Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục

Chương 16



Lục Miễn không dám suy nghĩ quá lâu, trên thực tế, trước đó anh đã sớm nghĩ ra mấy vở cũ, nhưng dù vở nào đi nữa thì truy cứu ắt sẽ không đứng vững bàn chân.

“Mẹ, mẹ muốn biết cái gì?” Lục Miễn cười cười, đá lại cậu về cho mẹ, nhân cơ hội nghĩ trong đầu các ưu thế khuyết điểm của các vở cũ kia.

Bà mẹ cầm điều khiển tivi đập một cái lên cánh tay anh, trừng mắt: “Thành thực chút đi.”

“Con đi lấy táo gọt cho bố mẹ.” Lục Miễn nói xong đứng lên vào phòng bếp cầm hai quả cùng dao, trước khi đi thấy Tiểu Bạch cười vui tươi hớn hở với mình, trái tim thiếu chút nữa bị nụ cười của cậu làm cho mềm nhũn hóa thành bãi nước, nhịn không được hôn lên mặt cậu, nghĩ thầm sao lại hôn không đủ kia chứ?

Trở lại phòng khách, Lục Miễn cúi đầu gọt táo, nổi lên một trận cảm xúc mới mở miệng: “Mẹ, không phải con cố ý gạt bố mẹ cái gì, mà là thật sự không muốn nói thêm về chuyện Tiểu Bạch, Về Tiểu Bạch, em ấy một người lớn lên thật không dễ dàng, nói trong lòng khó chịu. Mẹ hỏi em ấy học trường học gì em ấy không trả lời được đúng không? Đó là vì em ấy không được đi học, trung học chưa học xong đã phải đi làm công, bây giờ còn đang tìm công việc kia.”

Bà mẹ vừa nghe, cùng bạn già liếc nhìn nhau trong lòng tự hiểu. Chẳng phải đang tìm công việc sao, cũng khó khăn.

Bà mẹ liếc nhìn phòng bếp, thấp giọng hỏi anh: “Cái gì là một người lớn lên thật không dễ dàng? Thế là sao con nói rõ ràng chút đi!”

“Tiểu Bạch là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sớm không rõ mặt bố mẹ. Nếu không mẹ nói xem sao em ấy nhỏ như vậy lại không đi học?” Lục Miễn nói xong thầm bội phục mình một chút. Đây cũng có phải lời nói dối đâu. Tiểu Bạch quả thực không có bố mẹ.

Lục mẹ càng cảm thấy thương tiếc vài phần đối với Tiểu Bạch, nghĩ thầm trách không được hiểu chuyện như thế: “Vậy thằng bé lớn ở viện mồ côi?”

“Vâng.” Lục Miễn gật gật đầu, bắt đầu cắt táo.

“Được rồi được rồi, đừng cắt! Đâu phải người ngoài, thật phiền phức!” Bà mẹ cầm hai quả táo đã gọt sẵn, nhét vào tay bạn già một quả, mình cầm một quả, “Lại gọt cho Tiểu Bạch một quả đi. Đúng rồi, Tiểu Bạch là viện trẻ nào vậy?”

Lục Miễn chợt giật mình, ra vẻ bình tĩnh đứng dậy cầm thêm một quả táo lấy tới, cười nói: “Mẹ đây là hỏi thăm? Tiểu Bạch vừa thấy là đứa nhỏ ngoan, tra hộ khẩu gì gì không cần đó chứ?”

“Làm sao nào? Mấy thứ này không thể nói?” Bà mẹ nhất thời sinh ra cảnh giác.

“Không, không phải không thể nói.” Lục Miễn mặt không đổi sắc, “Viện trẻ kia không kinh doanh được đã sớm dỡ xuống, đóng cửa, nếu không Tiểu Bạch đâu cần nghỉ học.”

Lục mẹ cầm táo lần chần mãi chưa cắn miếng nào, nghiêm túc nhìn anh: “Miễn mIễn, chuyện khác con có thể tùy tiện gạt mẹ, mẹ không truy cứu. Tiểu Bạch vừa thấy là biết ngoan ngoãn hiểu chuyện, bố mẹ đương nhiên yên tâm. Nhưng con phải nói thật cho mẹ hay, thằng bé có trưởng thành thật hay không?”

“Trưởng thành! Đương nhiên trưởng thành!” Lục Miễn vội gật đầu không ngừng. Đương nhiên là trưởng thành chứ sao, đều đại thọ sáu mươi.

“Được, trưởng thành là tốt!” Lục Miễn đưa tay ra, “Con đưa giấy căn cước của Tiểu Bạch cho mẹ xem xem.”

“…” Mẹ à, mẹ rất độc…

Lục Miễn nở nụ cười: “Giấy căn cước của Tiểu Bạch sao có thể ở chỗ con cơ chứ?”

“Không ở chỗ con thì ở chỗ nào? Tiểu Bạch là trẻ mồ côi, giờ ở nhà con, con nói chứng minh thư của nó trừ việc để nơi này còn có chỗ nào để chứ hả? Thằng bé còn có chỗ ở nào khác hay sao?”

Lục Miễn cảm thấy đau đầu, sâu sắc nhận thức được vở cô nhi viện này thật sự không đáng tin.

Lục mẹ thấy anh nhíu mày, lập tức bực bội: “Con không cho, mẹ đi hỏi Tiểu Bạch.” Nói xong đứng dậy tới phòng bếp.

Lục Miễn vội vàng ngăn đón bà: “Mẹ, mẹ đừng thế, đang yên đang lành tự dưng hỏi người ta giấy căn cước, người ta còn tưởng rằng mẹ nghi ngờ nhân phẩm đâu.”

Bà mẹ hừ hừ hai tiếng một lần nữa ngồi xuống: “Mẹ thấy Tiểu Bạch không nghĩ nhiều như thế, trong đầu rối rắm chỉ có con thôi!”

Lục Miễn lập tức há miệng nịnh hót: “Cảm ơn mẹ khen!”

“Đừng đánh trống lảng!” Bà mẹ nện trên vai anh một cái, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, “Mẹ đang cảnh cáo con đấy! Con là thầy giáo, làm gương tốt, vạn nhất làm chuyện gì khác thường ảnh hưởng đến tiền đồ của con!”

Lục Miễn chịu thua nói: “Nói nghiêm trọng làm gì vậy mẹ? Con có làm việc gì khác người nào? Mẹ nói con xem con từ nhỏ đến lớn đã làm chuyện khác người nào…”

“Đừng có làm mẹ ù tai, giấy căn cước không lấy được, nhất định chưa trưởng thành.” Bà mẹ hít hơi nói thấm thía, “Miễn Miễn, nghe mẹ đi con, con cùng Tiể Bạch không thể ở bên nhau! Cho dù con có muốn, mẹ cũng không cho!”

“Xoảng ——” cửa phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất. Lục Miễn biến sắc, nhanh chóng đứng dậy quay đầu lại.

Chén trà của Tiểu Bạch rơi nát trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đứng đằng kia, hốc mắt đong đầy giọt nước, thật cẩn thận nhìn sang bên này: “Vì sao Miễn Miễn không thể cùng con ở bên nhau?”

Lục mẹ sửng sốt, vừa nãy bà nói quá mức xúc động, không biết Tiểu Bạch đã đi ra.

Lục Miễn vội vàng chạy tới kéo cậu đến bên người, xoay người kéo lên ống quần, vẻ mặt khẩn trương hỏi han: “Có bị phỏng hay không?”

Tiểu Bạch không quản Lục Miễn ngồi xổm vốn không nhìn tới mặt cậu, theo bản năng lắc lắc đầu.

Lục Miễn vừa đứng lên thấy Tiểu Bạch nâng mặt lên nhìn anh, trong mắt ngập nước, nhất thời hoảng hốt, vừa định mở miệng lại nghe Tiểu Bạch nức nở hỏi: “Miễn Miễn, em không thể ở bên anh sao?”

“Có thể! Đương nhiên có thể!” Ngực Lục Miễn tê rần, không quản bố mẹ còn đứng đằng sau, nhanh chóng ôm lấy cậu hôn lên trán cậu.

Tiểu Bạch vốn không tin lời an ủi của nah, hít hít mũi, ánh mắt khóc đỏ rực: “Miễn Miễn, em có gì không tốt hay sao? Vì sao mẹ nói chúng ta không thể ở bên nhau?”

“Không có, em tốt lắm! Không ai tốt bằng em cả!” Lục Miễn lại hôn cậu một chút.

Tiểu Bạch ngày ngày vui tươi hớn hở, đây là lần đầu tiên Lục Miễn không thấy nụ cười của cậu, vẻ mặt thương tâm lại đáng thương làm tim anh như bị vặn đau, vô cùng hối hận sao mình trước đó không suy nghĩ mọi việc chu toàn sớm hơn.

Lục mẹ đi nhanh tới vuốt ve đầu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, mẹ không nói con không tốt, con rất ngoan, bố mẹ đều thực thích con. Nhưng con tuổi còn rất nhỏ…”

Tiểu Bạch mắt đầy nước nhìn bà, chớp chớp đôi mắt mở mịt: “Tuổi con đâu có nhỏ, còn đều…”

Lục Miễn vươn tay ôm cậu vào ngực, nhanh chóng ngăn chặn lời nói “60” suýt nhảy ra ngoài kia, sợ cậu khó thở, lại vội vàng buông ra.

Tiểu Bạch khó hiểu nhìn anh.

Lục mẹ thở dài: “Tiểu Bạch, con không có giấy căn cước đúng không?”

Lục Miễn chưa kịp ngăn cản chỉ thấy Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Ai… Tiểu Bạch em thật là đứa ngốc!

Thầy Lục già hận không thể che trán ca thán một trận, nhưng trên mặt tâm lý lại cảm thấy Tiểu Bạch như vậy thật sự rất đáng yêu, làm cho anh vừa yêu vừa hận, thật sự khó chịu!

“Mẹ! Tiểu Bạch sắp đủ 16 tuổi.” Lục Miễn không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Bạch, nghiêng đầu sang chỗ khác vẻ mặt chân thành nhìn mẹ mình, “Một thời gian nữa con sẽ dẫn em ấy đi lấy giấy căn cước.”

Tiểu Bạch giật nhẹ tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Miễn Miễn, có phải hay không em có giấy căn cước mới có thể cùng anh ở bên nhau?”

“Ừ.” Lục Miễn cực kỳ khẳng định gật đầu.

Lục mẹ trừng mắt nhìn con trai tự tiện quyết định, trừng một chốc lại thở dài, quay đầu hòa ái vuốt ve đầu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, con thích Miễn Miễn lắm sao?”

“Vâng!” Tiểu Bạch gật gật đầu, cũng không biết vì sao lại như thế, đột nhiên nhớ tới cảnh Miễn Miễn cùng cậu hôn môi, gật đầu xong liền đỏ mặt.

Lục mẹ nhìn hai má đỏ hồng của cậu, dở khóc dở cười, lại thở dài, nhìn con trai liếc thật sâu: “Mẹ không phải chia rẽ hai con, cho dù Tiểu Bạch có giấy căn cước đi nữa, dù sao tuổi vẫn rất nhỏ. Ở bên ngoài hai con nên…” Lục mẹ dừng một chút dặn dò, “Thu liễm chút đi… Đừng có dính dính cọ xát ngọt ngấy như ở nhà…”

Lục Miễn vừa nghe mẹ mình ra vẻ nhả ra, mừng rỡ vô cùng, đối với lời căn dặn liên miên kia liên tục gật đầu hoàn toàn tán thành.

Lục mẹ lải nhải một chốc, cuối cùng vẫn thấy lo lắng đi theo Lục cha về nhà. Lục Miễn phải lái xe đưa hai người, bị mẹ mình ngăn ở cửa nhà.

“Quên đi quên đi, đừng đưa đón chi. Bố mẹ tự tìm xe, đâu có xa lắm đâu.” Lục mẹ nói xong đứng ở cửa nhìn thoáng qua hai người, vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch, cười rộ lên, “Đứa bé này phỏng chừng không chỉ thích con, còn sùng bái con ấy, nhìn tóc này, giống hệt con ấy.”

Lục Miễn sửng sốt, lập tức nhanh chóng quay đầu nhìn tóc Tiểu Bạch, ánh mắt có vài phần khiếp sợ.

…