Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 26



Sau khi sống chung với Thẩm Mục Phạm, Bạch Chi Âm từ chối tham gia tất cả các bữa tiệc, dõng dạc tuyên bố: “Người đàn ông có giá nhất đã bị em câu được, em không cần phải xuất đầu lộ diện nữa.”

“Thì ra là vậy ư?” Thẩm Mục Phạm nheo mắt, nói không chút nể mặt. “Nghe cứ như là đang kiếm cớ ấy?”

Ha ha, Bạch Chi Âm cười hậm hực, đổi sang lý do khác. “Chủ yếu là em lo sẽ bị paparazzi bám theo. Em không muốn sau này chỉ tới siêu thị mua rau thôi mà cũng được lên báo. Hơn nữa nếu bị bại lộ, em sẽ bị buộc phải trở thành người công chúng, đi tới đâu cũng bị người ta dòm ngó, mọi lúc mọi nơi đều phải chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình chứ đừng hòng được như bây giờ, khoác đại cái áo là có thể ung dung ra ngoài.”

“Chuyện này em không cần phải lo.” Thẩm Mục Phạm tự tin bảo đảm. “Bộ phận quan hệ xã hội của Thẩm thị làm việc rất hiệu quả, bọn họ sẽ bấm nhỏ với báo chí trước, không để cho họ đăng lung tung đâu.”

“Thôi quên đi.” Bạch Chi Âm vẫn lắc đầu. “Tiệc rượu hay những cái tương tự em vẫn thấy không thích.” Lời nói của cô là thật, việc tụ họp trong giới thượng lưu nói thẳng ra là một loại cách thức xã giao, mọi người ham thích nó là bởi cái gọi là tụ họp này chính là nơi tập hợp những nổi tiếng. Bất luận là bạn muốn làm thân với những người tai to mặt lớn hay muốn săn gái đẹp, hoặc tìm một chú ‘rùa vàng’ để có thể cho bạn địa vị, cơ hội để đạt được mong muốn.

Theo như lời cô nói, cô đã câu được người đàn ông có giá nhất xứ Cảng Thơm này. So với việc mang giày cao gót, bưng ly rượu tươi cười gượng gạo thì chi bằng nằm ở nhà, ôm bỏng ngô, xem phim. Hơn nữa, bây giờ chưa phải là thời gian tốt để công khai quan hệ giữa họ. Phía Bạch Phi Dương vẫn cho rằng cô đang giận dỗi nên mới không dùng những thủ đoạn hác với Tiểu Thiên. Một khi lão già đó biết cô và Thẩm Mục Phạm đang qua lại với nhau thật thì Tiểu Thiên sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Cho nên cô muốn giấu thêm một thời gian nữa, đợi khi nào quan hệ của hai người vững chắc, anh dành tình cảm sâu đậm cho cô thì mới công khai.

Bạch Chi Âm tỏ rõ không hứng thú nên Thẩm Mục Phạm cũng không miễn cưỡng cô, từ chối rất nhiều lời mời, ở nhà xem ti vi với cô. Đương nhiên, cũng có mấy lần giống như hôm nay, xem một lúc rồi lại kéo lên giường.

Giày vò một thôi một hồi, Bạch Chi Âm mệt đến mức hai chân như nhũn ra, nằm sấp trên lồng ngực Thẩm Mục Phạm thở hổn hển, ngầm bùi ngùi làm chuyện này thật là mất sức, thảo nào có người từng nói làm một lần tương đương với chạy 1000 mét.

Cô thật sự kiệt sức, Thẩm Mục Phạm được ăn no, tinh thần lại tràn đầy, vỗ vỗ lưng cô hỏi, “Ở trên thoải mái lắm đúng không?”

Bạch Chi Âm thầm khinh bỉ trong lòng, thoải mái cái con khỉ ấy. Cô xoay đến nỗi thắt lưng đau như muốn đứt cả ra, vừa mới ngồi xổm xuống, chân còn phát run nữa là.

Không nghe thấy cô trả lời, Thẩm Mục Phạm khẽ nhếch khóe miệng lên, cố ý nói. “Em không thoải mái sao? Vậy anh sẽ cố gắng hơn.”

Dứt lời, bàn tay to lớn của Thẩm Mục Phạm đặt ở thắt lưng của cô, thúc mạnh thứ còn đang ở trong cơ thể cô vào sâu hơn. Bạch Chi Âm sợ tới mức vội vàng ngăn chặn tay anh ta lại, nhẹ giọng cầu xin tha thứ. “Đừng, em mệt quá rồi.”

Thẩm Mục Phạm nghe cô nói, bàn tay vuốt ve bờ mông mượt mà của cô, cười trêu chọc. “Như vậy không được, mới có một lần mà đã mệt.”

Bạch Chi Âm nghiến răng, oán thầm nói, một lần là thế nào, anh làm một lần nhưng tôi chết ba lần rồi cũng nên.

Như nhìn thấu được tâm tư của cô, tay Thẩm Mục Phạm lần theo mông của cô chuyển đến phía trước, nắm lấy hai bầu ngực đang run rẩy, chậm rãi vuốt ve. “Có vẻ hôm nay em rất nhạy cảm.”

Bạch Chi Âm không lên tiếng, để anh tự do vuốt ve ngực mình. Không phải cô không ngăn cản, mà là cô hiểu quá rõ tính tình của người đàn ông này. Càng chống đối anh thì chỉ càng phản tác dụng, kết quả chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Cứ tưởng anh vân vê một lúc rồi sẽ thả ra, ai biết anh từ xoa nắn lại biến thành trêu chọc, còn cố ý đụng vào đầu ngực phấn hồng, làm cô vừa ngứa ngáy vừa đau trướng, chưa được bao lâu cô khiến cô không nhịn được phải rên rỉ.

Ngăn lại bàn tay đang làm loạn của anh lại, Bạch Chi Âm gắt giọng. “Đừng quậy nữa, em khó chịu muốn chết.” Có thể là do sắp đến kì sinh lý, trong khoảng thời gian này bộ ngực vô cùng mẫn cảm, khi cởi quần áo bị chạm lướt qua thì đều dấy lên cảm giác kì quái.

“Sao lại khó chịu?” Thẩm Mục Phạm để tay ở vai cô kéo cô ngồi dậy, nhưng ngón tay vẫn còn chọc ghẹo đỉnh chóp phấn hồng, xấu xa cười. “Âm Âm, chỗ này của em cứng như hòn đá nhỏ vậy.”

Mấy ngày này Bạch Chi Âm đã hiểu rõ về sự tưởng phản của Thẩm Mục Phạm lúc trên giường và khi xuống giường. Nhưng khi nghe những lời nói nhuộm đầy màu sắc tình dục này, cô vẫn thẹn đỏ cả mặt, che ngực mắng. “Lưu manh.”

Thẩm Mục Phạm không màng đến sỉ diện, được nước lấn tới, lấy tay bao bọc tay của cô, dùng sức xoa nắn. “Ăn uống, tình dục là bản năng của con người, là việc hết sức bình thường, sao có thể gọi là lưu manh?”

Bạch Chi Âm e rằng càng nói thêm chỉ càng tức giận hơn, vội vàng hất tay Thẩm Mục Phạm ra, nâng người thoát khỏi cơ thể anh ta trở mình xuống giường. Đang định đi tắm rửa thì đã bị anh từ phía sau nắm lấy thắt lưng, kéo trở lại đặt dưới người anh.

“Làm gì vậy?” Bạch Chi Âm hờn giận mở miệng nói. “Phía dưới nhớp nháp rất khó chịu, em phải đi tắm cái đã.”

“Nhớp nháp?” Thẩm Mục Phạm mổ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, chế nhạo nói. “Ai bảo em ra nhiều dịch như vậy?”

Bạch Chi Âm liếc anh một cái. “Anh còn nói nữa là em sẽ giận thật đấy.”

Thấy Bạch Chi Âm có vẻ thật sự tức giận, Thẩm Mục Phạm cũng không chọc ghẹo cô nữa, chuyển qua nói chuyện nghiêm túc với cô. “Chủ nhật có một bữa tiệc, em đi cùng anh đi.”

“Em không đi.” Bạch Chi Âm liền cự tuyệt không chút do dự. Ngừng một lát lại giải thích. “Anh cũng biết, em không thích tham gia yến tiệc.”

Thẩm Mục Phạm liếm liếm cánh môi của cô. “Tiệc lần này không giống với những lần trước, lần này không phải buổi tiệc bình thường.”

Bạch Chi Âm bị Thẩm Mục Phạm liếm láp đến ngứa ngáy, lấy tay che miệng, tránh cho anh ta lại giày vò đôi môi cô lần nữa. “Đó là tiệc gì? Sinh nhật của anh?”

Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng mi, trong lời nói hàm ý hờn giận. “Em không biết sinh nhật anh?”

“Em biết sinh nhật trên chứng minh nhân dân của anh, nhưng chưa chắc đã đúng.” Bạch Chi Âm lấy bản thân làm ví dụ nói. “Giống như em chỉ có năm sinh đúng, còn ngày tháng sinh thì không đúng.”

Nghe Bạch Chi Âm nói như vậy, Thẩm Mục Phạm nhất thời quên mất cơn hờn giận vừa rồi, ngược lại quan tâm hỏi. “Vậy ngày sinh thật sự của em là ngày mấy?”

“Em không biết.” Bạch Chi Âm nhún nhún vai. “Em không sinh ra tại bệnh viện, cho nên không có chứng sinh.”

“Cho dù không có giấy chứng sinh, mẹ em chắc cũng phải nhớ chứ?” Thẩm Mục Phạm không hiểu hỏi.

“Mẹ em ư?” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Nếu anh hỏi bà ấy năm đó có cái gì nổi tiếng thì bà ấy còn có thể nhớ.”

“Khi em được vài tháng tuổi đã được bị giao cho một người bà ở nông thôn, bà không biết chữ, lại là người đã lớn tuổi mắc chứng đãng trí nhẹ, khi đăng kí hộ khẩu chỉ nhớ đại khái, cho nên…”

Cô chỉ kể lại một cách qua loa nhưng Thẩm Mục Phạm lại cảm thấy lòng ngổn ngang cảm xúc. Cứ nghĩ đến việc cô còn nhỏ mà phải chịu đựng nỗi đau bị mẹ ruột vứt bỏ, trong lòng anh làm càng thêm thương xót. Trán kề trán, Thẩm Mục Phạm khẽ hôn lên chóp mũi cô, dịu dàng an ủi. “Tất cả đã là quá khứ, sau này đã có anh.”

Sự việc đã trải qua nhiều năm, thật sự Bạch Chi Âm đã không còn cảm thấy gì, nhưng nghe lời hứa hẹn đầy dịu dàng của Thẩm Mục Phạm, mắt cô đột nhiên cay xè, đáy mắt trở nên mờ mịt.

Cô không muốn để Thẩm Mục Phạm thấy mình khóc nên vội vàng muốn quay đầu sang chỗ khác, nhưng lại bị anh kéo trở lại, trịnh trọng hôn cô, nụ hôn mang đi giọt nước mắt vương trên bờ mi. “Sau này em muốn sinh nhật mình là khi nào, thì ngày đó anh sẽ tổ chức cho em.”

Bạch Chi Âm cố gắng kiềm nén cảm xúc đau thương, cố gắng thay đổi bầu không khí. “Có phải sinh nhật thì em sẽ được nhận quà không? Vậy thì em phải làm nhiều lần mới được.”

Thẩm Mục Phạm vuốt cằm. “Làm mỗi ngày cũng được.”

Bạch Chi Âm nhếch miệng cười, lập tức lắc đầu. “Không được, mỗi ngày thì nhiều quá, làm vậy không phải càng nhanh già hơn sao.”

“Già nhưng vẫn xinh đẹp.” Thẩm Mục Phạm vuốt nhẹ chóp mũi cô. “Em yên tam, anh sẽ không chê em đâu.”

“Hứ, câu này bị liệt vào một trong mười lời nói dối kinh điển nhất.” Bạch Chi Âm khinh thường bĩu môi. “Các chuyên gia tình yêu đều nói, bản tính đàn ông là có mới nới cũ, đừng nói chờ tới khi em già đi, không chừng chủ nhật đi đến buổi tiệc nhìn thấy người đẹp, liền xao động rồi lập tức vứt bỏ em cũng nên.”

Khóe miệng Thẩm Mục Phạm méo xệch. “Nếu sợ anh bị những người phụ nữ khác cướp mất, sao em không cùng đi đến buổi tiệc với anh, trông coi anh?”

“Em sợ sự tự tin bị đả kích.” Bạch Chi Âm thở dài.

Thẩm Mục Phạm phút chốc run lên, hiểu được hàm ý của Bạch Chi Âm. Giữ lấy khuôn mặt của cô, anh than thở. “Bé ngốc, em vừa xuất hiện, chỉ có những người đó mới chịu đả kích.”

Không chờ cô mở miệng, Thẩm Mục Phạm nói tiếp. “Chủ nhật là tiệc đính hôn của Nghiêm Chinh, khách được mời đều là…”

Nghe thấy tên gọi quen thuộc, cả người Bạch Chi Âm chấn động. “Anh nói là tiệc đính hôn của ai?”

“Nghiêm Chinh.” Thẩm Mục Phạm không hiểu vì sao cô lại có hứng thú với việc này đến vậy.

Bạch Chi Âm càng nói càng kích động. “Nghiêm Chinh? Nghiêm Chinh của tập đoàn UK?”

Bạch Chi Âm hưng phấn khác hẳn ngày thường khiếm Thẩm Mục Phạm nhíu mày. Trong đầu bỗng chốc nhớ đến chuyện lần trước ở quán bar, khi lần đầu cô nhìn thấy Nghiêm Chinh cũng như vậy, mày không khỏi càng nhíu chặt. “Em có vẻ rất có hứng thú với cậu ta nhỉ?”

Bạch Chi Âm đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của Thẩm Mục Phạm, vô thức trả lời. “Đúng là rất có hứng thú.” Đùa hoài, anh ta là mục tiêu của Nghiên Hi, cũng là kế hoạch chung của hai người, cô đương nhiên là có hứng thú.

Lần này đến đây, Nghiên Hi nhận được tin tức anh ta sẽ đính hôn với Lâm Nhân. Nhưng mấy ngày nay bên ngoài không có tin đồn gì, các cô còn tưởng rằng tin tức không đúng, không ngờ đó lại là sự thật, hai người bọn họ thật sự sẽ đính hôn.

Bạch Chi Âm còn đang trong suy nghĩ, Thẩm Mục Phạm bên cạnh thì tức giận cũng càng tích tụ trong lòng. Anh đưa tay xoay cho cô một cái cốc thật mạnh, giọng nói lành lạnh dọa người. “Âm Âm, em nói xem anh nên phạt em thế nào đây?”

Phạt? Bạch Chi Âm ôm cái đầu bị cốc đau. vẻ mặt ngơ ngác hỏi. “Em đã làm sai cái gì? Vì sao phải bị phạt?”

Thẩm Mục Phạm nghiêng người tới, cắn cánh môi của cô, lời nói tức giận tiết qua kẽ răng. “Ở trên giường của anh dám nghĩ đến người đàn ông khác, vậy có tính là sai…”

Bạch Chi Âm bị đau, thụ động thừa nhận nụ hôn ác liệt của Thẩm Mục Phạm, cho đến khi đôi môi bị dày vò đến vừa đỏ vừa sưng lên mới được thả ra thở dốc, trong đầu mờ mịt có suy nghĩ, anh tức giận như vậy chẳng lẽ là đang ghen…

***

Tuy Thẩm Mục Phạm có chút ghen khi Bạch Chi Âm thể hiện cực kì có hứng thú với Nghiêm Chinh, nhưng vẫn chuẩn bị mang cô đi tham dự buổi tiệc đính hôn ngày chủ nhật. Ngoài ra, Bạch Chi Âm lấy được thêm một thiệp mời cho Doãn Nghiên Hi từ chỗ của anh.

“Cậu chắc chắn ngày mốt sẽ đến đó hả?” Bạch Chi Âm nghĩ nghĩ, vẫn là lo lắng. “Có khi nào bọn họ có nhận ra cậu không.”

“Yên tâm đi, mình sẽ cố gắng tránh mặt bọn họ, hơn nữa…” Doãn Nghiên Hi cười tự giễu nói.“Có lẽ hai người bọn họ đã sớm quên có một người như vậy rồi.”

“Quên rồi cũng tốt.” Bạch Chi Âm cầm tay Doãn Nghiên Hi, căn dặn. “Mình sẽ nói với Thẩm Mục Phạm cậu là bạn học đại học với mình, lần này đi xem cho biết, lúc đó cậu đi cùng với mình. Anh ta với Nghiêm Chinh là chỗ bạn bè thân thiết, chắc chắc sẽ có cơ hội gặp mặt.”

“Cảm ơn cậu.” Doãn Nghiên Hi cầm tay cô, chân thành nói lời cảm ơn. “Âm Âm, cảm ơn cậu đã giúp mình.”

“Giữa hai chúng ta mà còn nói những lời này sao?” Bạch Chi Âm liếc mắt một cái, nói. “Hơn nữa, hai chúng ta chưa biết được ai giúp ai, bọn mình đã nói phải đem hai anh chàng có giá nhất xứ Cảng đạp dưới chân.”

Bạch Chi Âm nói vậy, Doãn Nghiên Hi cũng nhớ lại sự hào hứng khi lập ra kế hoạch lúc trước, không khỏi bật cười. “Đúng, phải giẫm đạp dưới chân.”

Nhưng giẫm xong rồi phải làm gì? Bản thân các cô còn có thể thành công mà rút lui sao? Đang cầm li cà phê, hai người đang thân thiết không ai bảo ai cùng rơi vào trầm tư…