Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã

Chương 1



Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, ta xoay người ngáp một cái thật to, cuộn lại một đống ngủ tiếp.

Ta yêu nhất là ngủ.

Ta thật đáng thương a, mười hai tuổi mất đi cha mẹ, ta thay cha mẹ vất vả nuôi đệ đệ duy nhất lớn lên, năm nay cũng đã vào Đại học. Ngậm đắng nuốt cay như thế, thật dũng cảm giỏi giang, ngủ nhiều thêm một chút cũng chẳng vấn đề gìđi.

Đáng tiếc, ông trời không hề theo ý ta.

Một đôi tay thò lên giường thô lỗ kéo dựng ta đứng lên, kéo kéo lay lay ta như thể ta là bù nhìn vậy.

“Ca, rời giường”

Tiểu tử chết tiệt, đối xử với ca ca đáng kính nhất của nó như thế. Hơn nữa ngày nào cũng như thế a.

Ta nhắm mắt lắc đầu, mặc kệ nó nắm xuống ngủ tiếp, ngủ là trên hết!

Mơ mơ màng màng, không biết bị lôi đi đâu, sau đó là một cái khăn ướt áp lên mặt. Đệđệ kiêu ngạo quý hóa trên khuôn mặt non nớt của ta ra sức chà chà xát xát, thiếu chút nữa thìđem mắt ta mũi ta miệng ta đặt sai vị trí.

Đau quá, đau quá a!

Rốt cục ta đầu hàng. Miễn cưỡng mở một bên mắt, hung hăng trừng mắt nhìn đứa em trai đáng chết, đoạt lại cái khăn trên mặt, tự lau khuôn mặt vừa mới bịđối xử tàn bạo của mình.

Thế mà tiểu tử trước mặt vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn ta cười nói: “ Cuối cùng ngươi cũng tỉnh,ta đã nấu bữa sáng xong từ sớm rồi”

Thiếu ngủđương nhiên bực mình, ta vừa đánh răng vừa nói nhỏ: “Chiều quáđâm hư, không nghĩđến ca ca vất vả chăm sóc ngươi lớn như vậy, dám đối xử với ta như thế…”

“Ca chăm sóc ta bao giờ? Đồ lười như ngươi, không có ta, ngươi đã xong đời rồi!”

Gì thế? Ta đánh răng nói thầm bản thân mình còn chẳng nghe rõ, cớ sao mà tiểu tử kia tai thính như thế?

Miệng đầy kem đánh răng, ta cố lấy khí thế ca ca chống nạnh: “Này, ít nhất từng cái hóa đơn sinh hoạt phí, ta cũng phải đến ngân hàng rút tiền trảđấy!”

“Tiền đóđều của cha mẹđể lại, ngươi kiếm ra chắc…”

Ngươi, ngươi, ngươi…Ôôô, tại làm sao mà trừ chính ta chẳng ai thấy ta thật là vĩđại chứ… Ngay cả em trai yêu quý nhất của ta đều…đều…

Nhìn ca ca đáng thương như thế, thế mà tiểu tử này một chút hối hận cũng không có.

“Ca, ta nhắc ngươi nha, giờ này đã là 8h50”

Không nhận ra anh mày đang tức giận sao? Nói đến thời gian làm cái quỷ gì, không có chuyện gì khác sao?

“Ngươi tính bỏ thi sao?

Thi? … Thật nhức đầu…

Aaa… Đúng vậy, hôm nay là ngày ta thi môn thi cuối cùng a Trời ạ, lại ngủ quên! À không, là do em trai lằng nhằng làm ta quên, tóm lại, ngủ vô tội.

Ta nháo nhào cuống cuồng mặc quần áo, thiếu chút nữa đem quần tròng lên đầu, ngay cả miệng dính đầy kem đánh răng cũng mặc kệ, dùng hết sức vọt ra khỏi nhà.

Hướng trường học chạy trối chết, tuy rằng trường rất gần, tuy rằng ta đã chạy rất nhanh, nhưng là… Ngay khi vọt tới lầu chính đã không còn một bóng người, thửđoán xem đi a…

Giống như con chuột con, ta cúi đầu thật thấp lò dò vài bước đã thấy phòng nào cũng đầy người, tìm được phòng thi, rón ra rón rén đi vào, cúi thật thấp đến nỗi nhưđầu vùi vào cổ luôn.

Đỏ mặt không được cười, ta rất dễđỏ mặt a chớ cóý kiến nha Đỏ mặt chào giám thị xin nhận đề thi… Theo thói quen, đầu ngó nghiêng, tai nghe ngóng, tìm cách hoàn thành bài thi.

Loại hành vi này, gọi là tham khảo đi đương nhiên, nói khó nghe chút thì thành quay cóp đi a

4 năm trước, có tiếng là lười biếng, tưởng ta chẳng thểđỗ nổi trường nào, tự nhiên lại bịép thi Đại học khá danh tiếng, còn thật đáng xấu hổđược đặc cách trúng tuyển.

Kết quả là 4 năm học, không biết người nào ăn no rảnh rỗi phát minh ra máy tính, cái duy nhất ta biết chính là… Chẳng cần phải tưởng tượng số liệu gì, cái gì mà a, b,c… Cái duy nhất ta biết chính làđánh chữ a

Ở nhà ta có một cái máy tính xịn, đối với ta mà nói chỉ làđể trưng bày. Hồi trung học đã có một cái rồi, sau đó năm nào cũng được đổi mới, tất cả chỉ làđể bài trí cho đẹp, chỉ tại đứa em trai lãng phí tiền của bày đặt, cùng lắm ta chỉ dùng đểđánh báo cáo gìđó, bị bắt buộc a Còn lên mạng, không bao giờ ta lười!

Chẳng cần quan tâm gì hết hoàn thành xong bài thi cuối cùng này là ta có thểđến nhận bằng tốt nghiệĐại học rồi

Công này… À không, tội này phải quy cho cái người tên gọi Khổng Văn.

Hắn!

Tự coi làđệ nhất mỹ nam gì đó, bắt ta nộp đơn thi Đại học, rồi không biết đã dùng thủđoạn gì, làm cho ta được đặc cách trúng tuyển, ngươi có biết chuyện này chẳng hay ho gì không hả? Toàn bộ giáo viên trong trường đều biết chuyện ngu ngốc này. Hại ta 4 năm không có lấy một người bạn, không có một tiếng nói gì, tất cả là do tên hỗn đản Khổng Văn hại a

Kì thi nào hai đứa cũng được xếp ngồi cạnh nhau. Tại sao ư? Đi mà hỏi hắn ấy…

Kết quả, ta cứ thẳng tiến đến tốt nghiệp ra trường.

Bốn năm được luyện tập, trình độ sao chép bài thi công lực không tồi đi Ta ngồi chán chê, sau đó cứ sao y bản chính đáp án của Khổng Văn vào bài của mình. Mà vì cái gì hắn làm nhanh như vậy, có khi nào hắn biết trước đề thi hay không. Người không từ thủđoạn như hắn, rất đáng nghi a

Thấy ta chép xong xuôi, hắn bình thản đứng lên, nhấc đôi chân dài tiến lên nộp bài thi. Bước ra đến cửa phòng, quay vào liếc đôi mắt đen dài nhìn ta, ngoắc ngoắc.

Hừ, hừ, hừ, ngươi làđang gọi cún con sao…

Ta nhất quyết cúi đầu thật thấp, coi như không thấy hắn, dù sao cùng hắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gìđâu.

Nhìn chăm chăm bàn chân dưới gầm bàn tận năm phút, giấy thi trên bàn đã muốn bay loạn xạ, hắn vẫn đứng cửa dùng ánh mắt ấy nhìn ta chằm chằm. Không xong rồi, hắn sinh khí rồi… Oa oa, làm sao bây giờ? Ta nhất quyết không đứng lên, nhất quyết, nhất quyết a

Ghé đầu vào bàn giả như cún ốm, ta không đi đâu hết.

Ánh mắt hắn đảo trên người ta lần nữa làm da đầu run lên một trận, co người lại như muốn chui luôn xuống gầm bàn dưới chân. Ngươi đi nhanh đi, đừng cóđứng đó nữa đi!

Xin ngươi đấy, đi đi mau!

Thời gian ngừng lại một chút đi mà!

Tại làm sao mà trôi nhanh như vậy a

Thí sinh trong phòng cũng bắt đầu lần lượt nộp bài thi. Tiếng chuông hết giờ vang lên như tiếng chuông đòi mạng, mặt ta dần tái nhợt đi đón án tử hình.

Cuối cùng còn mình ta như cún con vẫn ghéđầu trên bàn.

Giám thị, thầy đừng tiến lại đây mà

Hai mắt mở to, sống chết ta cũng phải bảo vệ bài thi của mình.

Thầy đợi một chút, một chút nữa thôi… thầy không nhìn thấy có một con hổđói ngoài cửa đang chờ em kia sao. Thầy đại từđại bi giúp em đi mà thầy

Sống chết giành giật bài thi với thầy giám thị, đương nhiên là ta thua rồi.

Giám thị không thèm liếc ta lại một cái đắc ý cầm tập bài thi nghênh ngang bước ra khỏi phòng. Phòng to như vậy giờ chỉ còn lại một mình ta, ngoài cửa là Khổng Văn đang sinh khí a

Ta không thể cùng hắn ở chung một phòng không có ai như vậy được.

Thôi thì lấy công chuộc tội vậy, như cún con khom lưng cúi đầu tiến đến gần hắn. Không kịp mở miệng giải thích, hắn đã dang tay ôm gọn ta nhưôm gà con lôi thẳng vào toilet.

Thảm rồi, không phải sinh khí một chút đâu, mà là cực cực sinh khí.

Vì cái gì lại là toilet a Oa oa, ta tình nguyện cùng hắn ở lại phòng học cơ, ởđây lại càng nguy hiểm.

Ta hoa chân múa tay loạn xạ giữa không trung giãy giụa, hôm nay lại chỉ mặc mỗi một áo phông xanh, lại càng nguy hiểm.

Không muốn, không muốn, buông!