Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 2: Một thoáng tâm sự



Được rồi, theo như bản năng của cái thân thể này, nhảy nhót tầm chừng hơn nửa giờ, ta cũng dần quen, cuối cùng cũng có thể biểu diễn tư thế phi hành tương đối thoải mái lại tao nhã (?), hơn nữa nếu xét theo cái thói tự cao tự đại và phô trương lãng phí của Yêu Nguyệt, ngay từ xa ta đã trông phát thấy luôn đoàn tiếp đón của cung Di Hoa.

Suốt cả một cuộc đời, ta chưa từng trông thấy đội ngũ nào hoa lệ như vậy: Một chiếc xe ngựa che bởi mái vải bự tổ chảng, gọi là xe ngựa thôi chứ nó không có ngựa, mà được gánh bởi người, mà những người ở đây, toàn là các thiếu nữ xinh đẹp diện bạch y.

Ngoài nó ra còn có một tốp các cô gái cũng xinh đẹp diện bạch y tay xách giỏ hoa, tung thả ở khắp mọi nơi, thấy ta tới, tất cả bọn họ cùng cúi người hành lễ, thanh âm như hoàng anh, cơ thể như chim yến, líu líu lo lo, hoa hết cả mắt.

Lúc ta bước vào trong cỗ xe, Yêu Nguyệt đã ngồi ở bên trong, ta thấy nàng đã thay đổi quần áo, ban nãy thì là một bộ thuần trắng thêu mẫu đơn, bây giờ thì lại là nội tuyến thêu phượng hoàng.

Thật xa xỉ... Ta thầm lắc đầu, song đã có thị nữ tới để giúp ta thay quần áo.

Ơ kìa... Mặc dù còn ở trong xe, và cũng mặc dù cái cỗ xe này bự như một tòa nhà, nhưng mà cái trần thì được làm từ lụa trắng, gần như trong suốt rồi, bảo ta thay đồ ở đây thì ta vô cùng cảm thấy thiếu an toàn, huống chi hiện tại quần áo ta mặc cũng đâu có bẩn... Ôi chao, ta trông thấy cặp mắt nóng giãy đành đạch của Yêu Nguyệt dành cho ta bèn quyết định, tốt nhất là nhập gia tùy tục, đi thay đồ vậy.

Cơ mà ta không chịu cởi cái bộ đồ lót ngắn cũn cỡn mặc ở bên trong (mà bọn họ gọi là trung y)

Đám thị nữ không nói nhiều, ở trước mặt Yêu Nguyệt, trông bọn họ vô cùng nghiêm túc, tay mau chân mải làm cho xong rồi đợi ta đuổi để chuồn. Thật như một trò đùa, thay đồ mà bị một đám người quan sát, mà mỗi cử động đều khiến họ sốt sắng sắp chết đến nơi rồi, chủ nhân chỗ này đối đãi với người làm cũng chẳng phải tốt đẹp gì nhỉ, không có mệnh hưởng rồi.

Thay đồ xong, ta bắt chước dáng ngồi của Yêu Nguyệt, tuy nhiên vì chân trái tàn tật nên quả thực cũng phải có tí kĩ xảo.

Yêu Nguyệt liếc nhìn ta một cái rồi uống một ly hoa lộ.

Được rồi, ta biết bởi Giang Phong đã chết nên cô thương tâm, hơn nữa lại còn có hơi hướng phát triển theo chiều biến thái (cô chắc chắn rằng không phải tại nàng đã biến thái từ nhỏ sao?), nhưng mà cuối cùng thể nào dàn nhân vật chính cũng sẽ viên mãn, còn ta ấy, đứa em gái khốn khổ này, sẽ bị cô một chưởng tiêu diệt, không được, ta phải cứu vớt số mệnh bi kịch của ta! Ta thầm siết chặt tay lại, đặt ra phương châm:

1. Cố gắng xây dựng quan hệ tốt với Yêu Nguyệt, nâng cao tình cảm, gây ra những biến đổi ngầm, thay đổi tình trạng biến thái của nàng, nếu có thể hóa giải thù hận thì càng tốt! Phương pháp hóa giải: Tạm thời chưa có.

2. Chăm chỉ rèn luyện hơn một chút, ít nhất cũng không nên để Yêu Nguyệt đánh một cái đã ngoẻo, mà dù có bị đánh thật, thì cũng phải kịp thời gọi Tiểu Ngư Nhi, có khi vì kế hoạch thất bại nên Yêu Nguyệt sẽ không đánh ta nữa cũng nên, dù sao tốt nhất là ta tu luyện vượt qua nàng, hà hà.

Ta đang nghĩ tới nghĩ lui, bất thình lình Yêu Nguyệt nói, "Ngươi lại thất thần vì một thằng đàn ông sao! Sắc mặt thay đổi liên tục như vậy." Hừ lạnh một tiếng, "Siết tay đi siết tay lại, là hận ta giết chết tình lang của ngươi?"

"Tỷ tỷ!" Nếu đã định sẵn ra phương châm, vậy thì phải tuân theo ngay tắp lự, ta dùng giọng điệu dịu dàng bình sinh nhất có thể để gọi một tiếng tỷ tỷ, thật khiến chính mình cũng phải ớn đến nổi da gà, sau đó ta mang theo tâm tình thầm kín nhìn về phía Yêu Nguyệt, bảo, "Sao tỷ tỷ lại nghĩ như thế? Trong lòng của ta, sao Giang Phong có thể quan trọng bằng tỷ chứ!" Dù sao tình cảm dành cho Giang Phong cũng là của chủ nhân trước, giờ ta chỉ muốn sống khỏe mạnh để hưởng thụ cuộc đời của một kẻ thuộc giai cấp thống trị mà thôi!

Yêu Nguyệt hừ một tiếng, không đáp.

Ta không ngừng nỗ lực, "Mà người đàn ông ấy, chết thì cũng đã chết rồi, không thích ta, ta cũng không thèm nữa."

Nghe ta nói thế, sắc mặt Yêu Nguyệt lại trở nên hoang mang, lông mày hơi nhăn lại, đột nhiên nàng lại như vỡ lẽ, nhìn ta mà chẳng nói chẳng rằng.

Xem ra trong nguyên tác, lúc nàng kể ra chuyện tự lấy kim châm đâm mình cũng là do Liên Tinh ép, ta không muốn gây gổ với nàng, sao có thể ép nàng đây?

Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta quyết định đồng tình, "Tỷ tỷ à, thật ra thì khi Giang Phong chết, ta cũng có chút đau buồn."

Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn ta.

"Khi xưa, ta cũng có chút cảm mến hắn ta, nhưng mà, hắn lại bị một nô lệ lừa đi, không những vậy còn sinh một đứa trẻ, ta không cam lòng!" Sắc mặt Yêu Nguyệt có chút thả lỏng hơn, hẳn là nàng bị xúc động lây rồi.

"Ta không hiểu, ả ta có gì tốt chứ? Chẳng lẽ vì ta tàn tật, cho nên Giang Phong mới không thích ta? Nhưng ta cũng là người mà! Là một cô gái! Bàn về dung mạo, bàn về võ công, bàn về gia thế, bàn về tài năng, ta thua nô tỳ kia ở chỗ nào chứ! Nhưng mà..." Ban đầu thì đúng là diễn kịch, sau đó tựa hồ đã chạm phải nỗi đau của cái thể xác này, cộng thêm dự cảm không lành từ khi chuyển kiếp đến nay, tất cả ập tới khiến ta bi thương bật khóc.

Yêu Nguyệt nhìn trái rồi lại nhìn phải, quát, "Đi ra!" Những người bên ngoài cỗ xe lập tức tản ra, không còn thấy dù chỉ một cái bóng.

Yêu Nguyệt thở dài, tiến lại gần.

"Ngươi cho rằng ta khá hơn sao?" Yêu Nguyệt vừa nói vừa kéo tay áo, ta chợt thấy trên cánh tay trắng trẻo như ngọc ngà kia chằng chịt những vết thương loang lổ máu, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ta vẫn thấy sợ hết hồn.

Yêu Nguyệt yếu ớt nói, "Ngươi hận bọn họ, chẳng lẽ ta không hận ư? Ta hận đến nỗi cả tim cũng nhỏ máu..."

Ta ngẩn người, giả bộ hỏi, "Đây là... là...."

Yêu Nguyệt đáp, "Đây là những mũi châm ta tự đâm mình, sau khi bọn họ đi, ta... ta hận... hận đến nỗi phải dùng kim châm, mỗi đêm, ta lại tự hành hạ bản thân. Chỉ có làm thế mới giảm được những thống khổ trong lòng, ngươi có hiểu không?... Người có hiểu không." Giọng điệu lạnh nhạt của nàng đã dần trở nên kích động, run rẩy.

Thời cơ đã tới! Ta nén nhịn những đau thương, nhào mình vào trong lồng ngực tỷ tỷ, nghẹn ngào bảo, "Không ngờ... không ngờ, tỷ tỷ cũng có những nỗi đau giấu kín như vậy." Yêu Nguyệt nhẹ ôm lấy đầu vai ta, ngẩng mặt lên nhìn trăng non trên cao, thanh âm xa xôi, "Ta cũng là người... thế nên tiếc thay, ta cũng phải chịu đựng những nỗi đau của loài người, cũng như họ, oán hận, ghen tuông..." Vào giờ phút này, nàng không còn là một nữ ma đầu quát tháo thiên hạ, rung chuyển thiên hạ, mà chỉ là một cô gái bình thường đang thổ lộ tấm chân tình, ta ôm nàng thật chặt, trong lòng đột nhiên nảy sinh chút lòng thương xót: cho dù võ công tuyệt hạng, thân phận cao quý, nhưng hai chị em nhà này cũng chỉ là hai cô gái bình thường mà thôi. Người chị cao ngạo, ngang bước lại cố chấp; người em mềm yếu mà cô đơn, hai chị em nương tựa vào nhau sống lâu như vậy, ai ngờ chờ đợi bọn họ lại là một cái kết bi kịch... Khi hai người còn sống, tựa hồ họ đã sống vì Giang Phong - chiếm ông làm của riêng, thèm khát sự chú ý của ông, hoặc nhớ nhung, hoặc hận thù; dạy dỗ, nuôi nấng con trai ông, rồi lại bị chính những người con ấy đem lại bao tổn thương.

"Không đáng..." Ta lẩm bẩm. Yêu Nguyệt chợt đẩy ta ra, "Ngươi nói gì?" Xong nàng bỗng đổi sắc mặt, "Ngươi hối hận ư?"

"Không..." Ta nhìn nàng, "Tỷ tỷ à, ta hơi kích động thôi, đã lâu lắm rồi, tỷ mới ôm ta một lần... Chúng ta về đi, cùng nuôi dạy đứa bé này, dạy nó võ công..." Chỉ mong ta và đứa trẻ ấy có thể đưa nàng quay trở về cuộc sống bình yên, xin nàng đừng tiếp bước trên con đường kia nữa, mà dù nàng có lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ đi với nàng. Thề đấy.