Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 43



“Thẩm Mục Phạm, rốt cuộc khi nào anh mới về?” Cô cầm điện thoại, nước mắt tuôn rơi.

Nhớ nhung quả là một căn bệnh.

Bạch Chi Âm không hiểu bản thân cô khi nào lại đi mắc phải tật xấu này. Hình như là khi xoay người không cảm giác được cái ôm ấm áp. Hình như là khi tỉnh lại thì không nghe thấy giọng nói trầm ấm. Hay khi ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy…

Nước mặt chảy dài đến bên khóe môi, mùi vị mằn mặn phủ khắp bờ môi, đôi mắt Bạch Chi Âm đang đẫm lệ bỗng sực tỉnh. Thì ra từ lúc nào không biết, nỗi nhớ Thẩm Mục Phạm đã khắc sâu tận xương tủy.

Nước mắt cứ như chuỗi hạt trân châu bị đứt rơi tí tách, mà Thẩm Mục Phạm ở bên kia vì câu nói mang ý làm nũng này mà dấy lên niềm hưng phấn nho nhỏ. Cô đang nhớ anh sao?

Kiềm lại sự hưng phấn trong lòng, anh cố ý hỏi. “Sao vậy? Có phải nhớ anh rồi không?”

“Ừm.” Bạch Chi Âm nức nở nói. “Em nhớ anh.”

Chính cô cũng không hiểu sao bản thân lại có thể thẳng thắn thừa nhận nỗi nhớ của mình với Thẩm Mục Phạm như vậy. Nhưng thời khắc này, cô chỉ muốn làm theo con tim mách bảo để bày tỏ ý nghĩ chân thật với anh.

“Anh có thể về sớm một chút được không?” Cô đáng thương hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Mục Phạm bị sự thẳng thắn bày tỏ của cô làm chấn động, một cảm giác vui mừng khôn xiết lan tỏa khắp toàn thân. Nhưng ngay sau đó, nghe được tiếng nức nở của cô ngày càng nhiều, niềm vui đó lại chuyển thành nỗi lo lắng tận đáy lòng, trở nên luống cuống. “Nhóc con của anh, đừng khóc, anh sẽ lập tức trở về.”

“Lập tức là khi nào?” Cô ngang bướng hỏi. “Tối nay ư?”

“Cái này…” Thẩm Mục Phạm liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, khó xử nói. “Tối nay có thể không kịp.”

“Vậy mà anh nói là lập tức?” Bạch Chi Âm chế giễu. “Nếu là nói suông thì tốt nhất anh đừng nói.”

Đối với việc chỉ trích mà không chịu nói lí lẽ của cô, Thẩm Mục Phạm chẳng những không tức giận, còn kiên nhẫn dỗ dành. “Đúng vậy, là anh nói mà không làm. Đều là anh không đúng, em đừng tức giận.”

Nghe cô lạnh lùng hừ một tiếng, Thẩm Mục Phạm còn nói. “Em ở nhà ngoan, sáng mai anh sẽ trở về.”

Thật ra giọng điệu lúc nãy chỉ là thuận miệng nói, Bạch Chi Âm cũng hiểu bản thân cô vừa rồi rất không hiểu chuyện, mũi liền hít hà vài cái, rồi nói. “Cũng không cần vội vàng, chờ xong việc rồi anh hẳn về.”

“Em không sao đấy chứ?” Thẩm Mục Phạm lo lắng.

“Em không sao.” Bạch Chi Âm lau nước mắt. “Vừa nãy em hơi nhạy cảm, anh đừng để ý.”

“Ngốc ạ.” Thẩm Mục Phạm thở dài. “Em nhớ anh, anh vui mừng còn không kịp nữa là.”

Đối với hành động nhớ nhung đến anh của mình, Bạch Chi Âm tỉnh táo lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nghe Thẩm Mục Phạm nói như vậy thì nhanh chóng chuyển đề tài. “Tiến độ của dự án thế nào rồi anh?”

Lần này Thầm Mục Phạm đi bàn bạc với các cấp chính quyền chuyện thành lập công ty trong khu vực kinh doanh tự do. Một khi thương lượng xong, công ty không chỉ được hưởng nhiều chính sách ưu đãi về thuế, về phương diện khoa học kĩ thuật mà còn là một bàn đạp để Thẩm Thị tiến quân vào thị trường đại lục. Có thể nói dự án này liên quan đến những chiến lược kinh doanh sau này của Thẩm Thị, vì vậy anh mới phải đích thân đến đây.

“Cũng khá suông sẻ, nhưng có vài chỗ cần phải bàn bạc thêm.” Thẩm Mục Phạm nói sơ lược cho cô biết về tiến triển hiện tại. Hai người lại nói chuyện thêm một chút chuyện khác, Bạch Chi Âm thấy đã sắp 10 giờ, liền chủ động kết thúc cuộc trò chuyện. “Đã trễ rồi, anh cũng đã mệt mỏi cả ngày, đi nghỉ sớm một chút, không phải anh nói ngày mai còn phải đi thị sát với lãnh đạo thành phố sao?”

“Không sao cả, bây giờ còn sớm, để anh nói chuyện với em một chút nữa.”

Bạch Chi Âm biết Thẩm Mục Phạm sợ cô một mình buồn chán. “Không cần đâu, em cũng mệt, muốn ngủ rồi.”

“Thế à.” Thẩm Mục Phạm ngừng một chút. “Vậy được rồi, em đi ngủ sớm đi.”

Bạch Chi Âm dạ, nói khẽ. “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, em yêu.”

Ngắt điện thoại, tâm trạng Thẩm Mục Phạm một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại,. Anh cảm nhận được cảm xúc của cô vẫn không tốt lên, cứ nghĩ đến buổi tối cô một mình cuộn người trong chăn, trong lòng anh lại như bị kim châm, đau âm ỉ.

Nắm chặt di động, tay kia Thẩm Mục Phạm bấm số máy nội bộ của khách sạn. “Lí Khả…”

***

Hai giờ sáng, tại Hồng Kong.

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thẩm Mục Phạm toàn thân gió bụi rón ra rón rén tiến lại cạnh giường ngủ, chậm rãi cởi áo sơ mi tiến vào ổ chăn.

Cảm giác phần giường bên cạnh lõm xuống, Bạch Chi Âm liền mở to mắt, nhìn qua liền đối diện với một đôi mắt đen lóe sáng. Vừa định sợ hãi hét lên thì đã bị một cái ôm ấm áp quen thuộc kéo sát lại, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai. “Xuỵt, đừng sợ, là anh.”

Cho dù Thẩm Mục Phạm không lên tiếng, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, cô đã nhận ra anh, chỉ là cô có chút mơ màng có phải mình đang nằm mộng…

Như đoán được suy nghĩ của cô, Thẩm Mục Phạm kéo cô ôm vào trong lồng ngực, nhỏ giọng nói. “Em không nằm mơ, anh đã về rồi đây.”

Bên tai là tiếng tim đập nhịp nhàng của anh, cái cảm giác an lành này đã lâu mới trở lại, nhưng Bạch Chi Âm không hiểu được. “Sao anh lại đột nhiên trở về?”

“Vì anh nhớ em.” Thẩm Mục Phạm vỗ vỗ bả vai cô. “Được rồi, bây giờ anh đã quay về, em mau mau ngủ đi.”

Thẩm Mục Phạm vì một câu nói bốc đồng của cô mà gấp gáp đi suốt đêm để trở về, tấm chân tình này làm cô cảm động, sao còn ngủ được. Ôm thắt lưng Thẩm Mục Phạm, cô dựa sát vào người anh, không khỏi lo lắng hỏ. “Anh không cảm thấy em thật tùy hứng sao?”

“Không đâu.” Thẩm Mục Phạm vỗ về lưng cô. “Ngược lại, anh còn thích sự tùy hứng này của em.”

“Vì sao?” Bạch Chi Âm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tò mò.

Thẩm Mục Phạm cười cười hôn nhẹ lên trán cô. “Bởi vì hành động này mới có thể chứng tỏ trong lòng em có anh.”

Lời nói của Thẩm Mục Phạm làm Bạch Chi Âm nhớ tới yêu cầu trước đó của anh: ‘chứng minh sự thật lòng’. Cô không khỏi mở miệng nói. “Trong lòng em vẫn luôn có anh.”

Vốn tưởng rằng Thẩm Mục Phạm sẽ nói lại, nào biết anh chỉ cười gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn. “Đúng, trong lòng Âm Âm nhà anh vẫn luôn có anh.”

Mệt mỏi phong trần nơi đáy mắt anh bị đánh bay đi, không kiềm được sự vui sướng nồng nàn, đôi mắt thâm tình ngắm nhìn cô. Lòng Bạch Chi Âm như nghẹn lại, sợi dây nào đó trong lòng bị khẽ kéo gảy, nỗi áy náy về bí mật mang theo cùng sự hối hận ngập tràn. Anh đối với cô tốt như vậy, sao cô có thể liên tục lừa anh như thế?

Nói với Thẩm Mục Phạm, cô tin anh sẽ tha thứ cho cô giống như trước đây, dù không thể chỉ trong chốc lát, cô cũng sẽ cố gắng tranh thủ sự thông cảm của anh.

Móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, Bạch Chi Âm cắn cắn môi.

“Mục Phạm…”

“Âm Âm…”

Hai giọng nói không hẹn mà cùng cất lên. Hai người đều sửng sốt, Thẩm Mục Phạm cười rộ lên trước. “Sao vậy? Em muốn nói gì?”

“Không có gì?” Thật vất vả mới lấy hết can đảm thì đúng lúc bị xua tan, Bạch Chi Âm lắc đầu. “Em muốn hỏi là anh trở về đây, vậy chuyện ở Thượng Hải thì làm sao?”

“Lí Khả ở lại bên đó, mặt khác anh gọi phó giám đốc công ty đi qua.” Thẩm Mục Phạm giải thích.

Bạch Chi Âm à một tiếng, nhớ tới một chuyện, “Không phải ngày mai anh hẹn đi thị sát với lãnh đạo thành phố sao? Đi về đây rồi không có chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì cả, anh xử lí được.” Thẩm Mục Phạm vuốt ve tóc cô. “Việc này em không cần quan tâm, em nên để thời gian nghĩ đến chuyện khác quan trọng hơn.”

“Quan trọng hơn?” Bạch Chi Âm khó hiểu.

Thẩm Mục Phạm gật đầu, “Chẳng hạn như chuyện kết hôn.”

“Kết hôn?” Bạch Chi Âm bỗng mở to hai mắt. “Ai kết hôn? Chúng ta?”

“Nói nhảm, người khác kết hôn thì cần em quan tâm sao?”

Bạch Chi Âm bị tin tức này làm cho cả kinh, nửa ngày không nói nên lời, bộ não thật lâu mới hoạt động lại. Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Mục Phạm không khỏi bật cười. “Sắc mặt em kém vậy, lẽ nào không muốn kết hôn với anh?”

“Làm gì có.” Bạch Chi Âm vội vàng phủ nhận, “Em đương nhiên muốn kết hôn với anh rồi.”

“Thật sự?” Thẩm Mục Phạm lấy ngón tay vuốt trán cô. “Nếu muốn, sao còn cau mày, vẻ mặt rõ ràng không vui.”

Bạch Chi Âm chặn tay Thẩm Mục Phạm lại, ngượng ngùng giải thích. “Không phải không vui, chỉ là cảm thấy bất ngờ quá.”

“Chẳng lẽ là trách anh không có chính thức cầu hôn?” Thẩm Mục Phạm xuyên tạc ý của cô.

“Em không cần những hình thức này nọ, chỉ là cảm thấy…” Cô ngừng một chút, lựa lời nói. “Trước kia anh chưa từng đề cập qua, em nghĩ anh còn chưa nghĩ có muốn cưới em hay không.”

“Trước kia là chưa nghĩ đến.” Thẩm Mục Phạm thẳng thắn nói. “Vì anh không xác định được trong lòng em rốt cuộc có anh không.”

Không đợi cô đáp, anh tiếp tục nói. “Em có nhớ anh đã từng nói, anh chỉ cưới người con gái yêu anh.”

Nhìn cô gật đầu, Thẩm Mục Phạm cầm tay cô đặt lên môi. “Bây giờ anh đã biết được em yêu anh.”

Bạch Chi Âm mờ mịt nhìn Thẩm Mục Phạm, cô rất muốn hỏi anh làm sao xác định được, bởi ngay cả chính cô cũng chưa biết rõ tình cảm của cô đối với anh rốt cuộc là yêu, hay vẫn chỉ là vì có việc nhờ vả anh nên mới bằng lòng ở bên anh, hoặc cũng có thể ở bên anh lâu quá, anh trở thành thói quen của cô.

Từ hồi lâu đến bây giờ, cô vắt óc tính kế, thận trọng từng bước là vì muốn gả cho anh. Bây giờ anh muốn kết hôn với cô, cô hẳn là phải vui mừng mới đúng, nhưng… vì sao trong lòng lại hoảng sợ chứ? Nhắm mắt lại, cô thấy chính mình như đang đi trên sợi dây thép, đích đến đã gần trong gang tấc, cơ thể lại lảo đảo dữ dội, tựa như nếu có một cơn gió to thổi đến, có thể cuốn cô rơi xuống vực sâu nghìn mét.

Nhưng chuyện đã tới bước này, sợi dây thép treo lơ lửng tính mạng cô giờ đã không còn đường lui, trước kia từng bước tiến tới là ước mơ thắng lợi tha thiết của cô, nhưng ngoài tiến về phía trước, cô không còn cách nào khác.

***

Tin tức Thẩm Mục Phạm kết hôn với Bạch Chi Âm được công bố liền kích động nghìn cơn sóng. Các công ty truyền thông báo chí đều cùng đưa tin hôn sự của hai người. Ngày đầu tiên, tờ Tuần san mới đăng khách sạn họ chuẩn bị bữa tiệc, ngày tiếp theo đăng hai người đã chọn nhà thiết kế nổi tiếng may áo cưới…

Đương nhiên, toàn bộ đều xoay quanh câu chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem gả cho hoàng tử, nhưng lại có người cực kì tức giận, trong đó căm giận nhất là Bạch Phi Dương.

Mới đầu nhìn thấy giới truyền thông công bố chuyện hôn sự của bọn họ, Bạch Phi Dương còn không thèm đoái hoài đến, nghĩ rằng chẳng qua giống trước kia chỉ được vài ngày, chỉ là mấy tin tức giải trí. Nhưng khi Thẩm Mục Phạm công khai thông báo hôn lễ tổ chức vào cuối năm, ông ta mới giật mình phát giác tất cả đều là sự thật, con chó ông nuôi bên cạnh nhiều năm như vậy cư nhiên dám ở sau lưng ông đi theo một chủ nhân mới, từ nay về sau hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.

Con tiểu tiện nhân này dám lừa ông, cánh đã cứng muốn bay đi ư, đừng hòng nghĩ đến.

Bạch Phi Dương vứt tờ báo xuống đất, tức giận đùng đùng gọi điện cho Bạch Chi Âm. “Cô lập tức về đây cho tôi.”