Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 196



Sau khi nghe thấy anh ta trả lời là còn hai tiếng đồng hồ nữa thì đôi lông mày của Kiều Phong Khang nhăn chặt lại, sắc mặt của anh càng trầm hơn.

Trong lòng cảm thấy lo lắng đến như vậy.

Vì là chuyến công tác đột xuất nên lúc đó, Du Ánh Tuyết có muốn lái xe đi tìm cũng đã không kịp nữa rồi. Cho dù cô có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi nữa, thì phía đầu dây bên kia cũng không trả lời.

“Tổng giám đốc Kiều, anh có chuyện gì gấp à?”

“Lo cho Ánh Tuyết.” Kiều Phong Khang thẳng thắn trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Từ đầu đến cuối, tất cả những đường nét trên khuôn mặt anh đều căng ra như dây đàn, không hề giãn ra một giây một phút nào cả.

Lần đầu tiên trong đời, trong lòng anh cảm thấy lo lắng đến như vậy!

Cho dù, đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

“Ở nhà đã có cô Ánh Tuyết chăm sóc cho bà Thanh rồi. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng quá làm gì!” Nghiệm Danh Sơn nhìn lướt qua là biết, nhất định vừa rồi anh đã mơ thấy điều gì đó. Không nghĩ nhiều, anh ta nói tiếp: “Ông bà ta có câu, mơ đi một đằng, hiện thực theo một nẻo. Anh cứ yên tâm đi!”

Đúng vậy, làm gì phải lo lắng chứ?

Ở nhà, ngoài cô ra còn có một bà vú nữa cơ mà. Hơn nữa, hiện giờ tình trạng vết thương của mẹ cô cũng đang dần dần được cải thiện rồi. Như vậy thì sao có chuyện gì xảy ra được.

Nhưng mà…

Cho dù có cố gắng nghĩ như vậy đi nữa cũng không làm cho anh cảm thấy bớt lo lắng chút nào cả.

“Máy bay hạ cánh, cậu gọi cho thư ký Thanh đến chỗ Ánh Tuyết ngay lập tức! Xảy ra chuyện gì thì báo ngay cho tôi!”

“Vâng, tổng giám đốcKiều.” Nghiêm Danh Sơn trả lời.

Kiều Phong Khang không nói thêm câu nào, anh cũng không ngủ nữa.

Cứ như vậy, ánh mắt anh cứ mãi nhìn thẳng ra bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn vào mặt đồng hồ.

Rõ ràng chỉ vỏn vẹn có hai tiếng ngắn ngủi mà thôi, vậy mà một người luôn trân trọng từng giây từng phút như anh, giờ đây lại cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến lạ lùng!

LÁnh Tuyết, tốt nhất là em đừng xảy ra chuyện gì cả!

Trong khách sạn.

Mười phút sau. Kiều Quốc Thiên bước xuống giường, mặc áo sơ mi vào, đeo dây nịt chỉnh tề.

Anh ta quay đầu lại, liếc nhìn người con gái quần áo xộc xệch đang nằm ở trên giường. Cô vẫn đang say giấc nồng, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.

Có thể dễ dàng nhận thấy…

Cô không hề hay biết vừa mới này, trong căn phòng này, trên chiếc giường này đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Quốc Thiên cầm điện thoại di động lên rồi chọn vào một dãy số. Anh ta không chút do dự, bấm gửi đoạn phim và hình ảnh vừa mới chụp được đi.

Rất nhanh ngay sau đó… Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Kiều Quốc Thiên liếc nhìn vào màn hình điện thoại. Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, vẻ mặt anh ta không có một chút gì gọi là kinh ngạc, ung dung nhấc máy.

“Không ngờ anh lại có thể xử lý nhanh gọn như vậy đấy.” Đây là giọng nói của Tô Hoàng Quyên.

Trong khi có thể thấy rõ sự hớn hở, vui mừng trong giọng điệu của cô ta, thì ở phía đầu dây bên này lại làm một khung cảnh hoàn toàn trái ngược. Kiều Quốc Thiên không hề bộc lộ ra một chút háo hức hay hứng thú gì cả. Anh ta chỉ hỏi: “Đống dữ liệu này đã đủ chưa?”

“Tất nhiên là đủ rồi.”

“Nếu đã đủ rồi thì tôi cúp máy đây” Kiều Quốc Thiên không nói nhiều, chỉ bảo cúp điện thoại.

“Này!” Tô Hoàng Quyên gọi anh ta. Anh ta ngừng lại, ngay sau đó thì nghe thấy câu hỏi của cô ta: “Anh… Thực sự đã làm chuyện ấy với cô ta rồi à?”

Khóe miệng Kiều Quốc Thiên cong lên, điệu bộ trông cực kỳ xấu xa: “Sao thể? Ghen à?”

Cô ta khịt mũi khinh thường: “Anh Quốc Thiên, tôi đề nghị anh đừng có tự mang nhục vào người.”

“Vậy thì chuyện tôi có làm hay không cũng không liên quan đến cô.”

“Sao lại không liên quan gì chứ?” Vì muốn làm cho lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, Tô Hoàng Quyên cao giọng nói: “Tất nhiên là tôi mong hai người gạo nấu thành cơm rồi. Có như thể thì cả đời này, Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang mới không thể đến với nhau được. Như vậy không phải tốt hơn sao?”