Beautiful

Chương 2



Bọn lính vây quanh hai người, nắm chặt vai bọn họ để không cho bọn họ chạy trốn. Tiểu hài tử bẩn thỉu kia sống chết giãy dụa, cả móng tay và hàm răng đều dùng tới, mà Tử Liên chỉ có chút nổi giận đứng đó… Ai~! Tái kiến nga bánh ga-tô bé nhỏ.

“Sao lại có hai người… Cái kia mới là hài tử của *** phụ đó sao?” Binh sĩ chỉ bọn họ mà hỏi.

Nhìn thoáng qua Tử Liên, một người nói: “Là đứa tóc vàng kia, hài tử của *** phụ đó rất xin xắn!  Dáng dấp tiểu quỷ này không phải a!” Tiếp theo là tiếng cười liên tiếp với ý tứ hàm xúc bất minh.

“…” Thật xấu hổ ta tuyệt không xin xắn. Nghe xong lời này, Tử Liên liền nghĩ vậy.

“Vậy tiểu quỷ này là ai?”

“Đừng động hắn… Ai ui! An phận một chút!” Binh sĩ bị tiểu hài tử bẩn thỉu kia cắn một ngụm, tức giận một cước đá y ngã trên mặt đất.

Y lập tức đứng lên, nhằm phía Tử Liên, kéo tay hắn.”Ngươi chạy mau! Bọn họ là…” Nói còn chưa nói xong, tiểu hài tử bị người từ phía sau nâng lên. Bị binh sĩ vừa bị cắn che mũi miệng của y lại, đem y vứt lên vai.

“Còn muốn trốn! Chờ một chút sẽ có thứ tốt chờ ngươi!” Binh sĩ tàn bạo nói.

“Ngô ngô…” Nghe nói như thế, tiểu hài tử bẩn thỉu toàn thân run rẩy, bất lực nhìn Tử Liên, trong đôi mắt to liền ngưng kết lệ quang.

Tử Liên quay đầu đi, không có phản ứng gì, biểu tình bình tĩnh như không có việc gì. Hắn đã nhìn ra những người này không phải tới bắt hắn.

“Ha ha, ngươi làm sao mà ngay cả một đứa bé cũng trị không được!” Những người khác cười nhạo binh sĩ kia.

“Câm miệng!”

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Tử Liên bị người đẩy một chút, “Vậy tiểu quỷ này muốn xử lý sao đây? Cũng bán đi sao?”

“Không tốt a… Nhìn y phục của hắn, nói không chừng có chút thân phận, chúng ta tốt nhất là đừng gây chuyện…”

Mấy người đang thảo luận, “Tam điện hạ …..” cấm vệ binh chính quy, đã tìm tới. Tử Liên rụt vai muốn tránh, nhưng bản thân lại bị ánh mắt sắc béng của đội trưởng phát hiện.

“Ở bên kia!” Ra lệnh một tiếng, một đám người bắt đầu vây quanh. Một vòng lại một vòng, Tử Liên thực sự có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Cấm vệ binh? !” Những binh sĩ này trước đây chưa thấy qua nhiều quân lính chính quy như vậy, nên đều choáng váng.”Cấm vệ binh sao lại tới đây?”

Đội trưởng cấm vệ binh quét mắt, nói: “Các ngươi là binh sĩ tạp dịch sao? Vây quanh ở đây làm cái gì?” Nhướng mày, những người đó liền run rẩy so với tiểu hài tử bẩn thỉu kia còn lợi hại hơn.

Trong đó một người có lá gan khá lớn, run run trả lời: “Ta, chúng ta là đang tìm hắn.” Chỉ chỉ tiểu hài tử bẩn thỉu trên vai đồng liêu, “Tiểu quỷ này là tạp chủng của một nữ nhân giặt quần áo thấp hèn cùng người khác sống tạm bợ mà ra, nữ nhân thấp hèn đó nuôi không nổi, ủy thác chúng ta đem hắn đi bán…. Nhưng tạp chủng này lại chạy!”

Tựa hồ loại sự tình này đã nhìn mãi quen mắt, đội trưởng gật đầu, lơ đểnh.”Đây không phải chuyện của ta, đem tam hoàng tử buông ra, các ngươi có thể đi.”

“Tam, tam hoàng tử? !” Tử Liên đột nhiên biến thành mèo nhào vào giữa 1 đám chuột, bọn chuột nhắt vây quanh hắn trong chớp mắt tất cả đều tránh xa hắn ra.

Tử Liên thiêu mi.”Kiếm.” Bàn tay hướng đội trưởng cấm vệ binh.

“Di? !” Đội trưởng sửng sốt.

“Kiếm.” Hắn nói thêm một lần.

Binh sĩ tạp dịch nghe liền hiểu, tất cả mọi người đều hướng Tử Liên quỳ xuống.”Điện, điện hạ tha mạng …. “

“Thuộc hạ thất lễ thuộc hạ thất lễ, điện hạ tha mạng a!”

“Điện hạ, đừng giết chúng ta…”

Thanh âm cầu xin của đám chuột vang lên, tiểu hài tử bẩn thỉu bị phóng tới trên mặt đất nhìn chằm chằm Tử Liên đến ngốc, ngay cả chạy trốn cũng quên mất.

“Tam điện hạ, ngài… ngài nghiêm túc sao?” Đội trưởng khó xử. Đúng là binh sĩ tạp dịch có chỗ thất lễ, nhưng là tội không đáng chết a!

Tử Liên nhàn nhạt nhẹ nhàng liếc mắt.”Miệng ta rất khát… Kiếm!”

Nuốt nướt bọt, dù không được sủng, đối phương dù sao cũng là hoàng tử …. nhưng lại là dạng đặc biệt khó hầu hạ. Đội trưởng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh, rút kiếm ra, đưa cho Tử Liên.

Hảo nặng… Tử Liên căn bản cầm không được, chỉ cầm một chút liền đem thanh kiếm ném xuống đất.

Cái thứ rách nát này! Hắn buồn bực trên thân kiếm đá mấy đá, thấy đội trưởng rất yêu thương cái kia a!

“Tam điện hạ?”

“Trở về!” Tử Liên xoay người, làm bộ phải ly khai.

Cấm vệ binh đội trưởng thở ra, nhặt lên thanh kiếm đáng thương của hắn, hạ lệnh thu đội hình.

Phía sau, tiểu hài tử bẩn thỉu đuổi theo hai bước lại bị nắm, y xoay vai giãy dụa, khàn giọng hướng Tử Liên hét lên: “Tam điện hạ, cầu ngài cứu ta!”

Do dự một hồi, Tử Liên dừng lại cước bộ… Hắn cũng không phải ác độc như vậy. Quay đầu lại, Tử Liên hỏi: “Hắn, sẽ bị bán đi đâu?”

“Hắn?” Binh sĩ tạp dịch nhất thời không phản ứng kịp.

“Uy! Điện hạ hỏi các ngươi! Còn không mau đáp lời.” Đội trưởng đem oán khí đầy mình phát tiết trên người binh sĩ tạp dịch kia.

“Bẩm, bẩm báo điện hạ… Chúng ta cũng, cũng không rõ ràng lắm, có lẽ sẽ bán cho tên buôn người nào đó…”

“Ngươi biết không?” Hắn hỏi đội trưởng.

“Di?” Đội trưởng lúc này mới chú ý tiểu hài tử dơ bẩn kia, đường nhìn dời qua, liền cũng không thể dứt ra.”Thật là 1 hài tử xinh đẹp…” Hắn nhịn không được tán thán, “Diện mạo như vậy, hẳn là sẽ có phú thương mua mà thôi a?” Nói vậy, đội trưởng cũng lộ ra biểu tình đáng tiếc.

“Thật phiền phức…” Tử Liên nhíu mày, nhìn tiểu hài tử đem hắn coi là ân nhân cứu mạng gì đó.”… Bán bao nhiêu?”

Binh sĩ tạp dịch liền thùng thùng quỳ xuống.”Điện, điện hạ nếu muốn, cứ trực tiếp mang về là tốt rồi, không bán, không dám bán a…”

“Bán bao nhiêu?” Hắn lại hỏi.

Đội trưởng cấm vệ binh cũng nói: “Tam điện hạ, bất quá chỉ là một tiểu hài tử, ngài nếu đã nói không ai dám không cho. Ngài nếu như thích, thì cứ mang về a.”

“Ta muốn mua hắn.” Tử Liên vẫn như cũ kiên trì.”Mang hắn về làm thủ hạ của ta, thủ hạ của ta rất nhiều, không thiếu một người như hắn… Nhưng, nếu như ta mua hắn, hắn liền là người hầu của ta, ta đang cần người hầu.”

Đây là cái đạo lý gì? Đội trưởng cấm vệ binh vô pháp lý giải tư duy hắn, thủ hạ và người hầu đâu có phân biệt a?

Tiểu hài tử bẩn thỉu kia cũng rất thông minh, nghe được Tử Liên nói như thế, 2 chân lập tức hướng hắn  quỳ xuống, lớn tiếng hô 1 câu: “Chủ nhân!”

Tử Liên nghe được rất vừa ý, nhếch môi.”Nghe hay lắm, một tên người hầu.”

Đội trưởng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bảo tên binh sĩ tạp dịch kia tùy tiện ra một giá. Tiền tài gì đó Tử Liên một điểm khái niệm cũng không có, đã vứt 1 câu “Hảo, đi theo ta hướng phụ hoàng đòi tiền.” Liền xoay người rời đi.

Tiểu hài tử bẩn thỉu nín khóc mỉm cười, nhanh chóng đi theo phía sau Tử Liên, nhắm mắt theo đuôi rất sợ đánh mất hắn.

Tử Liên nói những lời này làm cho binh sĩ tạp dịch há hốc mồm, ai dám hướng quốc vương đòi tiền a? Kết quả cũng giống trực tiếp đem người mang đi… Sờ sờ cái cổ đúng là nguy hiểm thật, chỉ có thể đảo mi chấp nhận, ai bảo bọn hắn gặp phải tam hoàng tử Tử Liên nổi danh khó hầu hạ a!

***

Trở lại tẩm cung, Tử Liên căn bản quên mất hắn đã mua một người hầu. Hắn bởi vì bị cảm giác ai oán do không có đồ ăn vặt chiếm cứ, ngay cả tâm tình đi học cũng không có… Cho nên hắn lại láu lỉnh tiếp tục trốn học.

Thẳng đến vài ngày sau, bác gái trù phòng bưng bánh ngọt, hướng hắn nhắc tới thì, Tử Liên mới ý thức được là có chuyện này.

“Cái kia… Tam điện hạ, ngài mang về 1 tiểu hài tử dự định xử trí thế nào?” Bác gái trù phòng muốn nói lại thôi.

Trong miệng đều đầy hương vị nồng đậm của bánh, Tử Liên quay đầu đi, không giải thích được.

“Chính là, ba ngày trước ngài mang về 1 tiểu nam hài tóc vàng, ngài không nói chúng ta cũng không biết làm sao an bài… Ba ngày qua chỉ có thể để hắn ngủ trong sài phòng, một hài tử xinh đẹp như thế… Thật đáng thương cảm a.”

Cái này Tử Liên cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của bà, hắn dùng dĩa ăn gõ chỗ trống trên đĩa. Ngoài cửa lập tức có người lại mang vào bánh ga-tô… Thì ra bọn hạ nhân ở trù phòng … đều gắn bó như vậy sao?

Hai ba mồm đã ăn xong bánh, đưa miếng bánh bơ nhỏ giòn tan đến trước mắt, Tử Liên nở nụ cười, hắn nói: “Ân, trước tiên mang sang đây.”

Các nữ nhân vây quanh ở ngoài phòng lập tức chạy ra, ngay cả bác gái cũng hướng ngoài cửa mà nhìn.

Chỉ chốc lát, tiểu hài tử bẩn thỉu đã được các nữ nhân đưa vào trong, không… y hiện tại đã không còn ô uế.

Bùn đất trên người tất cả đều được chỉnh lý sạch sẽ, tóc vàng mất trật tự đều được chảy chỉnh tề, trên người tiểu hài tử mặc 1 kiện áo vải bình thường, đôi mắt xanh như bầu trời mở to, nhìn thẳng Tử Liên.

Bánh trong tay không cẩn thận rớt trở về bàn, Tử Liên nháy mắt mấy cái, lập tức không có việc gì một đường nhét bánh vào trong miệng. Hắn minh bạch đàn nữ nhân kia vì cái gì lại quan tâm như vậy, tiểu hài tử này thực sự là… nói sao nhỉ? Đẹp?

Hắn ngồi trên ghế lót thảm lông, tiểu hài tử kia đứng trên mặt đất, ngưỡng cổ nhìn hắn. Thấy hắn chớp mắt, liền như nghĩ đến cái gì đó một tiếng thùng vang lên liền quỳ trước mặt hắn.

“Chủ nhân!”

Đúng a, hắn mua một người hầu. A tiếp thu thế nào đây?

Tử Liên nhìn tiểu hài tử lại nhìn vẻ mặt từ ái của các nữ nhân, “Ta đã thấy. Rồi sao?”

Bác gái vội vã nói: “Tam điện hạ, ngài có muốn cấp cho hài tử này một nơi ở hay không? Còn có một thân phận a… Hắn ở cung điện này dù sao cũng phải làm cái gì đó?”

Tử Liên tiếp tục ăn bánh bính kiền(1) của hắn, đem vụn bánh trên người phủi xuống mặt đất, hình như hoàn toàn không có nghe đến bác gái trù phòng nói cái gì.

Tiểu hài tử đang quỳ bò tới bên chân hắn, giơ lên hai tay, hứng lấy vụn bánh đang rơi xuống.

Tử Liên thiêu mi, lấy 1 cái bính kiền giòn tan, ác ý ở lòng bàn tay bóp nát, lại vỗ vỗ tay cho nó nát bấy. Tiểu hài tử quỳ gối bên chân hắn, tất cả đều đón hết.

Thật thú vị! Thật giống như 1 tiểu cẩu(**).

Chú giải:

(1)bính kiền: theo ta đoán là bánh quy á, search thì nó hem ra hình nhưng có thấy quảng cáo

(*) Chỗ này đúng là có hơi tức em Liên, nhưng bình tĩnh các nàng a, về sau còn nhiều cảnh thảm hơn a=.=!, số của Kim là làm trung khuyển mà

================================================

con đường gian truân hầu hạ chủ nhân của KIm bắt đầu thừ đây đó các nàng^^, đọc đoạn đầu bảo đảm ai cũng ghé Tử Liên nhưng từ từ rùi sẽ biết nga^^