Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 157



Kiều Phong Khang, tôi ghét chủ... hận chú"Sự chán ghét và mâu thuẫn trong mắt cô khiến con ngươi sắc bén của Kiều Phong Khang cô lại.

Anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ gần như là ngang ngược:

"Nếu em đã không nhìn thấy tình yêu của tôi dành cho em, vậy thì từ giờ trở đi tôi sẽ khiến em hận.

Tốt nhất là hận tôi thấu xương, đừng bao giờ quên.”

Sau khi nói xong, anh lật người cô lại, không đợi Du Ánh Tuyết hoàn hồn.

Anh nắm tay cô đề cô chống tay lên bồn rửa, sau đó nâng mông cô lênKhông hề có dạo đầu.

Thậm chí không để ý đến nơi chốn.

Kiều Phong Khang đâm mạnh vào trong cô một cách căm hận và tàn ác.

Đau nhức… Đối với cô, chắc chắn đây là một loại cực hình khó có thể miêu tả.

Trong thoáng chốc… Người cô như bị xé làm đôi.

Cả trái tim yếu ớt và đau khổ kia cũng vỡ nát.

Vỡ thành từng mảnh.

Du Ánh Tuyết run rẩy dữ dội hơn, hai chân cũng run bần bật.

Cô muốn giãy dụa nhưng sức lực lại mất hết trong sự tuyệt vọng và đau khổ.

Cô cảm thấy mình như một con búp bê vải mất hết sức sống, mặc cho anh giày vò.

Một lúc lâu sau… Rốt cuộc Du Ánh Tuyết cũng chậm rãi mở mắt.

Cô không hề muốn nhìn mặt anh, cố gắng đứng thẳng dậy, lùi ra sau rồi tựa vào vách tường.

Vách tường lạnh thấu xương.

Nhưng… Không thể lạnh hơn trái tim cô lúc này.

Cô run rẩy chỉnh lại váy, quần, áo xộc xệch.

Trên áo sơ mi chỉ còn một hai cái CÚC.

Tay cô run bần bật, không thể cầm được cúc áo nho nhỏ kia.

Kiều Phong Khang vô cùng đau lòng, anh bước đến định giúp đỡ nhưng cô lại co rúm người, né tránh anh, đáng thương như chú nai con hoảng sợ.

Sự sợ hãi và né tránh trong mắt cô hết sức rõ ràng.

Rõ ràng đến mức khiến anh sợ hãi… Sợ… Sợ rằng bọn họ sẽ như vậy cả đời.

Hơi thở Kiều Phong Khang bỗng trở nên nặng nề.

Anh liếc nhìn cô rồi im lặng quay người đi với vẻ mặt u ám, kéo cửa ra ngoài.

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Bóng dáng anh hoàn toàn biến mất trong không gian nhỏ hẹp này.

Bàn tay đang chỉnh lại quần áo của Du Ánh Tuyết cứng đờ, sau đó toàn thân cũng cứng đờ theo.

Sau khi bị làm nhục, cô… tiếp tục bị vứt bỏ ở nơi này.

Bị vứt bỏ trong nhà vệ sinh nam.

Cô nhắm mặt, một lúc lâu sau lại định cài cúc áo, nhưng bàn tay run rẩy của cô khiến cúc áo văng ra ngoài.

Cô đau khổ thở hắt ra, yếu ớt tựa vào vách tường rồi trượt xuống.

Kiều Phong Khang xông vào phòng riêng 808, nét mặt hung ác khiến người trong đó giật mình.

Anh không nói gì, túm lấy áo khoác rồi xông ra ngoài.

Khi Kiều Phong Khang quay lại, người phục vụ đứng ở cửa lập tức tiến lên:

“Anh Phong Khang, cô gái ấy vẫn ở trong đó, chưa ra ngoài.”

Kiều Phong Khang thở phào, đặt tay lên tay nắm cửa, một lúc lâu sau mới đấy cửa ra.

Cảnh tượng bên trong khiến mắt anh đau nhói.

Người phụ nữ khiến anh yêu đến mức sẵn lòng dâng hiến tất cả, người phụ nữ khiến anh dễ dàng mất đi lý trí đang chật vật, đau đớn ngồi xổm ở kia.

Cô chôn mặt giữa hai đầu gối, không khóc lóc cũng chẳng có nước mắt, nhưng… Sự đau khổ toát ra bên ngoài lại khiến anh hối hận không chịu nổi.

Tất cả những thứ này… là do anh cho cô... Bàn tay anh siết chặt rồi lại thả lỏng.

Anh nặng nề bước lại gần, khoác áo lên vai cô.

Cô không hề phản ứng.

Anh cúi người, bế thân mình đang co quắp dưới đất của cô lên.

Lông mi Du Ánh Tuyết run rẩy, cuối cùng cũng có phản ứng.

Khi nhìn thấy anh, trong mắt cô thoáng hiện lên sự sợ hãi.

Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng đã đủ để khiến anh đau lòng.

“Đừng sợ… Tôi sẽ không tổn thương em nữa đâu” Kiều Phong Khang nói bằng giọng khàn đặc.

Anh bọc kín cô rồi bế cô ra khỏi câu lạc bộ.

Trong suốt quãng đường, cô ngoan ngoãn khác lạ, không giãy dụa nữa.

Trong câu lạc bộ vô cùng ầmĩ.