Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 32



Lần này quay phim không có gì gọi là đặc biệt, nhưng thật ra người trong kịch tổ đã biết một cái bát quái. Tần Thấm cùng An Trình Điển tuyệt đối có gì đó. Bất quá chuyện vẫn có tính quy củ, cho dù siêu sao người ta ở dưới mí mắt ngươi hạ nói thương yêu, ngươi cũng không thể ra ngoài nói loạn, trừ khi ngươi không ở đây, cho nên mới nói ngoại nhân có thể không biết, người trong kịch tổ đều biết.

Đó cũng chính là một trong những nguyên tắc của làng giải trí.

Cho nên thời điểm người trong kịch tổ thấy Tần Thấm cẩn thận bổ trang cho An Trình Điển, mốt đám liền ở dưới nghị luận. Văn Lược trong tay nắm búa “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên, còn bạn tốt, bằng hữu thê còn không biết sao?

Bằng hữu thê, con khỉ! Loại phương pháp này cũng có ích nha! An Trình Điển ngồi ở chỗ kia cảm thụ tầm mắt của Văn Lược bắn phá tới.

“Đừng nhúc nhích! Em cũng không muốn bị hóa trang sư của các anh mắng chết!” Tần Thấm cười đem đầu An Trình Điển sửa lại ngay ngắn.

“Liên Mục Thanh khi nào thì tới đây?” An Trình Điển đem trán giao cho Tần Thấm.

“Ngày mai chưa đến thì ngày mốt đến. Chúng em lúc này lại đây cũng phải phát ngốc ba ngày, anh cùng Văn Lược quan hệ tốt như vậy, hỗ trợ đi!” Tần Thấm thật cẩn thận hướng mặt hắn đắp phấn.

“Hắn thật sự có kế hoạch cho Văn Lược tham gia?” An Trình Điển có điểm kinh ngạc, Liên Mục Thanh đều chính mình bắt đầu hướng người khác thông cáo? Hắn chẳng lẽ không biết Văn Lược rất khó mời sao?

“Hắn khi nào thì nói đùa? Nghe bọn hắn nói tiết mục đều đem Văn Lược xếp vào kế hoạch.” Tần Thấm cười, “Sở dĩ để cho em tới, Mục Thanh cũng đều đã nghĩ hết rồi.”

An Trình Điển không nói, Liên Mục Thanh không biết thì cũng được đi! Đằng này biết mình đối Văn Lược có tâm tư. Còn phái Tần Thấm đến đây, không phải còn thêm phiền sao?

Tần Thấm tay nghề không tồi, đại khái lúc trước nghĩ nếu không thể nổi tiếng thì có thể sang làm hóa trang sư, chính mình tự luyện ra. Hóa trang sư nhìn xong, khóe miệng nhất phiết, không bước đi.

Tần Thấm ôm cổ An Trình Điển chụp một tấm hình.

Văn Lược kết thúc công việc liền trộm lên vi bác xem vi bác của Tần Thấm, liền thấy được ảnh chụp này. Tần Thấm: Tham ban An Trình Điển… Quả nhiên là kiểu tôi thích.

Xem ra báo chí ngày mai không yên rồi.

Văn Lược trong lòng nghẹn cháy, buổi tối kịch tổ đưa cơm hắn cũng chỉ ăn vài muỗng. An Trình Điển thấy, thời điểm công việc kết thúc đưa Tần Thấm về liền ghé mua đồ ăn khuya. Kết quả vừa về phòng đã thấy Văn Lược đi ngủ trước.

An Trình Điển đem đồ ăn đặt lên bàn, ngồi vào giường Văn Lược, nhìn đến mí mắt hơi run run của người đang ngủ, An Trình Điển nở nụ cười.

“Đứng lên đi! Tôi biết cậu chưa ngủ, tôi có mua đồ ăn cho cậu!” Tay kéo chăn Văn Lược.

Văn Lược tát một cái lên tay An Trình Điển, lập tức mở hai mắt ra, hung tợn chờ An Trình Điển, dường như hắn sẽ ăn.

“Làm gì nhìn tôi như vậy?” An Trình Điển sửng sốt một chút.

“Cậu…” Văn Lược thở phì phì mở miệng, lại khép lại, do dự lộng vài cái.

“Tôi làm sao?” An Trình Điển mỉm cười hỏi: “Cậu có thể vừa ăn vừa nói, tôi mua tôm cho cậu.”

Nghe được ăn, mắt Văn Lược hơi nháy lại, bật người lại bưng mặt, lạnh lùng bỏ lại hai từ “Không ăn”. An Trình Điển sửng sốt một chút, như thế nào lại không ăn, bình thường cho dù y nhìn hắn không vừa mắt, có ăn Văn Lược cũng chưa từng bỏ.

“Về sau không cần mua đồ ăn cho tôi, tôi muốn khống chế thể trọng!” Văn Lược thái độ cứng ngắc xoay người tiếp tục ngủ, hoàn toàn không nhìn An Trình Điển.

An Trình Điển liền buồn, người này hôm nay bị làm sao vậy, dám đối hắn âm dương quái khí.

“Quay phim mệt, cậu không cần khống chế thể trọng, nếu thực bị béo, trở về tôi cùng cậu đi phòng tập thể thao!” An Trình Điển chưa từ bỏ ý định, buổi tối Văn Lược ăn quá ít, hộp cơm kia ăn chưa đến một phần ba, bình thường thích ăn như vậy, bây giờ chỉ ăn có một chút, khẳng định đêm khuya sẽ không chịu nổi.

“Không ăn!” Văn Lược buồn bực ở trong chăn thanh âm nghẹn thực nổi giận.

“Cậu làm sao vậy?” Có chỗ nào không thoải mái?” An Trình Điển vươn tay đến bả vai Văn Lược.

“Ba” một tiếng, An Trình Điển lại bị đánh, mu bàn tay nóng rát, Văn Lược xuống tay có điểm mạnh, An Trình Điển không đề phòng, không nghĩ tới hảo tâm cư nhiên bị trở thành lòng lang dạ thú. Văn Lược ánh mắt hung tợn trừng hắn, phỏng chừng cũng bị tiếng ‘ba’ kia dọa rồi, có chút ngượng ngùng nhưng không chịu khuất phục, quay đầu đi ý muốn không phục.

An Trình Điển rốt cuộc đối Văn Lược mềm lòng, nghĩ hắn hôm nay đối Tần Thấm vẫn tồn tại khúc mắc, quả thực trong lòng mất hứng, liền nhịn, lúc này đứng dậy, “Đồ ăn đặt trên bàn, tự cậu ăn đi! Tôi ra ngoài một chuyến.”

Văn Lược vốn đang nằm, nghe An Trình Điển phải ra ngoài, bản năng nghĩ đến hắn có thể đi gặp Tần Thấm, hỏa trong ngực bốc lên, “Hổn hển” từ trên giường đứng lên, leo xuống giường đem đồ ăn trên bàn bỏ vào thùng rác.

“Tốt lắm, cậu khỏi cần đi ra ngoài!” Văn Lược cương đầu ở nơi đó, khiêu khích nhìn An Trình Điển.

“Cậu không đói bụng?” An Trình Điển sắc mặt không tốt lắm, nhưng thực rõ ràng đang cật lực áp chế.

“Đói!” Văn Lược tiếp tục khiêu khích, “Nhưng là đồ cậu mua thì tôi không ăn!”

“Hảo!” An Trình Điển hắc nghiêm mặt đáp trả, sau đó mở cửa ra ngoài.

Theo cánh cửa “Rầm” một tiếng, Văn Lược thanh tỉnh. Việc này là người làm? Nhìn thùng rác còn tản ra mùi tôm, hắn nhịn không được nuốt một chút nước miếng, vừa giận lại bực mình ngồi ở bên giường, bắt đầu nghĩ lại có phải mình hơi quá đáng?

Rốt cuộc, hắn chính là không chịu nổi An Trình Điển cùng Tần Thấm thân mật, hắn cũng chưa cam lòng ra tay, dựa vào cái gì An Trình Điển cùng nàng kết giao qua, rõ ràng đều chia tay, như thế nào còn dây dưa không rõ.

Rõ ràng ngày hôm qua bệnh đến té xỉu, hôm nay cư nhiên còn chạy lên chạy xuống đưa đón Tần Thấm, người gì!! Có bản lĩnh thì tự mình bôi thuốc đi.

Loại bụng dạ hẹp hòi này được Văn Lược phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, hắn ngồi ở trong phòng oán thầm không ngừng, An Trình Điển cái tên kia hiện tại khẳng định chạy đi tìm Tần Thấm. Không nên hỏi Văn Lược vì cái gì lại cho là như thế, dựa vào giác quan thứ sáu của nam nhân, An Trình Điển hiện tại nên đi tìm Tần Thấm, hai người cùng nhau nói chuyện, tán gẫu quá khứ, tán gẫu tương lai, tán gẫu lý tưởng.

Phi!

Đang lúc oán niệm lan tràn, cửa mở!

Văn Lược làm sao đoán được, người đóng cửa kia đi chưa tới nửa giờ đã trở lại, trong tay mang theo một phần tôm. Văn Lược lại không cốt khí nuốt nước miếng.

“Ăn luôn!” An Trình Điển đem đồ ăn khuya đặt lên bàn, thanh âm có điểm cứng rắn, phỏng chừng lửa giận còn chưa tán đi.

“Không ăn!” Văn Lược nguyên bản đã muốn vì tôm sám hối, tâm lại không được tự nhiên vùng lên.

“Có gan thì bỏ nữa đi!” An Trình Điển đem thùng rác lại đây.

“Muốn bỏ thì bỏ!” Văn Lược dỗi đem đồ ăn trên bàn bỏ vào thùng rác.

An Trình Điển hung tợn trừng mắt Văn Lược, biểu tình hung hăn kia Văn Lược chưa bao giờ thấy qua. Dùng võ hiệp để hình dung, toàn thân An Trình Điển hiện tại đã muốn giết người. Hung hăn đem Văn Lược tập trung trong tầm mắt, tựa hồ chuẩn bị dùng ánh mắt nướng chín, sau đó nuốt chửng.

Trong lòng Văn Lược run một chút, đường đường là một nam nhân, sát khí của hắn lại không bằng An Trình Điển, nhưng cũng không yếu thế, thời khắc hiện giờ, hắn đã không muốn quay đầu lại, trong lòng luôn luôn tự mình ám chỉ, An Trình Điển cùng hắn đoạt Tần Thấm, cùng hắn đoạt Tần Thầm, đoạt Tần Thấm… Hai mắt nhiệt hỏa bắt đầu bốc lên.

An Trình Điển ánh mắt hung ác hơi hơi nheo lại, sau đó ngón tay ở trên bàn gõ vài cái, lại mở cửa đi ra ngoài.

Văn Lược chột dạ ngồi trên giường, mùi tôm trong thùng rác phát ra dày đặc, miệng của hắn nuốt vài cái, nguyên bản bụng hắn đã kêu réo đòi thức ăn, nếu không phải vì thức ăn đã quăng thùng rác, hắn chỉ sợ phải thực không tiết tháo đi kiếm ăn.

Lãng phí nhiều như vậy, ngày mai sẽ bị sét đánh.

Đang nghĩ ngợi, cửa lại mở, An Trình Điển mang theo hai phần tôm đã trở lại, “ba” một tiếng để trên bàn. Văn Lược lại không cốt khí nuốt nước miếng, đồ ăn thơm ngào ngạt thật sự tra tấn người.

“Lại đây!” Thanh âm tràn ngập uy lực.

“Không!” Văn Lược cự tuyệt, hiện tại An Trình Điển đều đã thú hóa, hắn đi qua không phải chịu chết sao?, “Tôi không muốn ăn!”

“Không muốn ăn thì đừng nuốt nước miếng nha!” An Trình Điển hắc nghiêm mặt mở hộp tôm.

Một câu kia làm cho Văn Lược mặt đỏ tai hồng, không chịu thua, tay vươn đến bên bàn chuẩn bị đem đồ ăn bỏ vào thùng rác, An Trình Điển đè xuống, “Tôi sẽ không cho cậu ném nữa!”

Xong, chính mình ngồi xuống, sau đó vươn ngón tay trắng nõn thon dài, lấy một con tôm bắt đầu lột vỏ, một bên lột, một bên chỉnh tề để bên trong hộp, làm trò lột tôm trước mặt Văn Lược xong, hai tay dính đầy dầu, An Trình Điển bình thường quay quảng cáo chuyên nghiệp, lấy tôm bỏ vào trong miệng, sau đó mút tay, rồi tiếp tục lột tôm trước mặt Văn Lược.

Toàn bộ quá trình là thật dài và tàn nhẫn, đối với Văn Lược bụng đang réo gào thì hoàn toàn là tra tấn, hắn thực thích tôm, quả thực là vì tôm mà sinh tồn, nhưng hiện tại lại chịu bụng đói, còn phải nhìn cái người mình ghét nhất đang trước mặt mình ghê tởm ăn món mình thích nhất.

Hắn cảm thấy trong cuộc sống không thể tìm thấy điều gì thống khổ hơn việc này.

An Trình Điển kỳ thật cũng không chịu nổi, hắn vốn không thích tôm, còn cố tình mua hai phần, hắn chính là muốn làm trò trước mặt Văn Lược ăn sạch, làm cho người này biết mình không có tốt tâm.

“Tôi ăn xong rồi, dọn dẹp bàn đi nha!” An Trình Điển cười lạnh đem giấy lau tay bỏ trên bàn, đứng dậy sờ sờ bụng chuẩn bị đi tắm.

Văn Lược nguyên bản liền nghẹn cháy, hiện tại còn có ý đồ sai hắn, trong lòng cùng thân thể chịu các loại tra tấn, siết chặt nắm tay, hít một hơi, sau đó nâng quyền, một cái vọt mạnh.

“A!” An Trình Điển bị đánh trở tay không kịp, không nghĩ tới người này lớn mật, còn dám động thủ. Lúc này quay người chính là một chưởng chế trụ hai tay Văn Lược, sau đó tăng thêm độ mạnh đẩy một cái, song song ngã xuống giường.

Văn Lược không nghĩ tới chính mình đánh lén cư nhiên còn bị đè, không cam lòng đoạt lại tay, một quyền hướng mặt An Trình Điển bay tới. An Trình Điển thấy thế, vội vàng nghiêng đầu tránh đi, đánh tới thì mặt này còn gì nữa.

Hết chương 32