Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 22: Anh nói chỉ cần cứ mãi yêu nhau là được 1



Tô Tiểu Lương ngã nhào xuống ghế sô pha, cười ngây dại nói: “Đúng, bí mật của em. Anh biết không, Dương… trước khi Dương Duệ trở về, em đã nghĩ rất nhiều lần xem có nên tha thứ cho anh ta hay không, câu trả lời lần nào cũng là không thể. Nói thật lòng, em là một cô gái nhớ dai thù lâu, không biết làm thế nào để quên được nỗi đau khi bị anh ấy bỏ rơi. Thế nhưng, khi anh ấy trở lại, em phát hiện ra chính mình cũng không thể điều khiển được bản thân mình, cho dù vẫn biết anh ấy đã có vợ. Bi kịch của mẹ em là từ Lý Y Nhân mà ra, bây giờ, nếu Vu Anna, nếu cô ấy chết, thì bi kịch của cô ấy chính là do em. Vì thế, thật sự em thấy mình không xứng đáng với bản thân mình, chẳng… chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi phải không, tại… tại sao sáu năm trời em không thể quên được anh ta, tại sao đến bây giờ, đến bây giờ trái tim vẫn đau đớn như bị lửa thiêu đốt thế này.”

“Cậu ấy không phải là ai khác, chính là người mà em yêu, cũng là giấc mơ của em từ thuở thiếu thời.”

“Mơ? Chỉ là giấc mơ thôi, ngày nào em cũng cảm thấy mình như đang mơ màng trong những giấc mơ. Những lúc vui vẻ thì như đang được bay lên chín tầng mây, lúc đau buồn lại như đang rơi xuống chín tầng địa ngục. Lúc trên cao, lúc rơi tõm xuống dưới vực sâu, hết đi lên rồi lại đi xuống, chật vật, vật vã như thể, như thể mỗi ngày khi anh tỉnh giấc, anh đều cảm thấy sắp có chuyện bất trắc gì đó sẽ xảy ra, nhưng mãi mãi anh không thể biết rốt cuộc đó là chuyện gì, lòng dạ lúc nào cũng bất ổn, không bao giờ biết được hai chữ tình yêu nó như thế nào.”

“Tiểu Lương….” Chưa bao giờ Hạ Thần phải rơi vào tình cảnh không thể nói thành lời như bây giờ, ngay cả là khi đứng trên bục giảng, anh xót xa nói: “Để anh đưa em về, có được không?”

Thế rồi Hạ Thần đỡ cô, đưa cô ngồi lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho cô, rồi quay trở lại quán rượu ôm thùng đồ của cô ra, nổ máy cho xem chầm chậm lăn bánh.

Đã nói quá nhiều rồi, uống cũng đủ nhiều rồi, toàn thân Tô Tiểu Lương mềm nhũn, cô cuộn mình trong ghế xe, ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con.

Một lúc lâu không nghe thấy tiếng gì, Hạ Thần tưởng cô đã ngủ thiếp đi, thế nhưng bỗng nhiên cô lại lên tiếng, mặt vẫn ngoảnh ra ngoài cửa xe:

“Anh bật nhạc lên đi, ở đây yên lặng quá, em sợ.”

“Được, em có thấy không khỏe ở đâu không lát nữa anh nấu canh giải rượu cho em.”

“Về nhà…”

Tô Tiểu Lương không nói thêm gì, trong đầu cô đang là một khoảng trống rỗng trắng xóa, ánh mắt cô quạnh vô hồn.

Mệt rồi, thật sự mệt mỏi rồi.

Thành phố vẫn ồn ào náo nhiệt như thường, màn đêm vẫn âm thầm lẳng lặng kéo đến, ánh đèn cùng những âm thanh hỗn độn tô điểm cho chốn phồn hoa mà trống trải này. Có lẽ, màn đêm phải trở nên sinh động và náo nhiệt hơn một chút, nếu không thì những linh hồn mỏng manh không nơi nương tựa sẽ vỡ vụn mất. Giọng ca của người nghệ sĩ trong đĩa hát nhẹ nhàng bay vào linh hồn cô quạnh của cô:

“Mở cửa ra nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời trắng xóa kia

Nhớ tới nụ cười ấm áp của anh

Ngày đó anh chạy trên thao trường

Hét thật to rằng anh yêu em, anh còn nhớ hay không

Ngày đó chẳng có gì làm chúng ta phải sợ hãi

Muốn hái cả ánh tà dương màu cà phê

Anh nói chỉ cần cứ mãi yêu nhau là được

Cứ như vậy sẽ không bao giờ chia ly

…”

Trong tiếng hát đau thương ấy, nước mắt đã phủ kín khuôn mặt Tô Tiểu Lương, lời ca mới mẻ như đang kể lể một câu chuyện tình yêu buồn từ thời thanh xuân.

Ngày đó, chúng ta đều là những đứa trẻ ngây thơ hiền lành, có thể dễ dàng nói sẽ mãi mãi yêu nhau đến hết cuộc đời, nhưng tiếc thay, con đường đời chúng ta đi còn có rất nhiều đau thương không thể tránh được. Khi tuổi xuân chỉ giống như một cánh hoa mỏng manh phất phơ trong gió, khi tình yêu đi đã đến hồi chán nản như bữa tiệc tàn, liệu có ai còn nhớ tới thuở ban đầu đó không, liệu có ai vẫn tin tưởng tình yêu đó có thể dễ dàng đi đến tận cùng không?

Sự im lặng nhanh chóng biến thành đau khổ, nghe tiếng nhạc mà lòng Hạ Thần đau xé gan xé ruột, đến nỗi không thể lái xe đi tiếp được nữa, anh đỗ lại bên vệ đường.

Xe vừa dừng lại, Tô Tiểu Lương liền mở cửa chạy ngay ra ngoài, cô đi tới hàng lan can chắn dọc bờ sông.

Hạ Thần cũng vội vàng xuống xe chạy theo cô, anh dừng lại khi khoảng cách giữa mình và cô chỉ còn vài bước chân, nhìn cô bằng ánh mắt u buồn, không nói gì hết, anh chỉ nhìn thôi.

Tiếng khóc hòa theo chiều gió, rồi những tiếng nấc cũng bị gió cuốn ra xa, trời lạnh quá.

Tất cả những do dự ngập ngừng trong lòng bị trái tim hoang mang thúc đẩy, Hạ Thần bước về phía trước, dang tay ôm lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy của cô, ôm thật chặt, dường như muốn dùng hơi ấm của cơ thể để truyền sự động viên, an ủi không lời sang cho cô. Cơn gió lạnh mùa thu thổi đến làm tóc cô tung bay phấp phới, trong vòng tay chắc nịch của một người đàn ông, mọi uất ức, đau khổ của Tô Tiểu Lương như được tiêm một liều thuốc kích thích, chúng bắt đầu bùng nổ, bộc phát hết ra ngoài: “Em không còn gì nữa rồi, không còn người thân, không người yêu, tình yêu thì chỉ có thể vụng vụng trộm trộm, đến công việc cũng mất, Hạ Thần, nói cho em biết, tại sao lại như thế này? Tại sao em đã nỗ lực hết mình để sống mà cuộc sống lại đáp trả em bằng những điều này? Chẳng phải người ta nói, chỉ cần nỗ lực sống hết mình là sẽ có tất cả sao, còn em, tại sao, tại sao em lại chỉ nhận được những điều như thế này?”

Càng nói càng bị kích động, cô đẩy Hạ Thần lùi về phía sau, nước mắt giàn giụa, tóc tai bị gió thổi rối tung, sắc mặt trắng bệch, thân hình mảnh mai của cô lảo đảo như thể có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Đôi mắt sáng lấp lánh của Hạ Thần như chất chứa vẻ dịu dàng của dòng sông bên cạnh, anh lại tiến sát về phía Tô Tiểu Lương, kiên định nói:

“Tiểu Lương, không phải là em không còn gì cả, em còn có anh, anh vẫn luôn ở bên em.”

Chưa bao giờ Hạ Thần nghĩ lại có ngày mình thành ra như vậy, sinh trưởng trong một gia đình bề thế có gia giáo, và cuộc sống tự lập trong hoàn cảnh cô đơn đã sớm giúp anh hiểu được lúc nào nên tiến, nên lui và khả năng bình tĩnh trước mọi tình huống, anh luôn quan niệm rằng khi mong muốn về cuộc sống vượt quá phạm vi giới hạn có thể đạt được, thì cũng chỉ là theo đuổi một giấc mơ luôn thường trực trong tâm trí. Theo lối tư duy của anh, tình yêu cũng như vậy. Nếu như yêu mà không thể có được, chi bằng cứ im lặng, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ quan tâm thôi, không cần phải nói ra, sợ rằng nói ra sẽ làm cả hai thêm muộn phiền.

Nhưng đến giây phút này, anh nhận ra bản thân không thể điều khiển được những xúc động bên trong con người anh nữa, chúng đang giục giã anh hãy gào lên một câu:

Nếu em đón nhận anh, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em cả đời.

Hai người lặng im, bất động đứng nhìn nhau trong một khoảng cách không xa cũng chẳng gần như vậy, thỉnh thoảng thu hút cái ngoái nhìn của một vài người đi đường. Gió chuyển những lời anh nói đến tai Tô Tiểu Lương, cô thẫn thờ đứng đó, ánh mắt kích động của cô dần dần tối sầm lại, không hiểu vì sao, trong lòng cô bỗng dâng trào một thứ cảm giác vô cùng tội lỗi. Đáng ra không nên vô cớ kéo anh vào dòng chảy cuộc sống của mình, không phải sao?

Đầu cô đau như búa bổ, dường như muốn vỡ ra làm hai lắm rồi.

Thân hình gầy guộc của cô bỗng ngã khuỵa xuống mặt đất, Hạ Thần vội vàng chạy đến xem sao, thì ra cô đã ngất lịm đi.

Dìu cô trở lại trong xe, khi vô tình chạm vào bàn tay cô, anh phát hiện da thịt cô nóng bừng, đưa tay lên sờ trán, cũng thấy nóng như vậy. Liếc xuống nhìn chiếc túi xách cô để ở ghế sau, anh đắn đo xem có nên tự ý lục lọi đồ đạc của người khác để lấy chìa khóa nhà hay không, cuối cùng anh quyết định sẽ đưa cô về nhà mình. Mười mấy phút sau, Hạ Thần bế cô đi vào trong nhà, bà giúp việc lâu năm trong nhà anh tròn xoe đôi mắt khi thấy cảnh tượng này.

Một đêm trôi qua không một tiếng động.

Sau một giấc ngủ li bì tưởng như đã kéo dài hàng thế kỷ, khi tỉnh lại Tô Tiểu Lương vẫn thấy đầu đau như búa bổ.

Thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cô giật mình ngồi bật dậy. Nghĩ lại chuyện tối qua, cô nhanh chóng đoán ra mình đang ở trong nhà của Hạ Thần. Vội vàng xuống giường thay đồ, cô mở cửa bước ra, liền bắt gặp bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng mà Hạ Thần chuẩn bị cho cô. Tô Tiểu Lương lúng búng nói lời cảm ơn với Hạ Thần, trong suốt bữa ăn, anh vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như bình thường nhưng chẳng nói gì nhiều, rồi anh đề nghị được lái xe đưa cô về nhà. Hình như gara ô tô dưới tầng hầm là nơi lạnh lẽo nhất thế gian, Tô Tiểu Lương đứng dõi theo bóng dáng Hạ Thần đang đi về phía chiếc xe, cảm giác dường như anh chính là nguồn sáng duy nhất của chốn âm u tăm tối đó. Những gì đã xảy ra đêm qua hiện lại sống động rõ mồn một trong đầu óc cô, sống mũi cay cay, có một luồng cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện bỗng dâng trào trong cô.

Một người đàn ông có thể vô tư như vậy, chắc chắn là có một trái tim rất nhân từ rộng lượng. Ngày nay, người như anh là rất hiếm.

Yêu thật lòng, yêu bằng cả trái tim, những điều đó nói thì dễ nhưng làm khó lắm.

Thế nhưng, cảm động không đồng nghĩa với rung động.

Những gì anh làm dễ dàng làm con người yếu đuối như Tô Tiểu Lương cảm động, thậm chí là tất cả các cô gái trên đời này cảm động.

Nhưng đáng tiếc, đó không phải là rung động.

Ánh mặt trời sáng sủa dần bị đám mây đen từ đâu kéo đến che lấp, những tòa nhà cao tầng vẫn sừng sững đứng đó, người qua kẻ lại trên đường vẫn nườm nượp như mắc cửi.

Không khí trong lành buổi sớm bị vơi đi mấy phần, giao thông buổi sáng ngày cuối tuần khá thuận lợi, hai người nhanh chóng đến tới cổng khu nhà.

Đôi mắt chứa đầy tâm sự của Tô Tiểu Lương chầm chậm mở ra, vừa hay bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng của Hạ Thần dành cho mình, anh nói:

“Nhớ hôm nay phải truyền nước thêm mấy lần nữa đấy, nhìn em vẫn còn yếu lắm, xem ra trận sốt này không nhẹ đâu.”

“Vâng, em biết, anh có lên nhà ngồi chơi một lát không?”

Trong không gian chật chội của chiếc xe, có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh, Tô Tiểu Lương cố gắng tỏ ra không cảm nhận được bất cứ điều gì. Cô chỉ muốn mình và anh vẫn là những người bạn thông thường, bởi vì tình bạn là mối quan hệ ấm áp ít khi bị tổn thương nhất, không giống như tình yêu, khi hạnh phúc thì ngọt như mật, đến lúc đau khổ lại đắng cay như thuốc độc, rồi đến lúc sóng gió nổi lên, trái tim sẽ tan nát. Có lẽ, đây là một dạng của thói ích kỷ, hoặc là một cách để tự bảo vệ chính mình.

Nhìn về khu nhà lấp ló sau rặng cây xanh, Hạ Thần lắc đầu nói:

“Không cần đâu, em lên tắm rửa qua rồi đi ngủ tiếp đi, anh không làm phiền em nữa.”

“Được, tạm biệt anh.”

Kẻ xui xẻo thì đến uống nước lạnh cũng thấy buốt răng. Tô Tiểu Lương vừa bước xuống xe, đi chưa được mấy bước, bỗng đâu giẫm nhầm lên một hòn đá, đôi giày cao gót không đủ sức để giữ thăng bằng cho cô, toàn thân cô chao đảo, đống đồ mang theo đổ hết xuống mặt đường, chân bắt đầu có cảm giác đau tê tái. Khi đứng vững trở lại, cúi xuống nhìn thì phát hiện ra chiếc giày cao gót bên phải đã bị gãy gót.

Hạ Thần thấy vậy vội vàng chạy ra khỏi xe, nhặt một vài thứ đồ rơi trên mặt đường, một tay đỡ cô đứng vững, nhíu mày nhìn xuống đôi giày tai hại.

Một chiếc xe Mercedes vụt chạy đến, rồi đỗ lại trên con đường nơi có hai người đang đứng bên nhau, nhưng chẳng ai để ý thấy.

Nhìn từ đằng sau, hai người giống hệt như một đôi nam nữ đang đứng tựa vào nhau nói chuyện tâm tình.

Lớp cửa kính chầm chậm được kéo xuống, bên trong chính là khuôn mặt điển trai của Dương Duệ. Nhìn thấy cảnh này, đôi tay đặt trên vô lăng của anh nắm chặt lại, mấy ngón tay chuyển sang màu trắng tím tái. Chiều hôm qua, khi tới công ty, nghe Trần Quốc An thông báo về chuyện của Tô Tiểu Lương, gần như anh đã phát điên. Anh cấp tốc lái xe đến khách sạn Shangri-la tìm Vu Chấn, nhưng ông ta lấy cớ lo lắng cho con gái đang nằm viện mà không tiếp bất kỳ ai. Thế rồi, anh chạy đi khắp nơi để tìm Tiểu Lương, đến tất cả những nơi cô thường lui tới đều không thầy bóng dáng cô đâu cả, gọi điện cho cô thì lần nào cũng nhận được thông báo đang tắt máy. Không còn cách nào khác, anh đành đỗ xe trước cổng đợi cô về cả đêm qua, đến 4 giờ sáng bệnh viện gọi điện thông báo Anna đã tỉnh lại anh mới đi khỏi đây.

Bây giờ quay trở lại, thấy cảnh nay, xem ra tối qua Tô Tiểu Lương đã ở chỗ Hạ Thần phải không?

Trên phương diện lý trí mà nói, anh không hề có chút nghi ngờ gì về quan hệ tình bạn giữa hai người họ, nhưng trên phương diện tình cảm, thực sự anh không thể lừa dối bản thân mình.

Một cảm giác khó chịu nhỏ li ti đang mở rộng ra, lan vào trái tim anh.

Hoặc có lẽ quãng thời gian này đã quá mệt mỏi rồi, nếu không thì tại sao giờ lại thấy bức bối thế này?

Nhíu chặt đôi lông mày lại, Dương Duệ xuống xe, anh cất tiếng gọi:

“Tiểu Lương, Hạ Thần…”

Cố gắng hết sức để giọng nói mình được bình thản như thường ngày, anh còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng không thể nào thốt được thành lời.

Hai người đang nói chuyện gì đó với nhau, cùng nhau ngoảnh mặt lại, Tô Tiểu Lương có thể cảm nhận được rất rõ cánh tay đặt trên vai mình của Hạ Thần trở nên cứng đờ trong giây lát. Dương Duệ đang đứng cách họ mấy bước chân, chiếc áo sơ mi anh mặc có mấy nếp nhăn, trên cằm râu ria rậm rạp mặc sức tung hoành, những mạch máu đỏ ti hi hằn rõ trong đôi mắt anh, răng môi cắn chặt vào nhau, tưởng như tiếng gọi vừa rồi không phải được phát ra từ miệng anh.

Có lẽ do sự xuất hiện của anh đột ngột quá, mà trong khoảnh khắc ba người đều không biết nói gì.

Cuối cùng Hạ Thần quyết định sẽ phá vỡ sự im lặng trước.

“Grand, cậu đến thì hay quá. Tô Tiểu Lương bị gãy gót giày, cậu đưa cô ấy lên nhà đi, để tôi nhặt đồ mang lên sau.”

Cả đêm bồn chồn như ngồi trên đống lửa, trái tim bất an của anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, suýt chút nữa anh đã phát điên lên vì sốt ruột, vì thế, anh đã rất muốn được hét toáng lên mà hỏi cô tại sao không nghe điện thoại, thế nhưng khi đứng trước khuôn mặt xanh xao và ánh mắt âu sầu của cô, suy nghĩ đó của anh bỗng tan thành mây khói và bị gió thổi tan đi. Về căn bản, thì chuyện cô bị cho nghỉ việc là bắt nguồn từ bản thân anh, đây là lần đầu tiên trong đời anh bắt đầu tự vấn bản thân mình rằng rốt cuộc việc anh ngoan cố muốn giữ Tô Tiểu Lương ở lại bên mình mãi mãi là đúng hay sai?

Nếu như tình yêu chỉ có thể mang đến một chút ít niềm vui, nhưng lại có quá nhiều nỗi đau đớn to tát, không ai có thể bảo đảm được tình yêu đó có nên tiếp tục đi tiếp hay không.

Gật đầu, Dương Duệ chẳng nói chẳng rằng, nhấc bổng cô lên, bế cô đi thẳng vào khu nhà.

Mặt đường xám đen trong đôi mắt Hạ Thần chợt trở nên mơ hồ, anh cúi xuống nhặt từng thứ đồ của Tô Tiểu Lương lên, những thứ này vốn dĩ nhẹ tênh, nhưng chẳng hiểu sao khi mắc vào tay anh lại trở nên nặng hàng nghìn cân như vậy. Mỗi lần nhặt một thứ lên, cánh tay anh lại như mất đi mấy phần sức lực. Rõ ràng đang là một buổi sáng mùa thu mát mẻ, nhưng sao anh cảm thấy thời khắc này u ám, nặng nề kinh khủng. Không biết là trời đổ mưa lất phất từ bao giờ mà áo anh đã ngấm nước, và mí mắt anh cũng ươn ướt.

Mưa mùa thu mang theo cái lạnh, rất lạnh, không chỉ là cái lạnh trong không khí, mà còn có vô số trái tim nữa.

Nhặt đồ xong, anh đứng thẳng dậy trong cơn mưa, xách chúng lên nhà.

Khi anh đi vào, Dương Duệ đang bôi dầu hoa hồng vào chân Tô Tiểu Lương. Lặng lẽ rót cho cô một cốc nước, anh biết mình không nên tiếp tục ở lại đây, liền nói: “Grand, tối qua Tiểu Lương bị sốt 39.9 độ đấy, bác sĩ dặn hôm nay phải truyền nước thêm hai lần nữa mới khỏi hoàn toàn. Tôi có chút việc ở trường nên xin phép về trước đây.”

“Hạ Thần, cảm ơn anh, nhờ anh…”

“Về Tô Tiểu Lãng thì em cứ yên tâm, tất cả đều ổn. Em cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, chuyện công việc không cần phải gấp quá, từ từ rồi tìm cũng được.”

Bóng Hạ Thần biến mất sau cánh cửa, để lại là tiếng cửa đóng sầm lại cùng tiếng đồng hồ lí nhí tích tắc mãi không thôi ngoài phòng khách, cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Im lặng, có nhiều lúc sự im lặng cũng là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Nhất là khi hai người vốn rất hiểu rõ về nhau, ấy vậy mà bây giờ lại chẳng có chuyện gì để nói với nhau, chỉ biết ngồi đó, mặc cho bầu không khí tĩnh lặng bao trùm toàn bộ không gian.

Hương dầu hoa hồng nồng nặc xông lên mũi Dương Duệ, anh đứng lên, đi vào bếp rửa tay, rồi quay ra ngồi nhìn cô mãi mới bắt đầu mấp máy đôi môi:

“Tại sao ngay từ đầu không nói cho anh biết?”

“Nói cho anh biết thì có thay đổi được gì?”

Vừa buột miệng đáp lời, Tô Tiểu Lương nhận ra câu nói của mình mang đầy tính chất trách móc, cô vội vàng hỏi tiếp: “Có phải là ông ta không?”

“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”

Nghĩ tới phong cách hành động thẳng tay của Vu Chấn trong nhiều năm nay, Dương Duệ trũng mắt xuống.

Những lời cô ấy nói không phải là không có lý, coi như khi vừa nhận quyết định cho nghỉ việc, cô ấy nói cho anh biết ngay từ đầu thì có thể thay đổi được gì? Từ khi Vu Chấn đến đây, anh đã gửi rất nhiều thư về Úc, điện thoại cũng gọi rất nhiều nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào, điện thoại cũng không liên lạc được. Cộng với những thông tin Tống Thạch Nhất nghe ngóng được, anh có lý do để tin là kế hoạch kéo Vu Chấn ngã ngựa của mình hình như đã thất bại. Trước khi trở vể Trung Quốc, không phải anh chưa nghĩ đến khả năng này, chỉ là có quá nhiều chuyện bất ngờ ngoài dự kiến đã xảy ra, vì thế, có lẽ bây giờ khó mà đi tiếp các bước được nữa.

Không ngờ anh lại diễn tả sự việc bằng cụm từ nghe nghiêm trọng và tàn độc quá, Tô Tiểu Lương thảng thốt, buồn bã nói:

“Ông ta muốn nhổ cỏ tận gốc cuộc sống của em, muốn để em thấy khó mà thoái lui? Hoặc có thể nói, đây chính là cái giá em phải trả vì đã cướp mất con rể của ông ấy.”

“Anh không nói đùa đâu.”

Nụ cười của cô chẳng những làm Dương Duệ không thể cảm thấy đỡ nặng nề hơn mà lại càng thêm bi quan, anh trầm ngâm hơn bao giờ hết:

“Có lúc anh đã tự hỏi, việc anh trở về bên em rốt cuộc là đúng hay sai. Nhóc ơi, anh biết em rất coi trọng công việc của mình…”

“Anh hối hận sao?” Chưa bao giờ thấy anh chán nản như bây giờ, Tô Tiểu Lương thấy tủi thân, hoang mang cảm nhận khoảng cách giữa hai người đang càng ngày càng xa hơn.

“Không, anh không hề hối hận khi quay lại đây, càng không hối hận khi được ở bên em. Chỉ là, anh sợ mình không thể mang hạnh phúc và niềm vui đến cho em. Từ ngày biết anh đến nay, hình như em đã phải đau khổ đấu tranh rất nhiều rồi, đến bây giờ lại càng đau khổ hơn. Nếu như không phải vì anh, em đã không mất việc và cũng không vô duyên vô cớ gặp nhiều chuyện đau đầu như thế này…”

Cúi gầm mặt xuống, Dương Duệ nhớ tới câu nói đầu tiên Vu Anna đã nói với anh khi cô ấy vừa tỉnh:

“Dương Duệ, em đã không chết được, anh phải hiểu ý nghĩa của điều đó.”

Những lời nói đáng sợ ấy làm Tô Tiểu Lương run lên vì lạnh, thế nhưng, trong thời gian này, cô hiểu rõ bản thân mình không thể thay đổi được điều gì.

Khi người đàn ông trở nên yếu mềm, người phụ nữ lại càng phải cứng rắn.

Nếu không, tất cả mọi cố gắng sẽ đều đổ sông đổ biển hết.

Tình yêu có nên tiếp tục không?

Không phải hỏi nhiều, câu trả lời chắc chắn là có.

Nếu đã là có, thì cô không được phép đầu hàng, phải dũng cảm mà bước tiếp.

Lảo đảo đứng lên giáp mặt với anh, cô vòng tay qua cổ Dương Duệ, tựa đầu xuống vai anh, nhẹ nhàng nói:

“Nếu như sự nghiệp có thể đổi lại tình yêu, thì em sẽ cố gắng coi như mọi phấn đấu trong công việc sáu năm qua chính là nỗ lực để được ở gần anh, em không hề hối hận.”

Trong nháy mắt, câu nói nặng tình đó của cô làm Dương Duệ thấy rưng rưng.

Còn có điều gì có thể cảm động hơn câu nói này của cô? Chẳng lẽ lại thế này, ngay từ quyết định đầu tiên đã không phải là sự xúc động nhất thời, đến bây giờ quyết không lùi bước cho dù có không bước tiếp được nữa.

Trái tim anh ấm dần lên, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, ôm chặt Tô Tiểu Lương vào lòng:

“Nhóc ơi, không phải anh có ý trách móc em. Chiều qua khi đến công ty, nghe Trần Quốc An thông báo em bị Tổng công ty bên Mỹ cho thôi việc, anh đã rất tức tối chạy đi tìm Richard, nhưng ông ta tránh mặt anh. Đương nhiên, cho dù có gặp, thì ông ta cũng không nhận đâu. Sau đó anh lại đi khắp nơi tìm em, rồi đợi em ở dưới nhà đến tận nửa đêm, gọi điện cho em thì tắt máy, em biết không, không tìm được em, anh gần như phát điên.”

“Xin lỗi, tối qua em uống say rồi bị sốt, Hạ Thần đưa em về nhà anh ấy nghỉ một đêm, em không gọi cho anh, chỉ là không muốn để anh phải lo lắng.”

Cảm giác xót xa bắt đầu lan rộng đến khắp các dây thần kinh, Tô Tiểu Lương vòng tay xuống dưới, ôm chặt lấy lưng Dương Duệ.

Hai người đứng ôm nhau trong tư thế bất động rất lâu, Dương Duệ dần dần lấy lại được quyết tâm, anh đưa cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi nói:

“Trông em còn yếu lắm, để anh đi tìm người đến tiếp nước cho em. Ăn một bát cháo nóng nhé, được không?”

“Được.”

Năm ngón tay vẫn bấu chặt lấy cánh tay Dương Duệ, ánh mắt cô vẫn dính chặt lấy anh, tưởng như chỉ cần chớp mắt, là anh có thể biến mất vào hư không. Chuyện đã đến nước này, anh không nỡ kéo tay cô ra, không muốn kéo ra và cũng không thể kéo. Nếu như nói Vu Chấn muốn nhổ cỏ tận gốc để diệt trừ tình yêu đang đe dọa cuộc hôn nhân của con gái ông, cô tin mình và Dương Duệ sẽ không nhận ra một điều: chỉ cần có hai người, có tình yêu chân thành, cho dù cuối cùng trắng tay, cũng đáng.

Khi Tô Tiểu Lương tỉnh lại lần nữa, trời đã chập choạng tối, hình ảnh Dương Duệ ngồi trên bàn lật giở mấy trang sách đập ngay vào mắt cô. Không gian yên tĩnh như trong một bức tranh sơn dầu làm Tô Tiểu Lương tiếp tục đắm chìm trong những bức họa ký ức:

Cô nhớ trước kia mình rất thích đến thư viện ngồi, không làm gì hết, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hoặc đối diện với Dương Duệ, lặng lẽ nhìn anh đang chúi đầu vào quyển sách.

Mỗi lần như vậy, trong người cô dâng lên một niềm thích thú, say mê mà không ai có thể hiểu được, không ai có thể cướp đi được, cho dù trời long đất lở, cô cũng chẳng quan tâm.

Những năm tháng tĩnh lặng ấy, giúp cho hiện thế vững vàng hơn.

Cuộc đời có ra sao thì ra, quyết không hối hận, không giận dữ.

Cơ thể cô dần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô cứ ngắm nhìn anh như vậy, nhìn anh mãi như vậy, thật sự mong muốn cả cuộc đời này sẽ được ngắm nhìn anh như vậy.

Cuốn sách Dương Duệ đang đọc là tuyển tập thơ của Độ Mô Dung, là tập thơ cô vốn rất yêu thích.

Từng câu thơ uyển chuyển, thướt tha trong những trang giấy màu vàng bắt đầu sống dậy trong lòng cô, mỗi lần đọc chúng, tâm hồn cô như được thoát ra khỏi thân xác, bay đi rất xa. Vô tình đọc đến những vần thơ đầy tâm trạng, trái tim cô bỗng run rẩy mãnh liệt như thể không thể chế ngự được nó. Có lẽ, chỉ những nơi tình yêu sâu đậm nhất mới có thể hiểu hết được ý nghĩa ẩn chứa bên trong những vần thơ tình sâu sắc đó.

Đang đắm đuối trong trang thơ, bỗng Dương Duệ cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau, anh nhẹ nhàng đưa mắt sang phía cô: “Nhóc, tỉnh rồi à? Ra ngoài ăn cái gì nhé, được không?”

“Anh muốn ăn gì?” Đã ngủ cả ngày trời, bây giờ tinh thần Tô Tiểu Lương có lẽ đã tốt hơn nhiều.

“Tùy em, em đang ốm mà, em muốn ăn gì thì chúng ta cùng ăn cái đó.”

Tô Tiểu Lương mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ rồi để chúng xuống giường, Dương Duệ nhìn cô không rời mắt, khi thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều anh mới yên tâm hơn phần nào.

Thay đồ xong, Tô Tiểu Lương ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, dịu dàng nói: “Mình đến quán ăn nào đó gần đây ăn nhé, anh thấy thế nào?”

Đứng lên ôm lấy hai vai của cô, Dương Duệ nhìn cô gái trong gương đang nhoẻn miệng cười, anh nói: “Không thành vấn đề, nghe theo lời em hết.”

Dưới bầu trời thu trong lành, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc tựa như đang tấu lên một bản nhạc bất hủ của thiên nhiên. Hai người tay trong tay đi vào quán ăn, rồi lại tay trong tay bước chậm về nhà. Trên con đường trở về nhà, ánh đèn đường đã được bật sáng, bóng cây đổ trên mặt đường có sức mê hoặc đến kỳ lạ, những chiếc lá vừa lìa cành được gió lao tới cuốn vào không trung, thong dong bay lượn vài vòng trước khi chạm xuống mặt đất. Một chiếc lá vương trên mái tóc Tô Tiểu Lương. Dương Duệ đưa tay lên gạt xuống, hai người mỉm cười nhìn nhau tựa hồ như đôi vợ chồng đã làm đám cưới với nhau từ lâu rồi. Mười ngón tay đan chặt vào nhau như không thể nào chặt hơn được nữa, hai người cùng tiến bước trong bức tranh cảnh tình càng lúc càng đậm đà.

Trong bóng tối không lời, hai cơ thể tựa sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm và mùi hương quen thuộc.

Thể trạng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cuộn mình trong lòng anh, Tô Tiểu Lương thủ thỉ: “Dương Duệ, anh còn nhớ anh đã từng nói, khi nào em ốm, anh sẽ ở bên cạnh em và đọc cho em nghe những bài thơ em thích nhất không?”

“Nhớ chứ, chúng ta sẽ sống cuộc sống như vậy, nhóc à.” Khi nói ra câu này, Dương Duệ không biết là mình đang động viên cô ấy hay động viên chính mình nữa.

“Nếu như cuối cùng chúng ta không được ở bên nhau…”

“Chúng ta sẽ được ở bên nhau, ngốc ạ.”

Ngón tay khẽ đặt lên đôi môi mềm mại của cô, Dương Duệ hé mở đôi mắt, quả quyết:

“Nhóc, chúng mình sinh con đi.”

Trong bóng tối, Tô Tiểu Lương mở to đôi mắt, để mặc cho Dương Duệ nắm chặt hai bàn tay mình, toàn thân cô cứng đờ như hóa đá. Con cái dù sao cũng là một sinh linh quý giá, chứ không phải là con cún con hay con mèo mà lúc muốn có thì có, lúc không muốn lại đem vứt đi được. Vì thế, trong quan niệm của cô, việc sinh con còn trọng đại, lớn lao hơn cả lấy chồng. Hai người sống với nhau thấy không hợp, không vui vẻ thì có thể dễ dàng ly hôn, nhưng một khi con cái đã được sinh ra, thì phải có trách nhiệm với nó suốt đời.

Cho dù hai người có quan hệ danh chính ngôn thuận hay không thì cũng phải nuôi dưỡng một sinh mệnh, trong giai đoạn đang xảy ra hết chuyện buồn này đến chuyện phức tạp khác như hiện nay, liệu có phải là thời điểm thích hợp để sinh con không?

“Tại sao bỗng nhiên anh lại nói vậy?”

Những ngón tay ấm áp của anh vuốt nhẹ trên má cô, một tay vẫn ôm chặt lấy cô, anh khẽ thở dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Bởi vì anh muốn có con, một đứa con thuộc về hai chúng ta.”

“Thật sao?” Trong căn phòng tĩnh lặng đến độ có thể nghe rõ tiếng thở của nhau này, mặc dù nằm ngay cạnh anh, nhưng Tô Tiểu Lương không thể nhìn rõ ánh mắt Dương Duệ đang chất chứa những suy tư gì. Hoặc là, đôi mắt vốn đen đậm của anh, giờ đã hòa thành một thể với bóng tối nơi đây rồi, bởi vậy cô không thể nhận ra; hoặc cũng có thể cơ thể mệt mỏi của cô đã không còn được nhanh nhạy như trước, không còn khả năng thấu hiểu và đọc ra những hàm ý không nói thành lời của anh nữa rồi.

Tuy nhiên, cô có thể khẳng định, câu trả lời này của anh không phải là tất cả những gì anh nghĩ.

Lần này, cô lựa chọn cách im lặng.

Đã là tình yêu, thì phải tin tưởng lẫn nhau.

Chạm tay lên những ngón tay đang đặt trên mặt mình, cô chợt nhớ tới thủ đoạn của Vu Chấn, cô khẽ nhếch miệng cười đau khổ:

Chẳng lẽ con người mưu ma chước quỷ như ông tay lại không biết rằng, ông ta càng nhẫn tâm, khoảng cách giữa Dương Duệ và con gái ông ta sẽ càng xa sao.

Thực ra bên trong mỗi con người đều có những nhân tố phản kháng, nói gì đến Dương Duệ, người vốn vẫn kiên quyết và quyết tâm không đầu hàng trước ông ta.

“Chuyện này không phải là trò chơi, có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?”

Sau một tuần nghỉ ngơi, Tô Tiểu Lương bắt đầu lên đường tìm công việc mới.

Guồng quay của sáu năm trước, khi cô mới ra trường bắt đầu chuyển động trở lại, nộp hồ sơ, gọi điện, phỏng vấn…

Trong sáu năm hoạt động kinh doanh trong ngành, cô đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, trên mạng người tìm việc, việc tìm người cũng phát triển rộng rãi, ban đầu cô còn cảm thấy có lẽ chuyện tìm việc không có vấn đề gì, chỉ cần kiên trì, bền lòng là sẽ tìm được công việc thích hợp. Thế nhưng, thời gian chầm chậm trôi đi, cô phát hiện sự nghiệp tìm việc của mình hão huyền tựa như bong bóng xà phòng vậy. Các nhà tuyển dụng gửi thư mời rất nhiều, cơ hội đi phỏng vấn cũng không ít, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thực sự khởi sắc.

Trong thế giới đầy cạm bẫy này, trong một cuộc phỏng vấn, tư duy nhạy cảm của cô nhận ra có lẽ sự việc không đơn giản như mình nghĩ.

Tổng giám đốc một doanh nghiệp quốc doanh có tên Tân Linh vốn đã rất muốn tuyển dụng cô, ai mà ngờ được, đến bước cuối cùng họ lại quyết định loại bỏ.

Nhìn vào cái tên Trần Quốc An, thái độ Tổng giám đốc Tân Linh khi nhìn Tô Tiểu Lương cho thấy, ông ta không tuyển cô không phải vì không muốn mà là không thể.

Bởi vì nếu từ chối cô, sẽ có đơn vị cung cấp nguyên liệu thép cho ông ta thấp hơn 2% so với giá thị trường trong 2 năm tới.

Vì thế, Tô Tiểu Lương nhanh chóng đoán định ra có vấn đề ngăn cản cô tìm việc ở đây.