Bảy Năm

Chương 10: Tranh chấp



20 phút sau Hạ Thiên xuất hiện. Vốn dĩ Viên Trạch đâu biết ngưu lang còn có thể dùng như vậy, có điều nhờ đụng chuyện hoàng tử cậu mới nghĩ tới.

Đóng giả bạn trai, phí đi lại + phí theo giờ, mặc dù không có hẹn trước nhưng nể mối ân tình đã nợ Viên Trạch khi trước, Hạ Thiên dứt khoát hủy hẹn với vị khách nào đấy muốn bao hắn lên giường cả đêm để chạy tới nơi này.

Lời của Viên Trạch trong điện thoại tương đối mơ hồ, có một đám người đứng nhìn nên cậu đâu thể nói được gì, chỉ hỏi hắn bây giờ có rảnh không, tôi đang dự tiệc sinh nhật của một người bạn, bọn họ đều muốn gặp mặt bạn trai tôi, anh có đồng ý đến đây không?

Sau đó cậu nhân lúc nhắn tin địa chỉ mà thuận tiện tóm tắt luôn nhiệm vụ lần này, đóng giả bạn trai, ở lại đây một lát. Lời giải thích này quả thực quá tóm tắt luôn.

Trước khi Hạ Thiên xuất hiện Viên Trạch cứ nhìn ra cửa, còn Bạch Trăn thì luôn quan sát cậu.

Ban đầu lúc Viên Trạch lấy điện thoại ra gọi, Bạch Trăn cho rằng cậu chỉ bấm đại số nào thôi, có lẽ là điện thoại bàn ở nhà, sau đó sẽ nói với mọi người, xin lỗi, có lẽ là anh ấy đang bận nên không nghe điện thoại.

Ai ngờ, điện thoại của cậu lại thông, cậu bắt đầu nói chuyện, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí kia giống như rất ngại quấy rầy công việc của đối phương. Khi đó Bạch Trăn còn nghĩ, e là cậu chỉ diễn kịch thôi, bên kia điện thoại vốn không hề thông, cậu chỉ đóng kịch một vai nói chuyện vài câu, sau đó bảo với mọi người, anh ấy bận không đến được, lần sau đi.

Ai ngờ, cậu lại nói anh ấy sẽ đến ngay. Trong nháy mắt kia Bạch Trăn có cảm giác như mặt bị tát một phát bỏng rát.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì Viên Trạch cũng đâu phải người trong cái giới này của anh, các loại thủ đoạn, các loại diễn xuất, cậu đều không thể làm đến mức này, cho nên cậu gọi thật, gọi kêu ai đó đến thôi.

Vì vậy so ra Bạch Trăn còn hiếu kỳ hơn bất kỳ ai khác, rốt cuộc người Viên Trạch gọi đến là ai. Người khác đều đang mong chờ bạn trai cậu, còn Bạch Trăn lại rất rõ ràng, kẻ đến lần này tuyệt đối không phải.

Hơn nữa anh còn chẳng hiểu vì sao Viên Trạch lại chịu không rời khỏi nơi này, đây vốn đâu phải chỗ cậu cần ở lại.

Nháy mắt nhìn thấy Hạ Thiên, đầu óc Bạch Trăn ầm một tiếng giống như sau gáy bị ai đó đập mạnh vào, choáng váng. Anh cứ vậy trừng mắt nhìn Viên Trạch đi về phía Hạ Thiên, nhìn hắn dịu dàng ôm cậu một cái, hoàn toàn không thể phản ứng được chút nào.

Cũng may lúc này lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Hạ Thiên, chẳng ai để tâm đến sự khác thường của Bạch Trăn, nếu không nhất định đều sẽ nghĩ rằng anh biết hắn, đây rõ ràng là biểu tình không tưởng tượng nổi khi gặp lại người quen mà!

Tiếng ồn ào liên tiếp, còn cả tiếng huýt gió, tất cả mọi người đều đã uống không ít.

“Sao vậy? Cậu nhóc này không uống say rồi làm chuyện mất mặt gì chứ?” Hạ Thiên dịu dàng cười mở chuyện, Viên Trạch dựa vào người hắn, cho dù là xét theo hành động hay lời nói giữa hai người thì đều cực kỳ thân mật.

“Em đã đoán nhất định là soái ca, người bình thường tuyệt đối không thể lọt nổi vào mắt xanh của ảnh. Nhưng mà không ngờ lại đẹp trai vậy luôn, haha, nên gọi anh thế nào?” Vương Giảo vỗ vỗ vai Hạ Thiên, gương mặt hồng hồng, rượu vào chắc là đã đến mức tối đa rồi.

“Hạ Tấn, chào em, xin lỗi gấp gáp quá nên chưa kịp chuẩn bị quà sinh nhật.”

“Hạ Tấn à, này, anh có hứng thú gia nhập giới giải trí không?”

“Đừng đùa, tôi đây tay chân nhăn nheo nét mặt già nua, nếu vào chắc sẽ hù chết mấy em gái sau 2000 quá.”

Cả đám người hihi haha ngồi xuống sopha tiếp tục tán gẫu uống rượu, khói thuốc lượn lờ. Hạ Thiên nói với bọn họ mình làm bên thiết kết trang phục, còn rất ra dáng mà bàn bạc với mấy người mẫu về các mốt hiện giờ đang nổi, khiến cho bọn họ giật mình đến sửng sốt, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế muốn lấy được cách thức liên lạc với Hạ Thiên.

Từ sau khi Hạ Thiên đến, Viên Trạch không thèm liếc mắt nhìn Bạch Trăn lấy một lần. Cậu biết anh vẫn luôn nhìn mình, lại còn không phải là ánh mắt tốt đẹp gì, có điều cậu cứ làm bộ như không thấy, chỉ dựa vào cạnh Hạ Thiên uống rượu hút thuốc. Không sai, cậu rất ít khi hút thuốc, nhưng khi hơi men trong cơ thể đã lên tới một nồng độ nhất định thì sẽ muốn hút, loại cảm giác váng vất kia rất thoải mái, cả người nhẹ bẫng, sẽ quên đi người mình đang dựa vào là ai, ngược lại mới có thể chống đỡ bản thân.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu Viên Trạch tiếp xúc thân mật với Hạ Thiên như vậy. Lần thứ nhất lúc mượn rượu làm càn sau khi uống say cậu cũng dính lên người hắn không thiếu, cho nên cảm giác ấy chẳng hề khiến Viên Trạch chán ghét hay khó chịu.

Có một loại mừng thầm không nói rõ được, khoái cảm trả thù. Thì anh cũng đang ôm mỹ nữ đó không phải ư? Vì sao tôi không thể dựa vào soái ca được hả, dù sao đều là gặp dịp thì chơi, Viên Trạch chẳng cảm thấy mình có chỗ nào cần phải xin lỗi Bạch Trăn cả.

“Hạ Tấn, nhất định anh không biết cái tên này trước đây huênh hoang thế nào đâu, cùng với bạn trai cũ của ảnh hồi đó đúng là…”

Viên Trạch quả thực muốn nhào qua chặn miệng Vương Giảo lại, đã là chuyện từ mấy năm trước rồi, cuối cùng là hồi đó anh gây cho em sự kích động lớn tới mức nào hả? Hơn nữa bây giờ em nói ra cũng không phải công khai kích thích Hạ Thiên mà đến cùng chính là kích thích Bạch Trăn, còn muốn nói chuyện hay không đây.

“Em nói chuyện tay ghita kia à? Haha, một đám nhóc phản nghịch, có thể tưởng tượng…” Ngược lại Hạ Thiên không hề để ý chút nào, dùng lời nói ngăn Vương Giảo lại, so về kỹ thuật tán gẫu thì chắc có lẽ chẳng ai qua được hắn.

Có điều bởi vậy mà Viên Trạch lại càng muốn che mặt, rốt cuộc lần kia uống say xong mình đã nói bao nhiêu chuyện với hắn vậy, sao tới chuyện của Quý Phong cũng kể ra. Mà Viên Trạch thực sự làm thế, cậu cảm nhận được ánh mắt Bạch Trăn sắp đốt cháy mình rồi.

“Mấy người hãy tha cho tôi đi…” Viên Trạch che mặt

Một bàn tay lớn trùm lên bàn tay đang che mặt của Viên Trạch, sau đó đẩy đầu cậu ngả lên vai hắn, động tác này Hạ Thiên thực hiện thật thuận tay.

“Được được, chúng ta nói chuyện khác, không động đến chuyện cũ…” Hạ Thiên nháy mắt một cái với Vương Giảo, tiếp đến quay đầu kề sát môi vào lỗ tai Viên Trạch, nhẹ giọng bảo, “Em còn được chứ, theo tôi biết thì tửu lượng của em thực chẳng ra gì, đừng có cuối cùng lại mượn rượu làm càn mà khóc nhé, tới lúc ấy ôm sai người thì lúng túng lắm.”

Hạ Thiên cười cười nói, nhìn qua giống như tình nhân đang đùa nhau, lời tâm tình đẹp đẽ. Phản ứng của Viên Trạch lại càng giống hơn, chỉ thấy cậu trợn mắt nói câu gì đó rồi đánh Hạ Thiên mấy phát, chọc cho hắn cười haha.

“Tàn thuốc, Bạch Trăn!” Rốt cuộc một tiếng của Zira cũng kéo lại sức chú ý của Bạch Trăn. Điếu thuốc trên tay anh đã cháy một đoạn dài, chỉ chốc lát nữa là sẽ rơi xuống người Zira. Không sai, Zira vẫn còn ngồi trên đùi anh.

Dụi thuốc vào gạt tàn, sắc mặt Bạch Trăn khó coi không chỉ một chút.

“Anh không sao chứ? Không thoải mái à?” Zira đưa bàn tay thon dài sờ mặt Bạch Trăn, lo lắng hỏi.

Bạch Trăn né tránh sự động chạm của cô ta, bây giờ cả người anh đều khó chịu, phụ nữ chạm vào lại càng làm anh thêm mắc ói, “Tôi không sao.”

“Đúng là ngoài ý muốn,” Vương Giảo nhìn Viên Trạch, “trước hôm nay em tuyệt đối không ngờ anh có thể có vẻ mặt như thế này, bộ dáng trước đây của anh chính là trời sập xuống cũng không mắc mớ gì tới ông, bây giờ đổi thành cô dâu nhỏ rồi.”

Viên Trạch sụp đổ lần nữa, lần này cậu cảm thấy mặt mình như sắp bùng cháy, trước khi bị bọn bọ trêu chọc đến đỏ mặt thì nên mau chóng né đi một chút.

Vì vậy cậu liền mượn cớ mắc tiểu đứng dậy chạy trốn.

Rửa mặt trong phòng rửa tay xong Viên Trạch mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, lúc mới bước vào cả người cậu đều lâng lâng. Vuốt sửa lại mái tóc rối bù một chút, phát hiện trên người toàn là mùi nước hoa Cologne của Hạ Thiên dính sang, haha, nhất định vẫn dễ ngửi hơn mùi của Zira bám dính cả ngày trên người ai đó.

Mở cửa, Viên Trạch đi ra khỏi phòng rửa tay, thế nhưng mới vừa bước hai bước liền bị một lực kéo mạnh lại, sau đó kéo cậu về phía phòng rửa tay rồi sập mạnh cửa khóa lại.

Bạch Trăn trực tiếp đè Viên Trạch lên tường.

“Rốt cuộc là em đang làm gì? Cái tên ngưu lang kia là sao? Hai người thông đồng với nhau lúc nào?” Tin cậu đi, trước đây Bạch Trăn tuyệt đối không hề có bộ dạng này, lúc này thuần túy là bị chọc tức thôi.

Viên Trạch vẫn còn đang kinh hãi, bị cưỡng éo kéo vào phòng rửa tay sau đó đối mặt với Bạch Trăn đang nổi giận, bây giờ tim cậu chắc đập nhanh tới 150. Cho nên cậu chỉ có thể trừng mắt thật to, không thể nói được gì.

Hình như rốt cuộc cũng ý thức được mình hơi quá, Bạch Trăn thả lỏng lực đang đè vai Viên Trạch, biểu tình trên mặt cũng hết sức cố gắng dịu xuống, nhưng lông mày vẫn cứ nhíu chặt.

“Rốt cuộc là em nghĩ gì? Không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, cũng không hiểu sao lại lòi ra một người bạn trai, em như vậy là muốn nhìn thấy anh mất khống chế hả?”

Nháy mắt một cái, cuối cùng Viên Trạch cũng bình tĩnh lại. Cậu đẩy Bạch Trăn ra, xoa xoa cùi chõ mới bị Bạch Trăn nắm kéo đã đỏ bừng lên. Có thể tưởng tượng được lúc nãy anh dùng bao nhiêu sức.

“Em chỉ là được mời tham gia tiệc sinh nhật của bạn, người không hiểu sao lại xuất hiện không phải là em, mà là anh người vốn không nên có mặt ở Thượng Hải chứ?” Viên Trạch nhìn Bạch Trăn, không hề lùi bước, “Anh về Thượng Hải lúc nào? Trước khi buổi tiệc bắt đầu? Sáng sớm hôm nay? Hay là tối hôm qua?”

Lông mày Bạch Trăn càng nhíu chặt hơn, “Chuyện đó không quan trọng, đây là công việc, công việc ngoài lịch trình.”

“À, không quan trọng. Vậy anh đi mà lo công việc của anh đi, đến quản em làm gì?”

“Vậy thì em cũng không nên tìm một ngưu lang, tìm một người đồng tính đến giả làm bạn trai em không được ư?”

“Bạch Trăn anh thật sự rất khôi hài,” Viên Trạch bật cười, hôm nay xem như cậu đã biết được, thì ra khi tức giận tột đỉnh thật sự sẽ bật cười, “Zira cũng đâu thích phụ nữ.”

Bạch Trăn ngừng một chút, Viên Trạch liền xoay người muốn rời khỏi đây.

Cậu mới vừa mở cửa ra một khe liền bị Bạch Trăn hung hăng sập lại. Anh ôm lấy cậu từ phía sau, thở dài.

“Bây giờ anh không muốn tranh cãi với em, coi như anh xin em, về nhà ngay đi được không? Ở nhà chờ anh, anh… xong việc sẽ về ngay, cho dù muộn tới đâu nhất định anh sẽ về.”

Viên Trạch phát hiện cậu đang run lên, muốn ngừng cũng không ngừng được, cái này tính là gì? Anh về nhà với tôi một chốc, chính là bố thí lớn nhất rồi sao?

“Buông tay.” Viên Trạch cố gắng không để giọng nói của mình run rẩy theo.

“Viên Trạch?”

“Tôi chỉ là một bạn học cùng năm không cùng hệ mà thôi, tôi muốn rời tiệc lúc nào, về nhà lúc nào, anh không nên xen vào.” Đừng bày ra vẻ chuyện gì tôi cũng nên nghe anh, Viên Trạch tôi không phải thứ không thấy được ánh sáng phụ thuộc vào anh.

Chưa cho Bạch Trăn cơ hội phản ứng, Viên Trạch đã nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ cần đi tới dưới ánh đèn thì anh sẽ không quản được nữa. Viên Trạch vỗ vỗ mặt, nở nụ cười về bên cạnh Hạ Thiên.

Rất lâu sau Bạch Trăn mới quay lại, Zira bước tới, không biết hai người thấp giọng nói gì nhưng trước sau Bạch Trăn vẫn luôn cúi đầu.

Đó là một cảm giác phải hình dung thế nào đây, chính là bạn bộc phát nỗi khó chịu ra, sau đó tổn thương một người quan trọng với bạn, biết rõ mình không nói sai, nhưng hiển nhiên bản thân cũng chẳng hề dễ chịu.

Bây giờ Viên Trạch đang cảm thấy y như vậy, tuy cậu ngang bướng không rời khỏi nơi này nhưng trong lòng rất rất khó chịu, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Thật ngại quá, ngày mai tôi còn phải làm việc, cậu nhóc này cũng uống nhiều rồi, chúng tôi đi trước đây, mọi người tiếp tục chơi đi.” Hạ Thiên kéo Viên Trạch lên chào hỏi tất cả mọi người, chẳng hề để ý tới lời giữ lại của Vương Giảo mà cương quyết đưa người đi.

Viên Trạch vẫn luôn theo sát hắn như khúc gỗ, mãi đến tận khi ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi qua cậu mới tỉnh táo lại.

“Cảm ơn.” Cảm ơn anh đã đưa tôi rời khỏi nơi đó.

“Bộ dạng sắp khóc kia của em mà đợi chút nữa thì tôi sợ em sẽ phá hư tiệc sinh nhật của người ta mất.” Nhét Viên Trạch vào xe của mình, không phải chiếc Lamborghini của cậu, cũng không phải chiếc Tesla còn ở nhà Viên Trạch, mà là một chiếc Mercedes-Benz phổ thông, ừm, của Nightwish, lúc nãy đi gấp quá nên hỏi mượn xe của club.

“…” Không còn lời nào phản bác, Viên Trạch cũng biết, từ sau khi ra khỏi phòng rửa tay bản thân cậu đến làm bộ cũng hết nổi.

“Đi đâu đây? Về nhà?” Nổ máy, Hạ Thiên đánh vô lăng lái xe vào đường chính.

Lắc đầu không do dự, Viên Trạch ôm đầu, “Không về nhà.”

“Được, vậy muốn đi đâu?”

“Đâu cũng được, chỉ cần không về nhà.” Mở cửa sổ, Viên Trạch nhìn ra bên ngoài, cậu không muốn thấy vẻ mặt của Hạ Thiên.

Ngay lúc này điện thoại của Viên Trạch reo lên, tên Bạch Trăn nhảy ra. Đồng thời nảy lên còn có cả Viên Trạch, cậu bị dọa hết hồn, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Sau đó cậu đưa tay đè nút nguồn di động một lúc lâu.

Rốt cuộc điện thoại cũng ngừng reo, màn hình dần dần tối sầm xuống, trở thành đen thui.