Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 1 - Chương 36: Pha trà định sách



Đêm khuya tĩnh lặng không ngủ, Vu Việt đi tới viện tử của Mặc Phi, vừa cất bước vào đã ngửi được một mùi hương trà, hóa ra Mặc Phi đang pha trà.

Dường như Mặc Phi cũng không bất ngờ khi Vu Việt đến, chỉ hơi hơi hành lễ, mời Vu Việt ngồi rồi tiếp tục làm việc trong tay.

Trà ở thời đại này hoàn toàn khác với loại trà chỉ cần trực tiếp pha nước sôi là có thể uống, lá trà bị đóng thành bánh, khi muốn uống cần phải nghiền nát ra mà pha, lại còn thêm vào đủ loại gia vị, thành phẩm cuối cùng mang theo chua, ngọt, đắng chát, lúc đầu Mặc Phi thực sự không uống được, sau đó, khi có thời gian thì tự mình pha vài lần, loại trừ đi một vài loại gia vị, cuối cùng mới cho ra loại Thanh trà* thích hợp với mình.

* Thanh trà: Trà xanh.

Trình tự pha trà cũng không phức tạp, nhưng khi nhìn Mặc Phi làm lại có một loại ý vị khác, có lẽ là theo bản năng nhập vào cảnh giới trà đạo một chút. Người thầy thu dưỡng nàng là một người vô cùng truyền thống, tuy rằng chưa từng yêu cầu nàng phải tinh thông đủ thứ cầm kỳ thư họa, nhưng lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với tu dưỡng và lễ nghi cá nhân, đi phải đoan chính, ngồi phải ngay thẳng, tiến thoái phải có chừng mực, chấp hành mọi việc phải kính cẩn. Biểu hiện ở trên trà đạo, chính là yên tĩnh mà tập trung, thanh tâm mà địch trần*.

* Thanh tâm mà địch trần: Tâm trong sạch, rõ ràng, gột rửa bụi bặm cõi trần.

Nhìn Mặc Phi như vậy, Vu Việt tạm thời đè ép trở lại lời muốn nói của mình, chỉ lẳng lặng cảm nhận phần đặc biệt trong sự yên tĩnh này, giống như là cho dù bất cứ khi nào, chỉ cần ở bên người “Hắn” là mình có thể thả lỏng một cách tự nhiên như vậy.

Mặc Phi đem trà đã pha xong đặt ở trước mặt Vu Việt, mở miệng nói: “Chủ công, mời uống trà.”

Vu Việt cũng không nói chuyện, chỉ nâng chén trà lên, tinh tế ngửi. Trà của Mặc Phi pha, hương vị luôn thơm ngát như thế, Vu Việt cảm thấy, có lẽ đây mới là hương vị chân chính của trà.

Nhìn chân mày của Vu Việt giãn ra, Mặc Phi mới hỏi: “Chủ công, vì sao mà lo lắng như thế? Là vì chưa quyết định được chiến sự sao?”

Vu Việt buông chén trà, thản nhiên nói: “Kỳ thật, khi Minh Hàn đưa ra kiến nghị tập trung binh lực đối phó với U Quốc, bổn vương đã có quyết định rồi.”

“Vậy Chủ công còn do dự điều gì nữa?”

“Bổn vương chinh chiến nhiều năm, vô cùng rõ ràng đối với hoàn cảnh địa lý ở biên cương U Quốc, khi đi ngang qua Sông Xám, dòng nước chảy xiết, lòng sông rộng hơn trăm trượng, kinh nghiệm tác chiến trên đường thủy của đội quân Chiếu Quốc còn thiếu, muốn vượt qua sông này thực sự là vô cùng khó khăn. Nhưng nếu tiến vào Bình Nguyên Tử Vong kia, như vậy thì lại càng có đi mà không có về, không một sinh linh nào có thể tiến vào trong đó, vô cùng quỷ dị. Nếu không phải như vậy, kỵ binh mà bổn vương mang theo sẽ có thể phát huy được ưu thế lớn nhất. Muốn đi vào bên trong U Quốc, nhất định phải lựa chọn đi qua một trong hai hiểm địa này, nếu không sẽ phải đi đường vòng xa ngàn dặm, đem kéo dài chiến tuyến, đầy là tối kỵ của binh gia, thà rằng bổn vương không xuất binh cũng không tình nguyện đi nước cờ này.”

Mặc Phi gật gật đầu, cũng đã nói, chỉ cần giải quyết được vấn đề này, là có thể chuẩn bị tác chiến ngay lập tức.

Mặc Phi nói: “Tuy rằng Phù Đồ có đọc trong thư sách về một số tình huống của Bình Nguyên Tử Vong, nhưng vẫn không hết nghi hoặc với nơi này, ta thật sự không hiểu được vì sao nơi đây lại hung hiểm như thế?”

“Chỉ sợ không ai có thể giải thích được, đến nay nó đã trở thành một câu đố.”

“Nếu mà… Nếu mà Phù Đồ có thể đi xem tận mắt thì tốt rồi.” Mặc Phi thì thào tự nói. Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng hứng thú với nơi này.

Trong lòng Vu Việt khẽ động, nói: “Chuyện này không khó. Chuẩn bị quân lực cũng phải cần một khoảng thời gian, ngươi quay về Nhung Trăn cùng bổn vương trước, sau đó sẽ đi tới Bình Nguyên Tử Vong.”

Mặc Phi sửng sốt: “Chủ công phải về Nhung Trăn ngay lập tức sao?”

Vu Việt gật đầu: “Phần lớn đội quân của bổn vương đều ở Nhung Trăn, còn rất nhiều chuyện phải quay về đất phong để xử lý, thế cục Vương đô trên cơ bản đã ổn định, có quân đội ở lại, sẽ không xảy ra việc gì lớn cả.”

“Minh Hàn tiên sinh cũng ở lại sao?”

“Không, lần này hắn sẽ quay về đất phong với bổn vương, việc xuất binh trong tương lai, hắn sẽ là quân sư của bổn vương.”

Mặc Phi yên lặng một lát, đột nhiên nàng cảm giác Vu Việt còn chưa hoàn toàn thay đổi từ một vị Vương gia ở đất phong trở thành người đứng đầu của một nước, ngoại trừ sức mạnh quân sự chấn nhiếp ở bên ngoài, quan trọng hơn là phải điều chỉnh lại thế lực trong triều, lập ra kế hoạch thống nhất, đề cao quốc lực, thu được lòng dân.

Một vị Quân giả có thể không giỏi trị quốc, nhưng phải hiểu được cách dùng người. Vu Việt làm việc bất chấp quy tắc, người nào cũng dám dùng, nhưng mà con người hắn có chút cao ngạo, người nào không vừa mắt sẽ bị đối đãi lạnh nhạt thờ ơ. Đây cũng không phải là một tính cách tốt.

Mặc Phi suy nghĩ, mở miệng nói: “Chủ công, ngài và Minh Hàn tiên sinh đều rời khỏi đây, trong triều có vị đại thần nào uy vọng đủ cao thay ngài tọa trấn hay không?”

Vu Việt nói: “Một nửa trong triều đều thuộc phe của bổn vương.”

“Không.” Mặc Phi lắc đầu nói, “Phù Đồ không có ý này, có vị nào đức cao vọng trọng đủ để chấn trụ những đại thần còn lại hay không?”

Vu Việt im lặng, tập trung suy nghĩ.

“Đại thần trong triều đều là lương tài*, điều này Phù Đồ không dám khinh thường.” Mặc Phi từ từ nói, “Nếu Chủ công vẫn ở trong triều, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà ngài lại muốn thân chinh dẫn binh đi U Quốc, trong triều thiếu trấn sơn chi thạch**, dưới sự đấu đá quyền lợi, rất dễ dàng tạo thành cục diện rối loạn, điều này chắc chắn không phải điều Chủ công mong muốn.”

* Lương tài: có tài có đức.

** Trấn sơn chi thạch: Hòn đá trấn núi, ở đây nói về việc thiếu người trấn giữ triều đình trong khi Vu Việt xuất binh.

“Phù Đồ có cao kiến gì?”

“Muốn mở rộng ra bên ngoài thì bên trong phải an ổn đã, Chủ công muốn chinh chiến thiên hạ, như vậy, tất nhiên phải có được một hậu phương vững chắc không lo âu, điều chỉnh lại triều đình là việc quan trọng số một. Phù Đồ đề nghị, đề bạt một người có thanh danh hiển hách mà tài năng trác tuyệt làm thừa tướng, lại để cho thừa tướng đứng đầu, tiến hành điều chỉnh một lần các chức quan trong triều, lập quy định, giám sát những điểm quan trọng, tránh cho một phía phát triển lớn mạnh hoặc là làm theo ý mình.”

Sắc mặt Vu Việt thận trọng, cẩn thận nghe từng lời nói của Phù Đồ.

“Chiếu Quốc trọng võ khinh văn, điều này đã không còn thích hợp nữa. Chủ công cần phải nắm giữ toàn bộ nhân tài ở khắp nơi, ‘Chọn người tài để bổ nhiệm, chọn ý hay mà đi theo, thì người có trí sẽ hết lòng tham mưu, người có sức sẽ dốc lòng hợp lực, người nhân đức sẽ lưu truyền đức tốt, người thành tín sẽ dốc sức trung trinh’*, người phải dùng hết tài năng, lại thi hành chính sách khai sáng, đạt được quốc thái dân an. Tâm nguyện của Chủ công là đặt trên thiên hạ, như vậy, trong lòng phải có thiên hạ. Thiên hạ mất thì Chủ công sẽ mất, thiên hạ giàu có thì Chủ công sẽ giàu có, mà thiên hạ thái bình thì Chủ công sẽ được thái bình.”

* Đây là bản dịch của Nguyễn Tuấn Cường. Nguyên văn được trích ra trong bản sớ “Mười điều nghĩ” can gián vua Đường Thái tông (Gián Thái tông thập tư sớ) của Ngụy Trưng (580-643).

Nguồn: Đây

Vu Việt lộ ra vẻ kinh sợ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mặc Phi.

Mặc Phi tiếp tục nói: “Phù Đồ tự biết tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn, không dám tự xưng già giặn, nhưng Phù Đồ nguyện làm hết khả năng vì Chủ công, dâng lên tất cả sở học của mình.”

“Phù Đồ đại tài, không được tự coi nhẹ mình, nếu có điều muốn nói, bổn vương nguyện ý nghe tường tận.” Vu Việt ngồi ngay ngắn nghiêm nghị, vẻ mặt trang nghiêm chờ đợi.

Mặc Phi lại rót đầy trà cho Vu Việt, cùng thảo luận về đạo làm vua, đạo trị người cùng với ưu khuyết điểm của quốc sách Chiếu Quốc, lại kết hợp với tình thế trước mắt của Chiếu Quốc, đưa ra kế hoạch cải cách tổng hợp.

Trong khi nói, Mặc Phi còn lấy cách thức kể chuyện xưa, tự thuật về một số chuyện được truyền kể về những minh Quân, danh thần cổ đại của Trung Quốc, lúc thì khiến cho người ta tỉnh ngộ, lúc thì buồn cười, lúc thì lại vớ vẩn quái đản, không có sự nghiêm túc khi bắt đầu, hai người giống như bằng hữu, vui vẻ, thoải mái mà chuyện trò.

Trà đã thay đổi nhiều lần, hai người trò chuyện say mê, không biết thời gian trôi qua.

Cho đến tận khi Mặc Phi không nhịn được, ngáp một cái, Vu Việt mới giật mình nhận ra đêm đã khuya.

Hắn nhìn Mặc Phi thật kĩ, trong lòng có chút không muốn, loại cảm giác này thực sự làm cho người ta lưu luyến.

Nếu như có thể ngày đêm làm bạn với “Hắn” thì thật tốt, như thế hắn sẽ không phải luôn rời đi một mình.

Cuối cùng, đột nhiên Mặc Phi giống như nhớ tới cái gì đó, nói: “Chủ công, tuy rằng ngài đã quyết định xuất binh đánh U Quốc, nhưng chưa chắc không thể làm gì với Khánh Quốc.”

“Ồ? Lời này hiểu thế nào?”

“Ở bất kỳ quốc gia nào, nội bộ bất ổn luôn là khúc mắc lớn nhất. Không bằng Chủ công hãy tìm một số người nhạy bén, lẻn vào Khánh Quốc, có thể tung ra lời đồn, có thể chia rẽ đại thần, cũng có thể khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng, làm hết sức khiến cho nội bộ của Khánh Quốc hỗn loạn.”

Cái này đúng là kế sách hay! Vu Việt có chút kinh ngạc nhìn về phía Mặc Phi, lấy con người lương thiện của “Hắn”, lại cũng có lúc nham hiểm như thế?

“Chủ công? Ngài không đồng ý sao?” Thấy hắn không đáp lại, Mặc Phi nghi hoặc hỏi.

“Không, kế này rất hay.” Vu Việt gật đầu không chút do dự.

“Như thế, bổn vương cũng nên đi rồi.”

Mặc Phi đứng dậy đưa tiễn.

Vu Việt chậm rãi đi vài bước, đột nhiên dừng lại nói: “Bổn vương và Phù Đồ nói chuyện thật vui vẻ, không bằng tối nay ngủ cùng một chỗ, lại tiếp tục gối đầu trò chuyện một phen?”

“…” Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi nói, “Ngày mai Chủ công còn có chính vụ cần xử lý, Phù Đồ không dám làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Chủ công, xin Chủ công hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Quả nhiên là từ chối. Trong mắt Vu Việt hiện lên một tia tiếc nuối, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà rời đi.

Khi đi tới cửa, hắn lại quay đầu nói: “Phù Đồ, hi vọng ngươi vẫn có thể luôn bầu bạn bên cạnh ta, bày mưu tính kế cho ta, mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước.”

“Nếu Vương không xua đuổi, Phù Đồ sẽ không rời.” Mặt không đổi sắc nói dối, Mặc Phi hoàn toàn không có ý định cả đời bên cạnh hắn, thứ nhất, nàng thực sự là một quả bom hẹn giờ, thứ hai, khi thiên hạ đã yên định trở lại, ý nghĩa tồn tại của nàng cũng không lớn.

“Lời nói hôm nay, bổn vương nhớ kỹ.” Nếu như ngươi rời bổn vương mà đi, cho dù chân trời góc biển, bổn vương cũng sẽ đi đến bắt giữ ngươi trở lại, đến lúc đó…

Lư Khâu, tự là Hiển Vấn, là viên chủ của Chiếu Tùng viên, hiện nay đã hơn bảy mươi tuổi, tạm thời minh mẫn, tính cách cao thượng, khi mười lăm tuổi đã danh chấn bốn phương về tài biện học trong thiên hạ. Khi mười tám tuổi, Chiếu Vương tự mình triệu kiến, cố ý ban cho quyền cao chức trọng, Lư Khâu từ chối, không lâu sau thì tìm một chỗ vắng vẻ, khai sơn thụ học*, nhận vài người đệ tử, chuyên tâm truyền thụ mười năm, những ai được ông dạy dỗ, người thì đứng hàng triều thần, người thì vang danh sĩ lâm, không một ai không thành tài, có đức. Bởi vậy Lư Khâu đạt được danh “Tiến sĩ”, được thế nhân tôn sùng.

* Khai sơn thụ học: Mở trường dạy học.

Năm hơn năm mươi tuổi, ông di cư đến Tiệm Hề, mở Chiếu Tùng viên. Thị tộc nhiều lần đến xin ông dạy học, ông đều từ chối tất cả. Nhưng mà, ông lại thu nhận Vu Việt làm học trò, đây là học trò duy nhất của Lư Khâu lúc tuổi già.

Trong khoảng thời gian mấy chục năm, Lư Khâu lần lượt viết hơn mười bộ sách, được sĩ lâm tranh nhau sao chép, tôn sùng là kiệt tác, địa vị cũng được đặt đứng đầu, cao thượng trong sĩ lâm.

Nhưng mà cũng không có ai biết rằng, từ mấy năm về trước, Lư Khâu đã trở thành thượng khanh của Vu Việt, đứng đầu trong sáu vị thượng khanh.

“Lão sư, xin hãy giúp ta một tay.” Bởi vì được Mặc Phi thức tỉnh, lần này Vu Việt chính thức đến mời Lư Khâu xuất sơn*.

* Xuất sơn: xuống núi, ra làm quan.

Lư Khâu vuốt râu mà cười nói: “Nghĩ đến việc bắt đầu dùng lão phu, điều này không giống với tác phong của ngươi lắm nhỉ!”

Vu Việt ủng hộ dùng võ trị quốc, vô cùng nghiêm khắc đối với triều thần thống lĩnh, sách lược lôi kéo hoàn toàn không phải phong cách của hắn.

Vu Việt thản nhiên nói: “Đây là khuyên giải của môn hạ thượng khanh Phù Đồ của Vu Việt.”

“Phù Đồ?” Lư Khâu như có chút suy nghĩ, gật gật đầu, nói, “Kẻ này để lại ấn tượng rất sâu sắc với lão phu, cho dù là cử chỉ hay là khí chất đều khác hẳn với người thường, do lúc trước ‘Hắn’ coi ngươi là Lệ Thần, tiến đến tự tiến cử, ha ha.”

Sắc mặt Vu Việt có chút ngượng ngùng.

Lư Khâu lại nói: “Chỉ có điều, lão phu cũng không nghĩ tới, thiếu niên chỉ gặp mặt một lần lúc trước lại có đại tài thế này, những việc hắn đã làm ở Nhung Trăn, lão phu không thể không tán dương một tiếng ‘Giỏi’! Vu Việt, ngươi có thể có cơ duyên xảo hợp, chiêu nhập “Hắn” vào trong phủ, đó là may mắn lớn của ngươi.”

Vu Việt gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng nhu hòa.

Lư Khâu nhìn mắt hắn, cảm thấy hơi giật mình một chút, lại càng thêm tò mò với tên Phù Đồ công tử kia.

Vu Việt đứng dậy hành lễ nói: “Lão sư, còn phải nhờ người.”

Lư Khâu cười cười, trong mắt hiện lên vẻ nhìn xa trông rộng.

Năm đầu của Tấn Tân (Lệ Cù kế vị, sửa quốc hiệu là “Tấn Tân”), Lư Khâu đảm nhiệm chức vụ thừa tướng, thống lĩnh bách quan. Tài đức của Lư Khâu, không người nào không thần phục.