thể yêu sớm như vậy được, anh muốn để cho bản thân mình trở nên ưu tú hơn, kết quả em đoán thử xem?"

Kiều San: "Độc thân cho đến bây giờ?"

Tả Dịch gật đầu: "Lúc đầu thì theo bạn bè gây dựng sự nghiệp, không có thời gian tiếp xúc với phụ nữ. Sau khi công ty đi vào quỹ đạo thì không có người phụ nữ nào dám nói với anh quá năm câu ngoài thời gian làm việc, em coi như là một người hiếm có, mắng em em còn cười ha ha, da mặt rất là dày."

Kiều San: "Công ty anh vốn sói nhiều thịt ít, mà anh còn hung như vậy nữa, hiện tại đang thịnh hành nam ấm áp anh không biết sao?"

Tả Dịch: "Cho nên em mang nổi ám ảnh đến cho anh, em phải chịu trách nhiệm. Nếu như ngay cả em cũng không muốn anh, anh thật sự sẽ độc thân suốt đời. Trước kia anh cảm thấy chủ nghĩa độc thân rất tốt, không hề phiền lòng, từ khi thích em, cái ý nghĩ này hoàn toàn bị lật đổ. Thật ra cô độc không đáng sợ, đáng sợ là không thể ở chung một chỗ với người mình thích."

Trong phút chốc Kiều San cảm thấy anh vô cùng đáng thương, anh như một con sư tử mạnh mẽ, bên ngoài thì uy phong lẫm liệt, sau khi về nhà lại co thành một cục, run rẩy cầu xin cô che chở. Cô nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu anh.

Không ngờ anh hỏi một câu: "Nam ấm áp là gì?"

"..." Kiều San đang muốn mở miệng giải thích với anh, kết quả anh vươn tay kéo cô vào lòng, dùng hai tay bọc chặt lấy cô. Lúc anh ôm cô, rất thích đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

"Ấm áp như vậy sao?" Tả Dịch nghiêm túc nói: "Nếu em thích vậy, sau này mỗi ngày anh đều sẽ ấm áp."

Trong lòng Kiều San ươm ướp, thật ra so với nam ấm áp mấy bé gái kia thích thì cô càng thích Tả Dịch nhẹ giọng ôn hoà hơn. Cô luôn nói Tả Dịch keo kiệt, nhưng cô mới là quỷ keo kiệt, ngay cả dấm chua của Ứng Sênh Nam cũng ăn được.

Tả Dịch ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô một cái nói: "Anh chưa từng yêu ai nên không tránh được sẽ làm em khó chịu, anh hi vọng em có thể hiểu cho anh, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn, tin anh nhé. Anh muốn ở chung với em, muốn hiểu em nhanh hơn, nhiều hơn, anh không muốn học mấy theo lứa tuổi trẻ thời nay chỉ yêu chơi, em hiểu ý anh chứ?"

Kiều San tránh ra khỏi ngực anh: "Không hiểu."

"Được rồi, đừng giận nữa." Anh càng ôm càng chặt, đè cô lên thành ghế sofa, hôn một cái, hỏi cô: "Đã bớt giận chưa?"

Kiều San bị cử chỉ lưu manh của anh làm cho tức đến đỏ mặt, "Không bớt!"

Hơi thở phả lên mặt anh.

Anh tiếp tục hôn xuống, Kiều San cắn đầu lưỡi của anh một cái, anh nhíu mày rên lên một tiếng nhưng không dời đi, tiếp tục hôn cô. Kiều San bị anh chọc cho toàn thân nhũn ra, không tự chủ được... ôm cổ anh.

Hai người từ từ nằm xuống, quần áo càng lúc càng ít đi.

Quần áo cởi được một nửa, chuông cửa lại vang lên...

Má nó...

Tả Dịch nhíu mày nắm chặt quả đấm, đánh một quyền lên thành ghế.

Chuông cửa dồn dập vang lên một hồi, Tả Dịch muốn xem nhẹ cũng không được. Cuối cùng chỉ có thể bất lực liếc nhìn Kiều San một cái, rời khỏi người cô. Mặt Kiều San đỏ bừng, nhanh chóng ngồi dậy sửa lại quần áo.

Tả Dịch đi mở cửa, Điềm Giản và Ứng Sênh Nam không hề khách sáo đi vào. Điềm Giản đi vào phòng khách nhìn thấy Kiều San thì hưng phấn chạy tới ôm lấy cô. Tả Dịch oán hận nhìn Ứng Sênh Nam một cái, anh ta bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải cô ấy ầm ĩ muốn gặp Kiều San thì anh cũng không rảnh tới đây phá em đâu, cho nên tối nay hai người bọn anh ở lại đây."

Tả Dịch sầm mặt, lạnh lùng nói: "Nhà em chỉ có một cái giường."

Ứng Sênh Nam: "Hai người đàn ông chúng ta ngủ trên đất ở phòng khách, còn hai cô gái thì ngủ trên giường."

"Tại sao không phải em và Kiều San ngủ trên giường?"

Ứng Sênh Nam: "Ôi trời, em có còn chút dáng vẻ nào của đàn ông không hả?"

Anh thật sự... không muốn có!

"San San, sao mặt của chị đỏ thế? Có phải anh rể bắt nạt chị không?" Điềm Giản nhìn thấy trên cổ Kiều San có hai dấu hồng, nghi ngờ: "Có phải anh rể cắn chị không?"

Tả Dịch: "..."

Kiều San: "..."

Ứng Sênh Nam ho nhẹ một tiếng: "Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi."