Bất Tử Một Phần Hai

Chương 13: Hành lang khách sạn (13)



Tức giận đến mức choáng váng.

...

Ánh sáng ảm đạm khuếch đại âm thanh nhỏ vụn, mỗi một hạt bụi li ti đều có thể thấy rõ ràng vào lúc này.

Yến Nguy có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của mình, cậu nhìn "Yến Minh Quang" ngồi ở bên giường, ổn định thân hình nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt tối tăm của đối phương —— căn bản không có mặt mũi.

Trong nháy mắt ý thức được này, cảm giác âm u bốn phương tám hướng đều bị nhìn chằm chằm lúc ban sáng lại một lần nữa cuốn tới, xông thẳng vào đại não Yến Nguy.

Thứ ngồi bên giường vô cùng nhạy bén, Yến Nguy chỉ chần chờ một lát nhưng "Yến Minh Quang" liền chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn không có ngũ quan đột nhiên xuất hiện một cái miệng dính đầy máu tươi, hướng về phía cậu nhe răng cười cười.

Thứ kia dùng giọng nói của Yến Minh Quang, phiêu đãng mà phù phiếm thấp giọng nói: "Cậu phát hiện rồi..."

Càng nguy hiểm, Yến Nguy lại càng trấn định.

Cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đập nhanh, máu tựa hồ lưu động vui vẻ một chút, nhưng giờ phút này đại não của cậu lại càng thêm bình tĩnh.

Ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, ánh mắt ngưng tụ, chợt nắm lấy tay Yến Minh Quang dưới chăn, lướt qua thứ bẩn thỉu kia xoay người xuống giường nói: "Yến Minh Quang, chạy!!!"

Người bên cạnh trong nháy mắt bị cậu nắm tay lên cũng theo cậu xoay người xuống giường, động tác nhanh chóng. Tay người đàn ông mang theo nhiệt độ nhưng Yến Nguy lại cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh.

Bên giường, thân thể "Yến Minh Quang" không có mặt không nhúc nhích, chỉ là cổ xoay qua nhìn theo hướng của bọn họ, cái miệng duy nhất trên mặt cười lớn hơn một chút, miệng đầy máu bẩn đều lộ ra.

Yến Nguy nắm lấy Yến Minh Quang nhanh chóng chạy đến cửa, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Mắt thấy sắp chạy đến trước cửa phòng...

Bỗng chốc ——

Yến Nguy thu hồi tư thế muốn mở cửa, xoay người quay đầu lại, buông lỏng tay nắm lấy Yến Minh Quang, nhấc chân đạp mạnh về phía người đứng sau!

Lúc ra tay, Yến Nguy rõ ràng cảm giác được tố chất thân thể mà tòa nhà mang đến cho cơ thể của cậu tăng lên. Trong động tác vội vàng của cậu, lực đá ra lại lớn hơn trước khi vào tòa nhà rất nhiều.

Mà phía sau cậu, Yến Minh Quang vốn nên có thân thủ rất tốt lại không lập tức phản ứng lại, trong khoảnh khắc bị Yến Nguy đạp lui về phía sau nhiều bước, ngã xuống mặt đất.

Yến Nguy thở hổn hển, cứ đứng ở cửa như vậy nhìn về phía trong phòng, một tay luồn vào trong túi quần sờ được con dao găm nhỏ mà ban ngày cậu cố ý chuẩn bị.

Trên mặt đất cách đó vài bước, Yến Minh Quang bị cậu túm chạy xuống giường đang nằm ngửa trên mặt đất, người này đỡ sàn nhà muốn đứng lên, trong miệng nói: "Yến Nguy, cậu làm gì vậy?"

Mà "Yến Minh Quang" ngồi ở bên giường chậm rãi đứng lên, nhe răng cười đi về hướng cậu. Yến Minh Quang ngã trên mặt đất cũng đứng lên, giọng nói lãnh đạm vang lên trong căn phòng tối tăm: "Đi."

Yến Nguy lấy con dao găm ra, hơi khom lưng tựa vào bên cửa, tư thái vô cùng cảnh giác. Nhưng biểu tình căng thẳng vừa rồi của cậu giờ phút này đã thả lỏng một chút, đôi môi mỏng khẽ động, nở ra một nụ cười đẹp đẽ nhưng tàn bạo.

"Đi cái gì?" Cậu nhìn hai Yến Minh Quang trước mắt: "Các người đều là giả."

Thứ ngồi bên giường cậu ngay từ đầu không che dấu gì, trong nháy mắt cậu phát hiện có gì đó không đúng đã lộ ra cái miệng đẫm máu bẩn thỉu cùng khuôn mặt đáng sợ.

Mà người nằm nghiêng bên cạnh cậu vẫn vô cùng yên tĩnh —— Yến Minh Quang mà ban đầu Yến Nguy cho rằng đã sớm tỉnh, chỉ là nằm ở bên kia án binh bất động. Nhưng vừa rồi nắm tay trong chốc lát, cậu chợt ý thức được có gì đó không đúng.

Tất cả những đặc điểm của người nằm bên cạnh cậu giống hệt Yến Minh Quang, nhiệt độ cũng giống như nhiệt độ cơ thể người, ngay cả kết cấu đầu ngón tay quanh năm cầm binh khí cũng giống nhau như đúc, nhưng duy chỉ thiếu một thứ —— chiếc nhẫn đen mà tòa nhà cho mỗi người chơi dùng để tiếp xúc với bảng thông tin.

Người nằm bên cạnh cậu cũng không phải Yến Minh Quang!

Giờ phút này không có động tác, Yến nguy yên lặng sờ sờ chiếc nhẫn đen của mình, nhìn lướt qua thanh tin nhắn bật ra. Trên thanh trạng thái của kỹ năng vĩnh viễn, "trạng thái bất tử" vẫn đang mở.

Cậu đã đoán đúng.

Căn bản trời không hề sáng, hiện tại ngay cả nửa đêm mười hai giờ thậm chí còn chưa tới.

Yến Nguy cầm dao, nhếch khóe miệng: "Ông còn không loại bỏ ảo giác này hay sao? Ngay từ đầu đã là giả, bất kể là người ngồi bên giường hay là người nằm bên cạnh tôi, đều là ảo giác. Giống như lần trước trong phòng tranh, chỉ dùng để làm nhầm lẫn nghe nhìn, làm xáo trộn suy nghĩ của tôi, để cho tôi vội vàng chạy vào bức tranh. Chắc bây giờ cửa phải dán một bức tranh mà tôi không thể nhìn thấy, chờ đợi tôi tự ném mình vào lưới."

Ảo cảnh giống hệt lần đó. Nếu cậu bị lừa và chạy vào bức tranh thì cũng rất khó sống sót. Giờ phút này mười hai giờ đêm còn chưa qua, cho dù cậu có thể xoay sở trong tranh nhưng một khi không có biện pháp tìm được lối thoát, qua mười hai giờ, cậu sẽ khó bảo toàn chính mình.

Cậu nói xong những lời này một cách có trật tự, thứ ngồi bên giường đứng ở nơi đó cười liên tục vài tiếng với cậu. Tiếng cười bén nhọn mà âm trầm, giống như một giọng nam cao ngất.

Ngay sau đó, hoàn cảnh xung quanh thực sự đã thay đổi. Bầu trời vốn xám xịt bên ngoài nhất thời tối sầm lại, sắc trời khôi phục thành bóng đêm tối đen như mực. Tất cả mọi thứ trong phòng đều nhẹ nhàng rung động, từng bức từng bức chân dung xếp chồng lên nhau lộ ra, tiết lộ bộ mặt vốn có của căn phòng này.

—— Phòng vẽ tranh!

Thì ra phó bản nói hạn chế của quỷ quái giảm xuống là như vậy!

Yến Nguy căn bản không ở phòng số 5, không biết từ lúc nào cậu đã bị quỷ quái chuyển đến phòng tranh ở tầng cao nhất. Trước mặt cậu, một "Yến Minh Quang" khác bị cậu đá văng ra đã biến mất mà thay vào đó là một thiếu nữ không có mắt mặc lễ phục. Trong dư quang Yến Nguy liếc mắt nhìn cửa phòng tranh đóng chặt phía sau, cậu nhìn thấy trên cửa dán một bức tranh, trên tay nắm cửa cũng có một khóa mật mã, hiển nhiên không phải xoay tay nắm cửa là có thể mở được.

Yến Minh Quang giả không có mặt cũng chậm rãi lộ ra bộ mặt thật.

Đó là một người đàn ông đầy máu. Hai hốc mắt của gã đều đã bị đào rỗng, lộ ra hai cái lỗ máu thật lớn, trên người vừa nhìn đã biết là âu phục vô cùng đắt tiền nhưng cũng tràn ngập máu khô.

Ngay cả khuôn mặt vô cùng dữ tợn, Yến Nguy cũng nhận ra thân phận của tên quỷ này từ mũi và miệng còn có đường nét khuôn mặt.

Họa sĩ.

Đêm đầu tiên, theo lời kể của người đàn ông trung niên, gã họa sĩ ra khỏi bức tranh sau đó móc đi đôi mắt của người phụ nữ váy dài.

Bức hoạ chân dung nhà nghệ thuật khi còn sống rất tuấn tú lịch thiệp nhưng giờ phút này ông ta toàn thân đầy tang vật, vẻ mặt dữ tợn hướng về phía cậu, giọng nói phiêu nhiên lạnh lẽo vang lên: "Nếu không đi, vậy thì móc mắt ra cho tôi đi."

Lời còn chưa dứt, trong thanh âm quanh quẩn mấy bức chân dung người phụ nữ thiếu đôi mắt giật giật, một người lại một người phụ nữ hai mắt trống rỗng đi ra. Hai chân các cô hơi rời khỏi mặt đất, phù phiếm đi về phía Yến Nguy, ngoài cửa sổ phòng tranh xuyên qua ánh trăng yên tĩnh, Yến Nguy chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của mình.

Cậu không nhúc nhích.

Bàn tay cầm con dao nhỏ của cậu hơi căng thẳng nhưng vẻ mặt lại vô cùng thong dong nói: "Nếu ông có thể móc mắt tôi thì ông còn có thể đợi đến bây giờ sao?"

Bước chân mấy người phụ nữ không mắt đình trệ, khuôn mặt đáng sợ của gã họa sĩ chợt run lên.

Phản ứng của quỷ quái đã chứng minh suy đoán của Yến Nguy, cậu thoáng thả lỏng một chút rồi tiếp tục nói: "Ông có hạn chế, ông không giết được tôi cho nên ông mới phải dùng phương thức như vậy để lừa gạt tôi. Ngày đầu tiên chúng tôi đến khách sạn, người đầu tiên ông nhắm đến là tôi phải không?"

Khi đó nhân viên phục vụ khen ngợi vẻ bề ngoài của cậu, cơ bản tương đương với việc để lại một cái chết trên người cậu, thuận tiện cho gã họa sĩ đến móc mắt vào buổi tối. Chỉ là lúc ấy cậu đã trực tiếp phá giải hiện trường kích phát, ngày hôm sau Yến Nguy và Yến Minh Quang lại vô cùng cẩn thận, căn bản không chạm tới bất kỳ hạn chế nào. Gã họa sĩ muốn giết cậu, muốn đôi mắt của cậu thì chỉ có thể di chuyển cậu đến phòng vẽ tranh, dụ dỗ chính cậu kích hoạt các hạn chế.

Mắt thấy Yến Nguy hoàn toàn không bị lừa, gã họa sĩ hai mắt trống rỗng phát ra một tiếng gào thét giận dữ, giọng nói của ông ta cũng trở nên trầm thấp đáng sợ, phảng phất như mài đầy chậu máu tươi.

"Tôi có giới hạn thì sao? Đúng, tôi không giết được cậu, cậu cũng không ra được." Gã họa sĩ giật giật cười vài tiếng, "Cậu bị nhốt ở chỗ này cũng bị đói chết. Sao cậu không đưa mắt cho tôi... Đưa nó cho tôi... Đôi mắt đẹp như vậy, bức tranh của tôi sẽ đẹp hơn..."

Yến Nguy nghiêng đầu, kéo bức tranh dán trên cửa xuống đất, nhìn thoáng qua khóa mật mã khóa trên cửa.

Đã xác định sẽ không bị quỷ quái công kích, cậu bèn thu dao vào trong túi, hai tay thoáng nâng khóa mật mã lên nhìn thoáng qua.

Đây là một cái khóa mật mã có thể lăn, thân khóa rất thô, hiển nhiên không phải thứ mà vũ khí lạnh có thể chặt đứt. Trên ổ khóa có ba hàng số có thể cuộn, tại thời điểm này cả ba số đều dừng lại ở "0".

Nói cách khác mật khẩu có ba chữ số, mỗi chữ số có thể là bất kỳ số nào từ 0 đến 9, bên cạnh còn có một nút xác nhận nhỏ, hẳn là mật khẩu cuộn chính xác sau đó nhấn một cái là có thể mở khóa.

Gã họa sĩ mỉm cười: "Tất nhiên, cậu cũng có thể thử mở khóa này, nhưng cậu chỉ có một cơ hội... Chỉ cần cậu cuộn mật mã, nhập mật mã sai, tôi sẽ không bị hạn chế..."

"Tôi có thể móc mắt cậu... Đôi mắt đẹp như vậy, nó là thứ đẹp nhất mà tôi từng thấy. À đúng, người đàn ông đi cùng cậu, đôi mắt của cậu ta cũng rất đẹp, tôi đều muốn... Tôi muốn hahahaha!!"

Đuôi lông mày Yến Nguy khẽ nhúc nhích.

Chỉ có một cơ hội?

Nói cách khác, nếu hiện tại bọn họ đang ở trong khách sạn - một phó bản hoàn chỉnh, thì hiện tại cậu đang phải phá giải một nan đề tử vong nhưng cũng sẽ kích hoạt chi nhánh tiếp theo. Khóa mật mã trước mặt này, cậu chỉ thể mở một lần. Nếu cậu lăn vào mật khẩu chính xác và mở khóa, cuộc khủng hoảng tối nay sẽ trôi qua. Nếu cậu nhập sai, hạn chế cuối cùng của phó bản đối với quỷ quái sẽ hoàn toàn biến mất, gã họa sĩ trước mặt tất nhiên sẽ trực tiếp đi đến khoét rỗng mắt cậu.

Trong phòng tranh, người đàn ông hốc mắt trống rỗng đầy máu khô vẫn thấp giọng lặp đi lặp lại: "Cho tôi mắt!" Cho tôi... Tôi có thể vẽ ra bức chân dung hoàn hảo nhất... Mắt..."

Yến Nguy nhìn thoáng qua bảng thông tin, trạng thái bất tử còn một giờ bốn phút.

Cậu lặng lẽ cầm khóa mật mã nhìn ước chừng một phút, sau đó ở trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười khẽ này cắt đứt lời lẩm bẩm của gã họa sĩ, khuôn mặt gã run rẩy một chút, âm trầm nói với Yến Nguy: "Cậu cười cái gì?"

"Mật mã ba chữ số, mỗi một con số đều có khả năng là các số từ 0 đến 9 - 10 con số, nói cách khác có một nghìn khả năng. Một lần tôi nhập mật khẩu mất khoảng ba giây, một nghìn mật khẩu mất khoảng năm mươi phút. Trên thực tế, tôi có thể thử từng cái một, dù tôi có sai thì ông cũng không thể giết được tôi, nhưng tôi nghĩ điều này thật là quá ngu ngốc."

"Có vẻ ông không nghĩ rằng tôi có thể nhập đúng mật khẩu? Hãy để tôi đoán xem tại sao ông lại chắc chắn như vậy. Ổ khóa mật mã này là hạn chế của tôi và cũng là hạn chế của ông. Chúng ta là bình đẳng. Nhưng loại ổ khóa mật mã này phỏng chừng tất cả đều do may rủi. Một nghìn câu trả lời có thể là đáp án có nghĩa là xác suất đoán đúng chỉ là một phần nghìn. Và sự bình đẳng giữa chúng ta hoàn toàn không cân bằng, vì vậy đây chắc chắn không phải là một con số ngẫu nhiên."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt đẫm máu phần lớn bị chôn vùi trong mây mù của gã họa sĩ dường như khẽ co giật, lộ ra vẻ phẫn uất nhìn cậu.

Ý cười trong mắt Yên Nguy càng sâu hơn.

Máu khắp người cậu đang tăng tốc chảy theo nhịp tim ngày càng nhanh, sự đề phòng đầy mình không khiến cho tình thần của cậu căng chặt mà ngược lại khiến cậu cảm thấy phấn khích. Cậu không những không sợ trò chơi sinh tử như vậy, mà thay vào đó dường như nó giải phóng thiên chất phản cốt của cậu, làm cho cậu vui vẻ tràn trề mà đắm mình vào trong đó.

Cậu một tay nắm khóa mật mã, một bên nhìn quỷ quái trong phó bản đáng sợ này, nói tiếp: "Nếu không có khả năng là số ngẫu nhiên vậy thì chính là có quy luật hoặc có manh mối, điều này thường ẩn giấu trong tin tức mà tôi đã biết. Ngày đầu tiên chúng tôi không có bất kỳ manh mối nào về những con số, ngày hôm sau tôi thấy một số ngày trong phòng hồ sơ, 10 năm trước, vào ngày 3 tháng 7. Còn có một khả năng, số phòng của khách là phòng số 1 đến phòng số 5, phòng tranh không có số hiệu, nhưng nếu muốn cho số hiệu thì hẳn là phòng số 0 tầng 15. Vì vậy, dựa trên manh mối tôi đã tìm thấy, mật khẩu này nên là 703 hoặc 150." . ngôn tình tổng tài

Đầu ngón tay của thanh niên đặt trên nút xác nhận mật khẩu, dường như đã sẵn sàng để cuộn khóa mật khẩu. Giọng nói lành lạnh của cậu vang vọng trong phòng tranh rộng lớn dưới ánh trăng u ám. Yến Nguy và họa sĩ nhếch khóe miệng cùng một khắc.

  

Đuôi mắt Yến Nguy khẽ động, trong đôi mắt màu trà nhạt thấm đẫm sự tự tin.

  

Cái miệng đầy máu của gã họa sĩ giật giật một chút, lộ ra nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.

  

"Bây giờ chắc ông đang rất cao hứng, bởi vì ông nghĩ tôi sẽ thua với số 703 hoặc 150, tôi chết chắc rồi phải không? Ông muốn xem tôi nhấn không? Yên tâm, tôi sẽ nhấn, nhưng trước khi rời đi tôi phải làm một điều."

Yến Nguy cười, đối mặt với quỷ vật âm u đáng sợ trong phòng, cậu cứ như vậy mà buông khóa mật mã xuống. Cậu thậm chí còn cất cả con dao găm nhỏ để tự vệ, một tay đút vào túi áo gió sải bước về phía gã họa sĩ.

  

Gã họa sĩ như nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói: "Hahahahaha!! Cậu không dám thử nên chạy tới chịu chết sao?"

  

Yến Nguy cho gã một ánh mắt khinh bỉ.

Cậu đã luôn vô cùng hoài nghi tại sao gã họa sĩ bị mất mắt và chết. Tất cả mọi thứ đều có nguyên nhân, phó bản của bọn họ rõ ràng cũng là một câu chuyện oán khí hóa quỷ, một người điều khiển tất cả quỷ quái trong những bức chân dung có bao nhiêu khả năng là không có lý do?? Yến Nguy cảm thấy không có khả năng.

  

Hiện tại trạng thái bất tử còn chưa chấm dứt, gã họa sĩ lại ở ngay trước mặt cậu, vừa vặn là cơ hội tốt để tìm kiếm manh mối.

Cậu cứ như vậy trực tiếp đi tới trước mặt gã họa sĩ, cố nén chứng ưa sạch sẽ dị thường của mình, cậu dùng vẻ mặt ghét bỏ đưa tay nắm lấy bàn tay tràn ngập vết máu khô kèm mùi tanh hôi thối của gã họa sĩ.

Cậu cũng đã trực tiếp tiếp xúc với quỷ quái, quỷ quái đương nhiên có hạn chế thì không thể giết cậu. Gã họa sĩ mỉm cười, di chuyển các ngón tay một cách thô bạo, cố gắng duỗi về phía đôi mắt của cậu.

Không có gì xảy ra.

Mặt mày Yến Nguy gần như ép chặt vào một chỗ bởi cậu đang cố nén chứng ưa sạch sẽ, nhưng cậu vẫn kiên trì nhìn rõ toàn bộ cơ thể của gã họa sĩ.

Gã họa sĩ hét lên: "Tại sao mày không chết!" Mày chạm vào tao, tao có thể giết mày! Tao có thể giết mày!!!"

"Đừng thử nữa, vết thương trí mạng không có hiệu quả. Có vẻ như ông chỉ biết móc mắt thôi nhỉ? Mỗi lần móc mắt còn có thể móc đến tận não, móc rỗng cả đầu người ta, loại vết thương trí mạng này vô dụng thôi." Cậu xem xong tay thì di chuyển ánh mắt lên trên, cẩn thận nhìn hốc mắt trống rỗng của gã họa sĩ rồi nói: "Nhìn lại một chút, một chút nữa. Ngày mai tôi không thể đánh bại ông cho nên hôm nay phải nhìn thật rõ."

Họa sĩ: "..."

Yến Nguy cẩn thận quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần trong tiếng quỷ quái u ám.

Bàn tay của gã họa sĩ vốn đã rất khô nhưng có thể nhìn ra mặc dù đôi tay của gã mạnh mẽ, nhưng cũng không tính là mảnh khảnh. Mà hai hốc mắt trống rỗng kia có viền rất không chỉnh tề, không giống như bị vũ khí sắc bén khoét rỗng, ngược lại giống như... bị người ta dùng tay móc rỗng. Trong hốc mắt cũng có chút não tham dự, phương thức móc mắt tàn nhẫn mà trực tiếp, trên người gã họa sĩ cũng nhìn không ra chỗ chảy máu nào khác, chắc hẳn ông ta bị khoét mắt mà chết.

"Đúng rồi, ông tự móc mắt mình sao?"

Thay vì trả lời cậu, gã họa sĩ chỉ lặp đi lặp lại: "Tao sẽ móc rỗng đôi mắt của mày... Trang trí bức tranh hoàn hảo của tao với đôi mắt của mày... Tao muốn móc rỗng mắt mày..."

Yến Nguy: "..." Tức đến choáng váng.

Những gì nên xem đều đã xem rồi, cũng không có manh mối gì đáng để tiếp tục ở lại đây. Cậu ghi nhớ hết thảy những chi tiết ban nãy rồi quay về phía cánh cửa một lần nữa, nâng khóa mật mã kia lên.

"703 hay 150?" Cậu nói.

Khi đầu ngón tay Yến Nguy đặt nút xác nhận khóa mật khẩu, gã họa sĩ bật cười "khặc khặc": "Mở đi... Mở nó ra... Mày sai rồi, đôi mắt của mày chính là của tao, là của tao, chính là của tao..."

Yến Nguy cúi đầu cười một tiếng.

Tiếng cười của cậu vang lên vài lần trong phòng vẽ tranh rộng mở, ở một nơi u ám và nguy hiểm như vậy, tiếng cười chế giễu của cậu thực ra còn lãnh đạm hơn giọng nói của gã họa sĩ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Yến Nguy đang nói đến hai con số 703 và 150 cũng không di chuyển thanh cuộn ba chữ số, mà là trực tiếp ấn nút xác nhận không một chút do dự!!

Nụ cười dữ tợn của gã họa sĩ lập tức đông cứng lại.

Con số vẫn dừng lại ở 000, nhưng ổ khóa mật mã "cạch" một tiếng, cứ như vậy mở ra.