Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 1 - Chương 29: Khuyên bảo



Đi vào một gian tĩnh thất, hai người ngồi xuống chỗ của mình, chung quanh không có bất cứ người nào quấy rầy.

"Chi chi!"

Tiểu bạch viên lại từ trong ngực Vân Phàm chui ra ngoài một lần nữa, nhảy lên trên vai của Vân Phàm, hắn đành phải để cho nó chơi đùa tùy ý.

Đại hồ tử đem ba bản sách đều đặt lên trên bàn, sau đó cầm lấy tiên pháp « Cửu Khổ » dò hỏi: "Tiểu Phàm huynh đệ, « Cửu Khổ » do chính ngươi lựa chọn? Hay là có người nào lựa chọn cho ngươi?"

Vân Phàm thành thật trả lời nói: "Coi như là tự mình lựa chọn đi."

"Vậy tại sao ngươi lại chọn bản tiên pháp này chứ?"

Đại hồ tử vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi có biết trúc tiên cơ đối với tiên đạo tu sĩ trọng yếu tới mức nào không? Điểm này quyết định toàn bộ thành tựu của ngươi sau này đó!"

"Chẳng lẽ. . . bản công pháp này không tốt sao?"

Vân Phàm nhíu nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ: " Mọi người trong Tàng Kinh các nói, đây là tiên pháp tốt nhất lợi hại nhất bên trong thánh miếu."

"Chỉ có thích hợp với mình, mới có thể là tốt nhất!"

Đại hồ tử gương mặt lạnh lùng nói: "Tiên pháp càng lợi hại bao nhiêu, càng cần người có thể tương hợp với nó mới có thể luyện thành, nếu không càng luyện càng hỏng việc, thậm chí còn tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục. . . Ngươi có thiên phú quang thuộc tính, tự nhiên phải lựa chọn tiên pháp quang thuộc tính, mà « Cửu Khổ » này mặc dù không có thuộc tính, nhưng tất nhiên không phải tiên pháp quang thuộc tính, làm sao ngươi có thể luyện thành đây?"

"Thì ra mọi chuyện là như vậy. . ."

Vân Phàm bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó thẹn thùng nói: "Thật ra lúc ấy ta không biết nên chọn tiên pháp gì, bọn họ cũng không có ai nói cho ta biết chọn lựa thế nào, cho nên ta nói rằng muốn chọn loại tốt nhất. . ."

"Tiểu tử ngươi. . . Chắc chắn ngươi bị người ta nói tiên pháp này lợi hại mà mờ mắt, ngươi có biết lai lịch của bản tiên pháp này hay không?"

"Nghe lão đầu mập mạp trong Tàng Kinh các nói, bộ tiên pháp này chính là thượng cổ tiên ma kỷ nguyên niên đại, một vị tiên đạo cường giả tên là Cửu Khổ tán nhân lúc tuổi già sáng chế ra, tuyệt đối là phương pháp trúc cơ tốt nhất trong tiên đạo, không ít tiên đạo cường giả cũng nhờ có nó mà thành danh."

"Ngươi bị lừa rồi!"

Đại hồ tử bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Vân Phàm, tức giận nói: "Hừ hừ! Lão đầu kia chỉ đem những điểm có lợi nói ra, trên thực tế, còn có chút tin tức trọng yếu nhất thì hắn không nói cho ngươi. Cửu Khổ tán nhân thuở nhỏ gặp vô số trắc trở , có thể nói trải qua hết chín loại khổ nạn của chúng sinh, sanh lão bệnh tử, bi hoan ly hợp, muốn tìm cũng tìm không thấy. . . Cho nên sau khi hắn thành danh, liền dùng Cửu Khổ làm tên."

". . . Mà « Cửu Khổ » chính là lúc hắn tuổi già hao phí vô số tâm huyết sáng chế, lấy nhân sinh cửu khổ làm thần dẫn, diễn biến thiên nan vạn kiếp, trui luyện tâm thần, trúc thành vô thượng tiên cơ. . . Đừng nghĩ rằng nó thật sự tốt, thiên hạ làm gì có chuyện tốt không công mà thụ lộc! Ngươi có từng nghĩ, nếu như « Cửu Khổ » thật sự tốt như lão đầu kia nói, vì sao thánh miếu lại tùy ý đem nó đặt trong Tàng Kinh các, để cho tất cả mọi người đều có thể tu luyện chứ?"

Dừng một lát, đại hồ tử nhíu mày nói: "Vạn năm trước, Thánh Địa từ một chỗ thượng cổ di tích nhận được tiên pháp « Cửu Khổ » , sau đó thác ấn tới khắp các thánh miếu, không ít tiên đạo tu sĩ thiên tư phi phàm, vì có thể trúc thành vô thượng tiên cơ, bọn họ không chút lựa chọn tu luyện môn công pháp này. Những người này không có người nào mà không phải nghị lực siêu phàm, thiên phú trác tuyệt, bọn họ cuối cùng cũng quả thật vượt qua vô số kiếp nạn, trúc thành vô thượng tiên cơ. . ."

Nghe đến đó, Vân Phàm đang muốn mở miệng, nhưng hắn thấy vẻ mặt của đại hồ tử ngưng trọng, liền biết chắc chắn chuyện sẽ không đơn giản như thế. Đã có không ít tiên sĩ tu luyện thành công, vì sao đại hồ tử lại có vẻ mặt như thế chứ.

Lại nghe đại hồ tử tiếp tục nói: "Họ là một đám thiên tài chân chính, mới vừa trúc tiên cơ, thần hồn cường độ đã có thể sánh bằng tam tinh tiên linh sư, cũng có thể phong ấn tam tinh linh thú cường đại, chỉ tiếc. . . « Cửu Khổ » chẳng qua là tiên pháp trúc cơ, cho nên bọn họ tu luyện đến cũng chỉ có cảnh giới trúc cơ. . . Mà tới thời điểm ngưng luyện thần đan, bởi vì không có tiên pháp tiếp sau để tu luyện, có người cả đời không thể tiến bộ, có người bởi vì chuyển sang tu hành những tiên pháp luyện đan khác, cuối cùng tất cả đều tẩu hỏa nhập ma mà chết. . . Nếu nói đây là một bộ tiên pháp, chẳng thà nói nó là một bộ tà pháp mới đúng, chỉ vì bên trong quả thật ẩn chứa rất nhiều huyền diệu, Thánh Địa mới không đành lòng đem hủy diệt, liền đặt ở bên trong thánh miếu khắp nơi, chẳng qua gần vạn năm qua, không một người nào dám tu luyện công pháp này."

". . . Đơn giản mà nói, đây là một loại tiên pháp không có thuộc tính, đồng nghĩa mỗi người đều có thể tu luyện, nhưng không chắc chắn mỗi người đều có thể luyện thành. Hơn nữa, mặc dù trúc cơ thành công, sau đó cũng khó lòng tiến thêm, thậm chí không thể chuyển sang tu hành công pháp khác. Ta nói như thê, ngươi đã hiểu chưa!"

Nghe đại hồ tử nói xong mọi chuyện, Vân Phàm chẳng qua chỉ mặc nhiên.

Vân Phàm vẫn chưa quên ước nguyện ban đầu của mình, có thể trường sinh hay không hắn cũng không cần , có thể trở thành tiên đạo cường giả hay không hắn cũng không cần , hắn chỉ cần mình có thể có một chút thực lực, bảo vệ cho muội muội của mình, gánh vác được gia đình của mình, như vậy đã quá đủ rồi. Mơ ước trở thành cường giả, chính mình có lẽ đã từng nghĩ đến, nhưng chuyện đó dù sao cũng là mơ ước, không phải nhân sinh. Hôm nay, có thể sống tốt, có thể cố gắng, để cho cuộc sống ngày một tươi đẹp hơn, đó mới là giấc mộng của mình.

Vừa nghĩ như thế, Vân Phàm bỗng nhiên mỉm cười.

"Ngươi cười gì chứ?" Đại hồ tử sửng sốt.

Vân Phàm cười nói: "Hồ đại ca, thật ra ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta một không muốn xưng bá thiên hạ, hai không muốn trường sanh bất lão, ba không muốn vấn đỉnh chí tôn, cho nên ta cần gì phải nghĩ tới những chuyện này? Có bao nhiêu năng lực liền làm bấy nhiêu chuyện, chỉ cần cuộc sống sau này có thể tốt đẹp hơn, như vậy là được rồi!"

"Ngươi. . . Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Dĩ nhiên rồi! Thời điểm ban đầu, ta cũng chỉ có ý muốn đi thử tham gia thánh miếu khảo nghiệm một chút, không thành công cũng chẳng sao, nếu thành công, dĩ nhiên là ta đã buôn bán có lời rồi."

". . ."

Đại hồ tử trầm mặc, trong lòng có chút nghẹn ngào, không thể nói là khó chịu, nhưng cảm thấy mất mác dị thường.

Hắn cảm thấy Vân Phàm không phải một thiếu niên bình thường, sau này tất nhiên sẽ đạt được những thành tựu phi phàm, nhưng mà hắn lại nghĩ tới ý nguyện của đối phương. Ở trên người đối phương, đại hồ tử thấy được một thiếu niên có thái độ lạc quan với cuộc sống, phẩm cách rộng rãi hết sức chân thành, còn có tinh thần cố gắng kiên trì ương ngạnh, cho dù thiếu niên này đang trong hắc ám, nhưng nội tâm luôn hướng về phía quang minh.

Nói một cách đơn giản, chính là thiếu niên này có rất nhiều ưu điểm, thiếu hụt duy nhất đúng là dã tâm. Một chút thỏa mãn, đã có thể làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc.

Dĩ nhiên, Vân Phàm cũng chỉ thiếu hụt dã tâm, nếu ai nói hắn không có quyết tâm vươn lên, đại hồ tử tuyệt đối sẽ tát vào miệng đối phương! Ngươi đã từng gặp một người không có quyết tâm vươn lên, lại chỉ muốn kiếm tiền nuôi sống gia đình hay chưa?

Đại hồ tử rất muốn nói với Vân Phàm, trở nên mạnh mẽ hơn đi người thiếu niên. Chỉ cần ngươi trở nên mạnh mẽ, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, thậm chí còn có người cung kính mang tiền đến cho ngươi!

Chẳng qua, những lời như vậy đại hồ tử không thể nói ra, cũng không muốn nói. . . Hắn không muốn Vân Phàm sẽ vì thực tế mà thay đổi, hắn cảm thấy Vân Phàm như lúc này, mới thật sự rất tốt.

"Chi chi!"

Tiểu bạch viên cũng không rõ hai người đang nói chuyện gì, sau khi chơi đùa một lúc, lại nhàm chán chui về trong ngực Vân Phàm, ngủ một giấc!