Bất Tử Bất Diệt

Chương 34: Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công (hạ)



Đạo nhân thân người cao lêu nghêu, lông mày dài tới mắt, một chòm râu bạc tung bay giữa ngực. Hai mắt cùng mở phát ra từng tia tinh quang. Nhìn xa cũng biết là một nội gia cao thủ. Lúc này,Lục Phong cùng Mã Long hai người được Hứa Vân dìu vào trong khoang thuyền.

" Ngươi là Thác Bạt Thiên đã quấy nhiễu thanh tu của ta?"

" Ta là Thác Bạt Thiên, nhưng ta quấy nhiễu thanh tu của ngươi khi nào?"

"Vừa rồi chẳng phải ngươi ở đây "đại phát thần uy" ăn hiếp đồ nhi của ta sao?"

" LÃo đạo trưởng, ngươi nói cũng phải có đạo lý một chút. Ta ăn hiếp đồ nhi của ngươi hồi nào? Là do bọn chúng vô lý gây hấn với ta trước, sau đó lại còn muốn đánh ta. Ta chỉ là tự bảo vệ mà thôi"

"Sự thật trước mắt. Ta chỉ thấy đồ nhi của ta bị thương nặng nằm dưới đất, sống chết chưa rõ. Còn ngươi thì vẫn đứng nhởn nhơ ở đây"

"Ngươi chỉ nhìn kết quả. ậy ngươi có xét tới nguyên nhân chưa?" Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đồ nhi của ta rất thông minh. Nó làm sao lại có thể vô duyên vô cớ gây chuyện thị phi chứ?"

Ta thấy ngươi đúng là một lão già biến thái. Hồi nãy ta còn gọi ngươi là lão đạo trưởng xem ra là hơi thừa.Ngươi không phân biệt trắng đen, chỉ biết có tên đồ đệ trời đánh của ngươi. Ngươi dựa vào cái gì mà ra vẻ tu cách giáo huấn ta chứ?"

Sắc mặt cảu lão đạo tức thì trầm xuống " Tiểu bối, ngươi nói chuyện với trưởng bối mà như vậy sao?"

"Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nên nhớ ngươi đã không nói đạo lý với ta thì ta hà tất với khách khí với ngươi"

"Tiểu bối, ngươi thật quá ngông cuồng"

"Lão già khốn khiêp ngươi đúng là không biết liêm sỉ. Ta lẽ ra nên nghĩ ra sớm. Đồ đệ đã xấu xa thì sư phụ cũng chẳng tốt lành gì mới phải."

Lão đạo sĩ tức đến biến sắc " Ngươi dám làm nhục ta?"

Độc Cô Bại Thiên cũng không hề kém " Lão già, ta không hề làm nhục ngươi. Ta bây giờ muốn nói sự thật với ngươi, ngươi có muốn nghe hay không?"

"Bần đạo không cần nghe"

"Không nghe thì thôi. Vậy nhé, at cáo từ đây." Nói xong quay người như muốn bỏ đi

Lão đạo sĩ lạng người chặn đường Độc Cô Bại Thiên

"Lão đạo sĩ, ngươi muốn cái gì đây?"

"Tiểu tử,, đánh người bị thương xong lại còn muốn bỏ đi hay sao. Làm gì có việc dễ adng2 như thế"

"Ngươi muốn thế nào?"

"Tới trước mặt đồ đệ ta khấu đầu nhận tội thì ta may ra còn tha cho ngươi một mạng"

"Cái con mẹ lạo già biến thái nhà ngươi đang nằm mộng à. Ta tại sao lại phải cúi đầu nhận tội với bọn ngươi chứ? Ngươi bị bệnh chứ ta thì không. Ngươi cứ ở đó nằm mộng đi. Ta phải đi đây"

Sắc mặt lão đạo tràn đầy nộ khí " Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?" Vừa nói vừa vung tay nắm lấy vai Độc Cô Bại Thiên, động tác nhanh như thiểm điện

Độc Cô Bại Thiên vội lách người tránh sang một bên. Mặc dù tay lão đạo nằm vào khoảng khogn6 nhưng kình phong quét qua vai hắn khiến vai hắn nóng ran lên.

Độc Cô Bại Thiên giận dữ " Lão già, ngươi có nói đạo lý không vậy? Nếu ngươi muốn đánh nhau thì nói rõ ra đi để đại gia tiếp ngươi, hà tất phải làm ra vẻ như thế?"

" Hắc hắc….tiểu bối, ngươi muốn chết rồi. Chưa một ai dám nói với ta như vậy. Hôm nay nếu ta không bắt được ngươi thì Ngân Nhiêm đạo nhân ta làm sao mà hành tẩu giang hồ chứ"

Độc Cô Bại Thiên nói " Lão tạp mao, từ khi ngươi không nói đạo lý thì ta cũng chẳng còn gì để nói với ngươi. Bất quá trước khi động thủ thì ta có mấy câu muốn hỏi ngươi thôi"

"Được, ngươi hỏi đi"

Độc Cô Bại Thiên nói " Bọn ngươi là người của môn phái nào?"

"Ngươi đã biết phi hoa phi diệp lạc thiên công, không lẽ lại không biết môn phái của bọn ta?"

"Nói thừa. Biết thì còn hỏi ngươi làm gì". Từ khi chọc giận lão đạo sĩ, Độc Cô Bại Thiên đã quyết định liều mạng nên lời nói không hề cố kị nữa.

Lão đạo sĩ đầu như muốn bốc hỏa " Tiểu bối, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy à. Được, để ta cho ngươi trước khi chết cũng được minh bạch. Ngươi nghe cho rõ đây, bọn ta là người của Lạc Thiên cung tại Thanh Phong đế quốc"

Độc Cô Bại Thiên giật mình xém chút là kêu lên. Cái môn phái này hắn đã từng nghe Huyên Huyên nói qua, tuyệt đối không được chọc vào. Hắn không thể ngờ mình lại đá phải một miếng đá lớn như vậy. Bất quá đá thì cũng đã đá rồi, sợ cũng vô dụng. Hơn nữa mình lại đang mang mặt nạ. Chỉ cần có thể thoát khỏi đây thì còn sợ gì nữa chứ.

"Lão đạo, ta thấy phi hoa phi diệp lạc thiên công của các ngươi cũng không tệ. Không biết trên người ngươi có mang bí kiếp của công pháp đó không vậy?"

"Không có. Mà ngươi hỏi chuyện đó để làm gì?"

"Bởi vì ta muốn học. Ngươi không thấy trời rất nóng hay sao. Cái công pháp gì hoa gì diệp gì đó của các ngươi nếu đem để giải nhiệt thì là một chuyện rất hay đó"

"Thật là tức chết ta mà"

"Lão đạo, nghe ta hỏi vấn đề thứ ba đây"

"Tiểu tử, nói nhiều quá. Mau hỏi đi"

Độc Cô Bại Thiên hỏi " Ngươi vô sỉ như vậy tại sao vẫn còn sống sót được trên đời thế? Sao lại không có ai tiêu diệt ngươi vậy nhỉ?"

"Tiểu tử, ngươi muốn chết. Hãy nạp mạng đi" Nói xong liền nhảy tới Độc Cô Bại Thiên

Độc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao lão đạo sĩ không bị người khác tiêu diệt. Thực lực là minh chứng rõ nhất. Công phu của lão đạo không biết cao hơn ba tên đồ đệ bao nhiêu lần. Chưởng lực hùng hậu, từ xa mà đã thấy kinh phong tới trước mặt.

Độc Cô Bại Thiên không tin tà quái, đường đường chính chính đưa chưởng chọi thẳng với lão đạo nhân.

"Bùng" một tiếng, cả người hắn bị đánh văng lên quăng mạnh vào khoang thuyền. Miệng phun ra một ngụm máu, cả bàn tay như tê dại. Máu trong ngực như muốn trào lên thật là khó chịu. Từ lúc xuất đạo tới giờ đây là lần đầu tiên hắn bị trọng thương. Hít sâu một hơi, vận khởi cửu chuyển công pháp tức thì cảm giác đỡ hơn rất nhiều.

Độc Cô Bại Thiên lảo đảo đứng dậy, đi ra ngoài nói " Lão tạp mao nhà ngươi quả nhiên lợi hại. So với đồ đệ ngươi mạnh hơn rất nhiều. Nào, lại đây" Nói xong liền rút trường kiếm bên người ra, không dám dùng tay ngạnh tiếp với lão đạo nữa. Lần nãy hắn đã hiểu rõ một chân lý đó là ngàn vạn lần không được quá tự phụ.

"Tiểu tử, cảm giác thế nào? Để cho ngươi thử xem phi hoa phi diệp lạc thiên công tầm thường của ta " Nói xong cả người như băng lãnh, những bông tuyết lại bay khắp trời, nếu so với Lục Phong thì khác nhiều. Từng cánh hoa lấp lánh phản chiếu rực rỡ mang theo một khí tức âm hàn bao trùm lấy Độc Cô Bại Thiên. Một cỗ hàn khí vô vùng tận nhắm thẳng hắn xộc tới.

Trong tâm của Độc Cô Bại Thiên bùng phát một cảm giác khủng khiếp. hắn cảm thấy một cảm giác tử vong đang từ từ tiếp cận bản thân . Tức thì vội vận cửu chuyển công pháp tới cực hạn, đưa kiếm chém thẳng vào người lão đạo.

Bàn tay của lão đạo lúc này trắng buốt và sáng lấp lánh, khắp thân thể :phi hoa phiêu diệp" phất phơ bay. Tay phải trắng như bạch ngọc đánh thẳng lên thanh kiếm, rắc" một tiếng thanh kiếm liền bị gãy làm đôi. Một cỗ hàn khí lạnh thấu xương theo thanh kiếm truyền tới tay Độc Cô Bại Thiên khiến cho hắn vội vàng bỏ thanh kiếm xuống. Nhừng hàn khí không hề giảm vẫn làn truyền lên phía trên khiến cho nửa người đằng trước của hắn như bị nhúng vào trong hồ băng.

Lão đạo không hề truy kích mà chỉ đứng yên một chỗ nhìn hắn cười lạnh lùng.

Độc Cô Bại Thiên biết mình đã trở thành trò chơi. Lão đạo không truy kích chỉ vì muốn được nhìn thấy vẻ đau khổ mà hắn phải chịu đựng. hắn liền vận cửu chuyển công pháp để ngăn trở lấy cỗ hàn ý thì phát giác ra đa số yếu quyết vận khí của Minh vương bất động trong cửu chuyển công pháp mang tiên thiên chân khí có tác dụng khắc chế cỗ hàn ý này. Trong thâm tâm liền cảm thấy rất vui mừng. Chỉ cần có thời gian thì hắn nhất định có thể bức cỗ hàn khí ra ngoài. Hiện tại việc tối trọng yếu là phải làm sao thoát khỏi nơi này, tìm lấy một nơi bí mật để vận công liệu thương.

Nhưng lão đạo sĩ khủng bố như vậy thì làm sao có thể mà phá vậy bỏ chạy được đây?

Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến kì ngộ mà hắn gặp tại cung điện dưới đất – Kinh thiên nhất kích.

Độc Cô Bại Thiên chợt nghĩ tới chiêu Kinh thiên nhất kích có khả năng hủy thiên diệt địa này. Đó chính là tinh hoa võ học của tuyệt đại cao thủ ngưng tụ lại chỉ để tạo thành một kích duy nhất. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại đường lối của chiêu thức khiến nhật nguyệt phải thất sắc này.

Cả con người của hắn như hoàn toàn thay đổi. Chân khí trên cơ thể không ngừng bành trướng, y phục bị thôi bay phần phật. Mái tóc dài không có gió cũng bị thổi tung lên bay phất phơ. Đứng yên một chỗ vững chắc như núi giống hệt như ma thần đang phủ dụ chúng sinh, bá khí lẫm liệt

Khi thế của Độc Cô Bại Thiên không ngừng gia tăng, cỗ chiến ý trong nội tâm không ngừng điên cuồng bành trướng. Khí thế cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm, trong nội tâm tràn đây cảm giác chiến thiên đấu địa. Giả sử bây giờ thần phật có hiện ra trước mặt hắn thì hắn tin là mình cũng sẽ khiến cho bọn họ hồn bay phách tán