Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Mật Cam khóc lớn một lúc, tuồn hết nước thừa trong người ra, gào đến là to, giữa còn lẫn lộn mấy câu linh tinh như kiểu: “Anh ta ngay từ đầu đã không thích em.”, “Nói đồng ý em theo đuổi là xuất phát từ thương hoa tiếc ngọc.”, “Thương tiếc cái con mẹ nhà anh ấy.”, “Thằng cháu này lúc ngủ còn nghiến răng.”, đông một búa tây một gậy biểu lộ đầy “chân tình”, thế là thành công kinh động đến khách khứa hảo tâm bàn bên và chủ quán chân thành nhiệt tình, tuy không quen biết nhưng vẫn nâng chén rượu qua ngồi khuyên răn, nói hết lời, uống xong một chén thì đi.

Cô nàng khóc mệt, nghỉ lấy sức lại tiếp tục ăn. Cô yêu đồ ăn cực kỳ, ăn gì cũng đến là ngon lành, chăm chú, tướng ăn đẹp, lúc ăn còn nhập thần hết mức. Đã từng có một tên đàn ông xa lạ ngồi hợp bàn với cô ở quán ăn nhanh vì thích phong cách ăn uống đầy sức cảm hóa của cô mà hỏi xin phương thức liên lạc, cô chưa cho, cảm thấy lãng mạn cơ mà bừa bãi quá, thường bảo rằng kiểu đấy chỉ là duyên kỳ ngộ thôi.

Bây giờ cô lại thấy hối hận vì không cho, rõ ràng tên đó trông cũng được, mình không thấy phản cảm, vì sao không thử một lần. Nhưng mà quá trình quen biết và dung nạp một người mới dài lâu lắm, quá phiền toái, phải nhớ sinh nhật này, tính cách, ưu khuyết điểm, điều đặc biệt để phân biệt với người khác. Tuổi lớn dần, cuộc sống càng bành trướng, nên thường muốn vứt bớt một ít đi cho hành lý bớt nặng. Cô mệt rồi, khóc cũng khóc hết bất mãn tận mười phút kia.

Cảnh Doãn bồi cô uống nhẵn một chai rượu, ăn qua quýt mấy xiên thịt dê, cá nướng với khoai tây; Khang Sùng sửa soạn hồi lâu, định phát biểu cái quan điểm sâu không lường được gì đó, thế là bị một câu gọi mau lấy xiên cánh gà trên bếp than chặn miệng, cứu vãn cú xát muối lên vết thương và tai họa liên hoàn với xác suất cực đại.

Ăn xong cô nàng gào hai vị nam sĩ đối diện, bảo cả hai ngồi yên sống ổn nguyên chỗ cũ, cô đi thanh toán. Ông chủ tặng một hộp hoa quả tươi bà chủ vừa gọt, bọc màng thực phẩm, cho vào túi ni lông. Cô vui quýnh lên, như thể nhận được món quà tuyệt vời lắm vậy.

“Hôm nay em không muốn về nhà.” Cô nàng say khướt tuyên bố: “Em vừa đặt homestay rồi.”

Nhìn cả hai tên kia đều kinh ngạc đến ngây người, cô mới lừng lững bổ sung thêm: “Phòng gia đình!”

Trên đường lái xe đi homestay, Trần Mật Cam một thân đầy mùi rượu bó mình nằm vật xuống ghế sau, chẳng biết có ngủ hay không. Cảnh Doãn ngồi ghế phó lãi gọi điện cho Nguyễn Nghiên, “Hôm nay con ngủ ở ngoài nhé.”

Chưa đợi y giải thích ngọn nguồn, mẹ nghe tin xong đã hành động ngay và luôn, cảnh giác đánh gãy lời y: “Thằng ranh con chú ý an toàn đi chứ! Mẹ nói này sao mà anh… Haizz mới tí tuổi đầu đã tùy tiện thế… Ngủ bên ngoài thật à?”

Cảnh Doãn không muốn nghe đoạn sau nữa, thẫn thờ đưa di động ghé bên tai Khang Sùng, nửa câu sau của Nguyễn Nghiên vừa khéo truyền ra: “Đã cân nhắc đến gia đình nhà cô bé ấy chưa? Cuộc sống các anh muốn thế nào mẹ không can thiệp, nhớ dùng biện pháp an toàn đấy, mẹ nói này, đừng có tổn thương đến người ta, nghe rõ chưa?”

Khang Sùng cố nén cười, cuối cùng tìm được thời cơ chen miệng, nói: “Dì ơi, con là Khang Sùng.”

“Sùng Sùng à? Sao con cũng ở đấy thế?”

Lúc này Cảnh Doãn mới lấy di động ra, chỉ đường theo hướng dẫn cho Khang Sùng, chờ gã lái qua giao lộ mới cất tiếng nói chuyện với Nguyễn Nghiên: “Đang lái xe nè mẹ… Thì chào hỏi mẹ một câu, bọn con đang ở cùng nhau mà, nhiều người, không có chuyện gì đâu, mẹ yên tâm.”

Y nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Nhân tiện lần sau nếu mẹ đi chợ có gặp mẹ Trần Mật Cam thì khuyên dì ấy đừng thúc con bé kết hôn nữa, cũng đừng miễn cưỡng em nó, chuyện này vốn chẳng phải chuyện không làm không được… Đâu có luật pháp nào quy định hai sáu hai bảy tuổi là phải kết hôn, ba mươi tuổi sinh con cái, đúng chứ mẹ, nữ thế, nam cũng vậy. Mẹ xem giờ con bé ỉu xìu, rồi tủi thân, còn chẳng muốn về nhà nữa. Trong nhà không mắng con bé, chỉ nói con bé ngốc, trách con bé ngốc nghếch nên mới chịu thiệt, cho nên có thể con bé không biết mình sai, sau đó còn mắng người ta một chặp. Vậy thôi đã đủ đau lòng rồi, phải không nào?”

Trong mọi tình huống Cảnh Doãn đều ứng đối đến là ôn hòa điềm đạm, không tranh không đoạt, lúc nói lý chẳng hùng hổ hăm dọa ai, khống chế ngữ tốc lẫn ngữ điệu bình ổn, diễn đạt thỏa đáng lại khiến người ta tin phục. Mỗi lần Khang Sùng nghe cũng chỉ muốn gật đầu luôn, chẳng cách nào cự tuyệt cho được.

Lúc sau y không nói nữa, chỉ thỉnh thoảng phụ lời, “Ừm.” hoặc là “Vâng.”; đến khu homestay đã gần mười giờ đêm, Khang Sùng đi chung quanh tìm chỗ đỗ xe, y mới cúp điện thoại, tạm nghỉ chút.

Bọn họ ngồi trong xe tắt máy chốc lát, lẳng lặng nhìn bóng đêm khôn cùng ngoài cửa sổ cùng ngọn đèn rệu rã. Khu dân cư này toàn nhà cao tầng, đen thùi lũi, ngênh ngang đứng trước mặt, thoạt nhìn có chút vô nhân tình.

Trần Mật Cam ngủ say. Khang Sùng cõng cô xuống xe, đưa di động cho Cảnh Doãn, để y nhìn định vị weixin và biển số nhà chủ cho thuê gửi tới tìm nhà. Lên thang máy, nhập mật mã trong sự vật vã, cuối cùng cũng vào chỗ ở.

Thật đúng là phòng gia đình. Phóng ngủ chính, phòng ngủ thứ, thêm một gian phòng bếp, hai nhà vệ sinh riêng, phòng ngủ chính có cửa sổ sát đất, sô pha và máy chiếu. Phong cách trang hoàng kiểu Bắc Âu tối giản phổ biến trên mạng, bàn trà và tủ âm tường được phủ lớp vải lanh trắng, bày hạt thông và hoa khô, trong khung ảnh bằng gỗ bày bức tranh trừu tượng ẩn ý.

Trần Mật Cam ngã xuống giường đôi rộng ngất trong phòng ngủ chính, mượn rượu lên sức, tinh thần rạng rỡ hô gọi: “Anh lớn anh nhỏ! Chúng ta xem Tom và Jerry đi!”

Anh lớn Khang Sùng không cho cô mặt mũi, nã một phát vỡ mộng của cô nàng: “Tỉnh đê tỉnh đê Tiểu Trần, hai mươi năm rồi.”

Cô nàng chợt tỉnh đại mộng, kêu rõ thảm thiết: “Trời ạ!”

Anh nhỏ Cảnh Doãn kê cái gối hình trăng khuyết sau đầu cô, tần mần xong bộ điều khiển từ xa của điều hòa; thế rồi tìm trong mục “Hoạt hình kinh điển” mãi, nhấp mở danh sách tập phim số lượng siêu to khổng lồ, tùy tay chọn phát một tập, giảm nhỏ âm lượng tránh làm phiền hàng xóm. Tiếng nhạc dạo vui nhộn vang lên, chất lượng phân giải hình ảnh khá thấp, tràn ngập cảm giác thời đại khiến người ta hoài niệm. Cô cũng che miệng nhỏ giọng hoan hô, bò lên ngồi xếp bằng, mở hộp hoa quả ra.

“Xem đi, xem xong thì đi làm bài tập.” Khang Sùng vặn chai nước khoáng bị kẹt trong tay cô, đưa mắt nhìn Cảnh Doãn một cái: “Tôi với anh nhỏ đi tắm rửa, đêm nay ngủ phòng bên kia, em có gì không thoải mái thì gọi một tiếng, đừng có tống ra trên giường, nghe không?”

Trần Mật Cam chớp mắt to, miệng nhồi đầy trái cây như hamster, gật đầu lia lịa. Cảnh Doãn bị đùa cười, để hết khăn tay khăn mặt khăn ướt lên phía tủ đầu giường tiện cho cô tùy thời dùng, sau đó cùng Khang Sùng vào trong phòng, chuẩn bị tắm rửa.

Phòng ngủ thứ nhỏ hơn phòng ngủ chính, nhà vệ sinh cũng vậy; trong tủ quần áo, chủ cho thuê xếp sẵn quần lót dùng một lần và quần áo ngủ đã khử trùng, đồ dùng tẩy rửa cũng đủ hết, coi như thoải mái qua một đêm này. Chỉ là Cảnh Doãn tâm thần không yên, ngồi bên giường siết chặt một góc ga trải giường

Khang Sùng vừa cởi áo, quay đầu lại phát hiện thần sắc y là lạ, liền đến gần áp tay lên trán y: “Tối nay cậu cũng uống không ít, có choáng đầu không?”

Cảnh Doãn lấy tay gã xuống, nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi không khó chịu.”

Tâm tư hai người đều đang suy nghĩ loạn cào cào nên chẳng để ý, hai tay nắm một lát, rồi đồng thời buông ra.

Khang Sùng vào phòng tắm, cúi đầu đổi dép lê, mở đèn, ánh sáng vàng lờ mờ tựa màu mật ong hắt lên đường cong sống lưng dẻo dai của gã, khung xương dưới lớp da thịt gồ lên, nhịp xuống.

Gã đóng cửa lại.

Nam tắm rửa nhanh, giờ còn là mùa hè, hai người tắm xong cộng lại cũng chưa quá ba mươi phút. Mặc bộ đồ ngủ giống nhau qua phòng ngủ chính xem mấy tập Tom và Jerry với Trần Mật Cam đến hơn mười một giờ, hai người về phòng tắm, khóa trái cửa. Cảnh Doãn ngồi trong bồn tắm lớn, dùng tăm xiên hoa quả còn thừa trong hộp ăn; Khang Sùng châm điếu thuốc, mở giếng trời và quạt thông khí.

Trong tiếng quạt xoay tròn buồn tẻ có tiết tấu, khói thuốc cùng hơi ấm nhanh chóng được hút ra ngoài, gian phòng lại khô mát thoáng khí. Ai cũng không lên tiếng, đồng thời cùng vì cảm giác có đối phương chia sẻ phần lặng im này mà mừng thầm. Khang Sùng tắt đèn trần, chỉ để sáng một bóng led dài nửa mét ở góc tường, không cản trở thời khắc cả hai ngẫu nhiên dậy lòng bốn mắt nhìn nhau, cười, rồi tách rời.

Giếng trời trên mái nhà cắt khuông trời đêm, xanh một màu thật trầm, gần như hòa với đen, nhưng chung quy, vẫn là xanh.

Hết chương 12.

Chương 13

chapter content



Giếng trời: Cửa sổ trên mái nhà, dẫn ánh sáng vào nhà; trong chương này thì trông giống vậy này.

chapter content



Đèn trần