Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 63: Cần gì phải miễn cưỡng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người đều dửng dưng giống như chuyện tới hôm qua chưa từng phát sinh vậy, ngôi cùng nhau vô cùng hài hòa.

Kiều Phong Khang cũng như thường lệ, anh không hề thay đổi sắc mặt với Tô Hoàng Quyên, đương nhiên bọn họ lại càng không cần vạch trần cô ta. Thậm chí khi cô ta gắp thức ăn, anh cũng đều tiếp nhận tất cả, hoàn toàn không hề từ chối.

Du Ánh Tuyết không ngờ chú ba lại có thể đại lượng tha thứ như vậy, nhưng mà tại sao đổi lại là cô thì lại bị anh ghét bỏ chứ?

Đối đãi khác biệt, cũng quá rõ ràng rồi đấy!

Du Ánh Tuyết cảm thấy mình rất oan ức, cô cúi đầu bĩu môi ăn sáng.

“Cha mẹ, trùng hợp lần này mọi người đều ở đây, ngay cả Minh Đức cũng trở về rồi. Con thấy chuyện cử hành lễ đính hôn thằng bé và Du Ánh Tuyết có thể lập tức quyết định rồi đấy.” Bỗng nhiên Kiều Vân Nhung mở miệng, trong lòng thầm nghĩ ra chủ ý khác.

Du Ánh Tuyết vừa nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía Kiều Vân Nhung. Bà ta có phải đã ân cần quá mức rồi không? Sao cô luôn cảm thấy... có gì kỳ lạ nhỉ.

Kiều Minh Đức liếc nhìn Du Ánh Tuyết, ngón tay chọt chọt lên trán cô, hạ thấp giọng nói: “Vẻ mặt của em như vậy là sao chứ? Đính hôn với anh mà khó chịu như vậy à?”

“...”

Du Ánh Tuyết buồn bực đẩy tay Kiều Minh Đức ra.

Sau đó, cô chỉ nghe thấy bà cụ tiếp lời: “Có thể thì đúng là có thể thật, nhưng mà bây giờ hai người chúng nó đều là người lớn cả rồi, nên để bọn họ tự quyết định thì sẽ tốt hơn. Minh Đức, Ánh Tuyết, hai đứa cảm thấy thế nào?”

“... À, cháu cảm thấy vẫn nên học xong đại học rồi hãy nói.” Du Ánh Tuyết không biết vì sao, theo bản năng lại từ chối trước.

Cô cắn cắn môi giống như muốn thuyết phục những người khác, cũng đồng thời thuyết phục bản thân mình, bổ sung một câu: “Dù sao thì tuổi tác của cháu và Minh Đức cũng không lớn, hơn nữa... cháu sắp phải đi học rồi, bây giờ chúng ta cũng không có thời gian chuẩn bị những chuyện này.”

“Chính là tuổi không lớn lắm nên mới bảo hai đứa quyết định trước đó, sau này sợ sẽ phát sinh những thay đổi khác.” Kiều Vân Nhung tiếp lời: “Vả lại, chuyện đi làm thì không phải lý do đâu. Hai đứa đều là thực tập sinh mà, cùng lắm thì nói với thằng ba, thằng tư một câu là được rồi. Đi làm không quan trọng bằng việc đính hôn đâu, mọi người nói xem con nói có đúng không?”

Con gái lớn đã nói như vậy, bà cụ cũng cảm thấy có lý bèn quay sang nói với Kiều Minh Đức: “Minh Đức, cháu thì sao? Cháu nghĩ thế nào?”

Kiều Minh Đức nhìn Du Ánh Tuyết, mím môi cố ý nói: “Cháu thì không có vấn đề gì cả, đều có thể.”

Du Ánh Tuyết quay mặt sang nháy mắt liên tục với anh ta, thế nhưng Kiều Minh Đức lại nghịch ngợm làm mặt quỷ với cô, cánh tay dài choàng qua vai cô rồi cười ha ha:

“Mặc dù không có vấn đề nhưng mà mọi chuyện của cháu đều nghe theo vợ tương lai, cô ấy nói được chính là được, không được chính là không được. Hơn nữa, bây giờ cháu cũng không lớn lắm mà, nói không chừng sau này còn có thể tìm được người tốt hơn Du Ánh Tuyết đấy chứ. Đến lúc đó, cháu xài cô ấy đến hỏng rồi thì vứt bỏ. Em không có ý kiến gì chứ, Ánh Tuyết?”

“Nói sảng cái gì đấy? Thằng nhóc này!” Trần Ngọc Vân cầm đũa gò lên sau ót anh ta một cái, nhẹ giọng khiển trách: “Ánh Tuyết là vợ tương lai của con nên đã sớm là người nhà họ Kiều chúng ta rồi, mặc dù bây giờ hai đứa chưa kết hôn nhưng con là đàn ông, phải có trách nhiệm với con bé. Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con cũng phải đối xử tốt với con bé, loại chuyện này không phải trò đùa đâu có biết không?”

“Mẹ, con biết rồi! Con chỉ đùa một chút thôi mà, chẳng lẽ mẹ lại tưởng thật sao.” Kiều Minh Đức tủi thân xoa ót.

Du Ánh Tuyết ở bên cạnh áy náy cúi đầu xuống, chột dạ không biết nên nói gì mới đúng.

Cô thật sự vô cùng chán ghét bản thân mình, cảm thấy mình rất quá đáng. Rõ ràng mọi người đối xử với cô tốt như vậy, cho dù là Minh Đức, dì Vân hay chú hai nhưng mà bây giờ...

Thế mà cô lại...

Chuyện này có được xem như tri ân không mong báo đáp, thất tính bội nghĩa, vô sỉ hay không chứ?

“Cô gái tốt bên ngoài thật sự rất nhiều, so với Du Ánh Tuyết thì càng biết quan tâm, xinh đẹp và dịu dàng hơn. Nếu như ngày nào đó cháu thật sự thích người khác thì cũng đừng cảm thấy áp lực quá.” Vào lúc này, đột nhiên Kiều Phong Khang mở miệng.

Ánh mắt anh nhàn nhạt quét qua Du Ánh Tuyết rồi sau đó dời lên người cháu mình: “Những loại chuyện như tình cảm thì không cần miễn cưỡng.”

Từ đầu đến cuối, giọng điệu của anh vô cùng thản nhiên nhẹ nhàng, gương mặt lại bình tĩnh giống như bản thân đang tường thuật một câu chuyện đơn giản mà thôi, không mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư nào cả.

Tô Hoàng Quyên ngồi bên cạnh khẽ run lên, theo bản năng bàn tay cầm đũa hơi siết chặt lại.

Du Ánh Tuyết buồn rầu nhếch miệng. Dù sao thì trong mắt chú ba, ai cũng biết cách quan tâm, xinh đẹp và dịu dàng hơn mình.

Kiều Minh Đức ngây thơ hỏi: “Chú ba, chú đang khích lệ cháu tìm những cô gái khác hả? Nếu như thật sự có một ngày cháu vứt bỏ Du Ánh Tuyết, chú không trách cháu à?”

“Nếu không có tình cảm thì cần gì cháu phải miễn cưỡng chứ?”

Kiều Minh Đức suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu, giống như anh ta cảm thấy chú ba nói rất có lý. Sau đó, anh ta khẽ chớp chớp mắt, nhìn thấy Du Ánh Tuyết bĩu môi không vui.

“Em yên tâm đi, mặc dù anh có thể ra ngoài tìm nhiều cô gái khác nhưng mà ai bảo anh đã sớm trở thành người của em rồi chứ. Sáng nay em cũng đã sàm sỡ anh rồi, vì thế em phải có trách nhiệm với anh cả đời đấy, có biết không?”

Kiều Minh Đức vốn đang hi hi ha ha cười đùa, nhưng mà... câu hỏi cuối cùng kia lại vô cùng nghiêm túc.

Sự nghiêm túc của anh ta khiến trái tim Du Ánh Tuyết thắt chặt lại, trong chớp mắt, cô cảm thấy nếu như mình thật sự phụ lòng anh ta thì thật sự rất đáng chết.

“Em... em sàm sỡ anh khi nào chứ?”

Du Ánh Tuyết cố gắng đè nén sự khó chịu xuống đáy lòng, cố tình tỏ ra lạnh nhạt đẩy gương mặt anh ta ra xa.

“Đừng không thừa nhận, cô và chú ba đều đã thấy hết rồi.”

Cô trừng mắt: “Kiều Minh Đức, anh... da mặt của anh thật dày đấy.”

Hai người nói qua nói lại khiến cho các mọi người trên bàn ăn cũng vui vẻ yên tâm hơn. Chỉ có một người nào đó... toàn bộ quá trình, trong đáy mắt anh đều xuất hiện một nụ cười châm biếm.

Tô Hoàng Quyên vẫn luôn không nói một lời nào, cô ta thu hết tất cả những cảnh tượng này vào mắt, giả vờ hâm mộ Du Ánh Tuyết: “Hai người cãi nhau ầm ĩ như vậy thật đáng hâm mộ đấy, tôi thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, chỉ sợ đã không xem người khác vào mắt nữa rồi, chi bằng đính hôn luôn đi.”

“Dì Ánh Tuyết, dì nói vậy là không đúng rồi. Chẳng phải quan hệ của dì và chú ba cũng rất tốt đó sao, hai người vẫn chưa đính hôn mà. Theo cháu thấy, dù sao thì dì cũng đã trở thành người của chú ba rồi, chi bằng hai người làm đám cưới trước đi.” Kiều Minh Đức cười cười hì hì trả lời Tô Hoàng Quyên.

Tô Hoàng Quyên thẹn thùng liếc nhìn Kiều Phong Khang, thế nhưng anh lại lạnh nhạt nói: “Cô ta trở thành người của chú từ khi nào vậy?”

Trước mặt nhiều người như vậy nhưng anh lại không hề do dự bác bỏ lời nói của Kiều Minh Đức khiến Tô Hoàng Quyên không xuống đài được, vẻ thẹn thùng trên mặt cô ta lập tức chuyển thành lúng túng.

Tầm mắt của Kiều Minh Đức nhìn về phía Tô Hoàng Quyên, cách một bàn ăn hạ giọng nói với Kiều Phong Khang: “Chú ba, chú còn để lại chứng cứ nữa mà, sao lại chối chứ?”

“Chứng cứ gì? Minh Đức, cháu đang nói gì đấy? Nói lớn tiếng một chút cho hai người già này nghe xem.” Bà cụ lên tiếng hỏi.

“Bà nội, không có gì, không có gì. Có nói thì bà cũng không biết đâu ạ.” Minh Đức cười cười khoát tay nói.

Nhưng mà... lời nói của Kiều Minh Đức khi nãy đã được bốn anh em nhà họ Kiều, còn có Du Ánh Tuyết và Kiều Thanh Hằng nghe được, bọn họ đồng loạt ném ánh mắt về phía Tô Hoàng Quyên.

Ngay lập tức, cả đám người chỉ thấy trên cổ Tô Hoàng Quyên ẩn hiện một dấu vết màu đỏ nho nhỏ dưới cổ áo sơ mi.

Đương nhiên Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang biết đây là dấu vết gì, có lẽ hôm qua cảm xúc của cô ta và Kiều Quốc Thiên mãnh liệt quá nên lưu lại tội chứng.

Kiều Quốc Thiên vừa liếc mắt nhìn sang thì sắc mặt lập tức thay đổi, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hoàng Quyên cũng trắng bệch, chột dạ đến mức không thể cầm đũa được nữa.

Kiều Thanh Hằng khó chịu cau mày, lập tức đứng lên nói: “Cậu ba, tối hôm qua cậu và dì Ánh Tuyết ngủ chung một phòng sao?”

Trước nay, cô ta luôn là cô công chúa nhỏ của căn nhà này, tính tình tự do phóng khoáng, có gì đều trực tiếp hỏi ra miệng.

Đối mặt với sự chất vấn này, Kiều Phong Khang khẽ hớp một ngụm cháo, chậm rãi nói: “Không có, đó không phải là công lao của cậu.”

Nhìn thái độ trấn định, dửng dưng, không thèm quan tâm của anh thì Du Ánh Tuyết biết chú ba không hề để ý đến chuyện này một chút nào cả.

Trong lòng Tô Hoàng Quyên thầm phát hoảng, âm thầm nguyền rủa Kiều Quốc Thiên một trận. Kiều Quốc Thiên để lại không ít dấu vết trên người cô ta, sáng nay cô ta đã rất cố gắng lấy cổ áo và tóc che lại. Hơn nữa, tối hôm qua còn cố ý chườm nước nóng suốt một đêm, hy vọng sáng nay có thể đỡ hơn. Nhưng mà...

Không ngờ vẫn còn giữ lại một chút dấu vết, khiến cho Kiều Minh Đức nhanh mắt thấy được.

“Phong Khang, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm...”

Cô ta muốn giải thích.

“Vậy thì kỳ lạ nhỉ, chẳng lẽ tối qua có người khác thay thế cậu ba sao?”

Kiều Thanh Hằng lập tức tiếp lời, trong giọng nói lộ rõ chút hả hê, cười trên sự đau khổ của người khác, khiến cho Tô Hoàng Quyên luống cuống tay chân, vô cùng lúng túng.

Kiều Thanh Hằng coi trời bằng vung, gan còn lớn hơn cả ngày thường, chuyện gì cũng dám nói.

Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm than thở, thấy Tô Hoàng Quyên như vậy, đột nhiên tâm trạng cô có chút buồn phiền.

Nếu như mình và chú ba cứ tiếp tục như vậy thì có phải tình cảnh bây giờ của Tô Hoàng Quyên chính là cảnh tượng trong tương lai của cô hay không? Nếu như Kiều Thanh Hằng biết được chuyện của cô và chú ba tối hôm qua... thì nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

“Không phải, Thanh Hằng, cháu đừng có nói bậy...”

chapter content

chapter content



Trước nay Tô Hoàng Quyên chưa từng bị nhục nhã như vậy, hàng lông mi cong dài của cô ta khẽ rũ xuống, phủ lên một lớp sương mù nhàn nhạt.