Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 194





Mà thậm chí giọng điệu của bà ấy còn đanh lại.

Kiều Quốc Thiên đứng bên cạnh cau mày lại như không thể nhìn tiếp nữa, ánh mắt của anh ta đánh giá Lâm Vân Thanh một lượt rồi liếc nhìn Du Ánh Tuyết, sau đó cất lời: “Bà ấy là mẹ cháu à?”

Anh ta hỏi xong thì lại nhìn về phía Lâm Vân Thanh nói tiếp: “Dù có thể nào thì nhà họ Kiều chúng tôi cũng có ơn nuôi dưỡng Du Ánh Tuyết, sao bà lại có thể nói chuyện với cha tôi với thái độ như vậy?”

Lúc này Lâm Vân Thanh mới để ý đến anh ta đang đứng ở bên cạnh. Tâm trạng của bà ấy bỗng cuồn cuộn Vô vàn những cảm xúc phức tạp, thậm chí vừa phấn kích lại vừa xúc động, mà đôi mắt của bà cũng trở nên đỏ ửng.

“Quốc Thiên! Cha không cho phép con nói chuyện với mẹ của… Ánh Tuyết với giọng điệu như thế!” Kiều Thanh Lương lên giọng trách mắng anh ta những lời vừa đến bên miệng thì ông ta bỗng vội sửa lại.

“Cậu ấy là… Quốc… Ánh mắt của Lâm Vân Thanh bỗng như phủ một lớp sương mù, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào Kiều Quốc Thiên, bà ấy cứ nhìn anh ta mãi thôi.

Đến nỗi ngay cả Du Ánh Tuyết cũng nhận ra mẹ của cô có gì đó không đúng.

Trước đây báo chí có đưa tin Kiều Thanh Lương và cha cô có xảy ra mâu thuẫn, lẽ nào là…

Du Ánh Tuyết bỗng giật mình vì suy nghĩ của bản thân, cô lắc đầu liên tục để buộc chính mình phải gạt bỏ nó đi.

Kiều Thanh Lương vội đứng chắn giữa hai người Lâm Vân Thanh và Kiều Quốc Thiên theo bản năng tiện thể cũng cắt ngang ánh mắt xúc động của bà ấy, ông ta quay lại nói với Kiều Quốc Thiên: “Con đưa Ánh Tuyết đi nghỉ ngơi một lát, cũng mang thêm chút nước trái cây lên cho con bé. Muộn chút hẵng trở về.”

chapter content

chapter content



Giọng nói máy móc lạnh lùng như vậy cũng khiến cho tâm trạng của cô dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Nếu như… Bây giờ xem ra cái chết của cha cô thật sự có liên quan đến anh tới tám.

mươi, chín mươi phần trăm, nhưng cô lại chỉ là đang tự lừa mình dối người mà không ngừng thôi miên bản thân, cô cũng không muốn tin rằng đó là sự thật. Chỉ là, đứa bé này…

Cô có cần nữa không đây?

Tay cô đặt khẽ lên trên bụng, trong lòng quặn đau.

“Cháu muốn gọi điện cho chú Ba của cháu à?”

Kiều Quốc Thiên đã mang nước trái cây đến, anh ta hỏi.

Du Ánh Tuyết giơ tay lấy điện thoại di động lại, cô không đáp lời.

“Đừng gọi nữa, có lẽ bây giờ anh ta vẫn đang ở trên máy bay”

“Máy bay ư?”

“Ừ. Lẽ nào anh ta không nói với cháu à, hôm nay anh ta phải đi công tác. Chẳng phải hai người đang trong thời gian yêu đương sao? Sao thế? Gây sự chia tay rồi à?”

Ánh mắt của Kiều Quốc Thiên nhìn cô với vẻ ngây thơ vô tội nhưng giọng nói lại nhuốm vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác.

Trong lòng Du Ánh Tuyết càng cảm thấy lo lắng hơn.

Cô chẳng thèm để ý đến anh ta mà chỉ cầm ly nước trái cây lên nhấp thử một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo rót vào yết hầu nhưng những đau đớn ở trong lòng vẫn chẳng thể vơi bớt. Cô lại dứt khoát uống thêm một ngụm nữa.

Nhưng cô uống quá vội nên lập tức bị sặc đến đỏ ửng cả mặt, sau đó họ dữ dội.