Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 7



(*warning: cẩn thận, kẻo nóng)

_ Đem hết món ngon nhất ra đây, nhất là kem_ Vương Tử khoanh tay nói.

Nhà hàng Khiêm Trấn này nỗi tiếng nhất ở đây, món ăn ngon lại đắt khách. Nếu như mỗi ngày đều có các thiếu gia đây chắc khách hàng đều chạy hết vì hàn khí lớn của ba thiếu gia này quá.

_ V..vâng_ phục vụ bàn sợ hãi hấp tấp chạy vào trong.

Vương Kha, đây là Hy Tranh

_ biết!

Này, thế sao em còn làm con bé sợ hãi thế hả?

_ tưởng….là người của Tử ca

Em nghĩ Hy Tranh đang tiếp cận em à. Con bé là người của Tiêu Dũ đấy, đúng là suy nghĩ hẹp hòi

_ Anh dám nói đệ đệ mình thế à, có tin em đập anh không_ Vương Kha nói lớn

_ Đây, người đây, muốn đập thì đập. Chưa biết ai đập ai a

Tiêu Dũ đang cắt thịt bò cho cô, thấy ồn ào bỏ nĩa xuống, dao vương lên

_ không im thì coi chừng đấy.

Hai thiếu gia họ Vương nín bặt, cắm đầu ăn. Mạng sống ai chả muốn giữ, tốt nhất đừng nên đắc tội với Tiêu Dũ, có 5 cái mạng cũng không giữ được đâu.

_ Tử, sao kem lại giống cái mà con người hay xuất khẩu vậy?

Khụ…Tiêu Dũ ho một tiếng, liền lấy nước uống. Nha Đầu, suy nghĩ của em thật phong phú, đến nổi anh sắp ăn không nổi vì em.

Cái mà con người xuất khẩu? Là gì? Vương Tử và Vương Kha nhìn nhau khó hiểu. Con người xuất khẩu ra rất nhiều thứ, đồ ăn, vật dụng, phương tiện,…Hy Tranh đang nói đến cái nào

_ Hy Tranh, thứ đó là thứ gì?

Vương Tử hỏi lại cô. Tiêu Dũ nín cười, không nên để mất trò vui.

Cô chỉ vào miệng?

_Đây là nhập khẩu

Tiếp theo là bụng

_ Đây là nhập kho

Tiếp theo là….

Thôi đủ rồi, ngưng được rồi đấy! Vương Kha la lên, Vương Tử cũng tái cả mặt.

Tiêu Dũ đưa tay che miệng cười, như thế thì không ai ăn được nữa rồi.

Cô thấy ai cũng lạ, thôi kem sắp tan rồi, phải ăn nhanh mới được, không quan tâm các người nữa.

Bửa ăn kết thúc, ai cũng no. Tiêu Dũ bảo cô ngừng ăn kem cô mới chịu ngừng, ba ly kem rồi đấy. Đến giờ đường ai nấy về, Vương Tử cứ theo sau bảo là không nỡ rời xa bé yêu của cậu, liền bị Tiêu Dũ đưa chân đạp không thương tiếc. Vương Kha thấy vậy mà tức cười, anh em gì đâu, hết cãi lộn đến đánh nhau, vậy mà anh em tốt mới hay.

Chợt Vương Kha kéo cổ tay Hy Tranh lại, chắc vì lực hơi mạnh nên làm mặt cô chỉ cách mặt anh một khoảng ngắn.

À, ờ tôi chỉ muốn xin lỗi vụ lúc chiều đã làm nhóc sợ_ Vương Kha ngượng ngùng nhìn nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của Hy Tranh

Vụ gì? quên rồi_ cô ngơ ngác trả lời

Không nhớ?_

(lắc đầu) không nhớ_

Vậy thôi_

Vương Tử vừa nhìn qua nhìn lại rồi trông thấy cảnh “mặt sắp chạm mặt” thì phun khói

_Tiểu tử thối, dám dụ dỗ cục cưng Hy Tranh của ta, để xem về ta xử đệ thế nào! Mau đi_ Vương Tử chạy đến nhéo tai Vương Kha kéo vào xe, không quên tạm biệt Hy Tranh

Vừa mới vào xe, Vương Kha bắt được ánh mắt của Hy Tranh nhìn anh.

Vương Kha à, tạm biệt mai gặp lại_

Tiêu Dũ vừa mở cửa xe, quay đầu thì thấy cảnh tuợng trông tình tứ như thế thì sắc mặt thần thái thay đổi. (-ghen!-)

Dù giọng không lớn, nhưng Vương Kha nghe rất rõ, lòng anh như có chút nóng, cười thầm.

_ Em thích tên nhóc đó hay sao mà nhìn vui thế_ Tiêu Dũ nói, giọng đầy chất ghen và bực bội.

_ đúng a,thích Vương Kha lắm

Hả?

_ Vương Kha dẫn đi ăn, còn mua đồ cho em

Gì chứ, anh không thế với em sao. Thằng nhóc ranh đó mà dám hơn anh á_ Tiêu Dũ bực bội nói giọng hơi lớn, cất xe-đi nhanh vào nhà rồi lên thẳng trên phòng

Cô chả hiểu gì cả, sao Tiêu Dũ lại giận vì Vương Kha. Không vội về phòng, cô phi thẳng đến phòng sách mò tìm trên máy tính

Quay lại với Tiêu Dũ

Sau khi lên phòng, anh càng bực hơn, sao Nha Đầu lại không đuổi theo. Chẳng lẽ không còn cần anh nữa sao?

“Hành động cho thấy người đàn ông đó đang yêu bạn, và đang ghen”

Ghen? Là gì thế nhỉ, bệnh à? Có chữa được không? Mà yêu là gì? Trong sách có nói à. Phải tìm sách “Yêu” đọc mới được

“Cách làm cho người yêu bạn hết ghen: chỉ cần một cái ôm, nụ hôn trên môi và nói em yêu anh bằng cả trái tim mình, nhìn người đó chân thành và thật lòng. Người yêu của bạn sẽ hết ghen ngay và còn yêu bạn hơn ngay. Chúc bạn thành công”

À, thì ra là thế, ôm thì biết, phải tìm hôn mới được, còn nhiều thứ nữa. Cái này có nhiều thứ kỳ lạ nên học quá a.

Tiêu Dũ ngồi trong phòng không yên, cứ đứng lên rồi nằm xuống. Không biết Nha Đầu đang làm gì ngoài kia mà chưa vào, cô thật sự không sợ anh giận rồi bỏ cô đi sao?

Chợt cánh cửa được mở ra, Tiêu Dũ mừng rỡ đứng bật dậy nhưng lại giả bộ giận dỗi.

Hy Tranh thì lại khác, ánh mắt cô hình như đã thay đổi. Cô bước tới ôm lấy Tiêu Dũ một cách nhẹ nhàng nhưng rất chặt làm anh giật mình.

Cô kéo anh lại giường, ánh mắt đầy yêu thương nhìn anh.

_ Nha Đầu, em sao thế?_

Tiêu Dũ quỳ xuống hỏi. Chưa kịp chuẩn bị thì môi anh bị cô chiếm lấy, tuy không chuyên nghiệp nhưng rất mặn nồng, thoải mái. Tiêu Dũ thẫn thờ vài giây rồi ôm lấy Nha Đầu bế lên, đáp trả nụ hôn ấy. Cô chợt cảm thấy trong người thật nóng, khó thở, phải chịu đựng. Cuối cùng Tiêu Dũ cũng chịu thả đôi môi của cô ra, từ màu hồng đào, giờ đã chuyển thành đỏ mọng.

_ Tiêu Dũ, Nha Đầu yêu anh

Nói xong, bờ môi của Nha Đầu lại bị chiếm lấy. Thật mãnh liệt, cứ như Tiêu Dũ không tự chủ được mình, cứ nuốt lấy đôi môi đó, anh muốn chiếm lấy cô, chỉ vì một chữ, “Yêu”!

Có thật là anh sẽ đợi không, đến khi cô đủ tuổi? Hay là cũng như đến nước này, không kìm chế được. Tiêu Dũ không biết, nếu có chuyện gì, anh gánh hết, trước sau gì cũng là của anh, liều thôi. Nha Đầu nhăn mặt, thật là nóng quá a

_ Nha Đầu_ Tiêu Dũ vừa thở vừa nói, chất giọng khàn, miêu mị, đầy chất dụ tình

Nha Đầu không ngờ sự việc diễn biến thế này, thật ngoài dự đoán của cô. Nhưng nếu Tiêu Dũ muốn, cô phải ngoan ngoãn làm theo.

Tiêu Dũ bắt đầu cởi bộ đồng phục của Nha Đầu ra, một tay anh cởi từng hột nút, tay kia vẫn ôm lấy người cô.

Nha Đầu được thả ra, thở dốc nhìn Tiêu Dũ. Hình như anh đang cố cởi đồng phục cô ra thì phải. Chắc vì nóng đây mà, phải cởi giúp anh luôn mới được.

(warning: khét, cẩn thận)

Cúc áo của mình? Nha Đầu đang tháo ra một cách thành thạo, em ấy sẽ không ghét mình chứ. Nha Đầu…

A_ cô chợt thốt lên, thật khó mà kìm lòng bởi tiếng nói ấy của cô

Anh vừa đưa tay luồn vào bên trong áo….

_ Tiêu Dũ, nhột lắm a_ cô dãy dụa, cắn anh một cái.

A, chết rồi. Anh sẽ bực nữa mất

Tiêu Dũ ôm vai, nhìn chỗ bị cắn rồi nhìn cô. ..

_ Nha Đầu ngốc, em thoát hôm nay. Lần sau nhất định anh sẽ bắt em_ Tiêu Dũ xoa đầu cô, giọng nói vẫn khàn khàn, trêu chọc

Bây giờ đi tắm_ nói xong anh bế cô vào phòng tắm

Hôm nay, có nhiều chuyện xảy ra thật a.

~oOo~ ~*oOo*~

]chi ́p chíp chíp[ chim kêu

_ um, Tiêu Dũ?

Cô dụi mắt dậy, nhìn qua anh, anh còn ngủ. Tối hôm qua lạ thật, sao Tiêu Dũ lại thích hôn thế nhỉ, làm bây giờ môi cô nhưng nhức.

_ Nha Đầu, em dậy sớm thế?

Tiêu Dũ xoay người ôm lấy cô

_Ngủ thêm tí nữa đi

Không được, phải đến trường_ Nha Đầu lay người Tiêu Dũ

Nghĩ một bửa không sao đâu

Không được, anh không dậy, Nha Đầu đi một mình à

Quả nhiên có hiệu lực, tính Nha Đầu rất thành thật, kiên quyết, đã nói là làm. Tiêu Dũ bế cô vào phòng tắm sửa soạn

Tiêu Dũ

Gì thế?

Sao anh cứ tắm cho em mãi thế?

Ừ thì, tại Nha Đầu là của anh

Của Tiêu Dũ?

Tiêu Dũ gật đầu:

Đúng, chỉ có anh được làm vậy thôi, chuyện lúc tối cũng thế, chỉ có người yêu mới được làm. Em là của anh, chúng ta yêu nhau

_ Yêu? Từ này thật khó hiểu nha

_ Tại sao?

_Trong máy tính bảo con trai thích chữ yêu của con gái. Khi nghe con gái nói yêu với người khác thì sẽ ghen, nhưng lúc tối rõ ràng Nha Đầu nói thích Vương Kha, chứ đâu nói yêu mà Tiêu Dũ lại giận?

Có lẽ, đây là câu hỏi được phân tích dài nhất từ trước đến nay của cô. Thì ra lúc tối thấy anh bực, sợ anh giận nên mới vào phòng sách tìm cách làm cho anh nguôi. Chắc phải cảm ơn người viết ra nó quá, đêm qua rất tuyệt tuy kết thúc có chút “lãng” nhưng thật sự thì đa tạ đa tạ.

:(không cần khách sáo)

_ Yêu đi liền với Thích, chỉ có duy nhất hai chữ trong “yêu thích” thôi, nó không dành cho chữ thứ ba hiểu chưa?

_ a, Tiêu Dũ thật thông minh. Vậy mà Nha Đầu không nghĩ ra, xin lỗi xin lỗi

Anh xoa đầu cô, anh cũng chỉ nói đại thôi chứ cũng có hiểu gì đâu. Nhưng cô hiểu đúng ý anh muốn là tốt rồi.

Trường đại học Hàn Vũ Long

_ Tạm biệt_ xe vừa ngừng, Hy Tranh phi thẳng ra ngoài, không để Tiêu Dũ ú ớ câu nào. Anh sẽ nhắc nhở nhiều điều rất mất thời gian, chuồn sớm thì càng tốt.

Tiêu Dũ quay đầu xe, để xem chiều nay ta xử em thế nào, Nha Đầu, em được lắm.

Hắt xì!

_ sao thế, cảm à?

A, Vương Kha, chào buổi sáng

_ Ừ, trả lời đi, cảm à

Không có

Sau đó, Vương Kha không nói gì nữa, im lặng gục xuống bàn mà ngủ.

_ Vương thiếu gia, hôm nay có thi, cậu chỉ tụi này đi được không?_ có mấy cô nàng đi tới, nhìn là vô ý, thật ra là cố tình đẩy Hy Tranh qua một bên.

Thật ồn ào, Vương Kha chỉ nghe rõ được tiếng “á” trong veo rõ to của nữ nhi. Ngóc đầu lên thì mông Hy Tranh đã an tọa dưới nền, mặt nhăn nhó.

Định đuổi bọn kia đi thì

_ Ai cũng biết là thi môn Họa, cần gì chỉ nhỉ_ Hy Tranh bĩu môi nói.

Bị cô nói làm cả bọn con gái xấu hổ, ngay cả câu hỏi đã chuẩn bị cũng quên luôn. Một người trong đám đó bước ra khoanh tay,

_ biết nói chuyện như vậy là vô lễ với đàn chị không hả cô em?

Hy Tranh nhìn lên, một tấm bảng trên trời? Hả? “hạ gục cô ta, sẽ có kem ăn”

nhìn kỹ mới nhận ra là Vương Kha viết đưa lên, kem à, được thôi. Không ngờ nói chuyện cũng được ăn kem, thật thú vị

_ Chị cũng thấy đây là đàn em à?

Câu nói một mũi đâm trúng cả bầy nai tơ. Hy Tranh đứng lên, phủi lại chiếc váy caro ngồi vào chỗ.

_ lúc nảy chỉ là vô tình đẩy muội ra thôi, ai ngờ muội thù dai thế, thật khó cho tụi tỷ quá_ cô chị kia đáp lại

_ Quách Chi Linh, lần trước em chưa tính chuyện bị tỷ xô ngã. Mong tỷ giữ phong thái tiểu thư của mình

Hy Tranh đớp lại hai câu dài. Chi Linh tái cả mặt, chân bất giác lùi ra.

_ Thù dai cũng không sao, em không chấp, mong lần sau tỷ cẩn thận hơn _

Hy Tranh nói xong, lấy sách ra đọc. Đám con gái từ từ tản ra, quay về chỗ của mình. Chi Linh tức giận, không thể tha được, một con bé mà dám lên mặt với Chi Linh ta đây à

Chi Linh liền giựt cuốn sách trên tay Hy Tranh, xé làm hai.

Vương Kha cứ tưởng cô ta ném vào sọt rác, ai ngờ sức trâu đến nổi cuốn sách dày cũng bị xé rách.

Mặt Hy Tranh tối xầm lại, trong Tiêu Hàn Cực, sách gì cũng có, nhưng mỗi cuốn đều khác nhau, không có cuốn nào giống. Tiêu Dũ chỉ đọc sách kinh doanh do cha đem tới, không để ý điều này cho lắm. Cuốn sách này, cô chỉ vừa mới mở ra trang đầu, đang rất mong được học hỏi được điều gì mới trong cuốn sách đầu tiên về thể loại “Yêu” thì lại bị cô tỷ tỷ này giựt lấy rồi xé ra làm hai, ay, thật là tiếc, sách ơi, ta xin lỗi.

Nhìn bộ mặt buồn buồn của Hy Tranh, Chi Linh thấy thật hả hê, cô ta phá lên cười, đầy ý mỉa mai cho Hy Tranh vì một cuốn sách mà buồn.

Vương Kha thấy tình hình không tốt, lấy điện thoại ra nhắn cho Tiêu Dũ. Cho dù anh có cứu Hy Tranh thì chỉ làm cô bị cười thêm thôi, cũng chưa biết các cô gái này có chịu tha cho không nữa, phải làm sao đây. Từ nhỏ, Vương Kha đã hay bị bệnh, cha mẹ đều không cho tập võ, luôn đi theo sau hai anh mình là Tiêu Ca và Tử ca. Anh rất ngưỡng mộ hai người, với mong ước học giỏi để sau này thành đạt, ba anh em sẽ hợp tác làm ăn chung. Bây giờ, anh nào biết ra tay bảo vệ là gì chứ, sự lạnh lùng của anh chỉ là một “lớp phấn” che mắt mọi người.

Hy Tranh à, thật xin lỗi.

_Đền đi_ Hy Tranh lườm Chi Linh, nhịn đủ rồi đấy.

_ Hả, cô ta nói gì cơ, bổn tiểu thư mà đền cho thứ bẩn thiểu như cô à hahaha, thật nực cười

Chát

cô..c..cô dám!

Hy Tranh đứng bật dậy tát cho Chi Linh một cái thật mạnh, người run lên vì giận.

Chi Linh như một con sói, kêu chị em trong lớp nhào vào đánh Hy Tranh

_ Ngừng tay!

Vương Kha rốt cuộc cũng lên tiếng

_ Quách Chi Linh, cô không sợ đụng đến người của Tiêu thiếu gia là hậu quả thế nào à?

Lần này thì không xong rồi? Có nói gì cũng không cứu vãn được

_ Cô ta lấy Tiêu thiếu gia ra để làm thế à. Vương nhị thiếu, Từ Du Tố là chị em kết nghĩa của tôi, lại là người tình lâu nhất của Tiêu thiếu gia, cậu không nghĩ là tôi sẽ thua một con nhóc hồ ly khi có sự chống đỡ của Du Tố chứ?

Chi Linh càng nói càng cười, những cô tiểu thư khác cũng thấy thế mà làm tới, đánh Hy Tranh tơi tả. Vương Kha định bất chấp xông vào thì

_Ngừng hết lại cho ta!

Đố vui cuối chap nào: Ai là người xuất hiện cuối cùng và nói câu “Ngừng lại hết cho ta” =v=?

Phải trả lời đó nha, không trả lời Au giận a