Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã

Chương 3



“Làm sao vậy” Khổng Văn thật mẫn cảm quay sang hỏi ta “Cổ họng rất đau sao?“

Ta đỏ hồng cả hai tai, sao còn nhắc đến vấn đềđó.

Kì thật, ngoài những lúc phát hỏa và khi dễ ta ra, Khổng Văn thực sự là một bằng hữu rất tốt. Cái chính là, những lúc đó thực sự rất ít.

Khổng Văn à, ngươi đừng trách ta a ta muốn trốn, trốn thật xa. Ngươi không được sinh khí, trăm lần ngàn lần không được sinh khí a

Con người của ta, thực sự rất vĩđại, nhưng không thiếu gì người đi nên thiếu ta cũng đâu có sao

Đoạn Thiên nói ta lười chảy ra nước, cộng thêm cái sự ngu ngốc, học vi tính bốn năm đến giờ cũng chỉ biết mỗi đánh chữ, ngày thường chỉ biết lăn ra ngủ, ngủ dậy lại ăn, ai mắng liền khóc sướt mướt.

Khổng Văn tổng kết ta tốt nhất làđi làm cún con sủng vật.

Ngay cả bác gái lầu dưới nhà ta trông mặt ta luôn bảo rằng “Đáng thương, từ nhỏđã mất cha mẹ, lớn lên ngơ ngơ ngác ngác,về sau thế nào mà sống đây”

Kì thật, ta cũng cóưu điểm a. Ít nhất ta còn biết nấu cơm.

Đúng vậy, ta nấu cơm. Đến như Khổng Văn, thường xuyên được ăn uống ở các nhà hàng năm sao cũng phải ca tụng ta, Haha, rất lợi hại đi.

Đương nhiên không có dịp đặc biệt ta cũng không động tay. Tính ra năm nay tổng cộng ba lần ta vào bếp, đều vì lấy lòng Khổng Văn, còn Đoạn Thiên, hẳn là hai ba năm nay không được nếm qua cơm ta nấu. Không đúng, lần trước đúng lúc ta mời Khổng Văn mấy món ngon, vừa vặn nó về nhà, như con mèo đói mà nhào vào mâm ăn sạch một miếng cá chua ngọt to bự. Hừ hừ, ta vẫn thực hiện đúng nghĩa vụ ca ca đi, nấu này nấu nọ cho nóăn a

Đã hứa với Khổng Văn sẽ nấu cơm cho hắn ăn, ta dù lười cũng không dám đổi ý. Thành thành thật thật ngoan ngoãn theo Khổng Văn ra chợ mua đồăn, rồi trở lại nhà trọ của ta.

Hôm nay làm thịt gà thiêu hạt dẻ, khoai tây xào đi.

Cái gì? Chê ít?

Ngươi tưởng ta thừa hơi ư? Làm hai món đã mệt chết đi, ngươi có hiểu hay không?

Vì cái gì mà chọn hai món này ư?

Bởi vì chúng đều phải dùng đến dao a Ngươi xem, hạt dẻ phải dùng dao, xả thịt gà phải dùng dao, gọt vỏ khoai tây phải dùng dao, xắt nhỏ khoai tây cũng phải dùng dao.

Ta cũng không phải đặc biệt thích dao, nhưng chỉ cần nhìn thấy ta phải động vào dao, Khổng Văn sẽ ngoan ngoãn lại giúp ta làm hết. Hì hì hì…

Ta tựa vào cửa bếp nhìn Khổng Văn gọt vỏ khoai tây. Kì quái, vì cái gì mà một đại công tử như hắn lại thành thạo mấy việc này, trời sinh sao?

Kì thật, nhìn bộ dạng Khổng Văn như vậy rất phong độ a

Cứ nhìn mắt hắn đi, trắng đen rõ ràng, lại có thần, lại rất to, nhưng mà mắt ta cũng to na

Lại cái mũi, như là của ngôi sao nổi tiếng đi quên, kì thật mũi ta cũng thật đáng yêu. Ta ngó vào toilet soi gương nhăn nhăn cái mũi đáng yêu…

A, còn có… Thôi, không nghĩ nữa, ta mệt a

Đánh một cái ngáp to, ta hướng Khổng Văn nháy mắt mấy cái: “Khổng Văn, ta đi ngủ một lúc”

“Không được, ngươi phải ởđây cùng với ta”

Vẻ mặt đau khổ, ta vặn vẹo thắt lưng “Nhưng ta mệt lắm”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, đặt rổ khoai đã sạch vỏ lên bồn, rửa sạch tay, tiến tới chỗ ta đứng.

Ôm lấy thắt lưng ta, Khổng Văn bắt đầu nhẹ nhàng ôn nhu hôn ta, đầu lưỡi xâm nhập, thẳng đến khi ta vặn vẹo yêu cầu không khí, hắn mới buông ra, để ta tựa lên cửa, rồi đi vào phòng khách.

Rất nhanh, hắn bê cái ghế sô pha đặt ở phòng bếp, ôm lấy ta đặt lên sô pha.

“Ngươi ngủởđây, không được chạy đi đâu” Hắn hôn hôn trán ta, nhay nhay lỗ tai, lại quay sang xử lý tiếp con gà, lại còn đống hạt dẻ nữa.

Nằm gọn trên ghế mềm mại ngủ thẳng một giấc, tỉnh lại mở to mắt đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Ta từ ghế sô pha mềm mại đứng lên, nhào vào lòng Khổng Văn, để mặc hắn ôm đến trước bàn ăn thơm ngào ngạt.

Cái gì? Ta ngủ quên luôn sao?

Uy, Khổng Văn ngươi thật là không có tính người nha, dùng hương vị ngọt ngào gì mà làm ta ngủ quên luôn, như thếđương nhiên hắn làm hết rồi. Cũng không phải lần đầu tiên, năm nay có bảy lần ta hứa nấu cơm cho hắn, kết quả ta làm đúng ba lần, còn lại đều do Khổng Văn ôm hết việc.

Trước mắt nhè nhẹ bốc lên hơi nóng của thức ăn, quả thật bụng cóđiểm đói, lười lấy đũa, ta đưa tay bốc nắm hạt dẻ cho lên miệng.

Lập tức Khổng Văn đưa ngay chiếc đũa vụt nhẹ lên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của ta một cái.

Đau quá!

Ta rút tay về, ấm ức nhìn hắn.

“Há miệng nào”. Khổng Văn mặc kệ ta nhìn hắn thế nào, gắp một miếng hạt dẻ, đưa lên miệng thổi thổi rồi đưa tới miệng ta.

Ta nhai nhai nuốt xuống bụng, phải công nhận nha, tay nghề của hắn a

Thực ngon.

Ta cao hứng nuốt xong còn liếm liếm khóe miệng. A… ta sai rồi, ta không nên liếm môi như thế.

Nhưng chậm mất rồi. Khổng Văn cúi sát lại, nhẹ nắm cằm của ta, bắt đầu cắn cắn.

Ô..ô ta biết sai rồi, ta không nên liếm liếm như thế, đem Khổng Văn lại đây.

Xem ra bữa trưa nay ta lại bị biến thành đồăn rồi, không muốn, không muốn, ta còn chưa ăn no mà. Vì cái gì mà mỗi lần cắn cắn hắn còn lâu mới thả ta.

Ta một bên mặc kệ cho hắn cắn, bởi vì nếu không để cho hắn cắn chắc chắn không hay ho gìđâu một bên vuốt vuốt bụng nói thầm. Đầu lưỡi đã vói vào đến khoang miệng, không xong rồi, bởi vì hắn đã cảm thấy hứng thú, chắc chắn sẽ hôn thật lâu, thật lâu, hôn đến khi hắn hứng trí lên, lại phát sinh chuyện đáng sợ hơn, tỉ dụ như chuyện sáng nay.

Vì tránh chuyện như thế phát sinh, ta liều mạng lắc lắc tay áo hắn.

Thật vất vả, cuối cùng Khổng Văn cũng ngừng đầu lưỡi đang dây dưa, nhướn mày hỏi ta.

“ Ta rất đói a ngươi để ta ăn một chút được không?”

Hắn liếc đôi môi sưng đỏ của ta, khóe miệng tà tà cười mỉm: “Hảo, ăn no trước. Ta nhớ sáng nay có người đáp ứng giúp ta đấm lưng nha”

Ta rùng mình một cái, hối hận hết sức buổi sáng ăn nói bừa bãi.

Cầm đôi đũa nhấc lên, dịch mông cách xa Khổng Văn một chút, chuyên tâm an ủi cái bụng rỗng của mình.

Thực sự rất ngon! Nhai nhai ngụm hạt dẻ trong miệng, hết sức chúý không liếm miệng lần nữa.

“Ngươi thích hôn môi không?”

Miệng đầy đồăn, ta mơ hồ không rõđáp: “Không biết”

“Thích cùng ta hôn môi không?”

Ta nuốt một ngụm thịt, gật gật đầu, ngươi cứ hỏi đi, đừng có hành động gì kì quái làđược.

“Cùng ta hôn môi có cảm giác thế nào?” Khổng Văn không động đũa, cứ nhìn ta gió cuốn mây tan?

“Thực thoải mái”

Hắn hiển nhiên thật cao hứng, thưởng cho ta khuôn mặt cười tươi sáng lạn, gắp một miếng hạt dẻđưa đến bên miệng ta.

“Thoải mái như thế nào?” Hắn nằm dài trên bàn ăn, lười biếng hỏi ta.

Nhẹ nhàng như không khí, dẫn dụ ta phạm … sai lầm… Sai lầm thực nghiêm trọng.

“Chính là, không cần tốn công phu, không cần chủđộng a” Ta vì cái gì không chúý mặt hắn đang biến sắc, lại hồđồ bồi thêm một câu:

“Về sau lúc hôn bạn gái, ta sẽ chủđộng, chắc chắn sẽ rất mệt a ”

Khổng Văn không nói gì, nhưng đột nhiên ta cảm thấy áp suất hạ xuống cực thấp làm cho cái đầu trìđộn của ta cũng phát hiện ra vấn đề.

Làm sao vậy?… Ta quay lại nhìn hắn.

Keng keng hai tiếng, đũa của ta rơi xuống đất.

Oa oa oa, hắn lại sinh khí, lại sinh khí!

Hơn nữa không phải sinh khí bình thường na

Ta run lẩy bẩy, hận không thể cắt ngay lưỡi mình. Đoạn Đoạn, ngươi thật ngu ngốc, như thế nào lại cho Khổng Văn biết mình muốn tìm bạn gái!

Không nghĩ đến chuyện sáng nay vừa nghĩđến giờđã thành sự thật một nửa, ta không kìm hãm được đưa tay lên sờ sờ cổ, tưởng tượng cổ mình bị cắt như cổ gà ngay trước cửa nhà mình.

Ngươi không cần lại đây, không cần lại đây!

Ta xanh mặt gào thét, nhận thấy tình huống đang nguy hiểm vô cùng, nhưng nhìn Khổng Văn tiến lại mà cổ họng không bật ra được lời nào.

Con hổđáng sợ ngày càng tiến sát, nâng cái cằm nhỏ của ta lên, đối mặt với ta, ánh mắt lóe lên sát khí như muốn ăn thịt người.

Ta nghĩ hắn sẽ bóp nát cái cằm nhỏ của ta, sau đóđem ta nghiền xương thành tro, ai ngờ hắn lại cúi xuống cắn cắn vành tai ta. Thực thoải mái, thực thoải mái, ngứa ngứa, ta ôm ngược lại hắn, ở trong lòng hắn cọ cọ.

Khổng Văn, kính nhờ ngươi đừng sinh khí, đừng sinh khí na

Tuy rằng thân thể co rúm run sợ, nhưng ta tin tưởng có thể dùng thân thểđể biểu đạt ý tứ.

Hắn buông tai ta ra, nhưng hai tay ở tên người ta bắt đầu sờ loạn.

Sờ nha sờ.

Khiến ta muốn ý loạn tình mê, thiếu chút nữa quên mất mình là ai.

Thật ôn nhu, thật tốt thật tốt, Khổng Văn không tức giận, oa…… ta thực sự rất may mắn.

Hắn sao hôm nay tốt như vậy.

“Phanh”

Cửa bị thô lỗ mở ra.

Ra là Đoạn Thiên. Ta sợ tớ mức cứng đờ người trong lòng Khổng Văn.

Ô ô, ta không muốn bị người khác nhìn thấy, nhất làĐoạn Thiên.

Nhưng Đoạn Thiên một chút kinh ngạc cũng không có, thản nhiên nhìn khuôn mặt mất hứng của Khổng Văn. “Ca, ngươi thích nam nhân?”

Ta tính theo phản xạ lắc đầu, lại thấy ánh mắt uy hiếp của Khổng Văn, kết quả vừa không dám gật, cũng chẳng dám lắc, cần cổ cứng ngắc.

Đoạn Thiên cười ha ha.

Ngươi cười cái gì, tiểu tử xấu xa, ngươi không thấy ca ca ngươi đang rất thảm sao/

“Khổng Văn, bốn năm rồi mà ngươi vẫn không dạy được caca ta sao, thật tốn thời gian quáđi”

Mắt ta thiếu chút nữa lăn tọt xuống đất.

Ngươi ngươi ngươi… tên xú tiểu tử ngươi đang nói cái gì.

Khổng Văn cười ngất, liếc ta một cái: “Đây là cái thú của ta, chuyện gìđến sẽđến”

“Hôm nay ta muốn ở một mình phòng này, ngươi đem ca ca ta đi, đừng quấy rầy ta”

‘Nga? Ngươi với tiểu bảo bối của ngươi đã rất tiến triển?”

Đoạn Thiên cư nhiên xem thường nhìn ta, trào phúng đáp Khổng Văn “ Ngươi nghĩ ta và ngươi hiệu suất giông nhau? Ca của ta là tiểu động vật. Ngươi một ngày nên…”

Trời ạ! Nó lại còn làm tra mọt cái thếđáng sợ nữa, khín ta suýt nữa té xỉu.

Ô ô ô, như thế nào ta lại có một kẻ vô sỉ, hạ lưu, không cần biết đén người thân như nó chứ. Ôôô…..

Chờ một chút.

Không thích hợp!

Đột nhiên ta nhớ tới một chuyện quan trọng, ngẩng đầu hỏi: “Cái gì tiểu bảo bối? Ngươi có bạn gái rồi à?”

Nó nó nó…Đoạn Thiên liếc ta một cái:” mọi người đều biết ta với hắn, ngươi như thế nào lại là ca ca của ta?’

Không kịp để ta tự an ủi lòng tự trọng, nó bồi thêm một câu làm ta há to miệng.

“Là thầy giáo dạy vật lý mới vào trường năm nay”

Ta thiếu chút nữa té xỉu.