Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 20



Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng, ta vốn không thích đánh nhau, có thể là do bản tính vốn có của nữ nhân cho nên ta mới không thích đánh nhau. Vốn định chạy rangăn cản, nhưng thân thể lại bị Thuần Vu San San đẩy ra.Ta vẫn còn chưakịp phản ứng, thì Hậu Huyền lại tiến đến. Ta chỉ thấy Thuần Vu xoayngười một cái, tránh được một chưởng của Hậu Huyền, từ bên hông rút ramột thanh ngân kiếm. A, ta như thế nào không có phát hiện được ra ởtrong thắt lưng của hắn có giấu kiếm?

Kiếm quang đảo qua đôi mắtcủa ta, nhuyễn kiếm mềm mại uốn lượn như rắn ở trong tay của Thuần VuSan San lại giống như du long, khóe môi Hậu Huyền nhếch lên mỉm cười,hắn không dùng bất cứ vũ khí gì, hiển nhiên rất là thành thạo, thân hình hán lóe lên nhanh chóng giống như tia chớp, linh hoạt giống như một con thỏ, né tránh được một đạo ngân quang.

“Ngươi xem thường ta!”Thuần Vu San San đâm tới trước, Hậu Huyền trở mình quay lại, mái tócthật dài bay trên không trung tạo thành một vòng cung: “Không sai!”

Thuần Vu tiến lại thật nhanh, kiếm đâm tới về phía sau chỗ Hậu Huyền đangđứng, Hậu Huyền đứng ở trên không trung liền bất ngờ trở mình, một taychống ở bả vai của Thuần Vu San San bay ra phía sau hắn, đáp xuống bêncây trúc. Sau đó hắn giảo hoạt cười một tiếng, xoay người hết sức sauThuần Vu San San, nhấc chân đá một cái, đá một phiến lá trúc bay lạihướng Thuần Vu San San.

Lá trúc bay nhanh giống như một mũi tên,lao thẳng tới mặt của Thuần Vu San San, ta khẩn trương không dám hô hấp. Nhưng Thuần Vu San San hiển nhiên so sánh với ta hắn trấn định hơn, hắn cầm thanh kiếm giơ lên, thanh kiếm sắc bén chém một nhát, lúc phiến látrúc kia bay tới mặt của Thuần Vu San San liền tách ra làm hai nhẹ nhàng chậm rãi bay xuống.

Trong phút chốc, tất cả đều an tĩnh lại, Hậu Huyền hai tay khoanh trước ngực đứng ở trên cây trúc, Thuần Vu San Santay cầm bảo kiếm đứng bất động, xa xa Viễn Trần rốt cuộc cũng đem dâyđàn nối lại được, mà Ly Ca vẫn như trước xoay lưng về phía mọi người,trong tay cầm ống tiêu thưởng thức.

“Ách…”

Ta phát ra mộtâm thanh phá bỏ đi sự yên lặng, Hậu Huyền bỗng nhiên dùng chân đá látrúc lên, lần này rất nhiều lá trúc, lá trúc một mảnh lại tiếp theo mộtmảnh, quét về phía Thuần Vu, ta than thở, hai người kia định chơi đùađến bao giờ .

Ngân quang chợt hiện lên, đảo qua mỗi chỗ của rừngtrúc , đột nhiên, có cái gì xẹt qua mặt của ta , mang ra một tia lạnhlẽo, ngay sau đó, cây trúc ta đang dựa vào ngay lập tức từ từ đổ xuống,làm đứt mất vài sợi tóc từ khóe mắt của ta bay xuống, ta lập tức ngây ra như phỗng! Thì ra những lá trúc kia lại có thể làm gãy hẳn một câytrúc!

Nhìn thấy những lá trúc cũng bay về phía của Viễn Trần cùng với Ly Ca, tim lập tức đập thình thịch, mà Viễn Trần chỉ là không nhanh không chậm đem tay đặt ở trên dây cầm, “Xoẹt!” ngón tay xanh dưới ánhmặt trời xẹt qua một đạo ngọc quang, lá trúc ở trước cầm của hắn liềndừng lại, sau đó ở trong không trung vỡ vụn.

Vì vậy, âm thanh trúcgãy, tiếng đàn, tiếng lá trúc rơi xuống che phủ ,cùng âm thanh vạt áophấp phới, đều xen lẫn cùng nhau, tạo thành một khúc nhạc đặc biệt.Trong lúc đó sắc xanh biếc dạt dào , lá trúc ở trong không khí bay vụtlên, phiêu linh, rơi xuống, vỡ vụn, cuộc đấu giữa hai người rốt cuộc trở thành một đoàn cùng ẩu đả. . . .

Ta xem mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ta không có võ công a, nếu là bị lá trúc chém tới còn không phanh thây sao? Đang nghĩ ngợi, thì cảm giác được có bóng xanh bay tới, tatheo bản năng đem ánh mắt nhìn ở tại phía trước, ở một khắc này, trongđầu âm thanh bốn phía đột nhiên biến mất, trước mắt chỉ có bóng xanhkia, khi nó trở nên càng ngày càng rõ ràng, thì là một mảnh lá trúc!

Tốc độ của lá trúc dần dần châm lại, ta kinh ngạc với tốc độ biến hóa củanó, nghiêng người, nhìn nó từ trước mắt xẹt qua, tò mò đưa tay, kẹp lấy, lại cảm giác được một cổ sức lực cường đại kéo tới!

Trong thânthể hình như có luồng sức mạnh gì đó bắt đầu hội tụ đến ngón tay, tatheo luồng sức kia kéo đi, vận dụng Thái Cực quyền ông ngoại dạy , mangtheo lá trúc cùng nhau xoay người lại, sau đó, buông tay, lá trúc kialập tức theo hướng ngược lại bay đi, bỗng nhiên ngực cảm thấy thật khóchịu, có cảm giác rất muốn phun ra cái gì đó.

Hình như có cái gìđó không rõ ràng, có thể thấy rõ được phương hướng bay lại của lá trúcchắc hơn phân nửa là bởi vì là hiệu quả tập trung tinh thần , thân thểcủa Phong Thanh Nhã đã từng luyện võ, nhãn lực, nhĩ lực cùng thân pháptự nhiên không giống với thân thể của ta trước đây, hơn nữa những thứ đó đã hòa nhập vào huyết mạch, rồi hóa thành bản năng.

Lúc này tinh thần của ta lại lần nữa buông lỏng , âm thanh xung quanh bắt đầu trởlại ta nghe thấy tiếng bước chân, là hai người đang tiến lại đây!

“Người vừa vận dụng là loại võ công gì vậy?” Hậu Huyền đứng ở trước người củata, túm lấy cánh tay của ta hưng phấn mà hỏi, Thuần Vu San San cũng chạy tới: “Hậu Huyền, không được vô lễ như vậy!”

“Người thua mau mauđứng sang một bên, này, rốt cuộc vừa này người vận dụng là loại võ cônggì,tại sao ta chưa bao giờ thấy!” Hắn gọi ta một tiếng này, xem như đãrất nể tình .

“Ta đó là…” Bỗng nhiên, một cổ nhiệt lưu truyềnngược lại, ta lúc này che miệng, chỉ cảm thấy có chất lỏng từ trongmiệng với mũi của ta bắt đàu tràn ra, đầu ngón tay trong nháy mắt dínhđầy máu tươi ,cả người lúc này sững sờ há hốc miệng.Đã thổ huyết thìthôi chứ,sao lại còn chảy cả máu mũi!

“Thê chủ!”Thuần Vu San Sanla hét, Hậu Huyền lập tức nắm lấy cổ tay của ta, chạm vào kinh mạch kiểm tra: “Chân khí của người tại sao lại chạy loạn như vậy!” Hắn không nóihai lời liền đem ta ngồi xuống mặt đất, xoay người ngồi vào phía sau của ta , lòng bàn tay của hắn chạm vào sau lưng của ta .

Thuần Vu ở trước mặt ta ngồi xổm xuống, khuông mặt lo lắng nhìn ta.

Cảm giác có một cổ khí đem luồng nhiệt từ trong ngực của ta đẩy xuống, tathở dài thật mạnh một cái, dùng tay áo xoa xoa mũi cùng khóe mieng,trong lòng lại bắt đầu buồn bực, dù sao vẫn sẽ không võ công, những bíkíp võ thuật gì đó ta cũng không hiểu rõ. Thân thể đã thoải mái hơn được một chút, tứ chi có cảm giác lạnh lẽo.

“Nội lực của người thâmhậu như vậy,nếu vận hành không đúng cách sẽ dân đến tẩu hỏa nhập ma,chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy mà người cũng không hiểu?” Hậu Huyềnxoay người trở lại trước người của ta, một tay khoát lên trên vai củata, ta mờ mịt nhìn Hậu Huyền, hắn giờ phút này bỗng trở nên nghiêm túcdị thường ,giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.