Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 162



Bà cụ vừa mới rời khỏi giường, đang chăm sóc hoa cỏ ở sân sau thì nghe thấy người giúp việc bước vào báo:

“Thưa bà, có khách đến thăm”.

Bà cụ không ngẩng đầu, nói:

“Mới sáng sớm đã có là ai đến thăm vậy?”

“Bác gái, là cháu” Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào.

Tô Hoàng Quyên giao những thứ đã mang đến đưa cho người giúp việc.

Bà cụ nhìn thấy cô ta thì mặt mày rạng rỡ:

“Sao cháu lại mang quà đến đây nữa rồi?”“Không thể coi là quà được, nghe nói gần đây gân cốt của bác trai không được tốt, cháu nhờ người mua hộ thuốc gân cốt ở nước ngoài về.

Bình thường không bận việc gì bác cho bác trai uống thử xem, sẽ khỏe hơn rất nhiều đó ạ”

“Cháu nha, chỉ có cháu là quan tâm đến chúng ta thôi” Bà cụ đưa bình tưới cây cho người giúp việc.

Tô Hoàng Quyên nhìn những cây hoa cỏ này, mỉm cười lấy lòng bà cụ:

“Bác gái, những cây hoa này là do bác tự tay nuôi dưỡng ạ? Thật sự có sức sống nha.”

“Nuôi chúng phải tốn thời gian và sức lực.”

Bà cụ đứng thẳng người lên nhìn cô ta nói:

“Nuôi dưỡng hoa là thế này, vun đắp tình cảm cũng vậy.

Nếu ngày thường cháu không có việc gì thì hãy đến Kiều Thanh nhiều hơn chút.

Chúng ta đều biết tính cách Phong Khang lạnh lùng, không thích chủ động, cháu nên kiên nhẫn một chút.

Dù sao đi chăng nữa, cửa của nhà họ Kiều, ngoài cháu ra, người khác cũng đừng mơ tưởng bước vào.”

Nói xong, nghĩ đến cô gái nhỏ Du Ánh Tuyết, bà cụ vẫn cau mày.

“Dù sao Du Ánh Tuyết cũng chỉ là một đứa trẻ.

Cả hai đều đang choáng váng khi ở bên nhau.

Cứ chờ xem, chuyện chia tay chỉ là vấn đề thời gian, sẽ không lâu nữa đâu.”

Trong lòng Tô Hoàng Quyên lại không nghĩ như vậy.

Ngay cả khi không mất nhiều thời gian, điều đó không có nghĩa là cô ta vẫn còn thời gian để chờ đợi.

Cô ta đã hai mươi tám tuổi rồi, đợi đến ba mươi tuổi cô ta lại càng không chắc chắn.

Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt Tô Hoàng Quyên vẫn luôn mỉm cười, giống như lơ đãng nói:

“Thật ra, gần đây cháu có thường xuyên đi tìm Phong Khang. . Truyện Tiên Hiệp

Tuy nhiên, cháu phát hiện anh ấy thường đi cùng Du Ánh Tuyết đến bệnh viện Gia Đình.”

Bà cụ cau mày:

“Họ đến bệnh viện làm gì? Họ đến khoa gì?”

“Thật ra không phải là hai người họ đi khám bệnh, hẳn là đi chăm sóc người bệnh sống ở đó.

Cháu nghe người trong bệnh viện nói rằng có một bệnh nhân được theo dõi đặc biệt bởi Phong Khang.

Hơn nữa, người này còn được bệnh viện chuyển đến phòng vip 808.

Hình như người đó họ Vân với lại…” “Cháu nói… họ Vân?” Bà cụ ngắt lời cô ta, vẻ mặt sững sờ:

“Một người phụ nữ?”

“Vâng.