Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 155



Đây… đây là tình huống quái quỷ gì vậy? Không phải anh nói là ký hợp đồng sao? Nhưng tại sao lại còn có “trò chơi cởi đồ”? “Tôi tới thật không đúng lúc, các người cứ tiếp tục, tôi đi trước đây” Du Ánh Tuyết mở miệng phá vỡ khung cảnh yên lặng.

Mỗi từ nói ra đều nhanh đáng kinh ngạc, cô sợ chỉ cần nói chậm, cô sẽ không thể nói hết câu.

Cô xoay người cùng với những giọt nước mắt đã sắp tràn bờ mi.

Sao anh lại có thể quá đáng như vậy? Ngay cả khi nóng giận, bị nói là xấu xa và ích kỷ, nhưng chỉ vì tức giận mà anh đã làm tổn thương đến mẹ của mình, thật không nói nên lời.

Tuy vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu với một người khác.

Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu thương ai khác ngoài Kiều Phong Khang.

Cô biết… Bất luận là ai cũng không thể tiến vào trái tim của cô.

Chỉ là, tại sao anh lại như thế? Tình cảm khi đã bắt đầu, sao anh có thể thu hồi lại được nhanh như vậy chứ? Mới chỉ một đêm mà anh đã đi tìm tình yêu mới rồi sao?

Còn… làm chuyện đó nữa? Du Ánh Tuyết cảm thấy đau nhói như vạn mũi tên đâm xuyên trái tim cô.

“Du Ánh Tuyết, đứng lại!” Kiều Phong Khang hồi phục tinh thần lại, vội vàng cất giọng ra lệnh với cô.

Mặt không chút biến sắc, anh đẩy người phụ nữ kia ra.

Những giọt nước mắt của Du Ánh Tuyết đang trực chờ rơi xuống.

Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô đứng lại chứ? Thế nhưng bước chân của cô đã dừng lại.

Cô quay đầu nhìn anh như kẻ thù, cắn chặt hàm răng và nói:

“Cháu không đứng lại thì sao? Chẳng phải chú ba chỉ muốn cháu học hành chăm chỉ, tương lai kết thân với những người đàn ông khác sao?” “Em dám!”Ánh mắt của Kiều Phong Khang như tỏa ra lửa, bộ dạng hung tợn đến mức khiến những người xung quanh sợ câm như | hến.

Du Ánh Tuyết vốn rất sợ anh, nhưng lúc này mọi sự sợ hãi đều bị cơn giận và ghen tuông Cuốn đi không còn sót lại chút gì.

Cô bị thương, cô muốn phát tiết.

Trong lòng cô nghĩ lúc này phải hung hăng đánh trả lại một trận, cho anh, chịu đau khổ giống mình.

Cô lạnh lùng nói:

“Chú ba chưa từng nghe sườn nhà không thẳng, cột nhà ắt cong sao? Chú ba mang tiếng là cha nuôi của cháu, chú có thể quen biết với bất kỳ người phụ nữ nào, không có làm gì sai với cháu cả, bây giờ cháu cũng có thể tìm một người đàn ông để cho bằng chú ba đúng không nhỉ?”Đôi chân mày của Kiều Phong Khang lộ rõ sự hắc ám, anh nhảy lên.

Một là hai chữ “cha nuôi” hàm chứa sự cay nghiệt.

Hai là lúc này cô còn dám khiêu khích anh nữa.

Đường gân đen trên trán giãn ra, anh lạnh lùng nhìn cô:

“Nếu em dám thì hãy làm cho tôi xem! Tôi sẽ cho em biết chọc tức chú ba sẽ có hậu quả gì.”

Du Ánh Tuyết đem tất cả oán hận.

trừng mắt nhìn anh rồi xoay người chạy đi.

Mọi người kinh sợ, con bé này thật sự muốn tìm một người đàn ông khác sao? Điên rồi! Điên rồi! Chính lúc ấy, Kiều Phong Khang xanh mặt, bước theo đi ra ngoài tìm cô.

Lúc đầu anh còn thong thả, nhưng sau đó chạy vụt lên.

“Hỏa Tinh chạm Địa Cầu!” Trần Thanh Tùng lắc đầu ca thán.

Lúc này quả thực không thể trách cô bé được, ai kia đang tự tìm đường chết mà.

Đã nhiều năm qua anh không có “cảm tình với người phụ nữ nào, nhưng hôm nay lại rơi vào tay cô gái họ này? “Thật đáng sợ mà” Người phụ nữ trẻ VỖ VỖ ngực.

Vừa rồi thiếu chút nữa Kiều Phong Khang bóp chặt tay mình, thật là đáng SỢ.

Nhưng với cô bé vừa rồi, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả khủng bố.

Ánh mắt kia quả thực giống hận muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Tôi đi trước đây, mọi người cứ chơi đi” Người phụ nữ sợ hãi cầm lấy túi xách, cuống quýt rời khỏi.

Sự đả kích quá lớn, Du Ánh Tuyết do dự không biết nên đi đường nào.

Cô nghiêng ngả đi từ phòng 808 ra, cô chỉ thấy mọi thứ trước mặt đều mơ hô.

Cô không muốn khóc, không muốn thừa nhận thất bại trước mặt anh.

Hơn nữa… Tại sao lại phải khóc? Hiện giờ hai người đã chia tay, anh muốn cặp bồ với người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến cô? Tuy nghĩ như vậy nhiều lần nhưng con tim cô lại như bị ai đó xé nát.

Không thể tự hỏi thêm điều gì, trong mơ hồ, cô lập tức ôm lấy người đàn ông bên phải mình.

Xem ra chỉ có làm như vậy mới có thể trừng phạt anh, làm dịu con tim đang đau khổ.

Người kia hơi bất ngờ khi bị cô ôm lấy.

“Muốn tôi hôn anh, âu yếm anh hay làm bất cứ điều gì với anh cũng được” Cô khàn giọng nói những lời cầu xin để tiện.

Cô cảm thấy giây phút này bản thân thật giống quỷ, có thể dọa người.

“Cô ơi, tôi.”

Người kia muốn nói gì đó, nhưng Du Ánh Tuyết đã kiễng chân lên hôn môi anh ta.

Rõ ràng cô muốn trả thù bằng cách này, nhưng… Tại sao cô lại thấy chính.

bản thân đau đớn? Nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.

Trong chớp mắt, nước mắt theo gò má chảy vào trong miệng.

Vị chát đắng tràn ngập trong khoang miệng, giống như sự đau khổ trong tim cô lúc này vậy.

Khi Kiều Phong Khang vừa lao ra, đúng lúc anh thấy cảnh tượng này.

Hàng lông mày dựng lên, anh cảm thấy lửa giật đang lan đến tận đỉnh đầu.

Chết tiệt! Bây giờ anh thật sự muốn giết người.

Anh bước tới, ôm lấy eo Du Ánh Tuyết, đón nhận cô từ người đàn ông kia.

Du Ánh Tuyết ra sức giãy giụa, nhưng làm sao một cô gái yếu đuối như cô có thể thoát khỏi Kiều Phong Khang chứ?“Này! Ông kia, sao có thể làm như vậy đối với...”“Trước khi tôi nổi giận, tránh ra.

ngay” Kiều Phong Khang ngắt ngang lời người đàn ông xa lạ một cách gay gắt.