Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 163



Có thể là một phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi hoặc năm mươi.

Ngoài ra, người này có vẻ liên quan đến Du Ánh Tuyết.

Bác nói… bà ấy có phải là mẹ của Du Ánh Tuyết không? Cháu.

đoán như vậy nhưng Phong Khang đã nói cả cha lẫn mẹ của Du Ánh Tuyết đều đã mất lâu rồi.”

Những lời nói dường như vô tình của Tô Hoàng Quyên đã thâm nhập vào trái tim của bà cụ.

Có thể nào là Vân Thanh? Chẳng lẽ… thật sự là mẹ của Du Ánh Tuyết? Nếu Tô Hoàng Quyên không nhắc đến thì bà cụ sẽ không nghĩ đến chuyện đó.

Trước đây, khi Phong Khang mang theo con bé Du Ánh Tuyết vào nhà họ Kiều, ông cụ vốn dĩ muốn điều tra kỹ thân phận của cô bé.

Tuy nhiên, Phong Khang kiên quyết nói rằng cô là một đứa trẻ đáng thương, cha mẹ đều đã mất và không có người thân hay bạn bè trên thế giới.

Cách này làm giảm được rất nhiều rắc rối, đương nhiên ông cụ cũng bớt đi thủ tục này.

Chẳng lẽ, ngay từ đầu Phong Khang đã nói dối bọn họ? Cố ý nói điều này để che giấu thân thể của Du Ánh Tuyết với họ? Bà cụ càng nghĩ đến điều đó, bà ấy càng không nhịn được đặt Du Ánh Tuyết cùng Lâm Vân Thanh lại gần.

Nghĩ kỹ lại, Du Ánh Tuyết và Lâm Vân Thanh thực sự có nét giống nhau.

Điều này có thể là… “Bác gái? Bác không sao chứ? Có phải cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Sắc mặt của bác rất kém.”

Tô Hoàng Quyên kêu lên hai tiếng.

Bà cụ hoàn hồn, sắc mặt tối sầm lại, bà ấy chỉ nói:

“Bác hơi khó chịu nên tạm thời không tiếp đãi cháu được rồi” Ngay khi Du Ánh Tuyết vừa nếm qua bữa sáng, Phùng Linh Nhi đã gọi điện thoại đến.

“Tối hôm qua có sao không? Tớ đi đến ghế ngồi mà không thấy ai.

Hôm nay cậu cũng không đến lớp.”

“À, không sao đâu.”

Du Ánh Tuyết không muốn cô ấy lo lắng về việc cô bị Kiều Phong Khang bạo hành trong phòng vệ sinh đêm qua.

Tự nhiên cô không dám nhắc đến một lời.

“Thật sự không sao? Nếu không có chuyện gì, sao hôm nay cậu không đến lớp?” Phùng Linh Nhi nghi hoặc hỏi.”

Hôm nay tớ có việc phải làm, ngày mai sẽ đi học lại” Thật ra cô cũng muốn đi học lắm chứ.

Nhưng mà với tính cách của Kiều Phong Khang lại để cho cô ra ngoài mới là lạ.

Cô lười lãng phí sức lực của mình.

Vốn dĩ hôm nay tinh thần cũng không tốt lắm.

“Haiz” Phùng Linh Nhi thở dài, cầm điện thoại, thấp giọng nói:

“Cậu không đến cũng tốt, bây giờ các bạn học đang bàn tán về cậu.

Nói toàn chuyện kỳ quái, suýt chút nữa tớ đã đánh bọn họ rồi đấy”

“Bàn luận về tớ ư?” Du Ánh Tuyết thực sự không biết mình có gì đáng để họ bàn tán.

“Ừ.

Cậu biết không, lúc khai giảng, cậu và chú ba của cậu cùng đến trường đi dạo một vòng đã có bao nhiêu người ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.

Bây giờ chú ba cậu… không phải như kia cũng tốt.

Cứ đến tối là các lớp khác lại trở nên xôn xao, bọn họ đều đợi cậu, đến xem kịch hay của cậu.

Tớ sắp bị bọn họ làm cho tức chết rồi” Phùng Linh Nhi càng nói càng tức giận.

Du Ánh Tuyết chỉ thấy đau đầu khó xử, còn Phùng Linh Nhi vẫn lảm nhảm bên cạnh:

“Du Ánh Tuyết, lần này chú ba cậu thật sự rất quá đáng.

Tớ đã biết đàn ông ba mươi tuổi không đáng tin cậy mà, thủ đoạn chơi bời phụ nữ của bọn họ đâu phải là thứ mà một cô gái mười tám tuổi như cậu có thể chịu được? Lần này may là tớ được tận mắt chứng kiến, còn không biết có bao nhiêu chuyện mà chúng ta không nhìn thấy nữa.

Tớ vẫn thấy Minh Đức đáng tin hơn nhiều.”

Phùng Linh Nhi là một người có tính cách chính trực, không dung tha cái ác.

Cô ấy bộ lô ba la nói một tràng vẫn chưa thấy hả giận.

Đợi cô ấy nói xong, Du Ánh Tuyết mới nhẹ giọng giải thích:

“Thực ra mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.

Cậu, không, chúng ta đều hiểu nhầm rồi” CU “Ánh Tuyết, cậu không nên bị tình yêu làm cho mê muội, anh ta nói gì cậu đều tin sao? Du Ánh Tuyết nghĩ, có lẽ bản thân đã thật sự bị anh làm cho mê muội đầu óc.