Bến Cảng Màu Đen

Chương 17



Harry đã nghĩ tới hậu quả.

Cậu biết, xưa nay Dean không phải người nhát gan yếu đuối. Cho dù chính cậu ta là người làm sai thì vẫn là như vậy.

Khi quay về trường học, ban đêm Harry không về phòng ngủ, mà lại trú ngụ ở cái góc trên hành lang của cậu, nếu những người bạn ấy quay về lúc đêm khuya, thì cậu cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry như bình thường đi nhà ăn ăn cơm, khi thấy những ánh mắt cùng lúc nhìn về phía cậu khi cậu mới bước qua ngưỡng cửa, trong lòng cậu lập tức có suy đoán.

Ron, Hermione và Neville đều ngồi ở bàn của nhà Gryffindor, xem ra họ cũng không ở lại Hang Sóc suốt đêm như lời Ron nói. Harry chú ý ánh mắt họ nhìn lại đây, và cậu không trốn tránh, ngay lập tức đi qua đó.

"Buổi sáng tốt lành." Harry nói. Cậu ngồi xuống, chỉ vào tờ báo trong tầm tay của Ron. "Có thể cho mình mượn xem một chút không?"

"Harry..." Hermione do dự nhíu mày, trong ánh mắt của cô tràn ngập lo lắng. "Cậu biết đấy, Dean luôn rất dễ nóng nảy làm bừa."

"Đúng, mình biết." Harry gật đầu, cậu đưa tay với Ron. "Để mình nhìn xem."

Ron nhìn thoáng qua Hermione. Tay Harry vẫn luôn đặt giữa bàn, họ nhìn nhau vài giây, rồi Ron đưa tờ báo cậu ta đang đè dưới khuỷu tay.

Vẫn là một tiêu đề bắt mắt mang phong cách Skeeter.

《 Bí ẩn giữa Chúa cứu thế và giáo sư môn Độc dược Severus Snape? 》

Mọi người đều biết, vị cựu Tử Thần Thực Tử này đã sớm bị nghi ngờ là có thể có xu hướng ấu dâm, sau khi chuyện cũ khó nghe về Lily Potter bị bại lộ ra ngoài ánh sáng, chúng ta nên đặt câu hỏi là liệu hắn có tình cảm không đúng đắn đối với con trai của người mình từng mê muội không.

... Theo người biết chuyện để lộ ra, thì khoảng cách giữa Chúa cứu thế Harry Potter và giáo sư dạy Độc dược của cậu ấy - Severus Snape là ít ỏi đến mức đáng báo động.

"Cậu ta cực kỳ che chở Snape." Người biết chuyện nói như thế. "Chỉ cần có người nói lời xúc phạm tới Snape, cậu ta sẽ ra tay rất nặng."

Trừ việc này ra, thì người biết chuyện càng nhấn mạnh về sự khống chế tư tưởng của Severus Snape đối với Harry Potter, người đó nói: sau khi thiếu niên Potter ngất xỉu, thì người cậu ta gọi chính là Đại sư Ma dược ấy...

Chưa xem xong thì tờ báo trong tay Harry đã bị bóp thành một cuộn giấy. Cậu đột nhiên đứng lên, không biết vì sắc mặt của cậu quá dọa người, hay vì khí thế của cậu quá cường đại, nên Neville ngồi cạnh cậu bị dọa sợ tới mức giật mình, mắt mở to nhìn lên.

Harry nhìn cậu ấy. "Dean ở đâu?"

Neville ngơ ngác trả lời. "Trong, trong thư viện —"

"Neville!" Hermione tức giận kêu to.

Nhưng rõ ràng cô đã chậm rồi. Harry bước khỏi ghế, nhanh chóng đi ra ngoài. Cậu biết nhóm Ron đang nhanh chóng đuổi theo, nhưng cậu không để tâm, chỉ càng tăng tốc độ chạy hướng ra bên ngoài.

Lửa giận như có thể trực tiếp bùng cháy trong lòng, Harry cảm thấy một khối gì đó đang dồn lại trong ngực cậu, làm bây giờ cậu cực kỳ muốn tìm con đường để có thể bùng nổ nó ra ngoài, một nơi để trực tiếp trút cơn phẫn nộ này xuống.

Ron mở to mắt nhìn. "Harry —"

"Expelliarmus!" (bùa Giải Giới)

Đũa phép trong tay Dean lập tức rơi xuống. Harry nhìn vào Ron đang đứng cạnh cậu. "Tên đó sớm đã chuẩn bị lấy đũa phép, Ron, cậu không nên đứng ở đây cản trở mình."

"Đừng đánh nữa, Harry, bình tĩnh một chút —" Ron còn chưa nói xong, đã nghe thấy bùa Triệu hồi ở phía bên kia, cậu quay đầu lại, thấy Dean một lần nữa đã lấy về đũa phép. Cậu vội vàng chạy tới phía bên kia. "Ài, Dean, sao cậu lại thế này —"

"Stupefy!" (bùa Hôn mê)

Ánh sáng bùa chú hiện lên, Harry né tránh rồi nhanh giơ đũa phép.

"Petrificus Totalus!" (bùa Hóa đá)

Xung quanh họ càng lúc càng nhiều người, nhưng vì lúc này chỗ này đã diễn biến thành chiến trường, nên mọi người đều tự giác nhường cho họ một khoảng trống rất lớn. Trên mặt Dean đều là máu đen, vẻ mặt tức giận của cậu ta làm Harry rất sung sướng, nhưng câu nói tiếp theo cậu ta nói ra lại làm chút xíu tâm trạng tốt của Harry biến mất gần như không còn gì.

"Harry Potter, tình nhân nhỏ bé của Snape." Dean cười lạnh. "Tao sớm đã biết vì sao mày cự tuyệt Ginny — mày sớm đã lên giường của Snape, hai người có quan hệ thầy trò tội lỗi!"

Có tiếng người kinh ngạc hít vào.

Dây thần kinh lý trí hoàn toàn đứt đoạn, Harry cắn răng, nâng tay. "Sectumsemp —" (Cắt sâu mãi mãi)

"Fubute Ubcabtaten!" (Giải trừ chú ngữ)

Một ánh sáng khác hủy diệt tia sáng đang trên đường bắn về phía Dean.

"Dừng tay."

Đám người trở nên yên tĩnh.

Tiếng thở dốc của chính cậu vẫn vang vọng bên tai, trái tim đang đập dồn dập vẫn không có xu hướng hạ nhịp. Harry nhìn vào ba người đang băng qua đám đông đi tới đây, rồi rất nhanh thu ánh mắt về.

Bàn tay vẫn luôn không run rẩy, lúc này lại như không nắm được đũa phép.

Hermione dẫn Mcgonagall và Snape đi tới. Không cần cẩn thận nhìn cũng có thể thấy vẻ không vui trên mặt Mcgonagall, bà nhanh chóng đi tới chỗ Dean - người rõ ràng bị thương nặng hơn, khi ấn vào giữa chân mày cậu ta, Dean lập tức kêu lên đau đớn.

"Mũi bị gãy rồi." Mcgonagall nhẹ nhàng nói. Khóe môi bà hạ xuống, bà nhìn thoáng qua Harry, lại nhìn vào phía Dean. "Đêm nay lúc bảy giờ, ta hy vọng nhìn thấy các cậu xuất hiện tại văn phòng của ta, mỗi người mang theo bản kiểm điểm dài 5 tấc Anh (50cm)."

Dean ngẩng đầu. "Là Potter ra tay trước —"

"Thật đáng tiếc, cậu Thomas, ta đã nghe thấy rất rõ ngôn từ cực kỳ không ổn của cậu." Mcgonagall không mang chút cảm xúc, trả lời. "Còn bây giờ, đi theo ta tới phòng y tế."

Dường như Dean còn muốn nói, nhưng ánh mắt sắc bén của nữ hiệu trưởng hiển nhiên không cho phép cãi lại. Lúc sắp đi, Mcgonagall nhìn thoáng qua Snape, sau khi thấy người kia gật đầu, bà lập tức đi hướng phòng y tế.

Tiếng chuông đi học vang lên.

Đám người vốn đang vây xem lục tục dẫn nhau do dự rời đi. Ron muốn tiến lên nói gì đó, nhưng Hermione đã rất nhanh lôi kéo cậu ta và Neville đi xuống dãy hành lang dài.

Tất cả đều trở về yên tĩnh, nhưng Harry lại không cảm thấy nhịp tim đập của mình có xu hướng chậm lại. Cậu không dám nhìn người đối diện, chỉ có thể cúi đầu cố gắng hít thở, nén lại dục vọng muốn phát tiết tất cả ra ngoài, dù dục vọng bây giờ còn lớn hơn ban nãy.

"Bùa chú trấn tĩnh, Potter."

Thanh âm trầm thấp, làm trong lòng Harry giật thót. Trong đầu cậu bỗng nhiên hiện ra cuộc trò chuyện lúc mấy tháng trước, cậu nghe theo lời nói, dùng một bàn tay đè trên vị trí chỗ cổ tay kia một chút.

Thần kỳ thay, khi cố ý tiếp xúc vào chỗ đó, cảm xúc muốn phun trào ra của cậu lập tức ngừng lại. Sau vài phút yên tĩnh, cậu chớp chớp mắt, buông lỏng tay ra. Vẫn không dám nhìn thẳng người kia, nhưng cậu đã thấy hướng chiếc áo đen trước mắt xoay đi, thấy nó đang đi hướng nào.

Như nhận được tín hiệu, Harry đi theo.

Đi vào văn phòng của Snape rồi, thì cánh cửa kia lập tức khép lại.

Cậu vốn đã làm tốt tâm lý chuẩn bị nghe mắng, nhưng thân ảnh Snape lại đi đến bên bàn chế tạo ma dược, trông không giống với muốn răn dạy Harry. Harry hơi do dự theo qua, đứng trước ông.

"Tay."

Harry ngẩn người. Cậu ngẩng đầu.

Snape bất đắc dĩ thở ra. Ông không lặp lại lời nói, ngược lại đưa tay ra với Harry. Sau vài giây ngơ ngác, Harry mới nhìn thấy băng gạc màu trắng trong tay Snape. Cậu đặt tay mình vào trong bàn tay to rộng ấy.

Snape mở một bình ma dược không màu, bôi nó trên tay Harry, lau sạch vết máu ban đầu. Sau đó, băng gạc trong tầm tay ông bay lên theo tiếng động, vòng quanh vài vòng quanh khớp xương Harry, cố định nó tại chỗ.

Cảm giác đau đớn chậm rãi giảm đi, Harry rút tay về. Snape bắt đầu thu dọn bàn, còn Harry không di động, cứ đứng tại chỗ.

Sau một lúc lâu. "... Xin lỗi."

Động tác của Snape chưa ngừng lại. "Vì sao?"

"Vì... Tôi đã không khống chế được chính mình." Harry mím môi. "Tôi không nên sử dụng Cắt sâu mãi mãi với bạn học."

Snape hừ một tiếng. "Cậu thế mà biết rất rõ."

"Nhưng tôi thật sự quá tức giận." Harry ngẩng đầu, nhìn về khuôn mặt nghiêng nghiêng của người kia. "Dean nói quá khó nghe, hắn ta lại còn vũ nhục ông, vũ nhục quan hệ giữa chúng ta... Tôi đã cảnh cáo hắn, không cho phép hắn lại nói ông như vậy, nhưng hắn lại trực tiếp kể những thứ ghê tởm đó cho Skeeter —"

"Cậu để ý?"

Harry nhíu mày. "Gì chứ? Tôi đương nhiên để ý!"

"Nhưng cậu cũng không tin những báo chí đó." Snape nhìn qua. "Lúc này cậu còn chưa tốt nghiệp khỏi trường, mà một bài báo vớ vẩn đã có thể làm cậu mất đi lý trí. Sau khi tốt nghiệp thì sao, bên cạnh cậu không chỉ là bạn học nữa, mà sẽ đổi thành toàn bộ thế giới ma pháp, cậu tưởng mình có thể đánh nhau với mỗi người có phát ngôn nhục mạ sao?"

Harry hạ mắt xuống. "Nhưng mà hắn đang nói ông —"

"Trả lời đi, Potter."

"... Không nên, thưa ông." Harry thở dài. "Thật xin lỗi."

Không có trả lời, nhưng đồng thời cũng không có tiếp tục dạy dỗ. Cậu im lặng đứng trong chốc lát, chú ý tới Snape ngồi xuống ghế dựa trong văn phòng, cậu cũng rất nhanh ngồi xuống chỗ đối diện ông ấy.

"Tôi nên làm như thế nào?" Harry nhìn về phía Snape. "Chẳng lẽ tôi nên mặc kệ hắn tùy ý nói bậy như vậy?"

"Cậu nên nói với ta." Snape nhướng mày. "Sau đó để ta đốt bằng tốt nghiệp của tên nhóc đó."

Một giây kinh ngạc, ngay sau đó, Harry phốc một tiếng bật cười. Thấy cậu cười, khóe miệng của Snape cũng cong lên..

Tiếng vang truyền đến từ cửa sổ, họ cùng lúc nhìn qua, thấy cú mèo đang đứng ngoài cửa sổ. Snape đứng lên, tiếp nhận cái túi cú mèo kẹp trong mỏ, rồi đặt nó lên trên bàn.

Harry đi theo, nhìn Snape cẩn thận mở đóng gói, lộ ra đồ vật bên trong, lông mày cậu nâng lên. "Vạc?"

"Cái vạc nhiệt độ thấp hoàn mỹ nhất thế kỷ này." trong thanh âm của Snape có mang một tia kiêu ngạo. "Chỉ có duy nhất một cái này."

Harry kêu à một tiếng. Khi thấy động tác của Snape tựa như đang chạm đến bảo vật quý giá nhất thế giới, cậu không nhịn được mỉm cười. Nhìn đôi mắt người kia nheo lại, nhìn vẻ mặt tinh tế quan sát của ông ấy, không hiểu sao trong lòng Harry cảm thấy ấm áp.

Cậu lặng lẽ kề sát vào người áo đen bên cạnh mình.