Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 154



Thật khó thấy hai người hòa hợp với nhau như vậy, có thể cần một chút thời gian” Trần Thanh Tùng nói tiếp.

Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn cô gái nhỏ dò xét thái độ.

Hừ, anh ta không thể tin nổi trên đời này lại có người phụ nữ muốn từ bỏ Phong Khang.

Có lẽ không gì là không thể, phải trải nghiệm một lần mới biết? “Nhưng… tôi có chuyện muốn nói với chú ba”

“Cô chờ đi, đợi đến lúc bọn họ ra ngoài” Thật sự lúc này cô không thể chờ đợi thêm được nữa.

Mặc kệ bên trong kia bọn họ đang bộ dạng gì, ít nhất cô muốn tận mắt nhìn thấy.

Du Ánh Tuyết đứng dậy, cất bước nhẹ nhàng đi đến căn phòng kia.

Ba người còn lại không ai cản cô lại, họ chỉ nhìn nhau cười trừ.

Xem ra cô gái nhỏ đã để ý đến chú ba rồi.

Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, nước mắt bắt đầu rơi, trông thật đáng thương.

Du Ánh Tuyết đưa tay ra định mở cửa.

Cô nghĩ mình phải lấy hết can đảm mở cửa ra, nhưng khi cầm lấy tay nắm cửa, cô lại thấy trong lòng trống rỗng.

Sau khi hít sâu vài hơi, cô từ từ mở cánh cửa ra.

Đẩy cửa vào, hình ảnh bên trong làm cho đầu óc cô vang lên tiếng “ong ong”, ngay lập tức mặt cô xám như tro bếp.

Cô muốn thu lại tầm mắt của mình, không muốn xem, nhưng dù có làm thế nào thì cảnh tượng đó vẫn đập vào mắt.

Thứ hình ảnh kia giống như một nhát dao sắc bén, từng chút từng chút đâm vào trái tim cô, đâm vào da thịt, máu huyết của cô.

Một người phụ nữ xinh đẹp và trưởng thành đang đứng bên cạnh thân xác một người đàn ông.

Cô ta đặt tay lên ngực người đàn ông, đang cài từng chiếc cúc áo.

Trên cổ áo sơ mi của người đàn ông, thậm chí ở cổ, vành tại của người này đều có dấu son môi đầy mê hoặc của phụ nữ.

Tất cả mọi thứ… đều đã nói rõ chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng nhỏ này.

Những người đang ở bên trong hoảng sợ trước tiếng mở cửa của cô.

Người phụ nữ nhìn cô đầy khó hiểu, Kiều Phong Khang càng kinh ngạc hơn, vì sao cô lại ở đây? Hiển nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn, ba người kia đều quăng lá bài xuống, đứng dậy đi tới.

Cảnh tượng bên trong cũng khiến bọn họ phải há hốc mồm.