Bên Em Đêm Nay (Mine Till Midnight)

Chương 4



Một tuần sau, năm anh chị em nhà Hathaway cùng đồ đạc đã rời khỏi London đến ngôi nhà mới của họ ở Hampshire. Mặc cho những khó khăn đang chờ đợi họ ở phía trước, Amelia vẫn tràn trề hy vọng hoàn cảnh mới sẽ có lợi cho tất cả họ

Ngôi nhà ở Primrose Place đã có quá nhiều kỷ niệm. Khi cha mẹ họ qua đời, mọi thứ đã không còn giống như trước. Cha nàng mất vì một cơn đau tim còn mẹ nàng do quá đau buồn mà đã đi theo ông một vài tháng sau đó. Dường như nỗi buồn của cả gia đình đã thấm vào cả các bức tường, trở thành một phần của nước sơn, của giấy và cả những thớ gỗ. Amelia không thể nhìn vào lò sưởi của căn phòng chính mà không nhớ mẹ nàng đã từng ngồi đó với cái giỏ may của bà, hoặc ghé thăm khu vườn mà không nghĩ đến việc cha nàng đang cắt tỉa những bông hồng Apothecary [[5]] rất đẹp của ông.

Mới đây Amelia đã bán căn nhà đi mà không hề hối tiếc, không phải nàng chán ghét nơi đó mà là vì những kỷ niệm và sự gắn bó đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều nỗi buồn. Và không thể sống vui vẻ khi ai đó cứ tiếp tục nhắc nhở về sự tồn tại của những mất mát, đớn đau.

Anh trai và các cô em gái của nàng đã không đưa ra lời phản đối nào khi nàng quyết định bán căn nhà. Không có gì quan trọng với Leo - nếu ai đó có nói cho anh biết cả nhà sắp phải ra sống nơi đầu đường xó chợ thì anh cũng sẽ đón nhận tin này với một nhún vai hờ hững. Win, người em gái thứ hai của Amelia sau những trận ốm kéo dài đã quá yếu ớt để phản đối bất kỳ quyết định nào của nàng. Poppy và Beatrix, hai người em gái vẫn còn trong lứa tuổi thiếu niên, lại rất háo hức với sự thay đổi.

Về phần mình, Amelia cho rằng việc thừa kế tước vị không thể đến vào một thời điểm nào tốt hơn. Mặc dù nàng đã phải thừa nhận rằng bản thân nàng có chút nghi ngờ, không biết liệu gia đình nàng sẽ có thể cố gắng duy trì tước hiệu này được bao lâu.

Thực tế là, không ai muốn trở thành hầu tước Ramsay. Đối với ba hầu tước Ramsay quá cố, tước hiệu này đi kèm với một vận xấu dị thường là chết yểu. Chính điều này đã phần nào giải thích tại sao những người họ hàng xa của gia đình Hathaway lại tỏ ra khá hài lòng khi tước hiệu tử tước về tay Leo .

“Liệu tôi có nhận được ít tiền nào không?” Leo đã hỏi ngay câu đó khi được thông báo về tước hiệu quý tộc

Câu trả lời là có nhưng có điều kiện đi kèm. Leo sẽ thừa kế phần diện tích khiêm tốn của điền trang Hampshire và một số tiền ít ỏi hàng năm. Khoản tiền này có thể sẽ không đủ để trang trải cho các chi phí cải tạo lại điền trang.

“Chúng ta vẫn còn nghèo,” Amelia trao đổi với anh mình khi đọc bức thư của luật sư mô tả điền trang cùng các vấn đề của nó. “Điền trang có diện tích nhỏ, người hầu và gần hết tá điền đã bỏ đi, ngôi nhà tồi tàn, và tước hiệu rõ ràng là bị nguyền rủa. Khoản thừa kế này thật giống với việc sở hữu một thứ tài sản vô dụng. Tuy nhiên, chúng ta có một người anh họ xa, có thể là người đứng trước anh trong hàng ngũ thừa kế. Chúng ta có thể cố gắng quẳng tất cả thứ này cho anh ta. Còn một khả năng nữa là cụ cố của chúng ta có thể không phải là dòng dõi chính thống, do đó chúng ta được phép áp dụng điều khoản từ bỏ tước vị mà ông được thừa kế của…”

“Tôi sẽ nhận tước vị này,” Leo nói một cách dứt khoát.

“Bởi vì anh không tin vào lời nguyền ư?”

“Bởi vì tôi đã sẵn sàng cho lời nguyền khốn kiếp đó và những người khác sẽ không có vấn đề gì.”

Chưa bao giờ đến vùng phía nam của hạt Hampshire trước đây, cả gia đình Hathaway, ngoại từ Leo - đều ngó ra ngoài xe để ngắm phong cảnh. Amelia mỉm cười trước sự háo hức của các em. Poppy và Beatrix, cả hai đều có mái tóc đen và mắt xanh giống nàng, tràn đầy phấn chấn. Tia nhìn của nàng hướng về Win và nán lại một lát, đánh giá tình trạng của cô em gái.

Win rất khác so với các chị em gái, nàng là người duy nhất được thừa hưởng mái tóc vàng nhạt của cha họ và sống rất nội tâm. Nàng nhút nhát và trầm lặng, chịu đựng mọi gian khổ mà không một lời phàn nàn. Khi cơn sốt phát ban đỏ tràn qua ngôi làng một năm trước đó, Leo và Win bị ốm nặng. Leo thì đã hồi phục hoàn toàn, nhưng Win thì yếu ớt và nhợt nhạt từ đợt ấy. Các bác sĩ chẩn đoán do cơn sốt, phổi của nàng đã kém đi và sẽ không bao giờ có thể hồi phục được

Amelia vẫn không chịu thừa nhận rằng Win sẽ là một người đầy bệnh tật mãi mãi. Không cần biết là thế nào, nàng sẽ làm cho Win khỏe lại một một lần nữa.

Thật khó tưởng tượng nơi nào có thể tốt hơn cho Win và các chị em nhà Hathaway như Hampshire. Đó là một trong những hạt đẹp nhất ở Anh, nơi giao nhau của những dòng sông, nơi có những cánh rừng lớn, những đồng cỏ, và vùng đất ẩm ướt. Điền trang Ramsay nằm gần Stony Cross, một trong những thị trấn lớn nhất trong hạt. Stony Cross xuất khẩu gia súc, cừu, gỗ, bắp, phong phú các loại pho mát đặc sản và mật ong từ hoa dại ... Quả là một vùng đất trù phú.

“Chị cứ băn khoăn tại sao điền trang Ramsay lại không sinh lợi?” Amelia mơ màng nói khi chiếc xe đi dọc theo những cánh đồng cỏ tươi tốt. “Đất đai ở Hampshire rất màu mỡ, hầu hết mọi người đều không phải chăm sóc gì nhiều khi trồng một cái gì đó ở đây”

“Nhưng vùng đất của chúng ta bị nguyền rủa cơ mà chị?” Poppy hỏi với một chút quan tâm.

“Không,” Amelia trả lời “Không phải là bản thân đất đai. Chỉ là người nắm giữ tước hiệu. Đó là Leo..”

“Ôi.” Poppy nhẹ nhõm thốt lên. “Hay thật đấy”

Leo đã không thèm bực tức phản ứng lại. Anh chỉ nằm cuộn tròn trên ghế nhìn ngó một cách cáu kỉnh. Mặc dù một tuần nỗ lực tỉnh táo đã làm mắt anh bớt đỏ và đầu bớt đau, nhưng không có gì có thể cải thiện được tính khí của anh. Vì Merripen và các cô em gái theo sát anh như diều hâu, anh không có cơ hội để uống bất cứ thứ gì khác ngoài nước lọc hoặc trà. Những ngày đầu tiên Leo lâm vào tình trạng run rấy không kiểm soát được, kích động và mồ hôi vã ra như tắm. Bây giờ những gì tồi tệ nhất đã qua, trông anh lại giống như anh thủa trước. Nhưng chỉ có rất ít người sẽ tin rằng Leo là một thanh niên hai mươi tám tuổi. Năm vừa qua đã làm anh già đi rất nhiều.

Càng gần đến Stony Cross, phong cảnh càng thơ mộng đến mức dường như tất cả mọi cảnh vật đều là những bức tranh vô giá. Con đường chạy xuyên qua một khu làng xinh xắn với các mái nhà được sơn tuyền màu đen trắng, những cây dương liễu rủ bóng các khu nhà xưởng và hồ nước, những nhà thờ đá cổ có niên đại vào thời Trung Cổ. Những con chim hoét bận rộn mổ quả trứng cá trên các hàng rào, trong khi những chú sáo đá vắt vẻo trên những cây táo gai đang nở hoa. Những cánh đồng trồng bạt ngàn cây nghệ tây mùa thu và giờ hoa nghệ tây đang nở rộ. Cây cối đang khoác trên mình lớp áo màu vàng đỏ. Những con cừu trắng béo múp míp thung thăng gặm cỏ trên cánh đồng.

Poppy hít vào một hơi thật sâu, đầy tán thưởng. “Thật sảng khoái làm sao”, cô bé nói. “Em tự hỏi điều gì làm cho không khí nông thôn khác biệt đến vậy?”

“Đó có thể là vì các trang trại lợn mà chúng ta vừa mới đi qua,” Leo thì thầm.

Beatrix chăm chú đọc một cuốn sách nhỏ mô tả về phía nam của Anh, vui vẻ góp lời “Hampshire nổi tiếng với những con lợn đặc biệt. Chúng được cho ăn hạt dẻ, hạt dẻ gai và quả sồi rừng. Chính vì thế mà món thịt muối ở đây rất ngon. Và ở đây có một cuộc thi ăn xúc xích hàng năm nữa!”

Anh nhìn em gái bằng cái nhìn chua chát. “Anh chắc chắn rằng chúng ta sẽ không bỏ lỡ nó đâu.”

Win đang đọc một cuốn sách dày về Hampshire và khu vực lân cận, nói xen vào, “Lịch sử của Ramsay House rất ấn tượng nhé.”

“Ngôi nhà của chúng ta xuất hiện trong một cuốn sách lịch sử á?” Beatrix hỏi đầy phấn khích.

“Chỉ là một đoạn nhỏ thôi,” giọng nói của Win vọng ra phía sau cuốn sách, “Nhưng có, Nhà Ramsay có được đề cập đến. Tất nhiên là không so được hàng xóm của chúng ta, Bá tước Westcliff, người sở hữu một trong những ngôi nhà ở vùng thôn quê đẹp nhất ở Anh. Nếu so sánh thì ngôi nhà của chúng ta bé xíu. Và gia đình bá tước đã ở nơi đây được gần 500 năm rồi”

“Ông ấy phải già quá rồi nhỉ” Poppy nhận xét, khuôn mặt thản nhiên như không. Beatrix cười khúc khích. “Tiếp nữa đi chị Win”

'Ramsay House,' “Win đọc to, “nằm trong một khu vực dân cư nhỏ, nơi đây có những hàng cây sồi nhà và sồi rừng đứng trang nghiêm, những lùm dương xỉ rậm rì. Điền trang được bao quanh bởi những đồng cỏ cho hươu nai. Ban đầu ngôi nhà được thiết kế theo kiến trúc thời Elizabeth và được hoàn thành vào năm 1594. Ngôi nhà là nơi trưng bày rất nhiều bộ sưu tập của thời kỳ này. Những thay đổi và bổ sung trong kiến trúc ngôi nhà cho kết quả là nó có một phòng khiêu vũ theo kiến trúc Jacobean và chái nhà theo kiểu Georgian'“

“Chúng ta có một phòng khiêu vũ!” Poppy kêu lên.

“Chúng ta có hươu nai!” Beatrix hân hoan nói tiếp.

Rúc sâu sơn vào góc xe, Leo thêm vào “Ơn Chúa, anh hi vọng là chúng ta có một cái nhà xí”

Vào đầu buổi chiều, người lái xe thuê cho chiếc xe rẽ vào một con đường với hàng sồi thẳng tắp dẫn tới Ramsay House. Mệt mỏi vì cuộc hành trình kéo dài, mọi người trong nhà đều reo lên sung sướng khi nhìn thấy ngôi nhà trong tầm mắt với mái nhà cao và thẳng tắp, những ống khói bằng gạch ngất ngưởng.

“Em băn khoăn không biết Merripen đã vất vả thế nào,” Win nói, đôi mắt xanh của cô mềm mại đầy sự quan tâm. Merripen, là đầu bếp kiêm người hầu đã đến đây sớm hơn hai ngày để chuẩn bị cho mọi người trong nhà Hathaway.

“Không nghi ngờ gì, anh ấy đã làm việc ngày đêm không ngừng,” Amelia trả lời, “Lấy đồ đạc trong kho, sắp xếp lại mọi thứ bừa bộn, và ra lệnh cho những người không dám không tuân theo anh ấy. Chị chắc chắn rằng anh ấy khá tài tình đấy.”

Win mỉm cười. Bất chấp vẻ tái nhợt và kiệt quệ, nàng vẫn giữ nét đẹp ngời ngời. Mái tóc vàng sáng như bạc lấp lánh dưới ánh trăng, làn da mịn màng như sứ. Những người say mê vẻ đẹp của Win sẽ là các nhà thơ và họa sĩ. Mọi người bị cám dỗ muốn chạm vào cô để chắc chắn rằng cô đang sống, đang hít thở chứ không phải là một tác phẩm điêu khắc

Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà lớn hơn rất nhiều so với dự kiến của Amelia. Nó được bao quanh bởi hàng rào cao và thảm hoa dại. Nếu được chăm sóc và xén tỉa cây cối, nàng nghĩ nó sẽ thật đáng yêu. Căn nhà bất đối xứng một cách thú vị với bề ngoài bằng gạch và đá, mái nhà bằng đá phiến và vô số những cửa sổ bằng kính.

Người phu xe đi xuống và sắp sẵn bậc lên xuống, giúp mọi người ra khỏi xe.

Dẫm những bước đầu tiên trên bề mặt con đường rải đá, Amelia nhìn mọi người trong nhà ra khỏi xe. “Ngôi nhà và sân vườn trông có vẻ hơi nhếch nhác đấy”, nàng cảnh báo. “Đã không một ai sống ở đây trong một thời gian rất dài.”

“Anh không thể tưởng tượng được tại sao,” Leo nói.

“Nó rất đẹp,” Win nhận xét, tỏ vẻ tươi tắn. Cuộc hành trình từ London đã vắt kiệt sức của cô. Nhìn từ cái cách đôi vai nhỏ nhắn sụp xuống đến làn da dường như bị kéo căng trên xương gò má có thể thấy Win đã mất sức.

Khi cô với tay định cầm một chiếc va li nhỏ đã được đặt xuống bậc xe thì Amelia đã xông lên phía trước và cầm nó lên. “Chị mang cho,” nàng nói. “Em không đủ sức để nhấc một ngón tay lên ấy chứ. Hãy đi vào trong nhà nào, chúng ta sẽ tìm một nơi để em nghỉ ngơi.”

“Em hoàn toàn khỏe mà,” Win phản đối nhưng rồi cũng cùng mọi người đi lên cầu thang phía trước vào trong nhà

Đại sảnh được lót bằng những tấm ván sơn trắng nhưng giờ đây ngả sang màu nâu vì thời gian. Sàn nhà sứt sẹo và và bẩn thỉu. Một cầu thang bằng đá uốn cong tuyệt đẹp nằm ở phía sau của đại sảnh, hàng lan can được chế tác bằng sắt của nó phủ đầy bụi và mạng nhện. Amelia nhận thấy những người làm đã nỗ lực làm sạch một đoạn lan can, nhưng rõ ràng là vẫn cần phải gắng sức thêm nữa.

Merripen xuất hiện ở một hành lang. Anh mặc một cái áo sơ mi sắn tay, hở cổ không cài cà vạt, cổ áo mở rộng để lộ ra làn da nâu óng ánh mồ hôi. Mái tóc đen lòa xòa trên trán, đôi mắt đen của anh như cười khi nhìn thấy họ. Merripen thể hiện một vẻ hăng hái. “Mọi người về trễ hơn lịch trình ba tiếng đấy,” anh nói

Nở một nụ cười, Amelia rút cái khăn từ tay áo của mình ra và đưa nó cho anh. “Với một gia đình có bốn chị em, thì sẽ chẳng thể có lịch trình cố định đâu.”

Vừa lau bụi và mồ hôi trên mặt, Merripen nhìn lướt qua tất cả mọi người nhà Hathaway. Cái nhìn của anh nán lại lâu hơn một chút ở Win.

Quay lại phía Amelia, Merripen thông báo ngắn gọn với nàng tình hình ngôi nhà. Anh đã tìm được hai phụ nữ và một cậu bé trong làng để giúp việc lau dọn. Đến nay ba phòng ngủ đã có thể sử dụng được. Họ đã mất rất nhiều thời gian cọ rửa phòng bếp, lò nướng và đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối.

Merripen ngưng bặt khi anh liếc nhìn qua vai của Amelia rồi không chút chần chừ, anh lướt qua nàng và vươn tay ra đỡ Win.

Amelia thấy thân hình mảnh khảnh của Win lắc nhẹ, hàng mi của cô khép lại khi cô ngã vào vòng tay Merripen. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy Win, ôm cô trong vòng tay mình, thì thầm và ngả đầu cô lên vai anh. Mặc dù cách xử sự của anh hoàn toàn điềm tĩnh và không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì như từ trước đến nay, Amelia vẫn cảm thấy choáng váng khi anh đỡ em gái nàng một cách đầy chiếm hữu.

“Cuộc hành trình quá vất vả với Win,” Amelia nói. “Em ấy cần nghỉ ngơi.” Khuôn mặt Merripen không thể hiện gì. “Tôi sẽ đưa cô ấy lên lầu.”

Win khẽ cử động và chớp mắt. “Phiền quá”, cô nói như hết hơi. “Em đang đứng yên, cảm thấy rất khỏe, rồi sau đó sàn nhà dường như đổ sụp xuống dưới chân em. Em xin lỗi. Em đã xem nhẹ cơn choáng váng.”

“Sẽ ổn thôi mà.” Amelia cười trấn an. “Merripen sẽ đưa em lên giường. Đó là….” Nàng dừng lại có chút không thoải mái. “Anh ấy sẽ đưa em vào phòng ngủ của em.”

“Em có thể tự làm được mà” Win nói. “Em chỉ chóng mặt một lúc thôi. Merripen, đặt tôi xuống.”

“Cô sẽ không bước nổi một bước nào đâu” anh nói, lờ đi sự phản đối của cô khi anh bế cô lên cầu thang bằng đá. Và khi anh đi lên, bàn tay nhợt nhạt của Win nâng lên từ từ quấn xung quanh cổ anh.

“Beatrix, em sẽ đi với hai người nhé?” Amelia yêu cầu một cách dứt khoát và giao cho cô bé cái va li. “Áo ngủ của Win trong va li này, em có thể giúp chị ấy thay quần áo”

“Vâng ạ.” Beatrix chạy vụt lên hướng cầu thang. Trong đại sảnh chỉ còn Leo và Poppy, Amelia xoay chậm một vòng để xem xét mọi thứ “Luật sư nói căn nhà này đang trong tình trạng bị hư hại”, nàng nói. “Em nghĩ rằng từ chính xác hơn sẽ là một đống “hỗn độn”. Có thể phục hồi nó được không, anh Leo? “.

Cách đây không lâu – mà tưởng chừng như đã cả cuộc đời - Leo đã từng học nghệ thuật và kiến trúc trong hai năm tại Grand Ecole des Beaux - Arts ở Paris. Anh cũng đã từng là một người vẽ phác thảo và họa sĩ cho kiến trúc sư nổi tiếng ở London, ngài Rowland Temple. Leo đã từng được coi là một sinh viên đặc biệt đầy hứa hẹn, và thậm chí đã cân nhắc mở một cơ sở thiết kế. Bây giờ tất cả những tham vọng này đã bị dập tắt. Leo liếc nhìn xung quanh đại sảnh không chút hứng thú. “Nếu không phải sửa chữa bất kỳ cấu trúc nào, chúng ta ít nhất sẽ cần khoảng 25 tới 30 nghìn bảng”

Các con số làm Amelia xanh mặt. Nàng cụp mắt nhìn xuống cái sàn nhà đầy vết rỗ dưới chân và xoa xoa đầu. “À, có một điều hiển nhiên. Chúng ta cần những khoản hồi môn từ những người hôn phối giàu có. Điều đó có nghĩa là anh nên bắt đầu tìm kiếm một nữ thừa kế có triển vọng đi Leo”. Nàng ném một cái nháy mắt khôi hài về phía em gái của mình. “Và em nữa, Poppy - em sẽ phải kiếm được một tử tước, hay ít nhất là một nam tước.”

Anh trai nàng đảo tròn mắt. “Tại sao không phải là em? Anh chẳng thấy lý do tại sao em nên được miễn phải kết hôn vì lợi ích của gia đình cả.?”

Poppy nhìn chị bằng cái nhìn ranh mãnh. “Phụ nữ ở độ tuổi của chị Amelia là coi như bị ế rồi, trừ khi là có một anh chàng người Digan tốt bụng và đam mê nào đó.”

“Ai mà biết được” Leo nói với Poppy. “Amelia có thể kiếm được một quý ông đứng tuổi đang cần một y tá.”

Amelia bị cám dỗ bởi ý nghĩ xiên nướng cả hai vì những lời nhận xét chua cay về việc nàng đã từng yêu và sẽ không muốn lặp lại kinh nghiệm xương máu đó. Nàng đã từng được người bạn thân nhất của Leo theo đuổi và tán tỉnh, một kiến trúc sư trẻ đẹp trai tên là Christopher Frost, người đồng sự với Leo khi làm việc cho Rowland Temple. Nhưng rồi vào cái ngày khi mà anh ta đã khiến cho nàng tin rằng sắp có một lời cầu hôn thì Frost đã kết thúc mối quan hệ bằng một bất ngờ đau đớn. Anh ta nói anh ta đã nảy sinh tình cảm với một phụ nữ khác, người ngẫu nhiên làm sao lại là con gái của Rowland Temple

Một kiến trúc sư chỉ mong chờ điều đó, Leo đã nói với nàng với sự hối hận vô bờ, giận dữ thay cho em gái mình và buồn bã vì mất đi một người bạn. Trong ngành kiến trúc, các kiến trúc sư phải đáp ứng yêu cầu bất tận của những người bảo trợ. Tất cả mọi thứ, ngay cả tình yêu, cũng bị hy sinh vì tham vọng. Mặt khác nếu ai đó bỏ lỡ những cơ hội quý giá ít ỏi, người đó có lẽ suốt đời sẽ chỉ được vẽ phác thảo thiết kế mà thôi. Kết hôn với con gái của Temple sẽ cho Christopher Frost một chỗ đứng trong giới kiến trúc. Điều mà Amelia không bao giờ có thể mang đến cho anh ta.

Tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là yêu anh ta.

Nén lại nỗi cay đắng trong lòng, Amelia ngước lên anh trai và cố nở nụ cười rầu rĩ. “Cám ơn, nhưng ở giai đoạn này, em không có tham vọng lập gia đình.”

Leo khiến nàng ngạc nhiên khi cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng. Giọng anh mềm mại và tử tế “Có thể mà, anh nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ gặp được một người đàn ông đáng để em từ bỏ sự độc lập của mình.” Anh cười toe toét trước khi nói thêm, “Mặc dù em ngày càng già đi đấy.”

Trong một khoảnh khắc, tâm trí Amelia quay trở lại ký ức về những nụ hôn trong bóng tối, khuôn miệng đã hôn nàng thật từ tốn, đôi tay nam tính dịu dàng, những lời thì thầm bên tai. Latcho Drom ...

Khi người anh trai quay người chuẩn bị rời đi, nàng hỏi có chút phật ý “Anh đi đâu thế Leo? Anh không thể đi lúc đang có quá nhiều việc phải làm thế này.”

Anh dừng lại và nhìn nàng với một cái nhướng mày. “Em chỉ cho anh uống trà trong suốt mấy ngày qua. Nếu em không có phản đối, anh muốn ra ngoài đi tiểu.”

Nàng nheo mắt lại. “Em có thể nghĩ ra ít nhất cả tá cách nói tránh lịch sự mà anh đã từng dùng.”

Leo tiếp tục bước đi. “Giờ anh không sử dụng cách nói tránh nữa.”

“Hoặc lịch sự”, nàng nói thêm nhưng cũng chỉ làm cho anh cười thầm.

Khi Leo rời phòng, Amelia khoanh hai tay lại và thở dài. “Anh ấy dễ chịu hơn rất nhiều khi anh ấy tỉnh táo. Đáng tiếc nó không xảy ra thường xuyên hơn. Đi nào, Poppy, chúng ta hãy vào nhà bếp xem sao.”

Với ngôi nhà cũ kỹ và đầy bụi thế này, không khí sẽ thật khó chịu với những người có phổi yếu như Win, nó khiến cô ho không ngừng suốt đêm. Sau vô số lần tỉnh giấc để rót nước cho em gái, để mở cửa sổ, để nâng người Win lên cho đến khi các cơn co thắt vì ho dịu đi, vào buổi sáng hôm sau Amelia đã mờ cả mắt.

“Giống như đang ngủ trong một hộp bụi vậy,” nàng nói với Merripen. “Em ấy tốt hơn là nên ngồi ngoài sân hiên ngày hôm nay, cho đến khi chúng ta dọn sạch sẽ phòng của em ấy. Những tấm thảm phải được đập bụi và các cửa sổ thật là bẩn thỉu.”

Mọi người trong gia đình vẫn còn ngủ nhưng Merripen, giống như Amelia, là người dậy sớm. Mặc quần vải thô và một áo sơ mi mở cổ, anh cau mày khi Amelia thuật lại về tình trạng của Win

“Win kiệt sức vì ho cả đêm, và cổ họng rất đau, gần như không thể nói. Tôi đã thử làm một ít trà và bánh mì nướng. Nhưng Win sẽ không ăn đâu.”

“Tôi sẽ làm cho cô ấy phải ăn”

Amelia ngây người ra nhìn anh. Nàng cho là nàng không nên ngạc nhiên bởi sự quả quyết của anh. Sau tất cả, Merripen đã giúp nàng săn sóc cho cả Win và Leo vượt qua đợt sốt ban đỏ. Nếu không có anh, Amelia đã không chắc chắn hai người họ có thể sống sót

“Trong khi đó,” Merripen nói tiếp, “ cô hãy làm cho một danh sách các thứ cần mua trong làng. Sáng nay, tôi sẽ đi mua”

Amelia gật đầu, thầm biết ơn sự hiện diện đáng tin cậy vững chắc của anh.

“Tôi sẽ đánh thức Leo dậy nhé? Có lẽ anh ấy có thể giúp gì đó”

“Không”

Nàng mỉm cười một cách hài hước, ý thức rõ rằng anh trai nàng sẽ là một trở ngại nhiều hơn là một trợ giúp.

Đi xuống cầu thang, Amelia nhờ Freddie, một cậu bé trong làng, giúp dịch chuyển một cái ghế ra sau nhà. Họ sắp xếp các thứ đồ gỗ trên một sân hiên lát gạch mở ra một khu vườn đầy cỏ dại được bao xung quanh bởi hàng rào cây sồi. Khu vườn cần được gieo hạt và trồng mới cây, những bức tường thấp đổ nát sẽ phải được sửa chữa

“Ừm, chỉ cần loại cái đám này đi thôi” Freddie nhận xét, cúi xuống để nhổ một túm cỏ dại cao lọt giữa hai viên gạch lát.

“Freddie, cháu là một bậc thầy nói giảm nhẹ đấy.”

Amelia ngắm cậu bé, cậu trông có vẻ chỉ khoảng mười ba tuổi. Cậu bé trông khỏe mạnh và gương mặt hồng hào, với một nhúm tóc dựng đứng lên như lông của chim két cổ đỏ. “Cháu có thích làm vườn không?” nàng hỏi. “Cháu có biết nhiều về công việc này không?”

“Cháu chăm sóc một ô vườn nhỏ cho mẹ.”

“Cháu muốn trở thành người làm vườn của Tử tước Ramsay không?”

“Cô trả cháu bao nhiêu trả tiền ạ?”

“Hai shilling một tuần có đủ không?”

Freddie nhìn nàng trầm tư và gãi lên cái mũi nứt nẻ vì gió của cậu.

“Nghe hay đấy ạ. Nhưng mà cô phải hỏi mẹ cháu.”

'Cho cô biết cháu sống ở đâu, cô sẽ ghé thăm mẹ cháu sáng nay.”

“Vâng. Nhà cháu không xa đây lắm, ở ngay đầu làng ạ”.

Họ bắt tay làm một thỏa thuận, nói chuyện thêm một lúc nữa rồi Freddie đi khám phá cái kho của người làm vườn.

Quay lại nơi có tiếng nói vang lên, Amelia thấy Merripen đang mang em nàng ra ngoài. Win mặc áo ngủ, áo choàng và quấn quanh cổ một cái khăn, đôi cánh tay mảnh dẻ của cô vít quanh cổ Merripen. Trong bộ đồ trắng, mái tóc vàng cùng làn da trắng muốt, Win gần như trong suốt, trừ màu hồng dịu nơi xương gò má và màu xanh sinh động của đôi mắt.

“... Đó là thứ thuốc khủng khiếp nhất”, Win vui vẻ nói.

“Nó có hiệu quả,” Merripen chỉ ra, cúi xuống đặt cô một cách thận trọng trên ghế. “Điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ cho cô vì đã bắt nạt tôi khi uống nó đâu.”

“Nó chỉ tốt cho riêng anh thôi.”

“Anh thật là một bạo chúa đấy,” Win lặp đi lặp lại, mỉm cười vào khuôn mặt ngăm đen tối của anh.

“Ừ, tôi biết,” Merripen thì thầm, kéo vạt chăn ra xung quanh cô với sự chăm chú cao độ.

Vui mừng vì tình trạng khá hơn của em gái, Amelia mỉm cười. “Anh ấy thực sự là khủng khiếp. Nhưng nếu anh ấy cố gắng thuyết phục thêm được nhiều người giúp lau dọn nhà cửa, em phải tha thứ cho anh ấy đấy, Win. “

Đôi mắt xanh của Win lấp lánh. Cô nói với Amelia, trong khi ánh mắt vẫn nhìn Merripen. “Em đặt tất cả niềm tin vào khả năng thuyết phục của anh ấy.”

Nếu những lời này là của một ai đó khác thì chúng có thể được hiểu như lời tán tỉnh. Nhưng Amelia khá chắc chắn rằng Win không nhận thức về Merripen như là một người đàn ông. Đối với Win, Merripen là một người anh tốt bụng, không có gì hơn thế.

Tuy thế những cảm giác về phía Merripen lại rất mơ hồ.

Một con quạ gáy xám tò mò vỗ cánh xuống nền đất, mấy sợi lông cứng bung ra và nó nhảy những bước dò dẫm về phía Win. “Chị xin lỗi”, cô nói với chú chim, “Không có thức ăn cho em rồi.”

Một giọng nói khác xen ngang vào. “Có đây!” Đó là Beatrix. Cô bé đang mang ra một cái khay đựng bữa sáng có một đĩa bánh mì nướng và một cốc trà. Mái tóc xoăn đen huyền của cô bé đã được túm ra sau thành một bó rối tung, và cô bé mặc một chiếc áo choàng cộc tay màu trắng bên ngoài chiếc váy màu trứng cá.

Cái áo choàng cộc tay trông quá trẻ con đối với một cô bé mười lăm, Amelia nghĩ. Beatrix giờ đây ở độ tuổi nên mặc váy dài chấm gót. Và một cái áo ngực nữa. Chúa ơi. Nhưng trong một năm đầy bất ổn như năm vừa qua, Amelia đã không thể chú ý nhiều đến trang phục cho cô em gái út. Nàng cần đưa Beatrix và Poppy đến thợ may để may một số váy dài cho hai đứa. Lại thêm một khoản cần thiết trong danh sách chi tiêu dài dằng dặc trong đầu nàng, Amelia chau mày

“Bữa ăn sáng của chị này, Win,” Beatrix nói, đặt cái khay lên vạt áo của Win. “Chị có đủ khỏe để tự phết bơ vào bánh mì nướng không, nếu không em sẽ làm cho chị?”

“Chị sẽ tự làm, cám ơn em.” Win co chân và thay đổi tư thế để Beatrix ngồi ở đầu kia của chiếc ghế.

Beatrix nhanh chóng vâng lời. “Em sẽ đọc sách cho chị nghe trong khi chị ngồi ở đây nhé”, cô bé nói với Win và thò tay vào một trong những cái túi lớn trên chiếc áo choàng. Rút ra một cuốn sách nhỏ, Beatrix nhấn nhá đưa ra trước mặt Win. “Cuốn sách này được Philomena Parsons, người bạn tốt nhất của em trên thế giới này tặng. Bạn ấy nói đây là một câu chuyện đáng sợ đầy tội ác, sự khủng khiếp và những bóng ma báo thù. Nghe không có vẻ gì là thú vị nhỉ?

“Chị nghĩ người bạn tốt nhất trên thế giới của em là Edwina Huddersneld chứ” Win hỏi với giọng đầy du dương.

“Ồ, không, đó là vài tuần trước đây. Edwina và em bây giờ thậm chí còn không nói chuyện với nhau.” Đang dịch vào góc của mình cho thoải mái, chợt Beatrix lúng túng nhìn chị mình. “Win? Khuôn mặt chị có vẻ rất kỳ quặc. Có chuyện gì thế?”

Win đông cứng người khi nâng một tách trà lên môi, cặp mắt xanh của cô mở to báo động.

Theo hướng nhìn của cô em gái, Amelia thấy một con bò sát nhỏ trườn lên vai của Beatrix. Một tiếng thét thoát khỏi đôi môi và nàng tiến về phía trước, hai tay giơ lên.

Beatrix nhìn lướt qua vai mình. “Ôi, chết tiệt. Mày đáng ra phải ở trong túi của tao chứ.” Cô bé chộp lấy con vật đang uốn éo trên vai và nhẹ nhàng vuốt ve nó. “Một con thằn lằn cát có đốm,” cô bé nói. “Nó không phải là một sinh vật đáng yêu ư? Tối hôm qua em thấy nó trong phòng em.?”

Amelia hạ tay xuống và nhìn chằm chằm vào cô em út.

“Em định nuôi nó à?” Win thì thào hỏi. “Beatrix, em yêu, em không nghĩ rằng nó sẽ hạnh phúc hơn khi ở trong rừng nơi mà nó thuộc về sao?”

Beatrix trông đầy phẫn nộ. “Cùng với tất cả những kẻ săn mồi sao? Nó sẽ không sống được quá một phút.”

Amelia nghe thấy giọng mình cất lên. “Nó cũng sẽ không sống quá một phút, với chị. Hoặc bỏ nó đi, Bea, hoặc là chị sẽ đập dẹt nó bằng vật nặng nhất mà chị tìm thấy đấy”

“Chị sẽ giết con vật cưng của em à?”

“Chị không giết những con thằn lằn, Bea. Chị sẽ tiêu diệt chúng.”

Bực bội, Amelia quay sang Merripen. “Tìm một vài người phụ nữ trong làng làm việc quét dọn, Merripen. Chúa biết bao nhiêu sinh vật không mong muốn khác đang ẩn trong nhà. Không kể Leo…”

Merripen biến mất ngay lập tức.

“Spot là con vật cưng hoàn hảo,” Beatrix lập luận. “Nó chẳng cắn ai và nó là sinh vật đã được thuần hóa mà chị.”

“Chị sẽ thẳng tay với những con vật nuôi sầy vảy”

Beatrix nhìn chằm chằm đầy tức giận. “Thằn lằn cát là một loài bản địa của Hampshire - có nghĩa là Spot có quyền được ở đây hơn cả chúng ta.”

“Thế nhưng chúng ta sẽ không sống chung với chúng” Quay đi trước khi nàng có thể nói điều gì mà nàng sẽ hối tiếc sau đó, Amelia tự hỏi tại sao lại có quá nhiều việc phải làm lúc này. Beatrix sẽ trở thành một rắc rối. Nhưng nụ cười như hoa hồng trên môi cô bé lại thể hiện rằng những cô gái tuổi mười lăm không chọn rắc rối. Chúng chỉ đơn giản là ở đó.

Nâng chân váy lên để chúng khỏi vướng vào chân, Amelia dừng lại ở cầu thang lớn trung tâm. Vì họ sẽ không tiếp khách hay viếng thăm ai, nàng đã quyết định không mặc áo ngực ngày hôm nay. Đó là một cảm giác tuyệt vời. Nàng có thể hít thở sâu như nàng mong muốn và di chuyển tự do trong nhà. Tràn đầy quyết tâm, nàng đập vào cánh cửa phòng Leo. “Thức dậy nào, sâu ngủ!” Một chuỗi các từ ngữ tục tĩu lọt qua cánh cửa làm bằng những tấm gỗ sồi nặng nề.

Mỉm cười, Amelia đi vào phòng của Poppy. Nàng kéo rèm cửa, đám bụi bay mù mịt khiến nàng phải hắt hơi. “Poppy, giờ thì ... hắt xì ... đến giờ dậy rồi đấy!”

Lớp chăn được kéo che kín đầu Poppy. “Chưa mà,” tiếng phản đối nghẹn ứ trong đống chăn

Ngồi bên cạnh tấm nệm, Amelia kéo cái chăn ra khỏi người cô em gái mười chín tuổi của nàng. Poppy ngai ngái và đỏ ửng vì vừa ngủ dậy, má cô gái in một vệt dài nếp gấp của chăn mền. Mái tóc nâu Poppy có màu ấm hơn, hung hung hơn tóc của Amelia, và đang là một mớ lộn xộn của những túm tóc rối tung.

“Em ghét buổi sáng,” Poppy lầm bầm. “Và em chắc chắn là em không thích bị đánh thức bởi một người trông hài lòng một cách nhẫn tâm khi làm điều đó.”

“Chị xin lỗi.” Tiếp tục cười, Amelia vuốt ve dọc từ mái tóc đến khuôn mặt cô em gái.

“Hừm.” Poppy vẫn khép mắt. “Mẹ thường làm như thế với em. Cảm giác rất tuyệt..”

“Thế này á?” Amelia đặt tay nhẹ nhàng trên đường cong đầu của Poppy.

“Em yêu quý, chị sẽ đi bộ vào làng để hỏi mẹ của Freddie, xem liệu chúng ta có thể thuê cậu bé làm vườn cho chúng ta được không?”

“Không phải là cậu ta hơi trẻ một chút sao?”

“Chẳng có ai để mà cân nhắc.”

“Chúng ta có ứng cử viên nào khác đâu.”

“Chính xác.” Nàng tìm va li của Poppy trong góc nhà và chọn ra một cái mũ đã sẵn sàng để đội. “Chị mượn cái này nhé. Mũ của chị vẫn chưa sửa được.”

“Tất nhiên, nhưng ... chị đi ngay bây giờ à?”

“Chị sẽ không đi lâu đâu. Chị sẽ đi một vòng rất nhanh thôi.”

“Chị có muốn em đi cùng không?”

“Cảm ơn em thân yêu, nhưng không đâu. Mặc quần áo vào và xuống ăn bữa sáng đi, rồi trông chừng Win cẩn thận nhé. Bây giờ Beatrix đang chăm sóc Win đấy.”

“Ôi” mắt của Poppy mở to. “Em làm ngay đây.”