Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 55: Thân phận đặc biệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói ra sau đó, âm thanh của đối phương đã đè thấp xuống đôi chút nhưng Du Ánh Tuyết vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

"Mọi người có chú ý đến cổ của tổng giám đốc Khang không? Có dấu răng trên đó đấy! Vốn dĩ tôi còn tưởng là một đêm kích tình với cô Hoàng Quyên nữa chứ. Bây giờ xem ra thì chỉ e là tối hôm qua Du Ánh Tuyết và tổng giám đốc Khang ở cùng với nhau. Nếu không thì cũng sẽ không cùng nhau đến công ty đâu, đúng chứ?”

"...”

Về dấu răng này thì quả thật Du Ánh Tuyết không có cách nào để phản bác.

Dấu răng đó thật sự là do cô cắn. Hơn nữa, thật ra không chỉ cắn có một cái... Cô đã cắn ít nhất ba cái, ai bảo anh ăn hiếp cô trước cơ chứ?

Nhớ lại chuyện của tối hôm qua, Du Ánh Tuyết khó tránh khỏi có chút chột dạ. Nhưng mà chuyện riêng tư bị người khác bàn luận một cách không có điểm dừng như thế này, cô còn bị chụp cho cái danh hiệu "bị bao nuôi" một cách khó hiểu thì cô không thể nào không tức giận cho được.

Cô ôm ly trà bước vào châm thêm nước, ho một tiếng cố ý tạo ra tiếng vang thật lớn.

Nghe thấy tiếng động, đám đông vừa quay đầu thì nhìn thấy người đó là cô thì sắc mặt ai nấy cũng chợt biến đổi.

Đỗ Vĩnh Ái ngượng ngùng nhìn cô: "Ánh Tuyết, em...”

"Em đã nghe thấy hết cả rồi." Du Ánh Tuyết tiếp lời. Vừa châm nước vừa quét ánh mắt về phía Tiêu Ngọc Trang và một cô gái khác, sắc mặt không đổi: "Mọi người cảm thấy tôi đã bị tổng giám đốc Khang bao nuôi.

Dù sao thì tôi nói là không có thì mọi người cũng không tin, hay là bây giờ chúng ta đến phòng làm việc để hỏi tổng giám đốc Khang thử xem sao? Tổng giám đốc Khang nhất định sẽ không nói dối để lừa mọi người đâu.”

"...”

Sắc mặt của hai người họ đều trở nên vô cùng khó coi.

Du Ánh Tuyết chỉ là một thực tập sinh, nếu như có gây ra chuyện gì không hay thì chỉ cần rời đi là được. Nhưng hai người bọn họ phải trải qua từng cửa ải gian nan, sát hạch hết vòng này đến vòng khác, phỏng vấn hết lần này đến lần khác mới được trở thành nhân viên chính thức của Kiều Thanh.

Nếu như chuyện này mà ồn ào đến chỗ của tổng giám đốc Khang thì chẳng phải là mất luôn chén cơm hay sao?

"Du Ánh Tuyết, thật ra... chúng tôi cũng chỉ là thuận miệng nói cho vui mà thôi. Cô tuyệt đối đừng để bụng nhé." Tiêu Ngọc Trang là người đầu tiên xin tha.

"Tôi biết là mọi người chỉ thuận miệng nói cho vui thôi." Du Ánh Tuyết châm nước xong, nhấp môi một cái rồi mới nói: "Nhưng mà tôi đã thực sự nghiêm túc nghe thấy những lời đó rồi.”

Hai người họ đối mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm kêu khổ. Ai mà biết cái người mới tới này lại khó chọc vào đến như thế cơ chứ?

"Cô cũng biết đấy. Phụ nữ chúng ta mà, tụ lại một chỗ thì cũng chỉ là buột miệng nói chơi chơi thôi, mọi người cũng đều không có ác ý gì.”

"Đúng đấy. Nếu như bây giờ cô đã nói rõ ràng rồi, mọi người đều đã biết cô giữ mình trong sạch, tuyệt đối không phải là cái kiểu quan hệ đó với tổng giám đốc Khang. Như vầy chẳng phải là tốt rồi hay sao?

Thật ra nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, mối quan hệ giữa tổng giám đốc Khang và cô Hoàng Quyên tốt đến như thế, cũng không thể nào có kẻ thứ ba chen chân vào được mới đúng. Hơn nữa, cô mới có mười tám tuổi, vẫn còn là trẻ con cơ mà. Tổng giám đốc Khang cũng không thể nào yêu đương với trẻ con đâu, đúng chứ?”

Trình độ cuốn theo chiều gió của hai người họ cao siêu đến nỗi khiến cho Đỗ Vĩnh Ái không ngừng tắc lưỡi.

Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn đang tức đến nỗi thở hồng hộc nhưng mà lúc này lại yên tĩnh ôm bình nước và uống, không tiếp lời thêm nữa. Đợi đến lúc cô tỉnh táo lại thì hai người đó đã chuồn đi mất từ lâu rồi. Trên môi cũng bị nước nóng vừa mới rót vào khi nãy làm cho phỏng đến mức nổi mụn nước, đau không chịu được.

Thật ra, Tiêu Ngọc Trang nói chẳng sai một chút nào cả.

Cô và Kiều Phong Khang.... làm sao có thể chứ?

Chuyện của tối hôm qua... hoàn toàn chỉ là một việc ngoài ý muốn, có lẽ là do... anh uống say mà thôi!

Du Ánh Tuyết chỉ có thể dùng lí do này để miễn cưỡng thuyết phục bản thân mình. Nhưng mà, trong lòng... lại bỗng dưng hiện lên một lớp sương mù nhàn nhạt...

"Em không sao chứ?”

Đỗ Vĩnh Ái thấy sắc mặt của cô không được bình thường nên lo lắng hỏi một câu.

Cô lắc đầu, chạm vào cánh môi dưới, đau đến nỗi lại rụt tay về rồi lẩm bẩm: "Đau chết mất, em đúng là ngốc thật mà!"

Đỗ Vĩnh Ái vỗ vỗ vào vai của cô, dùng giọng điệu của người đã từng trải khuyên bảo: "Mấy chuyện này cũng chẳng có gì để phải tức giận cả. Thật ra mà nói, bên trong công ty chính là như vậy. Mỗi khi có biến động nhỏ thì mọi người đều lan truyền đến mức xôn xao hết cả lên.”

Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, gật gật đầu và nói: "Em sẽ không thật sự đi tìm tổng giám đốc Khang đâu.”

"Như vậy là tốt nhất đó. Tuyệt đối đừng đắc tội với người khác. Nếu không, sau này có chịu thiệt thòi gì cũng không biết được là ai chơi xỏ em.”

Du Ánh Tuyết nghĩ ngợi rồi cảm thấy cũng đúng. Chỉ tới đây đi làm hơn một tháng, cô cũng không nhất thiết phải gây chuyện xôn xao đến mức ra đi không vui vẻ.

Du Ánh Tuyết bưng nước quay về phòng làm việc. Vừa mới ngồi xuống, thư ký Thanh đã lập tức vứt một chồng tài liệu lên bàn làm việc của cô.

"Mau chóng đưa qua đó, phòng hội nghị số hai! Đây là tài liệu mà trợ lý Sơn đang cần gấp.”

"Vâng, tôi đi ngay đây!"

Công việc bận rộn khiến cho Du Ánh Tuyết không có cách nào tiếp tục nghĩ ngợi lung tung được nữa, cô nhanh chóng ôm chồng tài liệu đi về phía phòng hội nghị số hai.

Đẩy cửa phòng hội nghị ra, vừa mới bước vào đã nhìn thấy ngay cái người đang ngồi ở trên ghế chủ trì hội nghị.

Dưới ánh đèn mờ ảo chói lóa của màn hình máy chiếu, anh đang nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo công việc, đôi khi cau chặt mày lại. Trên tay cầm một chiếc bút ký tên, ngòi bút nhẹ nhàng rõ lên trên mặt giấy một cách vô thức.

Dáng vẻ này của anh rất cuốn hút.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, tầm nhìn anh nghiêng qua rơi về hướng cô đang đứng.

Ánh mắt của hai người họ va chạm vào nhau trong không trung. Du Ánh Tuyết kinh ngạc, cô bất chợt lấy lại tinh thần rồi vội vàng bước vào phát tài liệu ra cho từng người.

Sau khi phát được vài bản mới dám len lén nhướng mắt lên nhìn về phía anh. Lúc này anh lại chẳng có một chút vẻ khác thường nào cả, hoàn toàn đặt sự chú ý vào trong công việc.

Du Ánh Tuyết không khỏi có chút thất vọng.

Xem ra, chuyện tối hôm qua đã hoàn toàn khiến cho tâm trí của cô rối bời rồi. Tuy nhiên, có thể thấy rằng chuyện này cũng chỉ thật sự khiến cho con tim của cô rối bời mà thôi. Có lẽ đối với anh mà nói, vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt cả...

Lúc này, khi cô đang nghĩ ngợi thì Tiêu Ngọc Trang bưng trà nóng bước vào và rót cho tất cả mọi người.

Du Ánh Tuyết cũng ổn định lại tinh thần, tiếp tục phát tài liệu.

Lúc sắp phát đến Kiều Phong Khang, trong lòng cô lại có một sự căng thẳng khó nói thành lời.

"Tổng giám đốc Khang, đây là tài liệu của anh.”

Cô cẩn trọng dè dặt đặt tài liệu xuống.

Kiều Phong Khang "ừm" một tiếng. Anh không xem tài liệu mà lại quét ánh mắt lên trên người cô. Sau đó, ánh mắt anh rơi vào trên đôi môi của cô.

Anh chau mày, ánh mắt hàm chứa sự tìm tòi. Trong nháy mắt, tầm mắt của những người còn lại bên trong phòng hội nghị cũng nương theo ánh mắt anh mà hướng về phía Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết bị nhìn đến nỗi toàn thân mất tự nhiên. Ánh mắt ấy của Kiều Phong Khang lại càng nóng bỏng hơn, đến nỗi cánh môi cô đều phát run và ngứa ngáy.

Tiêu Ngọc Trang đang rót nước trà, đúng lúc rót đến chỗ của hai người họ.

Du Ánh Tuyết né tránh ánh mắt của Kiều Phong Khang, xoay người chuẩn bị rời đi. Bởi vì tâm trạng hoảng loạn nên cô không chú ý đến Tiêu Ngọc Trang ở sau lưng, không cẩn thận đụng phải tay của cô ta.

Tiêu Ngọc Trang vẫn còn nhớ đến mối thù lúc nãy ở phòng nước bị cô uy hiếp như thế nào, cô ta chỉ vờ như không cầm vững chiếc ly, khẽ hô lên một tiếng rồi cả một ly nước được đà đổ hết lên trên tay Du Ánh Tuyết.

Đó là nước sôi nóng hổi luôn đấy!

"Á...”

Du Ánh Tuyết bị bỏng đến nỗi khẽ thở rít một hơi, tay run một phát, tài liệu lập tức rơi đầy xuống dưới đất.

Cách một lớp áo sơ mi, nước sôi thấm đẫm vào bên trong, lập tức khiến cho cổ tay của cô bị bỏng đến nỗi đỏ ửng lên.

Ấn đường Kiều Phong Khang giật nảy, trái tim thắt chặt lại: "Đưa tôi xem thử!"

Hàng lông mày cau chặt lại. Trong nháy mắt, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để đứng dậy rồi lập tức nắm lấy tay của Du Ánh Tuyết.

Hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của người bên cạnh, ngón tay dài gỡ chiếc khuy cài ở ống tay áo sơ mi của cô một cách thuần thục. Sự căng thẳng và lo lắng hoảng sợ trên khuôn mặt không thể nào rõ rệt hơn nữa.

Du Ánh Tuyết thật sự đau đến không chịu được, nhưng cô thì lại lí trí hơn anh một chút.

Ở đây là phòng hội nghị đấy! Có rất nhiều đôi mắt đang nhìn kia kìa.

"Tổng giám đốc Khang... tôi không sao đâu." Lặng lẽ quét mắt qua những người khác. Cô nhẹ nhàng giãy tay một cái, muốn giữ khoảng cách và rút tay về.

Lúc sáng bước ra chung một cái thang máy với anh đã khiến cho đám đồng nghiệp nói năng huyên thuyên ở sau lưng rồi. Bây giờ lại ở trước mắt bao nhiêu người như thế... không chừng Tiêu Ngọc Trang lại sắp sửa nói thêm điều gì nữa.

"Đừng có động đậy lung tung!"

Kiều Phong Khang không vui quát lên một tiếng.

Tính khí của anh trước giờ đều là như vậy, nào có để ý đến ánh mắt của người khác cơ chứ?

Hơn nữa, càng không cho phép cô lùi bước.

Anh hơi dùng sức cố định tay cô bên trong lòng bàn tay của mình.

Tiêu Ngọc Trang vừa nhìn thấy sắc mặt đó của boss lớn thì trong lòng đã thấp thoáng đoán ra được điều gì đó. Xem ra những điều mà cô ta và Đỗ Vĩnh Ái đã nói với nhau ở bên trong phòng nước chẳng hề sai, cái cô Du Ánh Tuyết này chắn là có quan hệ gì đó với tổng giám đốc Khang..

Điểm mấu chốt chết người chính là... bây giờ trông có vẻ là dường như tổng giám đốc Khang... còn để tâm đến cô hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta nữa kìa!

Vậy thì lúc nãy cô ta đã làm cô bị thương, há chẳng phải là...

Trái tim Tiêu Ngọc Trang trầm xuống, cô ta hối hận rồi. Cô ta vội vã nhanh chóng rút khăn giấy ra, không ngừng nói xin lỗi: "Xin lỗi nhé Du Ánh Tuyết. Lúc nãy là do tôi bất cẩn quá đi mất, là lỗi của tôi...”

"Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Đi mua thuốc đi!" Kiều Phong Khang lạnh lùng quét mắt về phía Tiêu Ngọc Trang. Ánh mắt ấy sắc bén như một lưỡi dao, giống như có thể dễ dàng nhìn thấu được sự chột dạ của cô ta vậy: "Cho cô năm phút, không mua được thì cô lập tức cút khỏi công ty!"

Trong lòng Tiêu Ngọc Trang vang lên một tiếng "lộp bộp". Cô ta không dám chậm trễ, lập tức đặt khăn giấy xuống rồi đầu óc tê dại chạy ra ngoài.

Chết rồi, chết rồi. Lần này thật sự là chết chắc rồi!

Tiêu Ngọc Trang vừa ra ngoài, những người còn lại bên trong phòng hội nghị đều anh nhìn tôi và tôi nhìn anh, ai cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng, mọi người đều tập trung ánh mắt lên người của Nghiêm Danh Sơn.

Hai tay Nghiêm Danh Sơn làm ra động tác đè xuống trong không trung, tỏ ý mọi người cứ yên lặng theo dõi tình hình.

Phía bên kia, Kiều Phong Khang kiên nhẫn vén ống tay áo của Du Ánh Tuyết lên. Sợ làm cô đau nên động tác của anh vô cùng cẩn thận từ đầu đến cuối.

Một lát sau... trên làn da trắng như tuyết, phần thịt bị bỏng ửng đỏ đến nỗi nhìn mà phát hoảng. Sau khi Kiều Phong Khang nhìn thấy, màu mắt của anh bất chợt tối sẫm lại, hô hấp trở nên nặng nề trong chớp mắt.

Hay lắm! Một trợ lí thư kí nhỏ nhoi mà lại dám làm cho người của anh bị thương ra nông nổi này.

“Tổng giám đốc Khang, chúng ta vẫn nên họp trước thì hơn…” Du Ánh Tuyết sợ làm ảnh hưởng đến mọi người, muốn kéo ống tay áo xuống.

chapter content

chapter content



Nghiêm Danh Sơn là người cuối cùng bước ra, anh ta cố tình ngó lơ ánh mắt cầu cứu của Du Ánh Tuyết, sau đó còn đóng cửa phòng hội nghị lại cho bọn họ một cách chu đáo.

Nghiêm Danh Sơn vừa bước ra, những người có chức cao đều vây lấy anh ta.

"Trợ lý Sơn, cô gái nhỏ này có thân phận đặc biệt như thế, ít nhiều gì thì cậu cũng phải tiết lộ chút tin tức cho chúng tôi chứ!"

"Đúng đấy! Có mỗi một mình cậu đi theo như hình với bóng, toàn bộ cái tốt đều để cho một mình cậu thể hiện hết rồi. Lỡ đâu ngày nào đó chúng tôi bất cẩn đắt tội phải cô gái ấy thì phải làm thế nào đây?”

Nghiêm Danh Sơn ngó đầu nhìn vào bên trong phòng hội nghị, cách một lớp kính thủy tinh mờ, có thể nhìn thấy được hai bóng người mơ hồ.