Bẫy Văn Phòng

Chương 20



Đúng sáu rưỡi sáng, chuyến tàu dừng tại ga phía tây Bắc Kinh, Trình Duệ Mẫn bắt taxi đi thẳng đến nhà Đàm Bân.

Khoảng bốn, năm giờ sáng nay Đàm Bân mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ, lúc này mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, cô kéo chăn trùm kín đầu.

Chuông ngừng reo, cô lật người một cái rồi ngủ tiếp.

Năm phút sau, chuông lại reo.

Đàm Bân bực bội trở dậy, lần tìm chiếc áo ngủ, loạng choạng mò ra phòng khách để bật đèn.

Bên ngoài có người đang gõ cửa. “Đàm Bân, mở cửa cho anh!”

Một người thật thân thuộc, một giọng nói thật quen thuộc!

Đàm Bân lưỡng lự giây lát rồi kiễng chân nhìn qua ô mắt thần trên cánh cửaan toàn, Trình Duệ Mẫn, tay xách hành lý, đang đứng bên ngoài cửa.

Thấy cô ngó nhìn ra, Trình Duệ Mẫn tươi tỉnh thở phào một tiếng. “Em không sao là tốt rồi.”

Đàm Bân lạnh lùng nhìn anh qua ô cửa đó. “Anh đến đây làm gì?”

“Mở cửa đi em!” Trình Duệ Mẫn thấy thật lạ lùng, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.

“Xin lỗi anh, bây giờ tôi không tiện tiếp khách, mời anh về cho!”

“Mở cửa!” Vẫn là câu nói đó.

“Trình tiên sinh, có phải ngài nghe không hiểu tiếng Trung Quốc không?” Đàm Bân gắt lên.

“Có phải em muốn để hàng xóm kiện em không?” Trình Duệ Mẫn vốn nóng tính,lại thêm đã nhiều ngày bôn ba, rồi một đêm mất ngủ, hai chân mỏi rã rời, đầu óc choáng váng đến nỗi dường như không đứng vững được nữa.

Cuối cùng thì cửa cũng mở. Anh để hành lý chỗ cửa ra vào, không vào phòng ngay lập tức mà tựa vào cánh cửa, chẳng nói lời nào.

Đàm Bân nhìn anh, râu ria chưa cạo, áo sơ mi thì nhăn nheo, trời lạnh thếnày mà chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng nhung, lại không cài cúc, khăn quàngcổ cũng quên, bên trong chỉ có chiếc áo len mỏng cộc tay.

“Anh vào đi.” Giọng Đàm Bân dịu xuống.

Trình Duệ Mẫn bám vào cửa rồi ngồi phịch một cái xuống ghế để ngồi thay giày.

Mọi thứ trước mắt như đang đảo lộn, anh nhắm mắt lại.

Đàm Bân vẫn mặc nhiên đứng ở phía xa, cánh tay trái của cô vẫn chưa thể duỗi ra được.

Một lúc lâu sau, Trình Duệ Mẫn thở dài, nói: “Tại sao em lại không nghe máy thế? Làm anh lo lắng cả đêm.”

“Thật sao?” Đàm Bân lạnh lùng nhìn anh. “Tại sao thế?”

“Khi nghe được tin tức về chuyện thu mua, thực sự anh rất lo cho em. Em đừng sợ, tình hình vẫn chưa đến mức quá xấu đâu.”

“Thật là lạ!” Đàm Bân ngắt lời anh. “Đây chẳng phải là những gì anh muốn sao?”

Trình Duệ Mẫn nghiêm mặt lại, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt phong sương.“Em đang nói gì thế? Anh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy nên mớivội vàng chạy về thế này.”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Đàm Bân cười nhạt một cái, khóe miệng hiện rõ vẻ mỉa mai. “Trình Duệ Mẫn, tôi có thể hỏi anh vài câu được không?”

“Em nói đi.” Trình Duệ Mẫn biết được chuyện gì đang tuột khỏi vòng kiểmsoát của anh, muốn đứng dậy nhưng đột nhiên cơn đau đầu dữ dội đã buộcanh phải từ bỏ.

“Anh từng nói với tôi, anh và bố anh đã không gặp nhau mười mấy năm, vậy thì tại sao lại có người nói mối giao tình giữaĐiền Quân của Phổ Đạt và Tổng giám đốc Lý lại xuất phát từ anh và cả bốanh nữa?”

Sắc mặt Trình Duệ Mẫn chợt thay đổi, anh nhìn chằm chằm vào cô, chẳng nói lời nào.

“Anh cảm thấy rất kỳ lạ đúng không? Thật đáng tiếc, người khác được lợi, sao anh lại áo gấm đi đêm như thế chứ? Anh từ trước tới giờ đều rất cẩnthận, tại sao lần này lại vô ý như vậy? Lẽ nào anh lại quên rằng trênđời này không có bức tường nào là không thể xuyên qua được sao?”

“Ai nói với em thế? Tony?” Sau một hồi suy nghĩ, Trình Duệ Mẫn hỏi một câu không nên hỏi chút nào.

Đàm Bân quả thật rất nhạy cảm, cô đã nắm bắt được kẽ hở trong đó. “Dư VĩnhLân cũng liên quan ư? Chẳng trách!” Cô cười nhạt, nói. “Làm kinh doanhmà được như anh thì cũng coi như đạt đến đỉnh cao rồi nhỉ? Không nhữnghao tâm tốn sức trở thành một người tài giỏi trong ngành, còn khiến mộtcô bé mười lăm tuổi rung động, tôi thật khâm phục anh sát đất đó, TrìnhDuệ Mẫn!”

Trình Duệ Mẫn nhìn cô trừng trừng, chẳng nói lời nào.Anh hoàn toàn không thể nghĩ rằng cái miệng xinh xắn, đẹp đẽ kia có thểthốt ra những lời nói lạnh lùng, vô tình đến thế. “Tôi chỉ không hiểu,rốt cuộc là vì cái gì? Trả thù MPL? E rằng chẳng có chi nhánh nào củaMPL đáng để anh coi trọng và bỏ nhiều công sức đến vậy đâu nhỉ? Vậy thìchỉ có thể là vì đối tác mới Chúng Thành mà thôi?” Đàm Bân chợt pháthiện ra rằng tình hình còn kệch cỡm hơn cô tưởng tượng. “Dư Vĩnh Lân,anh ta biết chưa? Không, có lẽ bây giờ anh ta đang vui vẻ chui ra khỏicái bar nào đó cũng nên, vẫn chưa biết được mình đã bị người bạn thânlợi dụng ấy chứ.”

Nghe đến đây, Trình Duệ Mẫn phá lên cười. “ĐàmBân, em cho rằng anh làm chân trong của vụ thu mua này, gây ra tình cảnh như ngày hôm nay ư? Em đề cao anh quá rồi đấy! Nói thật với em, nếu lần này mà MPL không thua thì đúng là chẳng còn công lý gì nữa! Em có biếthai VP bên FSK không? Trong nửa năm nay, hết trong đến ngoài họ đã làmbiết bao nhiêu việc cho Phổ Đạt, nhưng khi đó MPL nhà em đang làm gì?Trên dưới đều bận rộn tranh giành lẫn nhau! Lưu Bỉnh Khang không ngừngdùng mọi thủ đoạn để chiếm vị trí tổng giám đốc, nhưng trong nửa năm nay ông ta gặp khách hàng được mấy lần? Khách hàng đang nghĩ gì, ông tabiết được đến đâu? Công ty Chúng Thành đang làm gì, em có biết không? Họ đang cùng với Phổ Đạt bàn bạc hợp tác, cùng nhau thành lập một công tyliên doanh gia công phần mềm. MPL thì sao? Lúc đầu anh…”

TrìnhDuệ Mẫn bỗng dừng lại, đưa tay ôm trán, một lúc sau bỏ tay xuống, ánhmắt lạnh lùng, khẽ cười. “Thôi bỏ đi, em đã có định kiến từ trước rồi,anh có nói gì, em cũng không tin.”

“Anh còn gì để tôi có thể tinanh được nữa?” Đàm Bân cố gắng khống chế giọng nói. “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, anh nói cho tôi biết, lúc đầu anh tiếp cận tôirốt cuộc là vì động cơ gì? Anh tốn bao nhiêu sức lực để nhớ ngày sinhnhật của tôi rồi tìm hiểu sở thích của tôi, thậm chí còn đợi tôi dướinhà rất lâu, là vì lý do gì?”

Trình Duệ Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt anh chợt lóe lên vẻ sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Anh không còn gì để giải thích, đúng không? Đúng rồi, còn có một lần tôiđược anh cứu giúp, sao lại có sự trùng hợp như vậy? Anh đừng có nói vớitôi đó chỉ là trùng hợp nhé, đúng là một trò đùa đau đớn, khiến tôi thật cảm động.”

“Em nói xong chưa? Cảm ơn, hóa ra em nghĩ mọi chuyệnlà như vậy. Niềm tin của em đối với anh là thế này sao? Anh hiểu rồi.”Trình Duệ Mẫn từ từ đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, cười một cách đầy mỉamai. “Đàm Bân, em cũng chỉ là một giám đốc nhỏ của một doanh nghiệp đaquốc gia bình thường, anh muốn loại bỏ em thật sự quá dễ dàng, chẳng cần phải bày bố trận địa lớn thế này, em cũng hơi đề cao bản thân mình rồiđó.”

“Anh đi đi!” Đàm Bân lùi lại hai bước, tựa vào tường, timđập mạnh. “Lúc này không thích hợp để chúng ta nói chuyện, tôi cũngkhông muốn nghe anh nói nữa, mời anh về cho!”

Trình Duệ Mẫn không nói thêm một lời, bước ra khỏi cửa, cánh cửa phía sau lưng anh bị đóng sầm một cái, làm rung cả tường.

Đàm Bân nhìn vào cánh cửa phòng đã đóng, không nghĩ rằng anh nói đi là điluôn, trong lúc không biết trút sự tức giận vào đâu, cô giơ chân đá mạnh vào cánh cửa. “Đồ khốn!”

Sau khi trút giận, cô lấy lại bình tĩnh. Mặc dù tức đến đau cả ngực nhưng cô vẫn không quên việc rối ren lúc mười giờ sáng nay.

Linh cảm cho cô biết, phía trước nhất định còn có chuyện gì đó đang chờ đợi cô, dù cho cô vẫn chưa biết đó là chuyện gì.

Khoảng nửa tiếng sau, cô nhận được điện thoại từ trợ lý của Lưu Bỉnh Khang, họ mời cô đến ngay phòng của chủ tịch.

Đàm Bân đi thang máy lên tầng mười chín, cảm thấy chân tay lạnh ngắt, lụcphủ ngũ tạng đảo lộn khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức. Lần nàyđúng là đặc biệt, đi làm được năm năm, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi dùtrong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cảm giác cô độc không ai giúp đỡ khiến côchợt sởn gai ốc.

Đến trước cửa phòng Lưu Bỉnh Khang, Đàm Bân đứng lại, tự nhủ những gì phải đến rồi sẽ đến, cùng lắm là nghỉ việc thôi mà.

Cô hít một hơi thật dài rồi gõ cửa phòng.

Lưu Bỉnh Khang ngồi sau chiếc bàn làm việc, đang bận rộn với chiếc máytính. Phía sau ông ta là chiếc cửa sổ sát sàn nhà rất lớn, bên ngoài cửa sổ là bầu trời Bắc Kinh sương mù mù mịt, phía xa xa là những tòa nhàcao tầng dày đặc. Trong màn sương mờ ảo, mọi vật như một bức tranh pháchọa.

Đàm Bân nghĩ đến khung cảnh lần đầu tiên cô bước tới văn phòng này, cảm giác đắc ý pha chút bất an cứ như mới chỉ ngày hôm qua.

Cô ngồi đối diện với Lưu Bỉnh Khang, đợi chờ ông ta lên tiếng. Lưu BỉnhKhang quay người lại, nhìn cô một cách lặng lẽ, hình như ông ta cũngđang chờ cô mở lời.

Một lúc sau, cô chỉ có thể nói: “Kenny, ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?”

“Kết quả của việc thu mua, cô có suy nghĩ như thế nào?” Lưu Bỉnh Khang thẳng thắn hỏi.

“Suy nghĩ ư?” Đàm Bân cảm thấy mình thật kỳ lạ khi trong lúc này mà cô vẫncó thể cười được. Ngoài việc cảm thấy buồn chán, kẻ thất bại còn có thểcảm nhận được gì nữa? Điều mà ông ta thật sự muốn hỏi có lẽ là sau nàycô định làm gì.

Lưu Bỉnh Khang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chăm chú đang chờ cô lên tiếng.

Đàm Bân đành thành thực nói: “Rất buồn, rất bực bội, hoàn toàn không thể chấp nhận được.”

Ông ta “ừ” một tiếng rồi gật gật đầu. “Đây là cảm nhận chung của tất cả mọi người, không thể chấp nhận được.” Người ông ta ngả về phía bàn giấy,hai tay đặt trên bàn. “Cherie à, thực sự rất khó khăn, nhưng tôi phảinói…”

Đàm Bân cảm nhận được điều mà cô dự cảm đã đến, cô ngồi thẳng người, lặng lẽ lắng nghe.

Cái kiểu kinh doanh với những khách hàng lớn thế này, nếu thắng thì là nỗlực của cả đội, còn thua, không cần biết là vì nguyên nhân khách quangì, cuối cùng vẫn có người phải đứng ra gánh vác trách nhiệm. Còn cô,khi mới bắt đầu đã không suy xét kĩ càng, dễ dàng nhận ngay chức vụ mới, liền trở thành con cừu đen mặc cho người ta xỏ mũi.

Kỳ lạ ở chỗ, một khi tâm trạng xuống dốc thì tất cả những lo âu, thấp thỏm đều biếnmất, chỉ còn sự bình tĩnh đến tái tê, dường như những gì cô đang phảiđối mặt là chuyện của người khác, chứ không phải của mình.

Đêmhôm đó, giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc của FSK Dư Vĩnh Lân tìm đến nhà của Trình Duệ Mẫn, người nồng nặc men rượu và mùi thuốc lá.

“Cậu muốn nói gì với tôi?” Dư Vĩnh Lân nấc lên vì rượu, nằm trên chiếc sofatrong phòng làm việc. “Tại sao lại nói tôi làm tay sai cho kẻ khác?”

Trình Duệ Mẫn rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay người lại. “Lão Dư, lẽ nào cậu tin rằng MPL rút lui thì FSK sẽ đứng đầu?”

“Ý cậu là gì, hử?” Dư Vĩnh Lân nhướn mày hỏi. “Đây là điều kiện để tôi hạgiá, anh ta không để cho tôi hạ giá nhiều lần mà tôi còn tặng anh ta bamươi phần trăm thiết bị, tặng cái con khỉ ấy!”

“Cậu quá ngây thơrồi, hiểu biết về chính trị thực sự quá ít.” Trình Duệ Mẫn cười mỉa mai. “Cậu thử đổi vị trí rồi nghĩ xem, nếu như cậu là bên A, cậu cũng sẽtriệt để phá hoại cục diện cân bằng giữa hai bên, để FSK bên cậu đơnthương độc mã, đuôi to khó vẫy sao?”

“Ý cậu là công ty Chúng Thành phải công bằng chia một nửa giang sơn cho chúng tôi ư? Thật nực cười!”

“Nếu như vậy thì cũng chẳng có gì khó cả.” Trình Duệ Mẫn mệt mỏi, day day ấn đường. “Trước kia FSK và MPL là đối thủ, cũng là bạn bè của nhau. Nếubây giờ MPL rút lui, trong tương lai FSK của cậu sẽ cô độc một mình, sợsớm muộn cũng bị đối thủ ở trong nước tập trung tiêu diệt.”

Dư Vĩnh Lân ngồi phắt dậy, trừng trừng nhìn anh.

“Ngưỡng cửa kỹ thuật lúc đầu vốn đã không có thật rồi, cậu cùng với doanhnghiệp trong nước cố gắng cái gì? Giá cả? Chất lượng? Nghiệp vụ? Hay làgiảm giá? Cậu còn có lợi thế gì nữa? Lão Dư à, cậu định lấy giá cả đểđổi lấy thị phần, rất có khả năng sẽ về tay không, người chiến thắng lớn nhất lại là người khác.”

Dư Vĩnh Lân cúi người, áp mặt vào đầugối hồi lâu rồi ngẩng đầu hỏi: “Chết tiệt, mọi sự giờ đã rồi. Nếu cậu đã nhìn ra rõ vấn đề như vậy, tại sao không tham gia ý kiến lúc đang tiếnhành, lại để tôi một mình điều hành?”

Trình Duệ Mẫn cười một cáirồi trả lời anh ta một cách rất bình tĩnh và thoải mái: “Bởi vì sau khira khỏi MPL, tôi phát hiện còn có rất nhiều thứ để làm, ân oán với MPLkhông đáng để tôi phải bỏ công. Bởi vì cậu là người anh em của tôi,Chúng Thành là đối tác của tôi, tôi chỉ còn cách đứng giữa mà thôi.”

“Trình Duệ Mẫn, đồ khốn kiếp!” Dư Vĩnh Lân đập mạnh vào sofa, quát lớn.

“Còn một việc nữa tôi muốn cho cậu biết, nghe xong cậu có thể chửi một thể,tiết kiệm sức lực một chút đi.” Trình Duệ Mẫn đứng dậy, nhường vị tríphía trước màn hình máy tính.

Dư Vĩnh Lân bước đến, nhìn vào file mà Trình Duệ Mẫn đang chuẩn bị, nghi ngờ hỏi: “Đây chẳng phải là bản“Quỳ Hoa Bảo Điển[1]” của cậu sao? Cậu muốn làm gì?”

[1] Một bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung.

“Đưa cho Đàm Bân, có lẽ nó sẽ giúp cô ấy vượt qua được khó khăn lần này.”

Dư Vĩnh Lân lúc đó đã ngấm rượu, tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán. “Cậu bị bệnh à? Có phải đầu óc bã đậu không?”

“Lão Dư…”

“Cậu đừng gọi tôi là người anh em nữa, tôi không quen cậu!” Mặt Dư Vĩnh Lântái mét. “Cứ nhìn thấy tên Lưu Bỉnh Khang khốn nạn là tôi muốn lập tứccuộn lão ta lại ném đi, vậy mà cậu lại giúp lão ta? Cậu giúp Đàm Bânchính là giúp lão ta đó, lẽ nào cậu không hiểu? Cậu quên lão ta đã đốixử với cậu như thế nào rồi sao?”

“Đàm Bân giờ là người của tôi, tôi không thể hại cô ấy.”

“Ha ha, người của cậu? Có phải cậu đang nói đùa không? Được rồi, được rồi,cứ coi là vậy đi, nhưng mà chuyện này qua đi thì cậu có bao nhiêu cáchđể bù đắp cho cô ấy?”

“Điều đó không giống nhau lão Dư à, tôikhông thể quên được dáng vẻ của cô ấy trong lần đầu tiên cậu đưa cô ấyđến gặp tôi, một cô gái nhiệt tình, hồ hởi như vậy, hôm nay lại trởthành một người hoàn toàn khác. Tôi hiểu được đó là vì cái gì, là cáicảm giác sự tự tin hoàn toàn bị hủy diệt, nhuệ khí cũng vì đó mà biếnmất. Cho dù cả đời cũng không thể bù đắp, chữa lành vết thương này, tôicũng không muốn cô ấy phải đối mặt thêm nữa.”

Dư Vĩnh Lân khôngnói gì nữa, móc bao thuốc trong túi, rút ra một điếu rồi đi tìm bật lửa, không hiểu là do bật lửa hết ga hay bàn tay run rẩy mà anh ta bật mãikhông lên.

Trình Duệ Mẫn lườm anh ta một cái. “Ra ngoài hành lang hút.”

Một lát sau Dư Vĩnh Lân liền nổi khùng, ném mạnh chiếc bật lửa xuống nềnnhà, giẫm mạnh mấy cái, nói như gầm lên: “Mẹ kiếp, tôi cứ hút ở trongphòng đấy, thì sao nào? Cái loại cậu lúc mới bắt đầu thì hăng hái tínhkế đối phó với MPL. Giờ làm được phân nửa đã từ bỏ. Mẹ kiếp, cậu có phải đàn ông không?”

Trình Duệ Mẫn cũng không thể kiềm chế được nữa. “Cậu cút ngay cho tôi!”

Tình bạn gắn bó suốt bao năm, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau. Dướiánh đèn, sắc mặt Trình Duệ Mẫn trắng bệch đến đáng sợ. Dư Vĩnh Lân do dự giây lát rồi đóng sập cửa, bỏ đi.

Thành phố Bắc Kinh quả nhiên đã lập đông với trận tuyết đầu tiên, ngoài trời đêm, những bông tuyết nhỏ không ngừng rơi.

Đối với Dư Vĩnh Lân, trận tuyết nhỏ năm nay là một trong những ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời anh.

Vợ anh sinh tHiểu Tháng nên cho dù đêm lạnh cũng phải đưa vào viện. Anhđợi ở bên ngoài phòng sinh đến sốt cả ruột, cứ lượn đi lượn lại, chốcchốc lại có bác sĩ đến đưa các loại giấy cam kết, yêu cầu anh ký tên.

Sáu tiếng đồng hồ là sáu tiếng sống trong cảm giác hoảng loạn, phiền não,bất an và khủng hoảng. Sáu giờ mười phút sáng, con trai anh cuối cùngcũng cùng với bông tuyết rơi xuống cuộc đời anh trước nửa tháng.

Cô hộ sinh trao vào tay anh một vật nhỏ bé, mềm như không xương, Dư VĩnhLân rón rén vén cái vải xô quấn quanh người con ra, ngắm khuôn mặt nhỏbé không to hơn cái nắm tay của người lớn là mấy, da nhăn nheo đỏ hỏngiống như chú chuột con.

Nghĩ đến những vất vả, khó khăn liêntiếp trong thời gian qua, anh chợt rơi nước mắt, người đàn ông cao lớnđang khóc như mưa trước mặt rất nhiều người.

Giây phút đó, ngoài sinh mệnh bé nhỏ trong lòng mình ra, mọi thứ xung quanh đều chẳng có ý nghĩa gì đối với anh nữa.

Quên hết những bất đồng tối hôm trước với Trình Duệ Mẫn, anh tới tấp chia sẻ với mọi người cảm giác này, nhìn vào đồng hồ, có lẽ mọi người cũng thức dậy rồi, anh chờ đợi để gọi điện cho Trình Duệ Mẫn.

Nhưng gọi cả di động lẫn điện thoại bàn đều không có người nghe. Anh gọi đến văn phòng công ty Duệ Mẫn, vẫn chẳng tìm thấy.

Dư Vĩnh Lân thấy bất an, bởi vì đây không phải là phong cách của Trình Duệ Mẫn. Chỉ trừ những lúc ngồi trên máy bay, còn lại lúc nào điện thoạicủa Duệ Mẫn cũng liên lạc được, mọi lúc mọi nơi.

Nhớ lại vẻ nhợt nhạt không bình thường lúc tối qua của Duệ Mẫn, Dư Vĩnh Lân thấy thấp thỏm không yên.

Anh định lái xe đi xem sao, nhưng lúc này trong phòng hộ sinh vẫn còn lộnxộn, chưa thể đi được, nhìn khuôn mặt vợ mình, anh chần chừ một lúc lâurồi chợt nhớ ra một người.

Mở ví tìm một lúc lâu, tạ ơn trời, cái danh thiếp độc đáo đó vẫn còn trong ví, anh lập tức gọi điện đến số ghi trên danh thiếp.

Giọng nói ngái ngủ của Nghiêm Cẩn vang lên. Sau khi nghe xong, một lát sauanh ta mới lấy lại tinh thần, nói một cách thoải mái: “Mình tôi đi làđược rồi, chỗ bảo vệ cũng có chìa khóa của cậu ấy. Cậu cứ lo việc củamình đi, cảm ơn nhiều lắm, anh bạn!”

Cúp điện thoại, Dư Vĩnh Lânnghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, liền giao vợ cho ông bà trôngcoi, còn mình thì phóng xe theo hướng đường cao tốc sân bay.

Lúc đến nơi, anh nhìn thấy hai người đứng ở cổng biệt thự của Trình Duệ Mẫn, trong đó có Nghiêm Cẩn.

Anh ta đã đứng bên ngoài ấn chuông rất lâu, vẫn chẳng có ai bước ra, mà trên tầng hai rõ ràng đèn vẫn sáng.

Thương lượng một lát, người bảo vệ lấy chiếc chìa khóa dự phòng, mở cửa.

Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn nửa sáng nửa tối, bên trong căn biệt thự im lặngnhư tờ, dưới tầng một tối om, chỉ có góc cầu thang le lói chút ánh sángtừ ngọn đèn trong phòng làm việc trên tầng hai.

Nghiêm Cẩn gọi to: “Tiểu yêu, có ở đó không?”

Chẳng ai trả lời.

Ba người cùng bước lên cầu thang, cửa phòng làm việc khép hờ. Nghiêm Cẩnđi trước, đẩy cửa ra, họ như bị sét đánh, người cứng đờ như khúc gỗ.Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần rất nhanh, vội lao vào, ôm chầm lấy TrìnhDuệ Mẫn lúc này đã bất tỉnh, không còn biết gì nữa. Anh ta nóng vội gọi: “Tiểu yêu, cậu làm gì thế? Đừng dọa anh, tỉnh lại đi mà!”

Ngườibảo vệ nhanh chóng lùi xuống, rút điện thoại ra gọi: “A lô, 110 phảikhông? Tôi là bảo vệ ở khu biệt thự XX, chỗ tôi đang có người cần cấpcứu…”

Dư Vĩnh Lân đạp cho cậu ta một cái. “Ấn 120 gọi xe cấp cứu. Mẹ kiếp, gọi 110 làm gì hả?”

Một lúc sau có ba vị bác sĩ đi lên, nhanh chóng cho bệnh nhân thở oxy rồi đưa lên xe cấp cứu.

Sau một hồi hỗn loạn, căn phòng trở nên trống rỗng, tạm thời chỉ có Dư Vĩnh Lân ở lại, anh phát hiện thấy chuột máy tính trên bàn bị người ta vô ýchạm vào, màn hình đen ngòm sáng lên.

Giao diện email đang soạn, đã có địa chỉ gởi đi và tệp đính kèm, nhưng phần nội dung email vẫn chưa hoàn thành.

Anh lặng lẽ xem qua một lát rồi nhẹ nhàng kích vào nút gửi.

Phía đông bắc Bắc Kinh, đang chìm trong giấc ngủ sâu, Đàm Bân bị cảm giác đau nhói do tim đập nhanh làm cho bừng tỉnh.

Cô vội ấn vào chỗ trái tim như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ cảmthấy ruột gan rối bời, không cách nào khống chế được, khiến cô không thể ngủ được.

Dù sao cũng không ngủ được, cô nhanh chóng thức dậy,kéo rèm, thật vui khi phát hiện thấy bên ngoài cửa sổ là một thế giớiđược điểm trang với những ánh vàng lấp lánh, tĩnh lặng và trong lành.

Sau khi ăn sáng, cô chuẩn bị ra ngoài thì chợt nhớ ra hôm nay là Chủ nhật,cô tự cười mình rồi cởi chiếc áo choàng, thay bộ đồ mặc ở nhà.

Chủ nhật là ngày của gia đình, hằng tuần cứ vào thời điểm này, cô lại gọi điện về cho bố mẹ để họ yên tâm.

Với bố mẹ, từ trước tới giờ, cô chỉ báo toàn tin tốt, tin vui chứ chẳng nói đến những chuyện buồn, nói đi nói lại vẫn là những câu: “Con rất tốt.”, “Không có vấn đề gì cả.”, “Sức khỏe và công việc đều rất tốt.”

Mặc dù đang nói chuyện với bố mẹ, chợt nhắc đến hai chữ “công việc”, nhiềulần có vẻ muốn khóc, nhưng cô cố cắn răng nhẫn nhịn rồi tìm một lý donhanh chóng ngắt điện thoại để không bị mất tinh thần trước mặt họ.

Bỏ điện thoại xuống, cô mở máy tính, check mail.

Hai ngày trôi qua đi biết bao nhiêu chuyện, cả người cô cứ như đang ở trong trạng thái lơ lửng, hoàn toàn chẳng chú ý đến hòm thư.

Thật raxem hay không xem thì cũng đến thế mà thôi, giờ đây cô đã không còn làBM của đội phụ trách dự án tập trung thu mua của Phổ Đạt, cũng chẳng còn là giám đốc kinh doanh của ba tỉnh phía bắc và khu vực Bắc Kinh nữa.

Trong cuộc họp chính thức ngày hôm qua, Lưu Bỉnh Khang đã tuyên bố ba việc.

Một là, việc thu mua của Phổ Đạt vẫn không ngừng lại, cấp trên đang nỗ lựcxử lý, hy vọng có thể phục hồi được. Từ hôm nay tất cả những công việcliên quan đến kinh doanh sẽ do Vu Hiểu Ba phụ trách.

Thứ hai, đólà chức vụ giám đốc kinh doanh ở ba tỉnh phía bắc và khu vực Bắc Kinh do Đàm Bân phụ trách từ tuần sau sẽ chuyển giao cho Kiều Lợi Duy đảm nhận.

Cuối cùng, đó là việc sắp xếp vị trí mới cho Đàm Bân, cô sẽ đảm nhận vị trílãnh đạo việc đưa ra các giải pháp bán hàng mới, phụ trách mọi hoạt động bán hàng của phương án mới từ nay về sau tại tất cả các tỉnh thành.

Phòng họp im lặng trong chốc lát, ai cũng lặng lẽ, từ từ lĩnh hội những tintức này, đưa ra những tính toán mới cho bản thân mình.

Đàm Bân ngồi thẳng, trên mặt chẳng biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào, thậm chí một nụ cười cũng không có.

Cô vẫn còn nhớ ngày đầu mới nhận chức vụ này, cũng chính tại phòng họpnày. Khi đó, cô đã rất lo lắng về sự mất cân bằng giữa trách nhiệm vàquyền lực mà cô đảm nhận, đó có thể là điểm dốc khiến cô trượt ngã.

Không ngờ những điều đó như một lời tiên tri, kết quả còn bi thương hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Chức vụ mới thậm chí còn chẳng có bất kỳ một tiêu chí cấp bậc cụ thể nàongoài việc thêm vào một chữ “lead” mơ hồ, không có cấp dưới, cũng chẳngcó bất kỳ nguồn lực nào, rõ ràng ai cũng nhìn ra được, đây chỉ là một vị trí tạm thời mà thôi.

Trước kia đã từng có không ít tiền lệ,thông thường chẳng được bao lâu thì những người ở vị trí tương tự nhưvậy đều phải chủ động viết đơn từ chức.

Cô tỏ ra thoải mái nhưvậy là vì cô đã từng vượt qua những thử thách, đả kích lớn nhất tại vănphòng của Lưu Bỉnh Khang, do đó trong giờ khắc này mới có thể giữ đượcbình tĩnh.

Lời nói của Lưu Bỉnh Khang giống như khắc sâu vàotrong ký ức của cô. Đàm Bân tin rằng mãi mãi về sau, cô cũng chẳng thểquên được cảnh tượng này.

Ông ta nói: “Cherie, tôi cảm thấy rấtkhó mở miệng, nhưng tôi vẫn phải nói, việc đấu thầu tập trung thu muathất bại là một việc hết sức nghiêm trọng, nó ảnh hưởng đến mục tiêutiêu thụ được bốn trăm năm mươi triệu trong năm nay và năm sau. Đối vớiviệc này chúng ra cần phải có một phương án giải quyết.”

Đàm Bânnhớ rằng cô đã hỏi: “Có thể cho tôi được giải thích không? Việc đấu thầu thất bại, tôi nguyện chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng những việc màtôi làm ở phía bắc, tại sao cũng bị phủ nhận hết như vậy?”

“Chúng ta cần phải đối diện với sự thực là chúng ta đã đánh mất những cơ hộibán hàng quan trọng.” Lưu Bỉnh Khang nhìn cô. “Chúng ta phải có một lờigiải thích thích đáng khiến nhân viên và cấp trên tâm phục khẩu phục.”

Đàm Bân cũng hiểu được ý của ông ta, rõ ràng đây là một câu chuyện hết sức nặng nề, nhưng cô lại muốn bật cười.

Tại sao việc thu mua lại thất bại, ông ta không muốn bàn luận với cô nữa. Cái mà ông ta cần là một kết quả, một sự kết thúc.

Nghĩ đến lúc cô tự mình tự xử lý việc của Phương Phương, rõ ràng biết Phương Phương cõng rắn cắn gà nhà, mặc dù trong lòng cô cảm thấy có lỗi nhưngkhi đồng ý ký vào văn bản chấm dứt hợp đồng, trong tiềm thức cô vẫn cósự thoải mái khó tả.

Bởi vì sự ra đi của Phương Phương mà theotình hình chung thì mọi thứ đều không có gì đáng ngại, nhưng lại có thểđặt một dấu chấm hết cho mọi việc, đây được coi là một kết cục tương đối viên mãn.

Ba năm nhân sự thay phiên luân chuyển, hôm nay, cuối cùng cũng đến lượt cô.

Cô không giống như Phương Phương bị đuổi ngay ra khỏi công ty, đó là vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng,

“Chỉ tiêu của năm nay rất khó để hoàn thành, nhưng sang năm bắt buộc chúngta phải bù đắp lại. Cherie, tôi rất hy vọng cô có thể vận dụng giải pháp bán hàng mới để giúp đỡ đội ngũ bán hàng địa phương, từ việc sắp xếpcác áp chế trong việc tập trung thu mua, bài trừ từng công ty tỉnh củaPhổ Đạt.”

Trên khuôn mặt của Lưu Bỉnh Khang có chút tiếc hận, lại có chút hy vọng, cũng có chút uy nghiêm quen thuộc.

Đàm Bân nhìn ông ta chằm chằm, vẻ mặt ông ta rất lạ.

Cô còn nhớ nửa năm trước, khuôn mặt của Lưu Bỉnh Khang hồng hào, phúc hậu, nhưng giờ thì da dẻ đã sạm đi, bọng mắt cũng to hơn, mới có nửa nămthôi mà nhìn ông ta như đã già đi bảy, tám tuổi, điều đó cho thấy nửanăm nay cuộc sống của ông ta không được như ý muốn.

Nhớ tới một câu nói, Đàm Bân rốt cuộc cũng nhếch khóe miệng, cười lớn không đúng lúc chút nào.

Câu đó là: Có tình ắt có tội, không ai là không có nỗi oan khuất.

Mọi sự đau buồn, căm phẫn và oán hận trong cô giờ đã nhạt dần.

Học nghệ không tinh thông, cô sẽ nguyện thua cuộc.

“Tôi chấp nhận chức vụ mới này.” Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, giọng điệu hết sức bình tĩnh.

Kết quả đã được xác định, có nói gì cũng là thừa. Giờ đây, cô chỉ còn haicon đường để lựa chọn, hoặc là chấp nhận trong im lặng, hoặc là trở vềvà viết đơn xin từ chức.

Cô không chọn cách thứ hai. Cho dù rời đi cô cũng phải chọn được một công ty mới rồi mới đi.

Đàm Bân đã gặp rất nhiều trường hợp vì tức giận rồi xin từ chức, khi đó thì cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau này rất nhiều người lại thấy hối hận.

Mọi người đều dựa vào câu nói “quạ nào mà chẳng đen đầu”, chứ không chịutìm ra nguyên nhân chính của việc thất bại, và thế là khi thay đổi chỗlàm mới cũng sẽ gây ra những vấn đề tương tự.

Từ chức có thể sẽđem lại một sự thoải mái tạm thời, nhưng đó chỉ là việc trốn tránhnguyên nhân của vấn đề, chứ không giải quyết được cốt lõi vấn đề.

Lưu Bỉnh Khang chợt đờ người, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt của một người xalạ, thực sự ông ta không thể ngờ rằng Đàm Bân có thể chấp nhận công việc một cách điềm tĩnh đến vậy.

Nhưng ông ta rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, nói một cách ôn hòa: “Như vậy là rất tốt.”

Đàm Bân cũng mỉm cười nhìn ông ta, nói: “Ông yên tâm, việc bán hàng vớinhững giải pháp mới, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần còn lànhân viên của MPL, tôi sẽ tận tâm với công việc của mình, đây là nguyêntắc làm việc của tôi.”

Sau này vẫn còn phải làm việc cùng nhau,mọi người cúi đầu không gặp nhưng ngẩng đầu là thấy, chi bằng giữ mốiquan hệ tốt, gắn bó lâu dài vẫn hơn.

Chợt một tiếng “ting” vang lên làm gián đoạn dòng hồi ức của Đàm Bân, một thư mới được gửi đến.

Cô xem một cách chăm chú, phát hiện thấy phía dưới của bức thư đó là mộtbức thư khác, không có tiêu đề, còn tên người gởi là cái tên mà lúc nàycô không muốn nhìn thấy nhất.

Trải qua một ngày, một đêm thậtdài, cô nhận thấy trong cơn thịnh nộ mình đã nói quá lời, nghĩ lại cảmthấy có chút hối hận, nhưng cứ nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh là côlại tức không chịu được.

Nhìn vào cái tên đó một lúc lâu, cắn răng một cái, cô xóa luôn thư trong Outlook, gập máy tính lại, ra khỏi phòng làm việc.

Đi đi lại lại trong phòng một vòng, cô phát hiện mình có rất nhiều việc để làm, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, đã rất lâu rồi cô mới có mộtngày cuối tuần nhàn rỗi như thế này.

Cuối cùng, cô kéo cái tủ ra, bắt đầu dọn dẹp. Chân tay bận rồi thì đầu óc cũng tạm thời được ở trong trạng thái đóng băng.

Cô không dám nghĩ đến những gì đã xảy ra bốn mươi tám tiếng trước nữa, cứ nghĩ đến lại thấy lạnh người và đau đớn.

Quá khứ, hiện tại và tương lai của cô đều được gói gọn trong hai ngày vừa qua.

Một khi chuyên tâm làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh, đến chập tối cô mới dọn dẹp xong, đột nhiên thấy đói bụng, mở tủ lạnh, chẳng thấy có gì ăn được, đành phải thay đồ đi siêu thị.

Vừa bước ra khỏi khunhà, liền nghe thấy sau lưng có người nói: “Đây là tòa nhà số 16 sao? Mẹ kiếp, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy không biết. Các tòa nhà sao màgiống nhau thế, làm cho ông hoa hết cả mắt.”

Giọng nói nghe có vẻ quen quen, cô quay người lại, phía đối diện là một người đàn ông to cao.

“Nghiêm Cẩn?” Cô tròn mắt nhìn.

Nghiêm Cẩn nhìn thấy cô, liền bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cô, nói: “Thật là khéo quá, anh đang tìm em đây.”

Anh ta nắm chặt quá khiến Đàm Bân cảm thấy như bị thanh sắt kẹp vào, đauđến nỗi gần khóc. Cô cố gắng giằng ra. “Anh muốn làm gì vậy?”

“Anh đang làm gì ư?” Nghiêm Cẩn nổi giận đùng đùng. “Anh còn muốn hỏi em, rốt cuộc em đã làm gì Tiểu yêu vậy?”

Đàm Bân ngừng giằng co, nhìn anh ta cười. “Em làm gì anh ta chứ? Anh ta là đàn ông, anh nghĩ rằng em có thể làm gì anh ta?”

Nghiêm Cẩn kéo cô đi. “Em đi theo anh!”

Đàm Bân tức quá, cố hết sức giằng tay ra. “Anh bỏ tay ra! Vì cớ gì mà emphải đi cùng anh? Anh không buông tay ra, em gọi cảnh sát bây giờ đó.”

Nghiêm Cẩn bỏ tay ra, bất giác Đàm Bân đứng không vững, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất.

“Được lắm, em độc ác thật đấy!” Anh ta chống tay vào eo, gào lên. “Tiểu yêugiờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chắc cảm thấy căm hậnlắm đây.”

Đàm Bân nghe mà như sét đánh bên tai, sắc mặt tái mét.

Đến bệnh viện chỉ mất ba mươi phút mà cô cảm thấy dài như ba năm vậy.

Bác sĩ trưởng khoa Tim mạch là người quen của cô, cũng là bạn trai của Văn Hiểu Tuệ, Cao Văn Hoa.

Nhìn thấy Đàm Bân, anh ta vô cùng ngạc nhiên. “Chẳng trách anh thấy cậu ấy có vẻ quen quen, hóa ra đã từng gặp nhau.”

Đàm Bân ghé sát vào cánh cửa kính, cố gắng tìm kiếm anh giữa những chiếcgiường kia, lại chỉ thấy những bình oxy, những ống dẫn, thiết bị máymóc.

“Bị nhồi máu cơ tim, may mà đưa đến kịp thời, muộn chút nữalà gay go rồi.” Cao Văn Hoa đứng bên cạnh cô. “Bình thường đã có triệuchứng rồi, có lẽ cậu ấy không chú ý. Có lúc bị những cơn đau đầu, đaurăng rất kỳ lạ, thực ra đó chính là biểu hiện của đau thắt cơ tim.”

“Nhồi máu cơ tim ư?” Đàm Bân quay người lại, cố gắng cắn chặt môi để giọng nói không bị méo đi. “Anh ấy mới ba mươi tư tuổi…”

“Ngày nay, thanh niên mắc bệnh này ngày càng nhiều, riêng năm nay anh đã gặpnăm, sáu ca như vậy rồi, người ít tuổi nhất là hai mươi tám. Lúc đưa đến tim bị sốc nặng, cuối cùng không cứu chữa được…”

Nói đến đây,Cao Văn Hoa chợt dừng lại, bởi vì Đàm Bân đang nhìn anh, hai mắt đẫm lệ. Anh đã nhiều lần gặp ánh mắt của những gia đình có bệnh nhân, họ cũngcó ánh mắt như vậy, ánh mắt nhìn anh hy vọng và cầu cứu, giống như đangnhìn Thượng đế vậy.

Anh ta lại thở dài. “Đi theo anh, thay đồ và giày đi, anh đưa em vào.”

Trước giường bệnh, chỉ nhìn một cái, Đàm Bân đã không cầm được lòng.

Khuôn mặt anh dường như chỉ còn hai màu đen và trắng, lông mi phủ đầy lên mí mắt, nhìn không có chút sức sống nào.

Cô bất ngờ đưa tay ra, dường như muốn vuốt ve khuôn mặt anh nhưng Cao Văn Hoa đã nhanh tay ngăn lại: “Không được!”

Cô đưa tay phải lên miệng, cắn thật mạnh, mặt mũi nhăn nhó.

Cao Văn Hoa thấy tình hình không ổn lắm, liền đưa tay ra đỡ lấy vai cô, lôi cô ra ngoài.

Đầu gối của cô đã không còn trụ được nữa rồi. Trong cơn mơ hồ, cô cảm nhậnthấy mình đã bị chuyển sang vòng tay của người khác. Người đó đỡ lấy cô, thì thào bên tai cô: “Cháu à, đừng như vậy.”

Đàm Bân mở mắt ra, người phụ nữ trước mặt đang nhìn cô một cách âu yếm, đó là mẹ nuôi của Trình Duệ Mẫn.

Nước mắt giàn giụa, cô ôm lấy bà, cuối cùng cũng òa khóc. “Cháu sai rồi! Bác ơi! Cháu sai rồi!”

“Đừng khóc, đừng khóc, cháu yêu, nó không sao, rồi nó sẽ khỏe lại thôi.”

Nghiêm Cẩn ở một bên, ôm lấy vai cô rồi lạnh lùng nói một câu: “Bây giờ đã biết khóc rồi à? Lúc trước em đã làm gì chứ?”

“Cái thằng này hay nhỉ, ngậm miệng lại đi!” Mẹ nuôi mắng anh ta.

Nghiêm Cẩn “hừm” một tiếng rồi giậm chân bước đi.

“Haizz… Bọn trẻ các cháu, chỉ biết ỷ vào tuổi còn trẻ mà luôn làm những chuyệnhồ đồ.” Trong một căn phòng yên tĩnh, mẹ nuôi đưa cho Đàm Bân một chiếckhăn ấm, vuốt vuốt mái tóc cô.

Đàm Bân cúi đầu, nói lời cảm ơn, nhưng lại lấy chiếc khăn ướt đặt lên đầu gối rồi ngơ ngác nhìn.

“Bố của Duệ Mẫn vừa ở đây, nhưng do tuổi già, lại bị cao huyết áp, tim cũng không tốt nên về trước rồi.”

Đàm Bân “vâng” một tiếng.

“Mẹ nó hai hôm nữa cũng về.”

Lúc này Đàm Bân mới ngẩng lên. “Bà mẹ ở nước ngoài của anh ấy?”

“Ừ, thì ra Duệ Mẫn đã kể cho cháu rồi à? Đúng vậy, bác đã nói chuyện quađiện thoại với bà ấy rất lâu, bà ấy cảm thấy rất hối hận.” Mẹ nuôi vỗ vỗ vào tay Đàm Bân. “Bác chăm sóc Duệ Mẫn bao năm, tính cách của nó, bácrất hiểu. Sau khi tốt nghiệp, nó không để bố giúp đỡ mà một thân mộtmình bươn chải ngoài xã hội, đó là vì nó muốn làm điều gì đó cho mẹ nóthấy, để bà ấy phải hối hận vì ngày xưa đã bỏ rơi nó. Nó là một đứa contrai rất ưu tú.”

Đàm Bân nhớ lại chiếc cà vạt đó, nhất thời không thốt nên lời, cố cầm nước mắt.

Cô từng có linh cảm, nhưng lại chẳng nghĩ sâu hơn, thì ra sự thật là như vậy.

Lười biếng luôn là bản chất của con người, nhưng có lẽ phía sau những conngười tham công tiếc việc lại đều có những lối mòn mà bản thân người takhông thể vượt qua được.

Bà ấy là mẹ của Trình Duệ Mẫn, cho dù bà ấy không muốn thừa nhận nhưng trong lòng bà ấy luôn hiểu rõ.

Con người nhiều lúc thật kỳ quặc, người mà mình quan tâm thường là nhữngngười không yêu mình, hơn nữa còn là người từng làm mình bị tổn thương.

“Từ nhỏ nó đã không ở cùng với mẹ, mỗi khi gặp chuyện đều tự mình xử lý, từ trước tới giờ đều không thích thương lượng, càng không thích giảithích. Cháu ở bên cạnh nó, nhất định phải nhẫn nại thì mới thành công.Bác biết như vậy là rất thiệt thòi cho cháu, nhưng hai đứa…” Mẹ nuôinhìn lên, nở một nụ cười hiện lên như thấu hiểu tất thảy. “…Đời người,cho dù có huy hoàng thế nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc ra đimột cách cô đơn. Nếu may mắn, sẽ gặp được người đi cùng mình đến cuốicuộc đời. Nhưng nếu không may mắn thì phải độc hành trên con đường rấtdài. Nếu gặp được nhau rồi, hãy cố gắng trân trọng, đừng phụ lòng nhau.”

Nước mắt Đàm Bân lại tuôn rơi. “Bác ơi, cháu hiểu rồi!”

Mẹ nuôi rút từ cổ tay ra một chiếc vòng ngọc trai, đặt lên tay cô. “Haiđứa năm nay chắc không thuận, nhưng mà cũng sắp hết năm rồi. Cái nàychẳng có giá trị gì, nhưng cháu cứ mang bên người để trừ tà.”

Lúc nửa đêm, khi Đàm Bân định rời khỏi bệnh viện thì thấy Dư Vĩnh Lân đang vội vàng đuổi theo.

Anh ta chợt thốt lên: “Ôi, Đàm Bân, đúng là đã tìm được cô rồi!”

Lúc này, Đàm Bân mới hiểu tại sao Nghiêm Cẩn có thể biết rõ đường mà đến nhà mình.

“Nghe tôi nói này Cherie, có lẽ bây giờ tôi là người mà cô không hề muốn gặpchút nào.” Nghĩ đến thất bại bên MPL, sắc mặt anh ta ít nhiều cũng cóchút ngượng ngùng.

Đàm Bân rút tay ra khỏi túi áo, cười cười nói: “Nếu tôi nói là không phải, anh có thất vọng không?”

“Thật sự là có đôi chút.” Dư Vĩnh Lân cũng cười, rút bao thuốc ra, giơ trước mặt cô. “Cô có muốn làm một điếu không?”

“Không, cảm ơn.” Đàm Bân quay đầu nhìn cái cây bên cạnh, từ từ nói: “Anh ấy không thích tôi hút thuốc.”

“Vậy à?” Dư Vĩnh Lân rụt tay lại, tự mình châm một điếu. “Trời đất năm nay đúng là quái lạ.”

Đàm Bân nhìn anh ta một cái. “Hình như kế hoạch cai thuốc của anh lại thất bại rồi?”

Dư Vĩnh Lân hít một hơi rồi từ từ nhả ra, nhắm mắt lại, nói: “À, đáng lẽvẫn cai đó, nhưng hôm nay nhìn thấy Duệ Mẫn như vậy, lại phải hút thôi.Đời người vốn ngắn ngủi, hưởng thụ chẳng được bao nhiêu, việc gì tôiphải gây khó dễ cho bản thân chứ!”

Đàm Bân mấp máy miệng, chẳng còn lời nào có thể nói lại được cái miệng hoạt bát của anh ta.

Dư Vĩnh Lân hít từng hơi một, rồi hỏi: “Thư của Duệ Mẫn, cô đã xem chưa?”

Đàm Bân lập tức quay đầu nhìn anh ta, như đang hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Bức thư đó là do tôi gửi đấy.” Anh ta do dự một lúc rồi mới lại nói tiếp.“Cả ngày hôm nay tôi cứ suy nghĩ mãi, rốt cuộc là cậu ấy chưa kịp gửihay là cậu ấy vẫn chưa nghĩ ra nên gửi hay không gửi, tôi chỉ sợ sau này cậu ấy biết sẽ lại giận tôi.”

Đàm Bân trầm mặc một hồi rồi nói: “Bức thư đó tôi vẫn chưa đọc, anh ấy viết những gì vậy?”

“Vậy thì cô tự quyết định nên xem hay không nên xem đi, hoặc đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói tiếp cũng được, tôi không biết nên nhận xét thế nào, nóichung cậu ta cũng tàn nhẫn, nếu là tôi thì tôi chẳng thể làm được. Trênđời này, người thân yêu nhất của mình là ai? Ngoại trừ cha mẹ, thì cònvợ và các con, bạn gái sao phải bận tâm kia chứ? Nhưng mà Cherie à, côcứ nghĩ mà xem, một người có thù mà không nhớ, cô còn hy vọng người đóbiết ghi ơn sao?”

Đàm Bân cười chua chát.

Anh ta trầm lặng hút hết nửa điếu thuốc rồi vứt đi. “Tôi tới một cái rồi đi đây, về muộn quá thì vợ tôi xé xác tôi ra mất.” Đi được vài bước anh ta quay đầulại. “Đúng rồi, quên không cho cô xem ảnh con trai tôi, cu cậu bụ bẫm,đẹp trai, giống tôi như lột.”