Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 41



Văn Lược đem kịch bản đọc đi đọc lại mười mấy lần, đi quanh Đỗ Minh Thành hơn mười vòng, vẫn không dám mở miệng, hắn muốn nói, đạo diễn, cái cảm tình này không nhất thiết phải nói trắng ra, có đôi khi biểu tình hàm súc lại càng thêm có hiệu quả..

Nhưng vẫn là không dám mở miệng. Đỗ Minh Thành đối với kỹ xảo hành động gì đó, hắn nhìn vừa lòng, ngươi cố ý tới nói là được. Nhưng kịch bản…

Là linh hổn của tác giả, thần thánh không thể xâm phạm nha!

Văn Lược nhìn kịch bản:

Gia Tuấn: Tại sao ngươi phải làm vậy? Lòng ta, cơ thể ta, linh hồn của ta toàn bộ là của ngươi, nhưng ngươi… vì cái gì phải phản bội ta?

Văn Lược nuốt nước miếng một cái.

Gia Tuấn: Ngươi quên đêm hôm đó rồi sao? Tiếng thở dốc của ngươi luôn luôn bên tai ta, ta chưa bao giờ quên.

Văn Lược ho khan một tiếng, đây là trường hợp nên nói lời này?

Gia Tuấn: cho dù cho ta một cơ hội nữa, ta cũng sẽ không hề giữ lại, đem tất cả giao hết cho ngươi.

Văn Lược có điểm không thể chịu được, vì cái gì mỗi câu đều vây quanh chuyện đó.

Gia Tuấn: Ta yêu ngươi.

Câu này mới chính là câu Văn Lược không thể chịu được nhất. Ba chữ kia vô luận thế nào hắn cũng không thể nói với An Trình Điển.

“Nước sôi!” An Trình Điển bưng một chén canh nóng hổi lại đây.

Văn Lược nghe mùi, trong bụng liền kêu lên, rất khó tưởng tượng nam nhân này mỗi ngày ở bên ngoài mặt người dạ thú nhận phỏng vấn diễn tất cả các loại nhân vật, hiện tại trong này đang bưng canh cho hắn.

Không biết từ nơi nào nảy sinh một cỗ cảm giác về sự ưu việt, nam nhân này vì hắn chạy trước chạy sau, cho dù là cùng giới tính đi! Bỗng nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác của người hâm mộ, Văn Lược cảm thấy chính mình thật đáng sợ, loại liên tưởng này cũng quá dọa người.

“Đừng để cho tôi chết quá khó khăn nha!” Thời điểm An Trình Điển nói lời này, Văn Lược còn đang sững sờ.

Cẩn thận suy nghĩ một chút mới hiểu ý tứ của An Trình Điển, bạch liễu tha nhất nhãn, lườm hắn: “Tôi là chuyên nghiệp!”

“Cậu rất chuyên nghiệp!” An Trình Điển sờ đầu hắn, cười cười bước đi.

Uống canh xong, đi đến bên chỉ đạo võ thuật đang giảng giải động tác cho An Trình Điển, gặp Văn Lược đi qua, chỉ đạo võ thuật liền kéo hắn lại hướng dẫn động tác, trao đổi đại khái nửa giờ, Đỗ Minh Thành hô bắt đầu.

Loại siêu sao đánh nhau này có giá trị XXXX vạn, vẫn rất khó khăn. Không phải động tác cùng kỹ thuật, dù sao hai người cũng không phải tân binh, mặt của hai người đều đã mua bảo hiểm XXXW, vạn nhất không cẩn thận bị đạo cụ làm bị thương còn được bồi thường.

Làm minh tinh, mặt vẫn là quan trọng, dù sao cũng dựa vào cái này kiếm cơm thôi, Văn Lược tuy rằng không muốn thừa nhận chính mình gặp may hơn phân nửa là nhờ vào khuôn mặt, nhưng cũng không khỏi lưu tâm vài phần.

Hai người quay cảnh này xem ra là cảnh khó khăn nhất trong diễn đánh võ, hắn có điểm đau, xem ra An Trình Điển cũng không khá hơn chút nào, hai mặt đối nhau vẫn tươi cười, điểm cười có cảm giác như phá tan ân cừu.

Trước kia vẫn đều là tiểu đánh tiểu nháo, cho dù đánh nhau cũng chỉ là cảm giác động thủ điều **, nhưng lúc này thì khác, hai người là liều mạng, giống như lấy mang làm tiền đặt cược, chỉ đạo võ thuật nói, chiêu thức này tuy rằng nhìn đẹp, nhưng mỗi chiêu sử dụng đều phải có lực. Cho nên mỗi đường kiếm đều phải chính xác nha, vạn nhất một kiếm thật sự chém trúng An Trình Điển, vậy thì toi rồi.

Đỗ Minh Thành ngồi trước màn hình phất phất tay. Bắt đầu!

Gia Tuấn: Ngươi nhất định phải đưa ta vào chỗ chết sao?

Thời điểm Văn Lược nói lời này vẻ mặt bi thương, trong tay nắm kiếm thật chặt, lông mày chậm rãi tích khởi hận ý.

An Trình Điển mang theo đại đao đứng ở đó, tóc dài đón gió đong đưa, tay nắm đao run nhẹ, hắn không dám nhìn mắt đối phương, trong lòng, Gia Tuấn yêu quá mức mãnh liệt, làm cho hắn bận tâm không thể dứt bỏ, nhưng cho dù thế nào, đến hiện tại họ cũng không tránh khỏi binh nhung tương kiến.

Gia Tuấn: cha ta là cha ta, ta là ta!

Lâm Kỳ: ngươi có thể bỏ qua hết thảy để theo ta?

Gia Tuấn: ta có thể!

Lâm Kỳ: ta không thể, ta có chuyện cần làm rất nhiều, ngươi theo ta… sẽ chỉ làm liên lụy ta thôi!

Gia Tuấn: phải không?

Văn Lược cười lạnh, hơi hơi mở miệng: “Ít giả mù sa mưa!”

Rút kiếm tiến đến, An Trình Điển vẻ mặt thống khổ, từng bước lui về sau.

“Cầm lấy đao của ngươi!” Văn Lược rống to, “Ngươi nếu đã có lựa chọn, cần gì phải làm bộ làm tịch!”

Thủ hạ kiếm vũ kín không kẽ hở, như linh xà đâm thẳng mệnh môn của đối phương, An Trình Điển né qua từng nhát kiếm của đối phương đâm tới, ngực hơi hơi phát đau, xem ra đối phương muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn ở đây không còn ý nghĩa gì sao. Hắn không muốn chết, nhưng cũng không muốn đối phương chết.

Đao trong tay rốt cuộc ra nghênh chiến, nhất thời nghe thanh âm va chạm đao kiếm.

Mỗi một lần đao cùng kiếm chạm nhau, Văn Lược đều cảm thấy kiếm trong tay mình như sắp rớt, vương bát đản, tại sao phải dùng sức như vậy, thực muốn chém bay kiếm của hắn rồi trực tiếp chém mặt hắn, hủy diệt sự nghiệp diễn viên của hắn.

An Trình Điển bình tĩnh tránh những đòn tấn công của Văn Lược, đao trong tay vẫn theo hướng dẫn của chỉ đạo võ thuật tiến đến, tuy rằng sẽ có điểm lệch lạc, nhưng hắn tình nguyện chính mình gặp chuyện không may cũng không muốn Văn Lược gặp chuyện không may.

Tay Văn Lược bỗng nhiên run lên, kiếm thiếu chút nữa rời tay, An Trình Điển vội vàng mang đại đao lui về phía sau, bởi vì dùng nhiều sức, trực tiếp thối lui ra ngoài màn ảnh.

Đỗ Minh Thành hắc nghiêm mặt hô ‘Cắt’. Sau đó lôi An Trình Điển đến một bên giáo huấn.

Chuyện này không thể trách An Trình Điển, so với Văn Lược vô tâm vô phế, An Trình Điển lo lắng nhiều lắm, băn khoăn cũng nhiều lắm. Mọi người đối với cảnh này nhập tâm rất nhiều, có những cảnh không quan trọng mọi người đều chọn chính mình làm, hơn nữa hai người tuy vẻ bên ngoài hảo hảo, trên thực tế đều có ý tứ tích cực.

An Trình Điển một bên nghe Đỗ Minh Thành giáo huấn một bên nhìn Văn Lược đang trao đổi với chỉ đạo võ thuật. Người này thật đúng là liều mạng. Làm cho hắn thật sự cũng nhịn không được khởi lai.

Lại đứng trước màn ảnh, tâm tình hai người đều không giống nhau, An Trình Điển đã chết rồi.

Văn Lược “hắc hắc” đứng ở trước mặt, so ngực An Trình Điển, cầm kiếm khoa tay múa chân.

An Trình Điển nhịn không được muốn cười, “Cậu chờ hôm nay cũng thật lâu rồi đi!”

Văn Lược thản nhiên gật gật đầu, “Nếu tôi thật sự cầm kiếm đâm cậu? Cậu cảm thấy thế nào?”

“Cậu thích là tốt rồi!” An Trình Điển hồ nghi nhìn người đối diện, hắn chẳng lẽ phải quan báo tư thù? Trực tiếp giết người thì không phải, nhưng sau lưng động tay động chân cũng thực là chuyện khiển trách.

Văn Lược căn bản không muốn nghĩ nhiều như vậy, hắn nghĩ thời điểm đánh nhau tùy tiện chọt hai cái hạ phẫn uất là được rồi.

Nhưng thực tế tình huống căn bản không phải như vậy, một bên phải nhớ động tác, một bên phải nhớ rõ lời thoại, một bên còn phải tùy cơ ứng biến. Người kia rất nhanh đã chết, làm sao còn nhớ rõ chọt hai cái.

Bất quá cuối cùng hắn cũng nhớ đến một chút, vốn là một kiếm đâm vào ngực An Trình Điển. Hắn không đâm hảo kéo kiếm xuống trên da thịt y, An Trình Điển buồn bực một tiếng phá công. Đỗ Minh Thành vội vàng hô “cắt”.

Trợ lý đi tới cởi áo ra liền thấy, đều đỏ, Văn Lược ở đám người bên ngoài thăm dò, chột dạ không ít. Chính là tiếp theo đều diễn không chính xác, liên tiếp làm An Trình Điển bị thương vài lần, bất quá miễn cưỡng biến vết thương của An Trình Điển thành thật, coi như qua trận này.

Sau khi đánh võ vài lần NG, cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành, Văn Lược đưa kiếm cho trợ lý, ngồi ở trên ghế xem kịch bản, trong lòng bắt đầu luống cuống, phần buồn nôn sắp đến nha!

So với trò văn hắn tình nguyện quay cảnh đánh võ hơn, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, An Trình Điển thất tha thất thểu đứng trước mặt hắn, hắn hung ác lấy tay rút kiếm xuyên thấu ngực An Trình Điển ra.

An Trình Điển ói một ngụm máu tươi ngã trên mặt đất.

Văn Lược vốn rất muốn cười, chính là nhìn thấy An Trình Điển nằm trên mặt đất cả người đầy máu hắn cười không nổi, kinh ngạc đứng một bên, kiếm trong tay ‘leng keng’ rơi xuống đất, cước bộ chậm rãi, biểu tình bi thương.

Kịch bản viết chính là, An Trình Điển bởi vì không đành lòng, thời điểm thoái nhượng ba phần làm cho Văn Lược thừa cơ hội tiến tới, liền bị đâm trúng. Này cùng hiện thực kỳ thật rất giống, An Trình Điển đối với hắn cho tới bây giờ đều là nhường nhịn.

“Gia… Tuấn…” Người nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười.

Văn Lược kinh ngạc đứng ở bên cạnh hắn, nhìn người kia huyết đầy mặt, ngực bắt đầu ẩn ẩn đau. Biết rất rõ đây đều là giả, chính là trong lòng vẫn thấy sợ, thế sự khó liệu, làm sao bảo đảm giây tiếp theo không có cái gì ngịch chuyển, trong đầu không biết lúc nào đã hiện ra câu “Quý trọng người trước mắt”, Văn Lược không biết làm sao.

Cái này cũng hợp với tâm tình trong kịch bản, Đỗ Minh Thành cách đó không xa kéo màn ảnh đến gần mặt hắn, biểu tình thực vừa lòng.

“Đây… Đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ đến… là kết cục tốt nhất!” An Trình Điển cười khổ, máu vẫn theo miệng dũng mãnh chảy ra, cực kỳ dọa người.

Tổ đạo cụ rốt cuộc bỏ vào miệng hắn bao nhiêu máu? Văn Lược cư nhiên còn có thời gian suy nghĩ.

Lời thoại bắt đầu rồi nha…

Văn Lược hàm chứa lệ ngồi xuống ôm lấy người nằm trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào còn mang điểm run rẩy: “Ngươi… Tại sao ngươi phải làm vậy? Lòng ta, cơ thể ta, linh hồn của ta toàn bộ là của ngươi, nhưng ngươi… vì cái gì phải phản bội ta?”

An Trình Điển ở chỗ này không nói, Văn Lược ôm đầu hắn dính sát vào mặt mình, xúc cảm ấm áp vẫn có chút khó chấp nhận, bất quá diễn đều phải diễn: “Ngươi quên đêm hôm đó rồi sao? Tiếng thở dốc của ngươi luôn luôn bên tai ta, ta chưa bao giờ quên.”

“Ta… Ta không quên!” An Trình Điển chậm rãi đưa tay, khẽ vuốt nước mắt Văn Lược, “Ngươi… Ngươi hối hận sao?”

Văn Lược lắc đầu, “Cho dù cho ta một cơ hội nữa, ta cũng sẽ không hề giữ lại, đem tất cả giao hết cho ngươi!”

“Không cần khổ sở, đây… không phải… là lỗi của ngươi! Ta chết dưới kiếm của ngươi… tốt hơn là để ngươi chết…” Tay An Trình Điển vuốt mặt hắn không còn lực rũ xuống, trên mặt lại mang theo tươi cười, sau đó quay đầu đi, mang theo nụ cười thỏa mãn mà chết.

Văn Lược hét lớn một tiếng ôm An Trình Điển tê tâm liệt phế khóc, một lần rồi một lần hô: “Ta yêu ngươi!”

Cho dù lúc trước nghiên cứu kịch bản thời điểm nhìn đến ba chữ kia đều cảm thấy không có cách nào nói được, nhưng tới lúc này, ba chữ kia tự nhiên nói ra, bất quá… Đối phương lại không nghe được.

Vô luận hắn hét bao nhiêu lần, đối phương cũng thờ ơ, vết thương trong lòng lại càng lớn hơn, phân không rõ là diễn kịch, hắn đều cảm thấy được nếu An Trình Điển chết, tim của hắn cũng sợ sẽ đi theo, hơn nữa vị trí đó lại trở nên đau rất đau.

Bởi vì diễn mà lưu nước mắt, tựa hồ không ngừng rơi. Quá mức nhập tâm nên hắn không có cách nào quay trở về với chính mình, gắt gao đem mặt An Trình Điển dán vào mặt mình, không chịu buông tay.

Bỗng nhiên, bên tai tiếng hít thở tăng thêm, sau đó..

Hết chương 41