Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 10



Phục vụ bưng món tráng miệng cô nàng gọi dến, trang trí khá lạ mắt, là một góc bánh tam giác đỏ sắc mâm xôi, rộng chừng hai ngón tay, bên ngoài được phủ lớp socola trắng, trên mặt rắc chút vụn bánh qui. Ở giữa trang trí lớp lớp hoa hồng bằng kem bơ. Cô nàng đưa ngang dĩa ăn, hơi nhấn xuống, cắt một góc bánh tam giác. Lát cắt gọn gàng, cốt bánh mềm mại bông xốp, lỗ khí nhỏ mà dày, bị ép xuống rồi đàn hồi về như cũ.

Cô nhã nhặn thưởng thức, nuốt xuống, hương socola sữa rất nồng, ăn nhiều hơi ngấy, hoa hồng không quá ngọt, đượm vị dài lâu. Cả hai hòa quyện, đúng là vừa khéo.

Cô xắn tiếp miếng nữa, tiêu vài giây đồng hồ quý giá tỉ mỉ quan sát gương mặt nam nhân đối diện. Đúng là lập thể, khôi ngô không chỗ chê, thân hình kiện tráng, đứng trước ống kính hay trong ảnh chụp chắc chắn sẽ càng thêm nổi trội. Khi không cười toát vẻ xa cách, cười rộ lên thì lộ vẻ cuốn hút dễ gần, bất cần mà không thô lỗ, có điều lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Thu tầm mắt, cô khen một câu: “Bánh ngọt này ăn ngon ghê.”

“Thế à.”

“Nói một chút về người anh thích đi.”

“Tại sao?”

“Thiên tính phụ nữ là thích nghe bát quát mà.”

“Đã lý giải được.” Gã xé lát bánh mì, đẫm vào sốt cà chua sền sệt hãy còn nóng, đảo đều với thịt bò hầm nhừ, cà rốt và hành tây, múc một muống đưa lên miệng thổi cho bớt nóng. “Một cô bạn của tôi cũng thế.”

“Bàn bè bình thường à?”

“Thân hơn đám xã giao, chơi với nhau từ nhỏ, như em gái ruột trong nhà.”

“Theo như motif phim truyền hình phổ biến, hẳn là hai người đến với nhau, thanh mai trúc mã mà.”

“Còn một vị trúc mã nữa cơ.”

“Hai nam một nữ? Tình tay ba à?”

Khang Sùng cười: “Giống tình tiết trong phim thật thì thú vị đấy, cơ mà tiếc là không phải.”

“Không phải á?” Cô nàng nhướn mày: “Úi, suýt chút nữa quên anh thích nam. Tôi gọi thêm ly kem nữa ok chứ?”

“Đương nhiên, xin mời.”

Cô lật xem thực đơn, tiếp tục tám: “Anh tỏ tình chưa?”

“Chưa.” Gã rút tờ khăn giấy: “Tôi chưa nghĩ kĩ, vẫn còn do dự.”

“Anh sợ người ấy thẳng, không đón nhận anh à?”

“Một mặt là như vậy.”

“Tôi hiểu mà.” Cô nói: “Nhưng anh nên biết rằng, tỏ tình muộn một ngày, là phí một ngày hạnh phúc. Cuộc sống này ngắn ngủi lắm đó.”

“Cô nói thì đơn giản đấy. Cha mẹ hai nhà chúng tôi đều quen biết nhau, mẹ tôi còn thích đi dạo phố với mẹ cậu ấy.”

“Hai anh làm người yêu thì có cản trở các dì đi dạo phố à?”

Khang Sùng bị cô nàng xảo quyệt vặn lại chọc cười, “Xong kem ly lại thêm cái khác nhé?”

“Mấy ngày nữa tôi mời lại, nam nữ bình đẳng.”

“Vậy thôi đừng thì hơn, cứ suốt ngày hẹn tới hẹn lui với cô gái trẻ độc thân xinh đẹp, chắc trông tôi vã lắm?”

Cô nàng cuối cùng cũng cười phá lên, dựa người về phía tựa ghế, hai chân bắt chéo, không quên vuốt nếp váy: “Anh thú vị ghê, trông còn đẹp giai, tôi quyết định xóa weixin của anh, để đỡ sau này đến khi tôi tìm được đối tượng rồi, người người ta lục soát đầu tiên lại là anh.”

Trong này nói chuyện, ngoài kia đã bắt đầu mưa bụi, chốc sau đã nặng hạt, rì rào rả rích.

Nhà hàng có khách đang định ra về, thấy cảnh này đành bất đắc dĩ ngồi lại, lai rai thêm lúc nữa.

Khang Sùng cơm nước xong xuôi, tráng miệng, liếc mắt nhìn đồng hồ điện thoại, rồi lại úp sấp trên bàn lần nữa, đẩy qua hướng hộp thuốc lá và cái bật lửa.

“Cái tôi muốn nói là, mọi chuyện đều cần có một kết quả. Thích con gái, thì kết quả là kết hôn với cô ấy, nuôi dạy con cái, đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn, cả đời cứ vậy mà sống. Nhưng đổi thành nam, kết quả lại khác. Mục tiêu mất rồi, hai người chẳng thể nào kết hôn, không sinh được con cái, đảo ngược luân thường đạo lý. Tất cả những chuyện mà bản thân cho rằng đã trù định tốt rồi, những điều làm theo ý trời thì tất thuận lợi giờ hoàn toàn chệch sang một ngã rẽ khác. Chẳng biết nên đi ra sao, vừa không tưởng tượng ra được lại vừa không có gì tham khảo. Thích, bày tỏ; bày tỏ xong, cùng một chỗ. Sau đó thì sao? Đường dài khó đi, vấn đề gặp phải cũng nhiều. Mà năm sáu chục năm sau, quan hệ hai người vẫn chỉ dừng ở giai đoạn này, thân phận không có gì thay đổi, thêm với thời gian dài dây dưa như vậy, điều kiện để duy trì tình cảm sẽ ngày càng hao mọt.”

“Huống chi quan hệ của hai chúng tôi… Không bình thường. Hai mươi năm qua ổn định quen thói; hai mươi năm, thậm chí tôi còn tự huyễn hoặc nó là “bất biến”. Vùng an toàn này rất bình yên, rất thoải mái, làm tôi chẳng dựng nổi dũng khí thúc đẩy nó, biến chất nó. Tôi sợ một khi mình thất bại, sẽ chẳng tài nào nhận lấy và chịu nổi cái hậu quả tan tành ấy.”

“Ban đầu tôi cứ mê mang, còn ân ẩn kinh hoảng. Quái lạ thật, từ trước đến giờ tôi đều chỉ thích mấy cô gái, sao mà bỗng nhiên lại có phản ứng với cậu ấy nhỉ? Ừ, nam đấy, vẫn là bạn nối khố của tôi, thực sự xin lỗi cậu ấy nhiều lắm. Tôi không tiếp nhận nổi loại “bất thường” đột ngột xảy đến này, lúc đầu chẳng mảy may nghi ngờ gì bản thân, nghĩ có lẽ vấn đề ở cậu. Không đúng, sao trách cậu ấy được, cậu ấy không sai, có trách thì trách mái tóc dài của cậu kìa. Chính suối tóc ấy vô tình bắt lấy thời khắc sai lầm nào đó khiến tôi rung động, nảy sinh lỗi giác. Nhất định vấn đề là do mái tóc.”

“Kết quả sau khi tôi thử nói với cậu, cậu cắt nhoáng mái tóc luôn, tự cắt lấy, dọa tôi sợ điếng, sau đó ân hận không thôi. Đến giờ tôi vẫn tự trách, lúc ấy mình nói tiếng người sao? Cậu ấy nuôi tóc từ nhỏ, để vừa dài vừa lâu đến thế, trân quý biết bao, thế mà nói cắt là cắt, nào giống như có ý định từ trước. Cậu ấy muốn chứng minh gì với tôi? Bởi nghĩ đến cảm nhận của tôi nên dễ dàng cắt bỏ vậy ư? Sao cậu lại như thế chứ? Cậu ấy có ý gì? Còn tôi đang truy cầu gì đây?”

“Sau đấy tôi nghĩ thông rồi. Nếu tôi tỏ tình, cậu ấy chọn tôi, bản chất chính là dấn thân vào kiểu sinh hoạt hoàn toàn khác biệt với khi trước, bất kể người đi cùng cậu ấy đến cuối đời có phải tôi hay không, cả tôi lẫn cậu ấy đều chẳng còn đường lui nữa. Nếu cậu ấy không muốn, hay họa chăng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi sẽ không tùy tiện kéo cậu ấy “xuống nước”. Tôi vẫn hi vọng cậu ấy ở lại trên bờ.”

“Tôi thích cậu ấy. Cậu ấy tốt với tôi. Nhưng chung quy cậu ấy không cần theo tôi mạo hiểm, để rồi phải trả một cái giá đắt đến thế. Muốn nuôi lại tóc dài, tốn bao nhiêu năm nữa mới được đây?”

Tiếng mưa rơi ngày càng ồn ào, bên trong càng yên tĩnh đến lạ. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhợt nhạt, cảnh phố hỗn loạn, lục tục thấy người đi đường ướt đẫm chạy vào dưới mái hiên trú mưa, người không vội thì vào uống tách cà phê. Bàn bên cạnh cả hai chốc lát đã đầy người, hơi nước nháy mắt sộc tới.

Cô gái im lặng thật lâu sau, mới cất tiếng: “Anh sai rồi.”

“Theo lời anh nói, tình yêu đâu cần phân biệt giới tính, yêu người khác giới hay cùng giới đều là tình yêu, đều hay đổi thay và chẳng cam đoan trước điều gì. Người yêu khác giới hay cùng giới đều sẽ cãi nhau, làm hòa, ngoại tình, tha thứ, chiến tranh lạnh, mệt mỏi, sinh hoạt ấy ấy không hài hòa, có người mọc sừng cả nghìn lần, có người làm lốp dự phòng cả vạn năm. Tình yêu đồng giới chưa chắc đã vĩ đại gì, mà tình yêu khác giới cũng chưa chắc tốt hơn. Đến với nhau đâu đại diện cho viên mãn, hay không đến được với nhau cũng chẳng có nghĩa là thất bại, làm gì có ai quy định thế nào mới tốt hay thế nào không tốt. Anh có quyền phân xét, nhưng không có tư cách quyết định thay cho người khác.”

Cô nàng nhón tay lấy lá bạc hà xanh biếc trên ly kem, đưa lên miệng.

“Đúng là một gã thâm sâu khó dò.” Cô xoay xoay cổ: “Nhìn qua thì vừa thẳng vừa tra, hóa ra suy nghĩ lại sâu sắc thế.”