Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 8: Mua một chiếc giường đôi (2)



Mua giường, đương nhiên là muốn mua một cái lớn, tốt nhất là loại giường hai người có thể nằm cạnh nhau, ví dụ như –– giường đôi.

“Cái này lớn quá, không đặt được trong nhà.” Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên chọn một chiếc giường lớn mày liền nhíu lại. Hắn vốn muốn giúp Tịch Chiêu Nhiên mua một chiếc giường đơn tốt. Vì có thể vừa khít đặt trong phòng ngủ nhỏ của hắn.

“Đặt được mà chỉ cần đem giường của anh dựng lên là được rồi.” Tịch Chiêu Nhiên không cho là đúng.

Đàm Thiên Dương vẫn cau mày.

“Anh nằm lên đó thử xem.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm, duỗi tay đẩy ngực Đàm Thiên Dương. Ý đồ muốn đem hắn đẩy ngã xuống giường đôi kia.

Nhưng là…

Đẩy thử mấy lần, dù có dùng lực đẩy mạnh bao nhiêu, thân thể Đàm Thiên Dương vẫn thẳng tắp như một bức tường. Tịch Chiêu Nhiên không vì vậy mà mất hứng, ngược lại còn nuốt nước bọt. Tay đặt trên ngực Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút ngứa ngáy, rất muốn.. sờ thử một chút. Kiểm tra cơ thể bên dưới lớp quần áo kia.

Đàm Thiên Dương không biết ý nghĩ đang bốc lên trong lòng y. Chỉ là không đồng ý nhìn y –– Dù sao đó cũng là nhà của hắn.

Tịch Chiêu Nhiên điềm nhiên như không có việc gì mà rút tay về. Cười tủm tỉm vòng qua hắn, cả người nằm ngã xuống chiếc giường mẫu kia.

Quý công tử làm bất luận động tác gì cũng đều rất tao nhã đẹp mắt. Động tác đầy ấn ý cùng thân hình xinh đẹp, thon dài chủ động nằm trên giường này rất thu hút ánh mắt của người đi đường.

Những cô gái bán hàng đứng cách đó không xa đã sớm nhìn đến ngây người. Nào còn nhớ đến chức trách của mình nữa. Tịch Chiêu Nhiên nằm nghiêng người trên giường, quay về phía những cô gái đó nở một nụ cười quyến rũ. Vài cô gái liền lập tức lấy tay che mặt, kích động đến nỗi quên cả ngày hôm nay là ngày gì.

Đàm Thiên Dương lại đối với hình ảnh tuyệt mỹ, có thể so sánh đầy tính nghệ thuận này làm như không thấy. Nói một câu rất sát phong cảnh: “Vậy thì chúng ta chia mỗi người một nữa giá tiền.” Hắn cũng không để ý đến việc cùng một người không quá quen thuộc ngủ chung trên một chiếc giường. Mà đơn thuần chỉ nghĩ không nên chiếm tiện nghi của người khác. Hắn không cho là quý công tử sẽ ở lại nhà hắn lâu dài.

Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không phản ứng gì, đành từ trên giường ngồi dậy. Suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng nói: “Thế được rồi, nếu như tôi đã ở nhà anh. Như vậy thì tiền thuê nhà, tiền điện nước, thức ăn mỗi người chia một nửa đi.”

Đàm Thiên Dương không phản đối, hai người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Chiếc giường được chọn cũng đóng gói, trực tiếp đưa đến nhà cho cả hai.

Hai người mới vừa mang giường về nhà, cảnh sát ngay sau đó đã tìm đến.

Đàm Thiên Dương nhìn thấy cảnh sát thì không phản ứng gì. Khi hắn đưa Tịch Chiêu Nhiên về nhà đã đem địa chỉ của mình ghi lại ở bệnh viện. Nên cảnh sát mới có thể nhanh chóng tìm đến đây như vậy.

Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ nhíu mày, không nói gì thêm.

Nhưng sau khi đăng ký hổ khẩu, câu hỏi đầu tiên của cảnh sát lại khiến cho hai người có chút ngạc nhiên.

“Tịch tiên sinh, nghe nói cậu có sử dụng ma tuý? Không biết việc này có thật hay không?” Một người cảnh sát hỏi, một người khác cầm tập ghi chép, “xoát xoát” viết lại những câu đối thoại của hai người.

Tịch Chiêu Nhiên hơi mở to đôi mắt, sau đó cười gật đầu, “Phải, có việc đó.”

“Như vậy xin hỏi, cậu bây giờ còn sử dụng ma tuý không?” Thanh âm của vị cảnh sát có chút nghiêm khắc. Thậm chí còn mang theo vẻ hung hăng.

Đàm Thiên Dương đứng một bên nhìn khẽ cau mày. Hắn biết những tin tức này là do vị bác sĩ cấp cứu cho Tịch Chiêu Nhiên nói với bọn họ. Có điều hắn không biết quý công tử này còn sử dụng những thứ kia hay không. Ngoại trừ thân thể kém một chút, thoạt nhìn không giống chút nào.

“Đương nhiên không có, đã sớm bỏ.” Tịch Chiêu Nhiên không để ý đến giọng điệu của cảnh sát, chỉ lắc đầu mỉm cười.

“Khi nào thì bỏ? Được bao lâu rồi?” Vị cảnh sát kia híp mắt, rõ ràng không tin lời của y.

“Đã bỏ hơn một năm trước.” Tịch Chiêu Nhiên nói.

“Vậy cậu có biết, người lái xe đi cùng cậu vẫn còn đang dùng ma tuý không? Trước khi hắn lái xe đã hút qua, rất có khả năng vụ tai nạn xảy ra của hai người liên quan đến điều này.”

“Chuyện này tôi không rõ lắm.” Tịch Chiêu Nhiên trực tiếp lắc đầu.

“Tuổi hai người cũng ngang nhau, có phải hắn nghiện nên đã kéo cậu nghiện theo? Hoặc là cậu…”

“Tôi động vào thứ kia không có liên quan gì tới hắn và chuyện hắn sử dụng cũng không liên quan gì tới tôi.” Tịch Chiêu Nhiên không đợi hắn nói xong liền ngắt lời, “Tôi và hắn cùng động đến thứ kia chỉ là trùng hợp, tôi không biết hắn dùng ma tuý.”

“Phải không? Về việc cậu sử dụng ma tuý, có thể kể lại một chút không?” Cảnh sát cũng không tức giận, tiếp tục hỏi.

“Không thể.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, sắc mặt của y lúc này đông cứng lại. Nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất.

Cảnh sát sửng sốt một chút, nhưng cũng chỉ gật đầu. Lúc sau lại hỏi một số vấn đề khác, bọn họ ghi lại phương thức liên lạc với Tịch Chiêu Nhiên rồi mới rời đi.

Sau khi cảnh sát rời đi, hai người lẳng lặng ngồi trên ghế sô-pha, ai cũng không mở lời nói trước.

Cuối cùng vẫn là Tịch Chiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương nói: “Tôi đã sớm bỏ ma tuý, về sau cũng không sử dụng.”

“Ừ.” Đàm Thiên Dương thấy y vô cùng nghiêm túc giải thích, trong lòng động một chút, rồi hướng về phía y gật đầu.

Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Y chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng Đàm Thiên Dương là người đặt biệt. Y không muốn thấy ánh mắt thất vọng thậm chí là chán ghét của hắn.

Sau đó hai người cũng không thảo luận đến vấn đề này nữa, tựa như nó vốn không tồn tại. Đàm Thiên Dương không hỏi y thêm, Tịch Chiêu Nhiên cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.

Đem chiếc giường lớn mới mua đặt vào trong phòng ngủ, sau đó đem chiếc giường thiết ban đầu dựng đứng lên. Đẩy chiếc giường đôi vào bên trong khiến cho phòng ngủ gần như bị lấp đầy. Tịch Chiêu Nhiên đối với chuyện này thật vừa lòng.

Bởi vì tay phải của Tịch Chiêu Nhiên bị gãy xương, việc tắm rửa gần như trở thành một chuyện phiền phức.

Dùng tay trái có thể giải quyết phần lớn vấn đề vệ sinh trên thân thể. Nhưng phía sau lưng thì không thể dùng tay trái rửa sạch một số chỗ.

Căn nhà Đàm Thiên Dương thuê có phòng tắm không lớn. Bồn tắm lớn càng không có khả năng.

Trước khi Tịch Chiêu Nhiên bước vào phòng tắm. Đàm Thiên Dương đã giúp y bao lại cánh tay phải, rồi mới bảo y đi tắm.

Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng tắm loay hoay nửa ngày, thật không có cách nào tự mình giải quyết được. Y liền trực tiếp ra bên ngoài gọi: “Thiên Dương, anh vào trong này giúp tôi chà lưng được không?”

Đàm Thiên Dương nghe thấy, đẩy cửa đi thẳng vào.

Hắn đã từng thấy qua rất nhiều đàn ông xích loã. Trước kia, khi còn ở trong quân đội. Tất cả mọi người đều xích loã đi qua đi lại trong phòng tắm. Giúp nhau chà lưng là chuyện bình thường. Cũng không ai suy nghĩ theo hướng khác.

Hắn cầm khăn mặt vò sạch sẽ dưới làn nước của vòi sen. Tạo bọt xà phòng, kéo Tịch Chiêu Nhiên qua, trực tiếp giúp y chà xát.

Tuy nói là thấy qua rất nhiều thân thể xích loã của đàn ông. Nhưng hắn không thể không thừa nhận. Cơ thể của mỗi người đều không giống nhau, cho dù là đàn ông đi nữa. Làn da, sự cảm nhận cùng màu sắc đều khác biệt không chỉ một điểm.

Tịch Chiêu Nhiên bình thường ngồi trong văn phòng. Cho dù đi ra ngoài cũng có xe hơi cao cấp tới đưa đón. Làn da giấu dưới lớp quần áo hiển nhiên là trắng trẻo mềm mại. Có màu sắc như bột mì. Ánh đèn và dòng nước chảy dọc theo thân thể khiến cho làn da sáng bóng mê ly, nhìn qua xúc cảm rất tốt. So sánh với thân thể tham gia quân ngũ, vẫn thường phơi nắng dưới ánh mặt trời đến ngăm đen hoàn toàn khác biệt.

Có điều, Đàm Thiên Dương nhìn phong cảnh trước mắt này. Trong lòng bất quá cũng chỉ cảm thán một chút về sự khác nhau. Tuyệt đối không có suy nghĩ theo hướng lệch lạc nào khác.

Vì hắn giúp Tịch Chiêu Nhiên chà lưng, nên quần áo mặc trên người khi tiến vào phòng tắm đã cởi bỏ. Lộ ra ***g ngực cường tráng cùng hữu lực, lúc này trên thân thể dính vài giọt nước nghịch ngợm lại càng thêm mê người. Cơ bắp hiện rõ ràng trên làn da màu đồng, sáu khối cơ bụng chỉnh tề thẳng hàng. Hai bên đường cong ở vùng bụng nghiên nghiên đi xuống, ẩn hiện bên dưới lưng quân. Đôi chân dài thẳng tắp phía dưới được chiếc quần dài bó chặt.

Tịch Chiêu Nhiên thừa dịp hắn xát cánh tay trái cho mình, liền đưa mắt liếc một cái. Ở trong lòng nuốt nước bọt. Là một quân nhân đúng có sự khác biệt mà! Toàn thân trên dưới không có một chút mỡ dư thừa nào. Cơ thể rắn chắc cường tráng này khiến cho người ta nhìn vào liền muốn động thủ kiểm tra. Thật là có xung động muốn sờ thử!

“Nhìn cái gì?” Đàm Thiên Dương vẫn im lặng giúp y xát thân thể bỗng quét mắt, nhìn y một cái.

“Không..” Tịch Chiêu Nhiên cười cười, “Chỉ là cảm thấy dáng người của anh thật tốt, có chút hâm mộ.”

Đàm Thiên Dương im lặng một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng hướng về phía y nói: “Cậu phải vận động nhiều.”

“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên chuyển đến đề tài này. Có chút không hiểu nhìn hắn.

Đàm Thiên Dương giật giật khoé môi, nói: “Người bị huyết áp thấp phải vận động nhiều mới không khó chịu.”

Tịch Chiêu Nhiên ngẩn người, “Anh biết tôi bị huyết áp thấp sao?” Y nhớ Đàm Thiên Dương đã sớm biết chuyện của y. Hắn cũng luôn chăm sóc y về vấn đề ăn uống, vì thế lại hỏi, “Anh biết khi nào vậy?” Y đối với vấn đề này vẫn rất ngạc nhiên, chỉ là không tìm được cơ hội hỏi.

“Lần trước cậu ngất xỉu, khi tôi đưa cậu đến bệnh viện đã nghe bác sĩ nói.” Đàm Thiên Dương thấy hắn đã lau sạch người cho y. Liền khom lưng vò khăn mặt, nhưng lại không biết cái mông mình đang giơ lên. Chiếc quần dài căn ra, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.

“Thì ra là như vậy.” Tịch Chiêu Nhiên trả lời, nhưng hai mắt lại dán chặt mục tiêu phía trước.

“Sau này dậy sớm một chút, tôi cùng cậu đi tập thể dục.” Đàm Thiên Dương vò sạch khăn mặt, đứng thẳng thắt lưng rồi treo lên, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.

“Đã biết.” Tịch Chiêu Nhiên ở phía sau hồi đáp. Một chốc lại hô lên: “Thiên Dương, tôi hôm nay quên mua quần áo thay rồi, anh cho tôi mượn đi.”

Đàm Thiên Dương không nói gì, đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo T-shirt màu trắng trong tủ ra, lại tìm một cái quần dài đi vào đưa cho y.

Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm tiếp nhận. Sau khi Đàm Thiên Dương bước ra ngoài, y liền mặc chiếc áo T-shirt màu trắng kia vào người. Cái này hẳn là của Đàm Thiên Dương, thoạt nhìn rất lớn. Vạt áo từ trên xuống dưới dài tới tận đùi, y nhìn mình trong gương rồi dứt khoát ném cái quần dài sang bên cạnh. Quyết định để phần trung gian giữa hai chân trống không.

Chiếc áo T-shirt thật sự rất lớn, cổ áo rõ ràng càng rộng hơn. Khi y mặc vào, nửa bả vai đều theo đó lộ ra bên ngoài. Hình dáng xương quai xanh xinh đẹp hiện ra đầy đủ.

Tịch Chiêu Nhiên thật vừa lòng, phần bên dưới trống không. Hai chân tuyết trắng mềm mại cùng thon dài bước ra ngoài.