Bảy O Nhà Thang Gia

Chương 7



Edit: Joe

[ Tôi cũng muốn ăn cánh gà rán Ngạn Ngạn làm, đôi tay Ngạn Ngạn đã tạo ra nhiều bài nhạc xếp hạng nhất a! Dùng đôi tay đó làm đồ ăn, vậy nhất định là mỹ vị nhân gian, Thang Tam Viên kiếp trước nhất định đã cứu vớt vũ trụ, cho nên mới có thể là người đầu tiên được ăn nó. ]

[ Tôi thật bối rối, Idol của tôi với đối thủ có quan hệ tốt như vậy, về sau lúc bỏ phiếu thì phải làm sao? Còn có thể cãi lộn không? ]

[ Yếu ớt nói một câu, nếu không lúc bỏ phiếu, chúng ta hợp tác, cùng đạt thắng lợi được không? ]

[ Lầu trên nói gì vậy? Đối thủ vĩnh viễn là đối thủ, không có khả năng thay đổi, tham gia chương trình xong, Ngạn Ngạn của tôi sẽ tiếp tục độc bước trên con đường hoa, lúc bỏ phiếu tuyệt đối không nương tay! ]

[ Ha...... Tham gia chương trình xong, Viên bảo của chúng tôi cũng sẽ tiếp tục một mình mỹ lệ, hết thảy CP đều không cần. ]

...... Đạn mạc của phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt, Thang Tam Viên đã ăn xong hai cánh cánh gà rán, bụng đã bớt đói, động tác của cậu không tự giác chậm lại, tầm mắt chậm rãi chuyển tới trên người Cố Ngạn.

Bóng dáng Cố Ngạn thoạt nhìn rất vững chãi đáng tin cậy, trên người hắn mặc một cái tạp dề, càng làm tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon của hắn, một đôi chân thon dài thẳng tắp, lông mi hơi rũ tạo nên một cái bóng mờ ảo trên mặt, động tác nấu nướng của hắn không nhanh không chậm, nước chảy mây trôi nhìn rất đẹp mắt, Thang Tam Viên trộm nghĩ, thời điểm hắn đàn nhất định càng thêm đẹp.

Cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, Thang Tam Viên sửng sốt, vội vàng thu hồi tầm mắt, vừa rồi không ngờ cậu lại vô thức ngắm nhìn Cố Ngạn đến phát ngốc!

Quý Mân đi đến, cô nghĩ muốn tiến vào để dọn dẹp phòng bếp vừa bị Thái Khả Khả làm bẩn, kết quả lại thấy cánh gà rán trên bàn, mắt lập tức sáng ngời, cô đã sớm đói bụng, chỉ vì muốn duy trì hình tượng nên mới miễn cưỡng chịu đựng.

Giờ phút này đồ ngon ở trước mặt, cô nàng rốt cuộc cũng bất chấp cầm một cái cánh gà lên nhấm nháp, đương nhiên khi ăn còn không quên quay lưng về phía camera.

Cố Ngạn một bên đem đồ ăn bỏ vào trong nồi xào, một bên liếc Quý Mân, thanh âm lãnh đạm nói: " Đó là đồ tôi làm cho Tiểu Tam ca ăn. "

Quý Mân khẽ hừ một tiếng, tốc độ gặm cánh gà nhanh hơn, nhỏ giọng nói thầm: " Năm đó anh cự tuyệt tôi ở ngoài cửa, không mở cửa cho tôi, hại tôi bị cảm mạo, phát sốt, tôi cũng chưa cùng anh so đo, anh hiện tại thế nhưng đến cánh gà cũng không cho tôi ăn, hừ! Cũng không biết năm đó tại sao tôi lại coi trọng anh nữa. "

Thanh âm của cô rất nhỏ, người xem không nghe được cô nói gì, thế nhưng Thang Tam Viên ngồi bên cạnh lại nghe rất rõ ràng.

Thang Tam Viên: "...... " Cậu giống như đã biết cái không nên biết.

Khó trách lúc đầu Quý Mân nhin thấy Cố Ngạn lại tức giận, hóa ra người mặc áo ngủ gợi cảm bị Cố Ngạn từ chối trong truyền thuyết lại là Quý Mân.

Quý Mân nhìn thoáng qua khuôn mặt khiếp sợ của Thang Tam Viên, ý vị thâm trường nhỏ giọng nói: " Người này tâm rất đen, cậu ngàn vạn nhớ kỹ cách xa hắn ta ra một chút, đừng để bị hắn ăn mà không biết. "

" Nếu lát nữa cô còn muốn ăn cơm trưa hiện tại liền câm miệng. " Thanh âm lạnh nhạt của Cố Ngạn truyền đến.

Bóng dáng Quý Mân cứng đờ, vội vàng im lặng, nhanh chóng ăn thêm một cái cánh gà, không quên cầm cho em gái một cái cánh rồi nhanh như chớp chạy đi, cô chạy ra ngoài còn không quên nháy mắt với Thang Tam Viên. (đoạn này không biết dịch sao cho xuôi nữa.)

Thang Tam Viên: "....... "

Cố Ngạn cầm theo một phần salad hoa quả đưa tới trước mặt Thang Tam Viên, đem cái đĩa bị Quý Mân càn quét sạch cầm đi.

Thang Tam Viên cảm thấy mình cứ ăn không ngồi rồi như vậy có vẻ không tốt lắm, cậu muốn tiến lên hỗ trợ nên xua tay từ chối nói: " Anh không ăn, anh giúp em làm cơm. "

Cố Ngạn nhìn salad hoa quả nhàn nhạt nói: " Anh giúp em thử hương vị. "

"......Cũng được đi. " Vì thế Thang Tam Viên lại ngồi lại chỗ cũ, Cố Ngạn làm xong đồ ăn, lại đem đến trước mặt Thang Tam Viên, cậu đều nếm thử, kết quả cậu thấy mỗi món đều ăn rất ngon.

Thang Tam Viên còn chưa tự phát hiện ra, đạn mạc lại dần cảm thấy có gì đó không thích hợp.

[ Mọi người có phát hiện không, Cố Ngạn hảo sủng a, chỉ kêu Thang Tam Viên bóc tỏi, lại còn đút cậu ấy ăn. ] (đoạn này cũng ko hiểu lắm)

[ Cố Ngạn làm gì có phải kêu ThangTam Viên đến giúp chứ, rõ ràng là không nỡ để Thang Tam Viên làm gì, là tìm một lý do để cậu ấy đến nhà bếp ăn sớm hơn ý. ]

[ Viên bảo ăn cái gì cũng đáng yêu, tôi cũng muốn đút cho cậu ấy. ]

[ Cảm ơn đối thủ đã đút no Viên bảo, cậu ấy gầy như vậy, nếu người đại diện có thể đem cậu dưỡng béo một chút thì tốt rồi. ]

[ Ngạn Ngạn làm cơm rất đẹp trai, lão công của tôi quả nhiên tốt nhất, tôi phải sinh con cho ảnh! ]

[ Lầu trên đang nằm mơ, tỉnh lại đi, đó là lão công của tôi. ]

.......

Cố Ngạn làm mấy món đơn giản, lại nấu canh là có thể ăn cơm.

Thang Tam Viên rốt cuộc cũng có chuyện để làm, vui sướng giúp hắn đem đồ ăn bê ra bàn.

Mọi người đã sớm đói đến không còn sức lực, kêu gọi nhau đi ăn cơm, Nhạc Lạc Phong bởi vì có thể ăn cơm thần tượng làm nên chạy tới nhanh nhất, chỉ có Thái Khả Khả chậm rì rì đi vào, bộ dáng y chật vật, quần áo ướt nhẹp dính sát vào trên người, vừa ướt vừa bẩn.

Mặt y trầm xuống, cả người bực bội muốn phát điên, quần áo hôm nay y mặc là đồ mới, cố ý chuẩn bị để tham gia gameshow, đáng tiếc bị con chó kia làm ướt, hoàn toàn hỏng.

Y vỗn dĩ không thích động vật nhỏ, lúc này càng bực, chỉ vì còn phát sóng trực tiếp nên không thể phát hỏa, cho nên chỉ có thể giả bộ thích chó, hiện tại trong lòng rất tức giận.

Y nhìn thấy Thang Tam Viên lập tức nghẹn ngào, nghĩ muốn nhào về phía Thang Tam Viên: " Tam Viên ca, con chó kia bắt nạt em "

Thang Tam Viên vội vàng né tránh y, hiện tại trên người y đều ướt nước, bị y ôm một chút, quần áo trên người Thang Tam Viên đừng nghĩ mặc nữa.

[ Thái Khả Khả thật là đáng ghét, rõ ràng lớn lên còn cường tráng hơn Viên bảo, cố tình lại thích làm ra dáng vẻ nhu nhược, luôn muốn nhào lên trên người Viên bảo, tôi thật sự lo lắng Viên bảo sẽ bị y đẩy ngã! Làm bảo bối của của tôi bị thương, cậu đền được không hả? ]

[ Còn không phải sao, tôi vừa đi nhìn phòng phát sóng của Thái Khả Khả, thời điểm y tắm rửa cho chó liền cầm vòi nước hướng mặt của chó để phun nước, phun đến chó cũng không thể mở mắt, khó trách nó sẽ phát cáu đem nước ném hết lên người y, thật là xứng đáng, y thế nhưng còn muốn cáo trạng, đừng có mất mặt như thế được không. ]

[ Viên bảo đáng thương của tôi, đến khi nào mới có thể thoát khỏi miếng cao da chó này đây. ]

......

Quý Mân nhíu mày liếc nhìn Thái Khả Khả, cũng hướng sang một bên né tránh, nhịn không được thúc giục nói: " Cậu nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi. "

Thái Khả Khả nhìn qua đồ ăn thơm ngon, lại nhìn ánh mắt ghét bỏ của mọi người, đành cố nén đói khát, đi lên tầng tắm rửa thay quần áo.

Những người khác thật sự quá đói bụng nên không có chờ Thái Khả Khả, chỉ phần đồ cho y liền bắt đầu ăn, một đám người ăn ngấu nghiến, Nhạc Lạc Phong cùng Quý Lê một bên ăn một bên hô to ăn ngon quá, Quý Mân rụt rè không phát biểu ý kiến, động tác gắp đồ ăn lại nhanh hơn.

Chỉ có Thang Tam Viên và Cố Ngạn ăn không nhanh không chậm, Thang Tam Viên bởi vì mới ở phòng bếp được Cố Ngạn cho ăn đã có chút no, Cố Ngạn là không biết vì không đói hay không vội, động tác chậm rì rì, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, Thang Tam Viên không tự giác nhìn nhiều thêm.

Động tác gắp rau của Cố Ngạn ngừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, hắn câu môi cười.

Thang Tam Viên nhẹ nhàng chớp mắt, vội vàng chuyển rời tầm mắt, gương mặt đỏ lên, sao mà mỗi lần cậu nhìn lén Cố Ngạn đều bị bắt gặp.

[ Mọi người có nhìn thấy động tác nhỏ của Cố Ngạn và Thang Tam Viên không? Tôi có thể nói một câu rất ngọt không? ]

[ Ngửi được một mùi chua của tình yêu, người mẹ già như thế nào cảm thấy con trai Viên bảo của tôi muốn yêu đương. ]

[ Đồng dạng là fans mẹ, tôi cũng cảm thấy con trai như mới biết yêu, trước đây còn chưa thấy con trai đối với ai đỏ mặt. ]

[ Lầu trên bị sao thế, Viên bảo bị hút máu còn chưa đủ nhiều sao? Đừng tự cấp CP lung tung, cảm ơn. ]

(chỗ ' lầu trên bị sao thế ' bản QT ghi là ' trên lầu kia mấy cái là khoác bánh phở hắc sao ' mình chả biết dịch sao nên mạn phép sửa chút.)

[ ' Khả Viên ' mới là chính đạo, mấy người bị mù hả? ]

[ Ngươi mới mù, Viên bảo cự tuyệt Thái Khả Khả biết bao nhiêu lần, chỉ kém đem hai chữ ghét bỏ viết lên trên mặt, mấy người tỉnh lại đi, đừng đắm chìm ở trong ảo tưởng của các người nữa. ]

[ Trong lòng tôi hai người bọn họ nói chuyện là yêu đương, đứng cùng khung là kết hôn, tôi nguyện ý, không được sao? Mấy người quản chuyện trời đất còn muốn quản CP của tôi hả? ]

........

Ăn cơm xong, mọi người thoải mái nằm nghiêng ngả trên sofa xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn Cố Ngạn đều là ánh sáng sùng bái.

Trong phòng ấm áp lại yên tĩnh, mọi người ăn uống no đủ đều có chút mơ màng muốn ngủ, lúc này tổ tiết mục đưa tới nhiệm vụ của buổi chiều.

Mọi người mở thẻ nhiệm vụ ra: Đến địa điểm chỉ định gần đó để tự tay hái một số lượng củ sen nhất định.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, không có yêu cầu khác.

Quý Lê và Nhạc Lạc Phong anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là Nhạc Lạc Phong nhỏ giọng mở miệng: " Ngạn ca, anh tiếp tục làm bữa tối được không? Hái củ sen cứ để bọn em làm, anh chỉ cần chuẩn bị bữa tối là được. ]

Ô ô ô, đều là do thần tượng làm cơm ăn quá ngon.

Những người khác đều không có phản đối, mắt trông mong Cố Ngạn đáp ứng, ngay cả Thái Khả Khả cũng tràn ngập chờ mong liếc nhìn Cố Ngạn.

Cố Ngạn không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ sofa.

Quý Lê chạy bước nhỏ vào trong bếp, sắp xếp hoa quả, nịnh nọt đưa tới trước mặt Cố Ngạn: " Ngạn ca, anh ăn trái cây đi. "

Nhạc Lạc Phong cầm một ly nước ấm đưa tới trong tầm tay của Cố Ngạn: " Ngạn ca, uống nước. "

Thái Khả Khả đối với dáng vẻ ân cần của họ rất là khinh bỉ, đáng tiếc vừa rồi y ăn quá no nên không còn sức lực, chỉ nghĩ muốn được thoải mái.

Cố Ngạn uống một ngụm nước, rốt cuộc dưới ánh mắt mong chờ của mọi người mở miệng: " Bữa tối tôi có thể làm, nhưng tôi muốn Tiểu Tam ca ở lại giúp tôi. "

Những người khác sôi nổi gật đầu đồng ý, Thái Khả Khả vừa nghe lập tức ngồi dậy, không thấy dáng vẻ lười nhác như vừa nãy nữa: " Dựa vào cái gì muốn để Tam Viên ca ở lại giúp anh hả? Tôi nghĩ muốn cùng Tam Viên ca đi hái củ sen. "

Nếu Thang Tam Viên không đi hái củ sen, y làm sao có thể nhân cơ hội xào CP được chứ

Cố Ngạn ngước mắt sắc bén nhìn hắn: " Nếu không thì cậu xuống bếp được không hả? "

Cố Ngạn thanh âm thực nhẹ, Thái Khả Khả lại giật mình một cái, lập tức ngậm miệng, không hề phản đối, nấu ăn đã để lại bóng ma tâm lý trong y, y không bao giờ muốn bước vào phòng bếp nữa, hơn nữa Cố Ngạn làm cơm ăn rất ngon, y muốn tiếp tục ăn nữa.

Thang Tam Viên có chút chần chờ cùng Cố Ngạn thương lượng: " Anh không biết nấu ăn, không thể giúp cái gì, bằng không để anh đi hái củ sen. "

Tuy rằng cậu muốn cùng Cố Ngạn xào CP nhưng vừa nãy mọi người đều bận rộn chỉ có cậu là không làm gì cả, chỉ bóc một của tỏi, nếu buổi chiều còn tiếp tục như vậy cậu có chút ngượng ngùng.

Cố Ngạn bất động thanh sắc liếc cậu một cái, âm thanh bình tĩnh nói: " Anh có thể giúp em một việc khó khăn. "

Nhạc Lạc Phong nhịn không được hỏi: " Ngạn ca, Tam Viên ca có thể làm cái gì thế? " Cậu ta đối với việc Cố Ngạn luôn chỉ định Thang Tam Viên hỗ trợ có chút tò mò.

Cố Ngạn khẽ nhướng mi, lạnh nhạt nhìn mọi người một cái, một bộ dáng hợp tình hợp lý nói: " Giúp tôi nếm thử đồ ăn. "

Mọi người: "....... " Có thể bất công hơn nữa không.

Bọn tôi cũng có thể ăn a!