Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mận, đào, dưa hấu, xoài, bốn loại quả được cắt thành khối nhỏ, chia đều bốn phần. Khi nãy mới nhận được gà mên hãy còn đầy ự, giờ trông ước chừng vơi đi không ít, bị Trần Mật cam xơi hơn nửa, nước quả chảy ra trong hộp hòa lẫn thành một màu kỳ lạ. Cô nàng chuộng dưa hấu, ăn mất chẳng còn bao nhiêu, thế mà vẫn nhớ để lại cho hai người Khang Sùng Cảnh Doãn hai miếng ít hạt nhất lại to nhất, cắt đẹp nhất.

Tầm cái tuổi biết bắt đầu ghi nhớ ấy, cũng vào giữa hạ, tháng bảy đang kỳ nghỉ hè, các bố các mẹ đều bận đi làm nên gom ba đứa nhỏ về một nhà, nhà ai cũng được, dù sao từ nhỏ mấy đứa đã hay sang nhà nhau chơi, cả ngày như hình với bóng, chẳng xa lạ gì. Người lớn mỗi nhà lại càng thêm phần giao tình ăn sâu bén rễ mấy chục năm, thế nên cứ đương nhiên nuôi ba đứa nhỏ như anh em gái ruột, còn kiêm cả giáo dục tư tưởng, dạy vài điều như là “Nhường nhịn em gái”, “Có đồ ăn ngon chia em gái trước”, ‘Gặp người xấu bảo vệ em gái đầu tiên”, dặn hai anh trai ghi nhớ trong lòng. Đến phiên Trần Mật Cam, cô bé mới đuổi theo hỏi, con nè? Con nè? Có gì muốn con nhớ kĩ không? Con nên làm gì ó? Không có hỏ? Tại sao con không có? Sao lại thế chớ? Con thì làm sao ya?

Cô nàng hồi nhỏ tóc bông bông, màu trà, là một con nhóc danh xứng với thực, học nói sớm, tốc độ nói lại nhanh, nom đến là tinh nghịch. Người lớn thường hay đùa cô bé, nghe cô bé hỏi thì vui quá xá, nhưng cô bé hỏi thật tâm, nên đáp lại cũng thật chân thành, quay qua cười vang: “Cực kỳ đơn giản luôn! Hai anh đối với con thế nào thì con cũng đối như vậy với hai đứa chúng nó. Giữa bạn bè với nhau phải bình đẳng, có qua có lại, cậu hi sinh tôi cũng nỗ lực, mọi người mới cùng vui.”

Cho nên khi hai anh nhường cô, em gái nhỏ luôn giữ lại phần tốt nhất cho hai người: ruột dưa hấu, mát nhất, ngọt nhất; cố chấp làm mọi chuyện vì hai người trong khả năng, giống như lấp đầy cát vào lối đi bằng đá sỏi, để gắn kết ngày một vững chắc hơn, hi vọng hai người đều vui vẻ, giống như cô nàng vậy.

Cô nhập mộng say sưa lắm rồi, vào cái đêm thất tình thế này, ở thành phố quen thuộc, còn chiếc phòng ngủ thì xa lạ.

Cảnh Doãn cắm tăm xiên dưa hấu, ngậm luôn cả miếng vào miệng, răng nanh nghiền một phát, nước quả ập đầy khoang miệng trong khoảnh khắc, ngọt ngào thấm nhuần. Y xiên một miếng lên đưa cho Khang Sùng.

Khang Sùng vốn đang phủi tàn thuốc, thấy thế rướn cổ ghé sát vào chộp một cái, góc độ siêu chuẩn, chẳng biết xấu hổ, như thể đã quen làm thế lắm rồi. Trần Mật Cam lần nào cũng nói, sao mà ông giống chó thế! Chắc ông anh là chó hả! Trông ông còn tồng ngồng hơn cả con Dobermann ấy!

Áo ngủ của gã vì động tác này mà bất cần tuột xuống phần cổ dưới, ánh mắt như phát hiện điều gì trộm nhìn Cảnh Doãn, Cảnh Doãn đúng lúc tránh đi, đỡ vai gã, đứng dậy.

Đi qua trước mặt Khang Sùng, một giọt bọt nước theo gân Achilles căng cứng chảy xuống, biến mất nơi lòng bàn chân; ngón tay ngoắc túi nilon đựng gà mên, lắc qua lắc lại nhịp nhịp nhè nhẹ, mu bàn tay trắng muốt dưới tầng ánh đèn lờ nhờ xanh, lên trên nữa là cánh tay thon dài, ẩn dưới làn da màu mạch máu xanh xanh, lủi sâu vào trong nếp gấp cổ tay áo; người gầy mà không bệnh, khung xương mảnh khảnh tú khí, lẩn quẩn sự đẹp đẽ không nói nên lời.

Khang Sùng khó mà hình dung thêm nữa, bởi vì hình dung yêu cầu miêu tả, miêu tả là phải nhập tâm, nhập tâm rồi thì sao tránh khỏi dục niệm, gã có thể đối mặt, nhưng sợ bị bại lộ.

Cho nên gã không phát tác, không lộ ra, cứ thế nhìn theo Cảnh Doãn ra ngoài, vứt rác, tắt TV trong phòng Trần Mật Cam, chỉnh điều hòa vào trạng thái ngủ, rồi về đánh răng.

Tiếng quạt thông gió trong phòng tắm ngừng hẳn. Kim đồng hồ lặng im điểm mười hai giờ. Hai người nằm song song trên giường, mang một bụng suy nghĩ vào cơn buồn ngủ.

“Ngủ ngon.”

Nói xong câu, Khang Sùng nhấn tắt đèn đầu giường, đưa lưng về phía Cảnh Doãn nằm xuống.

Thân mình trầm trong bóng tối, có người vì xây dựng sự thinh lặng mà gần như trút toàn tâm. Gã nhắm mắt, khắc chế điều chỉnh hô hấp, làm bộ như trên giường chỉ có mình gã, tận lực khiến đại não tưởng tượng mấy thứ thanh tâm quả dục để bỏ qua thân thể ấm áp thơm ngọt gã muốn cận kề nhất gần ngay trước mắt nhưng không dám vọng tưởng.

Cảnh Doãn không ngủ được.

Giường đúng là không còn chỗ chê, sợi tơ tằm thoải mái, mềm mại như mây, ga gối cũng được chọn tốt, kề da mà không có cảm giác bị ma sát, gối đầu cao vừa đủ, chăn hè mát trên người mỏng đến dường như không cảm giác thấy. Hết thảy đều hợp ý, sẵn sàng để tiến vào mộng đẹp.

Thế nhưng Cảnh Doãn không ngủ được.

Y kiềm chế, không biết nên làm gì. Ban đêm khiến người ta sinh ảo giác, giựt dây bọn họ bất kể hậu quả. Ẩn nấp trong bóng đêm như được gia cố thêm một lớp phòng vệ, không còn lo lắng xa xôi, trực diện nhìn thẳng khát cầu ban sơ mà y chỉ dám khiêu chiến khi đã lấy đủ dũng khí cực đại. Ngay giờ phút này, Cảnh Doãn nổi lên loại xúc động ấy.

Y muốn tỏ tình.

Y vô thanh khép mở đôi môi, diến tập giản lược một lần: Chúng ta yêu nhau đi.

Cứ xa mãi như thế, thật không đủ.

Khang Sùng lật mình, hướng mặt qua bên này, y vội vàng nhắm mặt lại giả vờ ngủ, đến tận khi bản thân mình cũng tin là thật.

Cậu ấy đang ngủ.

Khang Sùng lại mở choàng mắt, nửa khuôn mặt vùi sâu trong gối đầu, kín đáo nhìn người ta, kín đáo thở dài.

Ngủ. Gã nghĩ. Chuyện kia để nói sau đi.

Lúc hơn năm giờ, Trần Mật Cam bị nước tiểu nghẹn tỉnh, tóc tai rối bù dậy đi vệ sinh. Say rượu khiến năng lực cân bằng cơ thể giảm trầm trọng, nào thì hoa chân múa tay, đá lăn thùng rác, đánh phải tường. Tiếng ồn lục đà lục đục làm tỉnh Khang Sùng ở phòng trong. Vào một sáng sớm cuối tuần tuyệt vời thế này cái đồng hồ sinh học chết tiệt vẫn đánh thức gã, người chưa tỉnh hẳn, nghị lực đã sụp đổ trước rồi.

Cô nàng ngã lộn, sờ soạng về giường nằm úp sấp, cắm đầu tiếp tục ngủ, cứ như bị mộng du. Khang Sùng cực kỳ muốn ra ngoài đánh mấy cái để cô nàng ngộ ra tình thân không phải lá chăn vạn năng, thế nhưng khi buông mắt xuống nhìn trong ngực, tức giận gì đó bay hơn nửa.

Cãnh Doãn đang nằm trong ngực gã, ngủ thật an điềm.

Người ấy nằm dựa thấp xuống một chút nên trông cả thân mình nhỏ đi nhiều, như thiếu niên vậy. Lọn tóc mỏng xõa kín cái trán, hơi thở nhịp nhàng quyến luyến, cuộn tròn, nom giống bé con, sa vào sóng biến. Chắc là trong lúc ngủ vô thức tiếp xúc, hai người kề cận gắt gao, tay chân quấn quýt, đằm mình trong biển bông và nhung tơ, dựa sát bên nhau, ai cũng không tách rời ai, vì một khi chia lìa, cảnh trong mơ sẽ nát vụn.

Cho nên gã nằm lại, tay cách chăn nhẹ ôm Cảnh Doãn, như thế làm vậy không tính là quá đáng, không tính là vượt giới hạn, vẫn còn đường sống giải thích. Luyến lưu mùi hương thanh sạch trên tóc bên cổ đối phương, gã tha thứ hết thảy.

Sáng sớm này vẫn tuyệt vời lắm.

Sáu giờ năm mươi, đến phiên Cảnh Doãn tỉnh dậy, y sợ ngây người.

Đờ đẫn tầm thời gian một bài hát, do dự lưu luyến gì đó đều có đủ, y mới chận rãi dịch khỏi vạt áo rộng rãi của Khang Sùng, gáy động phải cái gì đó, hình như là tay Khang Sùng đè sau gáy y, ngón tay quyện quanh tóc y. Khang Sùng tỉnh lần nữa.

Cảnh Doãn cuối cùng mượn cơ hội chuyển thân, đẩy cao gối đầu, mặt đối mặt với Khang Sùng.

Khang Sùng lười biếng duỗi thắt lưng, nói: “Sớm.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng trở mình ma sát sột soạt cùng mấy lời nói mê. Khang Sùng đành ngừng miệng.

Cảnh Doãn còn muốn nói chuyện, thế nên uốn gập bàn tay lại, làm một con đường nho nhỏ giữa môi mình với tai Khang Sùng, không để bí mật lộ ra ngoài, quấy nhiễu đến người thứ ba.

Giọng nói thì thầm truyền qua thấp thoáng cả tiếng thở, mỗi chứ một nhịp, đứt đoạn nói.

“Lúc ngủ tôi có nghiến răng không?” ^_^

Hết chương 13.

Chương 14

Gân Achilles: là một dải gân cứng nối cơ bắp chân và xương gót.

chapter content