Bắt Được Trượng Phu Như Ý

Chương 23



Cưu Minh Dạ và Thương Thủy Dao đều thành ân nhân cứu mọi người, mỗingày Thẩm Lạc Hà cũng không cần ra cửa,hoa quả mới, rau dưa,thịt và rượu sẽ tự động đưa đến, nhiệm vụ của nàng chính là chân không bước ra khỏinhà ở lại chăm sóc Cưu Minh Dạ, bởi vì hắn chỉ tên nàng chăm sóc mình.

Hôm nay Thẩm Lạc Hà theo lệ đi đến đổi thuốc cho Cưu Minh Dạ,đẩy cửa ra chỉ thấy hắn ở trong phòng duỗi cánh tay.

“Cố thể động rồi sao?” Nàng nhìn lướt qua.

“Ừm,Thương Thủy Dao đâu, còn ở đây gây rối à?” Cưu Minh Dạ tự giác ngồi xuống trên ghế,cởi bỏ lớp áo lộ ra thân trần.

“Hắn hiện tại là ân nhân của mọi người cho nên bọn họ không để hắnđi,hắn mỗi ngày đều hỏi ta,thương thế của ngươi thế nào,tại sao hắnkhông thấy ngươi?” Nàng đi đến ngăn tủ,lấy ra kim sang dược và vải băng.

“Để cho hắn nhìn thấy ta khỏe mạnh,hắn nhất định sẽ thúc giục ta đi.”

Đơn giản là vậy sao? Thẩm Lạc Hà thật sự là không hiểu tiêu chuẩn hắn nhìn người ra sao, nàng nói lời lạnh nhạt với hắn, hắn luôn nói tốt với nàng, mà Thương Thủy Dao cứu hắn một mạng, hắn vẫn có thể xem người tanhư một chướng ngại.

Tưởng tượng đến Thương Thủy Dao xuất hiện hoàn toàn chỉ là trùnghợp,nàng một thân mồ hôi lạnh,nếu hắn đến muộn nửa canh giờ như vậy kếtcục lại chính là khác .

“Nàng xem thử?” Cưu Minh Dạ hỏi nàng.

Nàng lúc này mới nhớ tới cái gì, bắt đầu cởi lớp băng cũ trên ngườihắn, trong đầu vẫn suy nghĩ may kết cục kia không trở thành sự thật.

Nếu hắn đối với bạn thân mới có thể cố tình gây sự, đối với nàng loại xuất thân không tốt này là một phần đồng tình,vậy tại sao nguyện ý cùng chết với nàng ?

“Ta đã giải thích xong với Thương công tử.” Nàng đem lớp băng cũ đặt lên bàn,xem xét vết thương của hắn.

“Cùng hắn giải thích? Giải thích cái gì?”

“Ngươi không phải cố ý thất tín với hắn chẳng qua là bị ta giữ lại,không có cách nào trở về.” Miệng vết thương cơ bản đã khép lại,nhìn dạng này nhất định lưu lại sẹo,Thẩm Lạc Hà tiếc hận thở dài,tại chiến trường cũng chưa biến thành như vậy, xem ra hắn thật sự không thích hợp cuộcsống người bình thường,hết chân bị thương, lại bị đao chém, còn không an toàn bằng ở chiến trường.

“Bị nàng giữ lại? Cho nên?” Cảm giác được ngón tay nàng chỉ nhẹ nhàng đụng lên vết thương, có chút ngứa lại có chút đau, nhưng hắn thoải máinhắm mắt lại rất giống đang hưởng thụ.

“Hắn cho ta hai trăm lượng.”

“Cái gì?”

“Ta không phải.”

“Không,ta là nói “giữ lại” chính là ta thiếu tiền ngươi?”

“Hưm.”

Cưu Minh Dạ tức giận xoay người, mà nàng đang xem xét miệng vếtthương hắn,sợ tới mức vội bắt tay lại, sợ hắn động dùng sức quá lớn sẽlàm cho miệng vết thương vỡ ra.

“Lạc Hà, nàng không nghĩ ta đòi ở lại đây không về kinh thành là vìhai trăm lượng chứ?” Nàng dám nói hắn người nghe cũng dám tin!

“Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái muốn làm ta khó xử, nếu trả lại ngươi hai trăm lượng có thể làm ngươi vui vẻ,lại có cái gì khôngtốt.”

Kết quả nàng vẫn cảm thấy mấu chốt chính là hai trăm lượng kia! CưuMinh Dạ vừa tức vừa giận chuyện như vậy chính mình phải nói thật mấtmặt, mà nếu hắn không nói,thực hoài nghi nàng cả đời cũng sẽ không hiểu.

“Ta không thoải mái,là không thoải mái nàng cái gì cũng không nói với ta!” Hắn nắm lớp bông băng cũ vò lại trong tay,“Ta đã biểu hiện toàntâm toàn ý là muốn nàng tin ta, kết quả có chuyện nàng vẫn giấu ta, dùng một lý do buồn cười qua loa trách ta, cho tới bây giờ đều không nghĩđến nói chuyện với ta phải không”

Thẩm Lạc Hà có điểm liên hệ không được nguyên nhân của hắn,sửng sốt sau một lúc lâu mới hỏi:“Thương lượng cái gì?”

“Nàng nói thương lượng cái gì? Nàng nghĩ rằng ta không nhìn ra điểmquái dị trên trấn sao? Nghĩ đến những người khác cũng giống nàng khôngnói gì với ta sao? Ta đã sớm đoán được nàng buồn cái gì, chờ nàng đếntìm ta thương lượng,hoặc là ít nhất giống những người khác như vậy,đemphiền não chính mình nói cho ta biết, coi như là kể khổ cũng tốt, vì sao chuyện ngay cả đại thẩm qua đường cũng có thể làm được,đặt ở trên người ngươi lại khó như vậy,nàng từng nói tin tưởng ta,lời nói ấy là giảsao?”

Những đều nàng lo lắng,hắn đều chuẩn bị tốt giúp nàng ứng phó chuyệnlần này, nàng lại tự mình quyết định không nói nửa chữ với hắn,bảo hắnphải nói như thế nào để giúp nàng, hắn còn chưa tốt đến trình độ đó!

“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nhưng đây là hai việc khác nhau a!”Vừa nghe thấy Thẩm Lạc Hà cũng có chút sốt ruột,“Đây là chuyện chúng ta, ngươi đã giúp ta nhiều như vậy,lỡ như chuyện không tốt xảy ra nhânmạng,ta làm sao có thể kéo ngươi vào,ngươi chính là vì loại lý do nàysuýt nữa làm cho chính mình chết.”

Nàng vẫn còn trách lên hắn !

Cưu Minh Dạ đột nhiên trầm mặc, nàng không muốn kéo hắn vào chuyệnnguy hiểm này đương nhiên là tốt ,nhưng nàng tại sao lại cho đám huynhđệ đó vào,chẳng lẽ vì bọn họ làm người trong trấn sao.

Nàng từ đầu đã không coi hắn là người một nhà, sợ làm phiền đến hắn cho nên sẽ không tìm hắn thương lượng?

“Ta đây thấy nàng sợ ta kéo vào ‘cám ơn” mới đúng!” Hắn chặn nganglấy chai thuốc trên bàn,liền mở nắp thuốc đổ lên vai,cũng không quản hắn có nhìn thấy vết thương ở đâu hay không.

“Ngươi làm gì?” Hắn nghĩ đó là bột mì sao?

“Nhìn không thấy sao? Ta đây tự sức thuốc được không cần nànggiúp,nàng đi uống rượu với bọn Hổ Lục đi!” Hắn tức giận đến đổ một cáihết nửa bình, nếu nàng vẫn xem hắn là người ngoài cuộc nhất định nghehiểu được lời hắn nói.

Nói nửa ngày,căn bản là đàn gảy tai trâu!

“Một mình ngươi làm sao bôi thuốc!” Thẩm Lạc Hà cũng không hiểu,nàngcũng không phải hại hắn,hắn tức giận như vậy làm chi,còn nói nàng ngàyngày thanh thản cùng Hổ Lục uống rượu,nàng nào có lòng thanh thản kia,toàn bộ thời gian cũng không đủ chăm sóc hắn .

“Ta đây không phải đã xong rồi sao không có việc gì nàng có thể đirồi.” Nói là bôi xong rồi, kỳ thật là đem rãi thuốc xong rồi,trên sànnhà nâu một tầng bột phấn làm người đau lòng, đây chính là thuốc tốt cha nàng đoạt được trong tay người Miêu, nhiều năm như vậy cũng không dámdùng.

Nhìn hắn đem dây băng quấn tùm lum trên người mình, như vậy làm người ta vừa tức giận vừa buồn cười,nhưng chung quy là tức nhiều hơn mộtchút, dù sao vết thương hắn đã dần khép lại, nàng cắn răng một cái,đithì đi!

Không để cho chính mình có thời gian do dự, Thẩm Lạc Hà xoay người đóng sầm cánh cửa.

Hắn làm cho nàng…… Làm cho nàng trở nên càng ngày càng sợ hãi đối mặt hắn, giống như bản thân thật sự làm sai cái gì.

……….

Chờ nàng về đến nhà,Cưu Minh Dạ đã ngồi trong phòng mở rộng cửa,rấtkhó lý giải trước đó hắn không muốn thấy nàng ,vì thế nàng kiên trì rảobước tiến vào phòng hắn.

Hắn đang ngồi ở trước bàn trừng mắt nhìn nàng.

“Là ngươi bảo ta đi !” Nàng lớn tiếng doạ người.

Lời còn chưa dứt mặt Cưu Minh Dạ đều thành màu cà,so với hắn bình thường càng khó coi hơn.

Nàng thật thực sự để ý sao! Đúng vậy là hắn nói nàng đi chơi với mấyngười đó không cần quan tâm đến hắn,nàng lại thật sự đi ?Khi hắn bịthương nàng rất quan tâm hắn, chỉ chớp mắt không đến vài ngày, nàng cóthể thật sự nghĩ hắn không sao, đi vui vẻ uống rượu đùa giỡn ?

Có phải xác nhận hắn không chết được,yên tâm không cần chịu tráchnhiệm,còn múa đao? Nàng thật ra rất biết hưởng thụ,còn vui vẻ cùngThương Thủy Dao nhảy múa?

Mười phần sai! Vừa thấy cơm chiều không phải nàng đưa tới,hắn ra cửa đợi nàng,hắn một đường đi theo nàng đến quảng trường,nàng nhất định một lòng nghĩ rốt cục có cơ hội cùng mọi người vui chơi, cũng không chú ýmình đang bị theo dõi!

Bất quá,ai lại biết nàng là vì mọi người,nàng vừa ngồi xuống,tên tiểu tử Thương Thủy Dao liền dán tới, hai người vừa nói vừa cười, còn ẩntình đưa tình không biết đang nói chuyện gì, nàng hy vọng hắn nhanh rờiđi nơi này vậy sao? Vừa thấy mặt liền nói cho Thương Thủy Dao biết hắnkhỏi hẳn, có thể cút đi !

Ngại phải chiếu cố “Ân nhân” này sao, bọn họ hai người đã lâu không gặp mặt!

Cưu Minh Dạ thấy dáng vẻ Thẩm Lạc Hà như hợp tình hợp lý, càng xemcàng nhận định hắn bất quá là một tên hề, vừa nghĩ đến trước đó hắn làmột gánh nặng không thể không hầu hạ, dạ dày có chút chua xót.

“Nàng nói những thứ kia là thật sao?”

Nàng đương nhiên nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, ai ngờ hắn ngậm miệng không nói,bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng nửa ngày mới nói một câukhông có ý nghĩa kia..

Cưu Minh Dạ đứng lên,vừa nói vừa tới gần nàng:“Ta vốn nghĩ đến nàngnói với người khác những lời kia chỉ là vì bọn họ không hề nhắc tới hônsự của nàng và Cưu Bạch Tú,cho tới bây giờ không để ý qua, nhưng hiệntại ta không thể không một lần nữa hỏi nàng những lời kia là giả sao .”

“Những thứ kia chỉ là ly do thêu dệt thôi!”

“Thật không? Vậy tại sao thái độ của nàng trước sau khác xa như vậy,ta không cho nàng là loại người qua cầu rút ván, trong lòng nàng vẫnquan tâm ta, ít nhất là có ta, nhưng từ sau khi Thương Thủy Dao đến,lòng của nàng liền không ở chổ ta,hắn là đại anh hùng,cứu các ngươi cứumọi người, còn có thể với cùng nàng nói cười, nam nhân như vậy làm saokhông làm người động tình?” Hắn càng nói trong lòng càng chua.

“Ngươi nói ta quan tâm Thương Thủy Dao?” Thẩm Lạc Hà không hiểu nhìnhắn, nói nửa ngày thì ra khó chịu chuyện này, nàng đương nhiên sẽ đốitốt với Thương Thủy Dao, như theo lời hắn nói bởi vì hắn là đại anh hung mọi người nơi này.

Nhưng hắn là đại anh hùng của mọi người, cũng không phải một mình nàng!