Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 165



Còn cô… lại luôn hiểu lầm anh, thậm chí còn mắng anh để tiện, ích kỷ, biến thái và dơ bẩn.

Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những lời buộc tội chết tiệt của mình cô chỉ cảm thấy mình quá cay nghiệt và quá đáng.

Làm sao đây? Bây giờ cô rất muốn chạy đi tìm anh, nóng lòng muốn được gặp anh.

Nghiêm Danh Sơn như nhìn thấu suy nghĩ của Du Ánh Tuyết, anh ta nói:

“Hôm nay tổng giám đốc Khang sẽ rất bận, phải gặp mặt rất nhiều khách hàng.

Cô Ánh Tuyết vẫn nên ở nhà đợi anh ấy về thì hơn”

“Được, vậy tôi sẽ đợi anh ấy” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đồng ý.

Anh vốn đã rất bận và mệt, cô không nên đến quấy rầy công việc của anh.

Nghiệm Danh Sơn đã lấy tài liệu và rời đi.

Du Ánh Tuyết luôn nghĩ về những lời anh ta nói, chẳng trách y tá luôn nói suất ăn mà bệnh viện đưa tới càng ngày càng ngon, hơn nữa còn hoàn toàn khác biệt so với các phòng bệnh khác.

Cô hoàn toàn không để tâm chút nào, chỉ cho rằng đó là bữa ăn đặc biệt dành cho phòng VIP.

Không ngờ, hóa ra anh đã tốn rất nhiều công sức như vậy.

Hơn nữa, anh thực sự không muốn làm mẹ cô bị thương.

Mà ngược lại, anh còn chăm sóc bà ấy rất tốt.

Như vậy thật tốt! Cô không yêu nhầm người.

Người đàn ông này có chúng tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi tin anh ấy sẽ nhanh chóng tra ra”Du Ánh Tuyết sửng sốt.

Thông tin mà Nghiệm Danh Sơn đem đến cho cô quá nhiều, khiến cô hơi có chút không chuẩn bị kịpCô ngẩn ra tại chỗ.

Chỉ nghe thấy Nghiệm Danh Sơn nói tiếp:

“Nếu đã nói đến đây rồi, tôi sẽ nói thêm vài lời không nên.

Thực ra tổng giám đốc Khang đối với cô Ánh Tuyết thế nào, chắc hẳn cô là người biết rõ hơn một người ngoài như tôi.

Nếu cô Ánh Tuyết muốn có sao trên trời, anh ấy sẽ không nói đến lời thứ hai, nghĩ cách cố gắng hết sức hái xuống cho cô.

Nếu tổng giám đốc đã quan tâm cô như vậy, sao anh ấy có thể nỡ lòng làm tổn thương mẹ cô, chăm sóc bà ấy còn không kịp nữa là.

Chỉ cần không phải là anh.

Chỉ cần không phải là anh, cô không sợ bất cứ điều gì nữa.

Du Ánh Tuyết nhớ đến điều gì đó, chậm rãi đi vào bếp.

Dì Lý thấy cô bước vào cũng nhanh chóng đi theo.

Bây giờ trong phòng bếp không có ai, Du Ánh Tuyết tìm nguyên liệu trong tủ lạnh.

Dì Lý kéo tay cô, ngăn cô lại:

“Cô Ánh Tuyết, cô mau ra ngoài đi.

Nếu để cậu chủ biết được cô không những không nghỉ ngơi cho tốt mà còn chạy vào bếp, cậu ấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình đấy” Du Ánh Tuyết nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

“Dì Lý, dì đừng ngăn tôi.

Tôi muốn làm một chiếc bánh ngọt” Cô rút tay ra khỏi tay bà ấy.

Dì Lý cảm thấy rất kỳ quái:

“Sao cô lại làm bánh ngọt? Hai ngày trước là sinh nhật của cậu chủ, không phải cô đã làm rồi sao?”

“...

” Du Ánh Tuyết mím môi.

Tối hôm đó, hai người đã có một cuộc cãi vã không vui vẻ gì, cô đã nói rất nhiều lời quá đáng.

Cô thở dài, đáp:

“Anh ấy hoàn toàn không ăn chiếc bánh ngọt của tối hôm đó, vứt đi hết rồi”

“Hả, sao lại lãng phí như vậy chứ?” Dì Lý không biết chuyện xảy ra tối hôm đó:

“Vậy bây giờ cô muốn làm bù một chiếc sao?”

“Không chỉ làm bù thêm một chiếc bánh ngọt, còn phải bù thêm một sinh nhật nữa” Du Ánh Tuyết nhìn Dì Lý, nói:

“Dì Lý, dì phải giữ bí mật giúp tôi nhé! Dì Lý cười:

“Không thành vấn đề.

Đến lúc đó chúng ta cho cậu chủ một bất ngờ lớn, cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui.

Kể ra thì, từ tối hôm sinh nhật đó, mấy ngày nay cậu chủ luôn buồn bực không vui.

Thấy cuối tuần cô cũng không về, tôi còn tưởng hai người lại cãi nhau rồi. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ trumt ruyen.o rg ]

Bây giờ xem ra là tôi đã khéo lo trời sập” Cả một buổi chiều bà cụ luôn trong trạng thái bồn chồn không yên.

Lúc ăn cơm trưa, cuối cùng ông cụ cũng không nhịn được nữa, hỏi:

“Hôm nay rốt cuộc bà bị làm sao thể, cứ luôn bồn chồn bất an như vậy? Sắc mặt bà cụ rất khó coi, nghe ông cụ hỏi vậy, động tác uống canh cũng hơi khựng lại.

Bà cụ quay đầu sang, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào ông cụ.

Bà ấy đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Du Ánh Tuyết và Lâm Vân Thanh càng ngày càng giống nhau, không có gì bất ngờ khi bà ấy không phát hiện ra, nhưng sao ông cụ có thể không phát hiện ra được? Hoặc là… Thực ra ngay từ đầu ông ấy đã biết, nhưng lại cố tình không nhắc đến một lời nào?Ông cụ không được tự nhiên trước ánh mắt nhìn mình chằm chằm của bà cụ, lông mày ông cụ nhíu lại:

“Vì sao lại nhìn tôi như vậy chứ?”"Lúc trước, thời điểm Phong Khang dẫn Du Ánh Tuyết đến nhà họ Kiều, không phải ông nói muốn điều tra thân phận.

của Con bé sao? Ông cụ sửng sốt, hiển nhiên là ông cụ không nghĩ tới như thế nào mà bà cụ lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này.”

Khụ” Một tiếng, ông cụ phụng phịu, lạnh lùng, nghiêm túc nói:

Lúc ấy không phải là tôi đã nói với bà rồi sao?Không có cái gì để tra cả.

Phong Khang cũng đã nói là cha mẹ của đứa nhỏ đó đều đã mất.

Tôi mà điều tra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Bà cứ tập trung ăn cơm thật ngon đi, đừng nghĩ ngợi đến mấy chuyện lung tung nữa”Bà cụ bướng bỉnh nhìn chằm chằm người chồng của chính mình:

“Hiện tại, Du Ánh Tuyết cũng không còn nhỏ, ông có cảm thấy con bé càng lớn càng giống của một người bạn cũ của ông hay không?"Sắc mặt ông cụ thay đổi, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận:

“Thật không hiểu bà đang nói cái gì mà Tôi không ăn nữa.”

Ông cụ trừng mắt, liếc nhìn bà cụ một cái, ném đôi đũa trong tay xuống rồi đứng lên.

Không khí cả nhà ăn lập tức đông lạnh,Bà cụ ngồi thẳng người ở ghế trên nhìn bóng dáng kia rời đi, càng ngày càng siết chặt chiếc thía nằm trong lòng bàn tay.

Đáy mắt hiện lên sự căm hận sâu đậm.

Quả nhiên là vậy.

Ông cụ biết rõ người mẹ ruột của đứa nhỏ Du Ánh Tuyết kia là ai.

Cho nên ông cụ mới có tấm lòng thương hại đó, không can thiệp đến việc cô ở tại nhà họ Kiêu.

Nhưng mà...