Bắt Đền Anh Yêu

Chương 4



Một tháng sau khi kết hôn, cảm tưởng lớn nhất của Liên Dật Linh chính là : thật quá đỗi nhàm chán !

Cái công việc ‘bà vợ nội trợ’ này không hề tốt đẹp giống như trongtưởng tượng của cô, trong nhà đã có chú Thái thím Thái thu xếp trongngoài, cô chỉ cần lo dọn dẹp phòng ngủ chính và thư phòng. Em chồng côcũng chẳng phải trẻ con, không cần có chị dâu làm bạn hàng ngày. Mà quan trọng nhất, là lúc chồng cô không ngủ thì phần lớn thời gian đi làmhiệu trưởng, có mỗi cuối tuần mới có chút chút thời gian dành cho cô. Mà nhỡ ra lại có việc nghiên cứu gì hay hoạt động gì đột xuất, cô vẫn phải ngoan ngoãn nhìn chồng đi một mình.

Do đó, ba ngày sau cô tótvề nhà cha mẹ, hai người còn giật mình hỏi có phải cô làm gì bị chồng bỏ hay không ? Làm ơn đi, ước nguyện lớn nhất của cô là hai vợ chồng cầmtay nhau đi hết cuộc đời, tới khi đầu bạc răng long nha, giờ mới bắt đầu quá trình yêu đương tìm hiểu kia mà ! Cứ nghĩ thế, nhưng trong thực tếđiều đó lại khó mà thực hiện được, một tay vỗ không nên tiếng, cô làmsao có thể diễn một mình trong vở kịch được ?

Một buổisáng nhàm chán vô cùng, Liên Dật Linh nằm ườn trong thư phòng giết thờigian. Số lượng sách mà chồng cô sưu tầm thật sự rất lớn, lại còn hơn một ngàn đĩa nhạc, có điều với cô mà nói thì việc sắp xếp lại chỉ nhỏ nhưcái mắt muỗi. Chỉ cần vài ngày cô đã dùng máy tính lập danh sách lưu trữ gọn gàng, phân loại rõ ràng, lại còn phát hiện chồng cô có những thứmua trùng tới mười lần nha, quả là một người đầu óc mơ hồ mà.

Lần sau biết sửa sang sắp xếp cái gì bây giờ ? Bộ pha trà và hộp đựngtrà đều ổn rồi, dù sao cô cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm. Cóngười vợ khéo léo như cô, anh ấy sẽ không cần phải bận tâm mấy việc nhỏmọn đó nữa, mọi thứ đồ đạc trong nhà đều đã được sắp xếp ổn thỏa gọngàng, lúc nào cần cái gì đều có thể tiện tay dễ dàng tìm thấy.

Đọc sách chán, cô mò tới ngăn kéo mở ra, định sửa sang lại mấy thứ linh tinh trên bàn cùng với đống văn phòng phẩm. Bỗng có một tờ thông báođập vào mắt cô khiến cô chú ý. « Gì thế này ? Học viện Thanh Truyền đang tuyển nhân viên ? Vị trí là trợ lý hiệu trưởng ? »

Cô vẫn nhớchồng mình có một nam thư ký tến là Liêu Đức Chính, hiện giờ đang cặp kè với bạn thân Chu Vân An của cô, đã có thư ký rồi sao còn muốn tìm trợlý hả ? Không phải anh ta định ăn vụng chứ ? Đừng trách là cô bị chứnghoang tưởng, cái này gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừngnha. Trải qua bài học sâu sắc với chồng chưa cưới cũ, cô đã hoàn toànhiểu ra một việc, người đàn ông an toàn nhất nhiều khả năng chính làngười đàn ông nguy hiểm nhất. Lô Chí Phàm bình thường thoạt nhìn rất anphận thủ thường, thậm chí có chút nhát gan, sợ phiền toái, ai mà biếtanh ta lại có gan lớn ăn vụng bên ngoài sau lưng vợ chưa cưới như thế ?

Cho tới giờ, Phó Lập Đường chưa có biểu hiện gì khả nghi, tiền sự phạmtội cũng là trong sạch, nhưng là người đều có sự biến đổi sớm hay muộn,nhỡ đâu hôm nào đó lòi ra một ả hồ ly tinh, lập gian kế hãm hại anh ấy,lúc đó có hối cũng không kịp ! Trong trường học nhiều học sinh nữ, nhiều giáo viên nữ như vậy, cô lại chỉ có thể ở nhà lo ngắn lo dài. Dù cô cócố gắng sửa sang bản thân, làm vợ hiền dâu thảo tới đâu đi nữa, vẫn lànước xa không cứu được lửa gần nha.

Hơn nữa, cho tới giờ hai vợchồng cô vẫn chưa phải vợ chồng thật sự, việc này cũng khiến cô khôngkhỏi lo lắng không biết có phải sức hấp dẫn của mình không đủ mới khiếnanh ấy không có cảm hứng. Người ta nói khi yêu phải hòa hợp cả về tinhthần lẫn thể xác, nếu không rất dễ có rạn nứt. Cô bị chồng chưa cưới bỏrơi đã đủ thảm, nhỡ ra lại bị chồng bỏ nữa có phải càng thêm bi ai không ?

‘To live is to fight’ ! Tính cách quyết đoán lại nổi lêntrong lòng, cô nhanh chóng đưa ra một quyết định, vì hạnh phúc cả đờicủa mình, cô phải tích cực tranh thủ nha !

Một tiếng sau, cô thay quần áo hùng dũng bước ra cửa. « Chú Thái, thím Thái, cháu ra ngoài một chút ! »

« Ack, phu nhân đi thong thả ! » Chú thím Thái sững sờ hoảng hốt. Bìnhthường phu nhân nhìn có vẻ rất vô ưu vô lo, sao bỗng dưng khí thế hoànhtráng như đi ra trận đánh nhau thế kia ? Mà thôi, có sức sống một chútmới tốt, hi vọng ngôi nhà này sẽ nhanh chóng có tiếng trẻ con nói cười,tiên sinh và phu nhân cứ việc tích cực ‘vui đùa’ a !

Học viện Thanh Truyền, phòng hiệu trưởng.

Điện thoại trên bàn bỗng reo to, là thư ký Liêu Đức Chính gọi vào. «Hiệu trưởng, xin lỗi làm phiền anh một chút. Có một người khá là đặcbiệt tới ứng cử theo bảng thông báo tìm người của chúng ta. Tôi nghĩ nên để anh tự mình phỏng vấn thì hơn. »

« Được, mời người đó vào. » Vốn Phó Lập Đường đã giao công việc tuyển người này cho Liêu thư kýgiải quyết, thật anh không hiểu thế nào là ‘người khá là đặc biệt tớiứng cử’. Có điều Liêu thư ký là một người làm việc có nguyên tắc, nếuanh ta nói anh cần tự mình phỏng vấn, vậy thì cũng chả sao. (Hê hê, chít anh rồi !)

Cửa vừa mở, Lập Đường gần như lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi. « Dật Linh, sao em lại tới đây ? »

« Chào Phó hiệu trưởng, em đến ứng cử cho thông báo tuyển trợ lý củaanh, hi vọng hiệu trưởng đại nhân sẽ chọn em. » Liên Dật Linh mặc mộtchiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc váy ngắn màu xám, tay cầm một cặp hồ sơ màu đen, dáng vẻ vô cùng có phong cách của nữ nhân viên văn phòng.

« Em nói linh tinh gì thế hả ? » Hóa ra ‘người khá là đặc biệt tới ứngcử’ là chỉ phu nhân của anh, thật đúng là làm khó Liêu thư ký rồi.

Cô bước tới trước, cúi xuống chống tay lên bàn, cố tình ưỡn ngực lộ racổ áo sơ mi, bắt đầu bước đầu tiên trong công cuộc thuyết phục ông xã. « Em không hợp làm bà nội trợ ru rú trong nhà, việc nhà căn bản không cần em động tay. Quế Dung có bạn bè và việc học của mình, mà bạn bè cũ củaem ai cũng bận rộn đi làm. Em có mỗi một mình ở nhà chán chết được ! »(Chiêu thứ 1 : show hàng :D)

Oa, cảnh xuân vô hạn trước ngực côquả thật khiến anh khó mà tập trung nổi, nhưng anh vẫn còn giữ lại đủ lý trí để tranh luận. « Em muốn đi làm, dĩ nhiên anh ủng hộ em, chỉ cần em cảm thấy thoải mái. Nhưng mà công tư phải rõ ràng chứ, anh không thể tự dưng nhận em vào làm được, đối với các ứng cử viên khác quả thật khôngcông bằng ! »

Biết rằng nội tâm anh bắt đầu dao động, chiêu thứhai nên được xuất kích rồi. Cô rút trong cặp hồ sơ ra một tập hồ sơ lýlịch, cô chỉ cần ngồi gõ máy tính mười phút là ra cả đống kinh nghiệmcùng kiến thức của mình. « Vậy anh thử đọc hồ sơ của em xem. Em tốtnghiệp khoa Ngoại ngữ Đại học Quốc gia, từng làm tiếp viên hàng khôngbảy năm, khả năng ngoại ngữ và phục vụ người khác hoàn toàn không thànhvấn đề. Em còn từng kinh doanh trên mạng, thu nhập mỗi tháng hơn năm vạn tệ, chứng tỏ em có khả năng kinh doanh, quảng cáo tuyên truyền cũng như giao thiệp cũng không tệ. Quan trọng nhất, em không đòi hỏi trả lương,hoàn toàn chấp nhận làm việc không lương ! »

Dĩ nhiên, điều kiện như thế vô cùng hấp dẫn, so ra ai cũng kém hơn cô hết. « Nhưng mà… »

Nhìn vẻ mặt bối rối của chồng, cô lại xuất ra chiêu thứ ba, lùi mộtbước để tiến ba bước. « Không sao, anh có thể tìm một trợ lý khác cũngđược, em chỉ cần làm người hầu bên cạnh anh là ổn. »

Cô không cần để ý tới công việc hay lương bổng, mà quan trọng nhất làcô muốn ở chung một chỗ với chồng mình nhiều nhiều một chút, để tạo điều kiện thiên thời địa lợi cho tình cảm phát triển thêm. Nếu không ngàynào đó anh ấy bị ả ma nữ nào đó nhào tới chộp giật mất, cô lại chỉ biết ở nhà ngáp ngắn ngáp dài kêu nhàm chán, đấy tuyệt đối không phải cảnh vợchồng hạnh phúc cô muốn có nha !

« Người hầu cái gì ? Em đùa đấy à, » Anh cười khổ một chút, dáng vẻ xin việc của vợ anh không khác gìhôm tới ‘cầu hôn’, vô cùng quyết đoán, được chuẩn bị tốt từ trước, màanh cũng có thể đoán ra, việc anh đầu hàng cô chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

« Em nói thật mà, anh đồng ý đi nha ~~ » Dưới tìnhhuống không còn cách nào khác, cô bước thẳng tới trước mặt anh, ôm cánhtay anh nũng nịu, nhân tiện cọ cọ cup C của mình vào cánh tay anh. Đâylà bí quyết tuyệt chiêu mà người phụ nữ nào cũng phải biết, dĩ nhiên làchỉ được xuất ra dưới tình huống đặc biệt mà thôi.

Hành động của cô khiến anh hoàn toàn sững sờ, cả người như thể vừa có một dòng điệncao áp chạy qua. « Em… em đang làm nũng đấy à ? »

« Ơ… cứ cho là thế đi ! » Cô cũng không chắc lắm tại sao tự dưng mình lại làm thế ?Không lẽ đây là bản năng chưa được khai quật của cô ? Nếu chồng cô thích mềm nắn rắn buông, vậy cô sẵn sàng dùng các ‘kỹ năng mềm’ là được.

« Thôi được, anh sẽ tìm một trợ lý chính thức khác. Còn em, coi như làtrợ lý riêng của anh. Thời gian làm việc do em quyết định, hôm nào mệtthì ở nhà nghỉ, tiền lương tiền thưởng anh sẽ trực tiếp đưa, không thông qua tài vụ. » Anh quyết định cho vợ một không gian thoải mái một chút,thích làm việc thì cứ việc đi làm, thích nhàn nhã thì thoải mái nhànnhã. Nếu là anh dùng tiền cá nhân để tuyển trợ lý riêng, hẳn là nhânviên của anh sẽ không có lý do gì bàn tán chứ.

« Thật ư ? Cám ơn anh ! » Cô hào hứng vô cùng, lập tức nhảy dựng lên ôm chầm lấy chồngmình. « Tiền lương tiền thưởng em sẽ gom góp lại, sau đó mua quà choanh. »

Phó Lập Đường lần nữa khẳng định mình thật quá đỗi maymắn, cô lúc nào cũng suy nghĩ vì anh, anh đều biết cả. Do đó anh cũngrất mong cô được vui vẻ, nụ cười của cô chính là món quà lớn nhất vớianh rồi. (Nhớ câu này đấy Đường ca!)

« Ở trường khácvới ở nhà, toàn bộ ngôn ngữ cử chỉ đều phải chú ý, không thể để ngườikhác bàn ra tán vào, biết chưa ? » Anh vừa giảng đạo lý, vừa nâng taylên vuốt ve hai má cô, ngôn ngữ và cử chỉ hoàn toàn không đi đôi, ai bảo cô vừa bước vào đã quyến rũ anh chứ ?

« Tuân lệnh sếp ! » Côthấy mặt anh càng lúc càng tiến lại gần, không khỏi chớp chớp mắt giảnai. « Phó hiệu trưởng, ngài định làm gì ạ ? »

Trong mắt hiệutrưởng đại nhân, hiệu trưởng ngài đang hôn hiệu trưởng phu nhân vô cùngnồng nhiệt, hóa ra đây là việc đứng đắn đầu tiên sau khi ‘tuyển người’a.

Cứ thế, Liên Dật Linh trở thành trợ lý riêng của chồng, haingười cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà. Mỗi tuần cô đi làm thứ hai thứ tư thứ sáu, còn lại cô có thể chơi với em chồng, về nhà mẹ đẻ, làm bấtgì việc gì cô thích, thật sự không còn gì thoải mái hơn.

Trongphòng thư ký có Liêu thư ký cùng trợ lý chính thức, cô chỉ là một ‘người hầu’ cấp dưới cả hai người, nhưng cũng chẳng sao, bảo cô đi dọn dẹp vệsinh cũng không thành vấn đề. Ngày trước phục vụ hành khách trên máybay, cô cũng phải dọn buồng vệ sinh, lau dọn bàn ăn đấy sao ? Cô hoàntoàn có thể chịu khổ, huống hồ được ở cạnh chồng, khổ mấy cũng thànhngọt ngào hết.

Quan sát ở trường một thời gian, Dật Linh pháthiện ra chồng mình vô cùng nghiêm nghị có uy nha. Rất nhiều thày cô giáo tuy lớn tuổi hơn anh, nhưng vẫn rất cung kính với anh. Còn đám học sinh nhìn thấy anh như nhìn thấy quỷ vậy, lập tức cứng nhắc, mất tự nhiên vô cùng. Cô tin chồng mình quả thật có khả năng khiến người khác sợ thếnày. Anh chỉ cần nóng lên, đừng ai có ý nghĩ làm trái lại hay cầu xin.Chỉ hi vọng cô sẽ không phải phải sai lầm gì lớn, nếu không sẽ bị anhdùng thái độ này đối xử thì toi. Cô đã quen với sự dịu dàng của anh quárồi, trăm ngàn cầu mong đừng để anh có cơ hội nổi giận với cô nha.

Dù chỉ đi làm có ba ngày một tuần, Liên Dật Linh vẫn phát huy sở trường đầy đủ, xung phong nhận việc sửa sang lại hồ sơ lưu trữ từ bao nhiêunăm qua, đánh văn bản trên máy tính nhanh như chớp, cố gắng hoàn thànhnhiệm vụ được giao với tốc độ nhanh nhất có thể. Nếu đã nói ‘to live isto fight’, cô không muốn làm một người hầu lười biếng nhởn nhơ đâu !

Nhìn đến đống hồ sơ dữ liệu được sắp xếp phân loại gọn gàng chu đáo,Liêu Đức Chính không khỏi giơ ngón cái lên thán phục hiệu trưởng phunhân. « Cô thật quá giỏi ! Việc này vào tay tôi chắc phải cả tháng cũngkhông xong mất, hiệu trưởng có thể tuyển được trợ lý riêng vĩ đại nhưcô, thật sự là may mắn của anh ta ! »

« Có gì đâu có gì đâu ! »Liên Dật Linh được khen ngợi, mũi muốn nổ tung. Vừa lúc vị trợ lý kiacũng không có ở phòng thư ký, cô liền nhân cơ hội làm cố vấn tình yêuluôn. « À phải, anh với Vân An phát triển đến đâu rồi ? »

Ngheđến tên bạn gái, lập tức sắc mặt Liêu Đức Chính trầm xuống, không biếttrả lời thế nào. « Ờ… gần đây cô ấy bận rộn công việc, tôi lại công việc bận rộn, như thể chui vào mê cung ấy, mãi chưa thấy nhau. »

Vấn đề này đơn giản mà, Liên Dật Linh lập tức có lời khuyên. « Vậy kết hônđi không phải sao ? Tiết kiệm cả đống thời gian hẹn hò đưa đón, dù gìcũng là về cùng căn nhà, ăn cùng với nhau, bận thế nào thì bận cũng vẫnsẽ gặp mặt mà ! »

Tính cách tính toán tỉ mỉ chu đáo như cô, đãsớm rõ ràng, làm vợ chồng có lời hơn làm người yêu nhiều lắm nha, khôngcần xe đưa xe đón hai nhà, muốn hẹn ăn cơm thì ăn ngay ở nhà hai ngườinấu, phí điện thoại cũng không tăng vọt lên vì có gì nói thẳng mặt vớinhau là được. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ nha.

« Phương diện nàycó lẽ cô là chuyên gia, nhưng tôi với cô ấy… dường như không có cách nào bụp một cái kết hôn như vậy. » Kết hôn không giống như làm người yêu,việc cần lo lắng rất là nhiều, nào là tính cách hai bên, công việc haibên, gia đình hai bên, đều phải cùng nhau phối hợp.

« Cứ kéo dài mãi cũng làm sao biết có tốt hay không cơ chứ, chi bằng trong cơn xúcđộng cưới nhau luôn, cuộc đời chỉ có một lần mà ! » Trước kia cô cũng sẽ lo lắng tỉ mỉ các mặt các điều kiện, lên kế hoạch từng giai đoạn trongtương lai cẩn thận. Nhưng giờ cô đã nghĩ thoáng hơn, ngày mai ra sao khó ai biết trước được, giờ muốn yêu ai thì yêu, không uổng phí tấm nhiệttâm của mình là được.

Liêu Đức Chỉnh chỉ có thể cười khổ đáplại. Nếu ai cũng như hiệu trưởng phu nhân, trên đời làm sao có nhiều đàn ông độc thân phụ nữ ế chồng như thế ?

DậtLinh cũng biết tình cảm khó mà cưỡng ép được, có điều vẫn là thầm tiếccho hai người kia. Rõ ràng cả hai đều là người tốt, tại sao vẫn khôngthể hạ quyết tâm làm ra quyết định chứ ? Lại nói, từ khi cô quen Phó Lập Đường tới giờ, ngày nào cũng bừng bừng nhiệt huyết, việc gì cũng muốnlàm tốt nhất, mê cung trở ngại gì đó, cứ việc đập tan ra là được chứ sao ?

Nhìn đồng hồ, lại đã tới giờ nghỉ trưa, cũng là giây phút côchờ mong nhất khi đi làm. Vì sao ư ? Là vì cô có thể ăn trưa cùng chồngtrong phòng hiệu trưởng, đây chính là đặc quyền chỉ có trợ lý riêng mớiđược hưởng đó nha!

Khẽ gõ cửa, cô nhẹ nhàng hỏi. « Phó hiệu trưởng, có thể ăn cơm được chưa ? »

« Vào đi. » Phó Lập Đường đã pha sẵn trà, cũng đã làm nóng cơm hộp, chỉ chờ vợ mình vào ăn cùng.

« Vâng. » Cô vào phòng, chốt cửa ra vào lại rồi mới vui vẻ khoan khoáingồi cạnh chồng, bắt đầu buổi ‘hẹn hò công sở buổi trưa’ của hôm nay.

Cơm hộp là chú thím Thái chuẩn bị sẵn, màu sắc hương vị hoàn toàn tuyệt vời, lại vô cùng bổ dưỡng cho sức khỏe : nào là canh cà chua, cơm gạolức, tôm rang hạt điều, nấm hương xào, thêm các món rau dưa và có… móncô ghét nhất : tiêu xanh.

« Dật Linh, em không được kén ăn, mauăn đi. » Chỉ có lúc hai người ở chung, Lập Đường mới gọi thẳng tên trợlý riêng của mình. Nếu có người thứ ba, anh luôn nghiêm chỉnh gọi cô làLiên tiểu thư.

« Ack… » Chồng đã gắp tận bát cho mình, có khó ăn tới đâu cô cũng phải rưng rưng mà nuốt.

« Thế mới ngoan chứ. » Anh khẽ xoa đầu cô vẻ khen ngợi. Có lúc cô thậtsự giống một phụ nữ trưởng thành, nhưng có khi lại nhõng nhẽo y như mộtđứa trẻ, cả hai dáng vẻ đều quyến rũ như nhau. Từ khi có cô làm trợ lýriêng của anh, hiệu suất làm việc của phòng thư ký tăng lên không ít, mà anh làm việc bận rộn cũng có thêm chút thoải mái vui vẻ, chỉ cần nhìnthấy cô là trong lòng ấm áp lại.

« Hiệu trưởng đại nhân, xin anh cho biết cảm tưởng khi đảm nhiệm cương vị hiệu trưởng được không ? » Cô thật sự muốn hiểu biết về anh thêm một chút. Mỗi lần nhìn anh họp, phát biểu, gặp giáo viên học sinh phụ huynh, đều là vẻ mặt vô cùng nghiêmtúc. Chỉ có trước mặt cô anh mới có thể thư giản thả lỏng tâm trạng mộtchút.

« Ông nội anh là vị hiệu trưởng đầu tiên của học viện, cha anh là hiệu trưởng kế nhiệm tiếp theo. Hai người ấy đều mở rộng trườnghọc tới mức khá lớn mới tới tay anh, nên anh có trách nhiệm cũng lànghĩa vụ bảo vệ tâm huyết thành quả của họ. Nhưng dù sao thời đại mớicũng khác. Về sau anh định sẽ thực hiện chế độ tuyển hiệu trưởng có chân tài thực lực, trừ phi là người có chuyên môn, nếu không thì không nênđể trên vị trí này. Anh cũng có rất nhiều điều không hài lòng về bảnthân, nên anh nghĩ có thể thực hiện điều đó được. »

Nghe anh nói thế, nàng không nhịn được lắc đầu cảm thán. Người đàn ông này yêu cầuquá cao với bản thân, cho tới giờ cô chưa gặp vị hiệu trưởng nào thật sự công tác như anh cả. Hồi trước khi đi học, cô chỉ có thể thấy hiệutrưởng trường mình vào hai dịp khai giảng với bế mạc năm học. Ông hiệutrưởng ấy chỉ giỏi việc tống việc cho người khác làm, và đi giao tiếpquan hệ với các nhân vật cấp cao cao cấp nổi tiếng, chứ đâu thèm quantâm tới giáo viên học sinh trong trường.

« Anh đừng tự nghi ngờ bản thân thế, ai nấy đều rõ ràng, anh là một hiệutrưởng vô cùng vĩ đại. Nhưng làm việc quá sức cũng không tốt lắm, cứ thế về lâu dài sẽ có hại cho sức khỏe. Chi bằng khi nào đó xin nghỉ dài hạn một chút, chúng ta đi du lịch cho thoải mái đi ! » Dật Linh rất tự tinmình có thể làm một hướng dẫn viên du lịch thật tốt, đưa anh đi du sơnngoạn thủy, quên bớt phiền não cuộc đời.

Anh biết cô lo lắng cho anh, tiếc là anh chỉ có thể chối từ. « Thật xin lỗi em, nếu phải đi máy bay quả thật anh không làm được, mà gần đây cũng rất bận, khó mà xinnghỉ được. »

« Thì nếu không đi du lịch, ở nhà cũng có nhữngviệc có thể thoải mái thư giãn tinh thần nha. » Cô biết không tế nhịlắm, nhưng bỗng dưng lại muốn nhắc tới, đều là tại anh chậm chạp khôngchịu chủ động khiến cô bất an. Họ đã cưới nhau được hơn hai tháng, quennhau cũng đủ ba tháng, bộ anh không coi cô là nữ giới chắc ?

« Chuyện gì cơ ? » Sao anh không biết nhỉ ? (Đồ ngốc xít !)

« Là chuyện đó đó ! » Cô ghé vào tai anh thì thì thào thào một lúc, tuy trong phòng không có ai khác, nhưng cô vẫn không nén nổi thẹn thùng đỏmặt.

« Ừhm… nói cũng đúng ! » Việc nam nữ, vốn là một bản năngtự nhiên, âm dương điều hòa, dĩ nhiên cả người sẽ thoải mái thư giãnrồi.

Cô đã chủ động nhắc tới, mà nhìn anh vẫn ngây ra như cục gỗ ấy, thế là thế nào ? « Anh không phải là không có cảm giác với em chứ ? »

« Không, đương nhiên là không phải… » Nếu không có cảm giác,làm sao anh dám đáp ứng cuộc hôn nhân này ? Chẳng qua anh không dám chắc yêu nhau phải theo tốc độ ra sao, phát triển mức nào, liệu hai người đã có thể đi tới giai đoạn cuối cùng này chưa ? Hai người ở chung, rất tựnhiên mà hòa hợp lẫn nhau, cũng thích ở chung một chỗ với nhau, liệu đãđủ xúc tác hay chưa ? Anh vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó ? (Muốn đạp cho anh một phát quá đê !)

Bỏ đi, cô đã đủ xấu hổ lắm rồi, vẫnlà kiếm cớ lui cho mau vậy. « Em chỉ muốn giúp anh giải tỏa áp lực mộtchút, mong anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ quên những gì em vừa nói làđược ! »

Thấy cô cúi đầu xuống, anh có ngốc tới đâu cũng biết là cô đang thất vọng, vội vàng ôm cô vào lòng hôn lên trán cô. « Anh thậtmay mắn mới có thể cưới được người vợ tốt như em. Em đừng lo, anh sẽtrân trọng em mà. »

Trân trọng ? Cô hoàn toàn cảm thấy được anhtrân trọng rồi, nhưng trừ lần đó ra, anh không thể cho cô thấy thêm sựnhiệt tình của anh sao ? Để cô có thể cảm giác được mình là một ngườiphụ nữ, hơn nữa, là người phụ nữ đang yêu và được yêu sâu đậm a !

+ Đường ca ca quả là hàng hiếm nha, cup C cọ qua cọ lại, sói cái mò tới ngay cạnh lên tiếng mời gọi, thế mà anh í vẫn dửng dưng bảo còn thiếucái gì đó… Mún đạp cho anh chàng này một cái cho bớt ngu quá đê!

+ Mà không cần mình đạp, chap sau Linh tỷ tỷ sẽ hoàn thành kế hoạchbiến cừu thành sói, hoặc có thể nói là kích thích bản chất sói trong con cừu giả dạng… Chuyện rằng ngày xưa có một con sói, ăn cỏ hoài nên nóngỡ mình là con cừu, cho tới khi một nàng sói cái tới giúp nó về lại bản chất sói, hí hí…

+ Xì poi chap sau (cảnh báonha, chap sau 16+ mới được vào đọc, rõ chưa!)“Lập Đường” Bàn tay nhỏ bécô khẽ đập đập lên ngực anh.

“Sao thế? Là anh làm nhanh quá hay chậm quá à?”

“Không phải… Mà là… sao anh có thể duy trì lâu thế…?”

“Thật sao?”

“Người ta sắp ngất xỉu rồi, kính mong anh… nhanh nhanh một chút a!”

trích nguyên văn Lãnh Vân tỷ:Cảnh báo: cấm trẻ em dưới 16 tuổi đọc, aichưa đủ tuổi vào đọc, LV không chịu trách nhiệm. Hãy vì chính bạn! ‘Thụ đại hữu khô chi, nhân đa hữu thị phi’ (1), Liên Dật Linh ởHọc viện Thanh Truyền một thời gian, cũng chứng kiến được chân lý này.

Bản thân là hiệu trưởng phu nhân, lại kiêm trợ lý riêng, cô tới chỗ nào cũng khiến người khác chú ý. Kể cả cô không nhận lương của trường,không được tính vào nhân viên chính thức trong biên chế, cô vẫn có mộtkhoảng cách với những người khác. Thật ra cô cũng chẳng để ý chuyện nàylắm. Cô tới trường làm việc là để có cơ hội gần gũi yêu đương với chồngmình, kiểu suy nghĩ này dường như không được bình thường lắm, nhưng làmngười phải có mục tiêu, mục tiêu hiện giờ của cô là làm một người vợhạnh phúc nha.

Dĩ nhiên mỗi khi cô tới phòng ban nào đó đưa hồ sơ, sẽ ngẫu nhiên nghe được vài lời đồn đãi, dĩ nhiên rồi, chỗnào có người ắt có chuyện buôn dưa bán táo, trước kia ở hãng hàng khôngKình Vũ cũng vậy, chẳng có gì là lạ. Chẳng qua cô không ngờ mình lạithành nhân vật chính trong các câu chuyện buôn dưa lê đó mà thôi.

Hôm nay, lúc cô đưa công văn tới phòng hành chính tổng hợp, bỗng nhiêncô dừng chân ngoài cửa nấp vào bên tường. Nguyên do là cô nghe thấy tênmình được nhắc tới.

Cô không nhìn thấy ai nói, nhưng qua giọng nói có thể thấy đó là một người đàn ông có tuổi. « Mọingười biết không ? Trước kia Liên tiểu thư đã từng đính hôn với ngườikhác nha ! »

« Thật sao ? »

« Còn nữa, cô ta mới quen hiệu trưởng nhà mình có mười mấy ngày đã kết hôn rồi ! »

« Không phải chứ ? »

« Càng đáng ngờ hơn là, Liên tiểu thư với chồng chưa cưới cũ, vốn cómột kẻ thứ ba xen vào, lại chính là em gái hiệu trưởng : Phó tiểu thư,thế nên Liên tiểu thư mới bị người ta bỏ rơi ! »

« Trời ạ ~~ »

Mọi người đều kinh ngạc bàn tán sôi nổi. Hôn lễ của cô đương nhiên phần lớn nhân viên trong trường đều tới, không ngờ một đôi vợ chồng nhìn đẹp đôi như thế, như thể trời đất tạo nên, lại có quá trình dẫn tới hônnhân ly kỳ như vậy, rốt cuộc tại sao hiệu trưởng của họ lại vội vã quyết định kết hôn thế chứ ? Liệu có phải để bồi thường chuyện xấu của em gái chăng ? Liên tiểu thư vội vã tìm đối tượng kết hôn như thế, không lẽ là vì sắp sang tuổi ba mươi nên sợ ế ? Hay là cố tình chứng tỏ cho chồngchưa cưới xem ?

Việc này không biết do ai tiết lộ ra ngoài, cóđiều trên đời làm gì có bí mật nào tồn tại vĩnh viễn, Liên Dật Linh thật ra cũng không lấy gì làm lạ. Chỉ là cô vô cùng không vui khi thấy chồng mình bị bàn tán vô cùng khó nghe như thế, rõ ràng anh ấy là một hiệutrưởng tốt, tại sao mọi người không chịu tôn trọng sự lựa chọn của anhấy ? Không lẽ sự có mặt của cô chỉ khiến anh ấy gặp khó xử sao ?

Bỗng có người vỗ vai cô một cái, nhìn lại, hóa ra là Liêu Đức Chính.Anh ta đỡ lấy tập công văn trong tay cô, ra hiệu cô không cần lên tiếng, để anh vào phòng hành chính tổng hợp thay.

« Chưa tới giờ tantầm, các anh chị lại ngồi chơi tán phét thế này, có muốn tôi ghi âm lạithông báo cho bên quản lý nhân sự phạt lương không hả ? »

Thấythư ký của hiệu trưởng xuất hiện, mọi người nhanh chóng cúi đầu giả vờlàm việc, không dám nói linh tinh gì hết. Liêu Đức Chính vừa là thư kývừa là tâm phúc bên người hiệu trưởng, nhỡ ra anh ta báo cáo lên, mọingười đều sẽ khó sống nha.

Liêu Đức Chính giao công văn cho tổtrưởng tổ hành chính xong, quét mắt chung quanh lần nữa. « Mong các vịtự trọng một chút, bàn tán chuyện đời tư của người khác sẽ vừa hại mìnhvừa hại người mà thôi. »

Kể cả tổ trưởng, không ai dám lên tiếng cãi lại anh, đây cũng là điều anh đoán trước được. Ra khỏi phòng, LiêuĐức Chính chìa tay mời Dật Linh, hai người cùng nhau rời khỏi đó.

« Liên tiểu thư, chị đừng để ý tới bọn họ. Hiệu trưởng anh ấy còn trẻđã ngồi chức cao, khó tránh có người nhìn không vừa mắt. » Liêu ĐứcChính không phải lần đầu tiên nghe thấy mấy lời ra tiếng vào này, chỗnào cũng có vài kẻ ăn không ngồi rồi tán nhảm chuyện người khác, anh chỉ sợ hiệu trưởng phu nhân suy nghĩ nhiều rồi lại khó xử.

« Tôi biết, nhưng tôi sẽ không vì thế mà từ bỏ công việc hay cuộc hônnhân của tôi đâu, chỉ mong anh đừng nói chuyện này với hiệu trưởng, tôikhông muốn anh ấy phiền lòng. Tôi muốn dùng thời gian để chứng minh,cuộc hôn nhân giữa chúng tôi không phải là một chuyện nhảm nhí, chúngtôi sẽ rất hạnh phúc. » Cô cần gì so đo với đám người này chứ, sự thậtsẽ chiến thắng mọi lời tranh cãi, chỉ cần hai vợ chồng có thể cầm taynhau hạnh phúc tới già, tới lúc đó xem ai còn dám nói linh tinh sau lưng họ ?

Liêu Đức Chính giơ ngón cái lên khen ngợi, thật sự khâmphụ sự kiên cường và trí tuệ của cô tự đáy lòng. « Tôi sẽ giữ bí mậtgiúp cô, và cũng tin rằng, hai người sẽ là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc. »

« Cám ơn anh ! » Trên đời có người thế nọ người thếkia, cô đã gặp không ít người tốt, không nên đòi hỏi quá nhiều. Mong ước của cô cũng không lớn, chỉ cần làm một người vợ tốt, chỉ cần được chồng yêu thương, săn sóc, hẳn không phải là quá nhiều chứ ?

Tối thứ sáu, là thời gian hai vợ chồng thư giãn bên nhau.

Liên Dật Linh tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm để bôi kem giữ ẩmdưỡng da. Bàn trang điểm này là quà cưới của mẹ cô, rất gọn và đẹp,thiết kế đơn giản mà trang nhã, vật liệu lại bền, đảm bảo dùng năm mươinăm vẫn tốt.

Phó Lập Đường vốn đang ngồi trên giường đọc sách,bỗng buông sách xuống bước tới cạnh vợ, đặt hai tay lên vai cô. « Gầnđây em vất vả nhiều rồi, đừng để bản thân mệt mỏi quá sức. » (Anh nhớnhá, không được để em mệt mỏi quá sức :D)

« Em không mệt mà. »So với nhịp sống đi mây về gió kinh doanh trên mạng ngày xưa, cuộc sốnghiện giờ của cô hiện giờ quả thật rất thoải mái.

Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô. « Em nhìn tay em này, dường như là khô ráp, lại thêm vài vết chai rồi. »

« A… » Gần đây cô đánh máy tính nhiều, lại lau dọn đủ thứ, không để ýbảo dưỡng kỹ càng, lại còn bị chồng phát hiện, quả thật không ổn.

Cô đang định rụt tay lại, bỗng thấy anh không biết lấy từ đâu ra một lọ kem dưỡng tay, vẻ mặt có chút xấu hổ. « Anh không biết mua loại nào,đây là Quế Dung chọn giúp anh, con bé nói chắc em sẽ thích. »

«Cám ơn anh… » Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh tặng quà chocô, quả thật so với kim cương châu báu còn quý hơn nhiều.

« Emgiúp anh mua nhiều đồ như thế, lại còn sửa sang dọn dẹp lại mọi thứ, làanh phải cám ơn em chứ. » Anh mở lọ kem dưỡng tay, đổ một chút lên taycô, nhẹ nhàng xoa bóp giúp. (Hu hu, mình cũng muốn a… nhà mình toànngược lại a !!! =.=)

Bỗng dưng cô thật sự muốn khóc.Thì ra anh có để ý thấy, tủ quần áo có quần áo mới, bày biện trong thưphòng đã thay đổi, trên bàn làm việc còn có vài tờ danh sách danh mục,tuy anh không nói gì, nhưng thật ra anh đều ghi tạc trong lòng.

Anh lại như nhà ảo thuật biến ra một chiếc chìa khóa nhỏ. « Đây là chìakhóa tủ sắt, bên trong có sổ tiết kiệm, hợp đồng bảo hiểm, giấy chứngnhận quyền sở hữu các loại, có thể có cả mấy thứ cổ phiếu gì đó nữa.Thật ra anh ít khi để ý mấy chuyện đó, nếu em đồng ý, mong em giúp anhquản lý luôn được không ? »

Anh ấy nói thật ư ? Thật sự anh ấy muốn đem toàn bộ tài sản giao cho cô quản lý ư ? Đáng ghét mà, cô sẽ khóc mất thôi !

« Em đã nói em là một nửa của anh, niềm vui của anh là hạnh phúc củaem, nỗi phiền toái của anh cũng là chuyện phiền toái của em, giờ anhgiao hết mấy chuyện ‘phiền toái’ đó cho em, anh có quá đáng không ? »

« Không, không quá đáng chút nào, em đồng ý ! » Anh đã tin tưởng cô tới vậy, khiến cô thật sự có cảm giác thành công. Từ nay cô nguyện làm tayhòm chìa khóa của anh, làm vị quản gia trung thành và tận tâm bảo vệ gia đình này vì anh.

Thoa kem dưỡng da lên tay vợ xong xuôi, anhcúi xuống hôn lên mu bàn tay cô như một kỵ sĩ châu Âu, sau đó khẽ hắnggiọng thốt. « Ngoài ra còn một việc nữa… Nếu em không phản đối, tối naychúng ta có thể… được không ? »

« Ack… » Cái từ quan trọng nhấtsao lại… bị mất thế kia ? Rốt cuộc ý anh muốn hỏi gì cơ ? Nhìn ánh mắtlo lắng nhưng nóng bỏng mong chờ của anh, lập tức cô hiểu ra, và lại lặp lại ba chữ… « Em đồng ý ! »

Cuối cùng cũng đợi được ngày này,cô thật hạnh phúc mà ! Không uổng công cô tính toán sắp đặt, hai ngườisớm tối làm việc cùng nhau, lại ở chung, kế sách ‘lửa gần rơm’ của côcuối cùng cũng có tác dụng. Từ nay về sau, cô sẽ đường đường chính chính mà tự nhủ mình là một người vợ thật sự !

Anh dắt tay cô đến bên giường, rồi trong ánh đèn ngủ mờ ảo quyến rũ, hai người từ từ cởi quầnáo lẫn nhau, bắt đầu từ hôn môi để trao lời tình tứ. Mỗi động tác đều vô cùng chậm rãi, vô cùng dịu dàng, nhưng rất nhanh chóng một sự háo hứcnóng bỏng tràn ra khắp toàn thân, khiến hai người khó mà duy trì tốc độchậm rãi như cũ, chỉ có thể chuyển sang kịch liệt, mạnh bạo !

Giây phút hai trái tim và hai cơ thể hòa làm một, khóe mắt cô bỗng cómột giọt lệ rơi ra, không phải vì đau đớn, mà là vì hạnh phúc quá lớn.

« Dật Linh, chúng ta có thể lấy nhau, thật sự là quá tốt ! » Anh hônlên giọt nước mắt của vợ mình, giọng khàn khàn vì cảm động.

« Vâng ! » Cô cũng cảm thấy vậy, hai người chính là một nửa của nhau, mà giờ hai nửa đã hợp làm một.

Một niềm hạnh phúc, dĩ nhiên là kéo theo một sự ‘rung động’ theo đúngnghĩa đen của nó, chiếc giường lớn cả đêm hoàn toàn không có chút bìnhlặng nào. Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cô nhíu mày, bàn taynhỏ bé khẽ đập vào ngực anh. « Lập Đường… »

« Sao em ? Là anhlàm nhanh quá hay chậm quá à ? » Anh vươn tay lau mồ hôi trên trán mình, xấu hổ thật, bao nhiêu mồ hôi cứ nhỏ giọt trên người cô.

«Không phải việc đó… mà là… sao anh duy trì lâu thế ? » Cô vừa thở gấp,vừa muốn mê đi, lại vừa muốn tiếp tục đón nhận anh tiếp tục vào sâu, não bộ xem chừng sắp sửa thiếu dưỡng khí nặng.

« Vậy sao ? » Ngườiđàn ông nào cũng đều muốn có khả năng kéo dài thật lâu. Anh cũng khôngrõ lắm, có lẽ là khả năng trời sinh chăng. (Ack ack, trời sinh như anhthì khổ chít Linh tỷ rồi !)

« Người ta sắp ngất đâynày… Anh làm ơn… nhanh nhanh kết thúc đi mà… » Khoảnh khắc này, cô thừanhận mình chỉ là một người con gái yếu ớt, bởi vì anh quả thật quá đỗimạnh mẽ. Không ngờ chồng cô có vẻ bề ngoài vô cùng nhã nhặn nghiêm trang nhưng lại có một công phu kinh người thế này, đầu tiên thì kéo dài rõlâu mới ‘thông suốt’, bây giờ thông suốt rồi lại dũng mãnh chiến đấu thế này, chênh lệch quả thật rất lớn a !

« Mệt thế sao ? Hay emnghỉ ngơi một chút. » Tuy miệng nói thế, nhưng anh cũng vẫn không rút ra khỏi cơ thể cô mà chỉ tạm thời dừng lại động tác, bắt đầu xoa bóp cảngười cho cô để xúc tiến máu tuần hoàn cho đều, lại giúp cô bình ổn hôhấp, nhân tiện hôn lên những nơi nhạy cảm của cô để giúp cô duy trì sựnồng nàn. Đúng rồi, hẳn là cũng nên bổ sung thêm nước chứ. May mà tayanh đủ dài, không cần rời khỏi người cô cũng vẫn thò tay với được cáicốc đầu giường, từng ngụm từng ngụm mớm nước cho cô uống. (Oa…. Hànghiếm…o____O)

Dưới sự nỗ lực và trêu ghẹo của anh, cô dần dầnkhôi phục sức lực và sự nhiệt tình, lại có thể tiếp tục cùng anh chiếnđấu. Đêm còn dài, trên giường lại tiếp tục mưa giăng chớp giật, sóng xôgió cuốn…

Sáng thứ bảy, bữa sáng thường được dọn ra muộn hơn một chút. Hàng ngày vì Lập Đường phải đi làm sớm, sáu giờ đã ăn sáng rồi.Nhưng cuối tuần họ thường ngủ muộn tới bảy, tám giờ cũng được. Có điềuhôm nay, Liên Dật Linh hoàn toàn không rời giường nổi, mà anh chồng dễthương lại phục vụ bữa sáng vào tận phòng giúp cô.

Phó Quế Dungcùng chú thím Thái đều cố nén cười. Ban đầu họ còn tưởng Dật Linh bị ốmhay mệt gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn kích động của Lập Đường, lại còn ấp a ấp úng ngượng ngùng lúng túng, mọi người mới ngầm hiểu,hóa ra anh ta là kẻ đầu sỏ gây ra cơn ‘bệnh’ của vợ mình ! (Là ai vừanói vợ không nên mệt mỏi quá sức nhỉ ? :-w)

Vào phòng, Phó Lập Đường đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, ngồi xuống vuốt tóc vợ. « Dật Linh, em khỏe hơn chưa ? »

« Ừhm… » Chỉ có thắt lưng như muốn rời ra, chân cũng hoàn toàn không cử động tử tế được, thêm vị trí quan trọng nhất tê rần lên mất cảm giác.Đừng tưởng phụ nữ trên giường rất thoải mái không mất sức, chỉ cần giữtư thế ‘mở ra’ để đón nhận thế công của người kia cũng đã mất không ítsức lực. Chưa kể còn có cảm giác mạnh mẽ, đạt cơn cực khoái quá nhiềucũng khiến người ta khó mà chịu nổi a.

Vốn cô rất tin tưởng vàothể lực của mình, vì làm tiếp viên hàng không phải đẩy xe thức ăn, xếpđặt hành lý, lại còn thường xuyên đi lại vận động, cô gái nào mảnh maiyếu ớt đều không thể làm nổi. Nhưng giờ đây cô hoàn toàn giương cờ trắng đầu hàng, quả thật cô thua kém chồng mình rất nhiều rất rất nhiều, vềsau có thể gọi anh ấy là ‘nhà vô địch’ rồi.

Anh đỡ cô ngồi dậy, tự tay xúc thức ăn đút cho cô, không khỏi lo lắngmột chút. « Về sau chúng ta làm sao bây giờ ? » (Haizzz, vấn đề nghiêmtrọng nha !)

« Em sẽ luyện tập thể dục, để cơ thể em mạnh mẽ hơn dẻo dai hơn vậy. » Thân làm vợ, làm sao có thể trốn việc thỏa mãn nhucầu của chồng được ? Nhỡ anh ấy không thỏa mãn đủ, bị nghẹn ứ, lại chạyra ngoài ăn vụng thì sao ? Đừng đùa, cô dù có tàn phế cũng phải ráng màchống đỡ thế công chứ, chưa kể quá trình ‘chiến đấu’ khiến người khácmất hồn mất vía tới vậy…

« Đều là tại anh không tốt, đã muốn,lại muốn nữa. » Anh cũng không hiểu tại sao mình không ngừng lại được,chỉ cần ôm lấy cô, nghe tiếng hổn hển của cô, cả người anh sẽ như cục đá hoàn toàn bị tan chảy. Hơn nữa sau khi đã được nếm qua cảm giác tuyệtdiệu kia, anh thật sự không thể ‘án binh bất động’ như trước đó được,anh quả thật rất ngờ rằng từ giờ mỗi đêm mình sẽ trở nên phóng túng vôđộ, như thế sẽ rất quá sức chịu đựng của cô !

« Đúng thế, em còn tưởng anh chỉ nói đùa thôi chứ. » Không ngờ là một đêm ba lần, mỗi lầnkéo dài hơn một tiếng, mà đó là chưa tính thời gian tạm nghỉ và nghỉgiải lao. Xem ra cô không cần lo béo, mất dáng gì nữa rồi, vì nhiệtlượng bị tiêu hao hơi bị quá nhiều…

« Xin lỗi em. » Anh xấu hổ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn vào mắt cô.

« Thẳng thắn mà nói em rất sung sướng, vì anh cần em tới như vậy, khiến em có cảm giác bản thân là một phụ nữ quyến rũ và đầy… mị lực… » Việcbị bỏ rơi trước đây thật ra khiến cho lòng tự tôn của phái nữ trong côbị tổn thương ghê gớm, giờ thì nó được lấp đầy trở lại, mà không, gấpbội ấy chứ.

« Về điều này, em hoàn toàn không cần nghi ngờ gìcả… » Anh dịu dàng hôn lên môi cô, vốn chỉ muốn khẳng định ý vừa nói, ai dè vừa chạm vào lại củi khô lửa bốc, không thể ngừng lại, cứ thế cứ thế biến bữa sáng thành bữa trưa.

Cuối tuần này, hai vợ chồng mớicưới không muốn đi đâu hết. Mà những người khác trong nhà cũng vô cùnghiểu biết, không ai chạy tới gõ cửa phòng. Xem ra căn nhà này hẳn khôngcần chờ lâu nữa sẽ có tiếng cười nói bi bô của trẻ con cho mà xem.

***

Chú thích :

(1) Thụ đại hữu khô chi, nhân đa hữu thị phi : Nghĩa gốc là Cây lớn ắtcó cành khô, chỗ đông người ắt có bàn tán buôn chuyện. Do chưa tìm đượcthành ngữ tương đương trong tiếng Việt nên Lãnh Vân tạm để nguyên văn.Có ai biết câu nào trong tiếng Việt có nghĩa tương tự thì nói giúp LãnhVân nhé !

+ Yô, một cảm giác rấtYomost!!! Con sói tưởng mình là cừu đã nhận ra rằng mình là sói, mà làsói quanh năm đói ăn mãi không no

+ Khổ thân chị Linh, cơ mà hạnh phúc, nhỉ

+ Xì poi chap sau: Ba giờ chiều, Dật Linh vào một siêu thị mua đồ, côđịnh mua thêm vài bộ ga trải giường mới, vì chồng cô quả thật toát mồhôi khá nhiều, đêm nào cũng ướt sũng ga giường, thôi thì mua vài bộ đểthay phiên. Đúng rồi, cô cũng phải mua thêm vài bộ váy ngủ nữa, vì chồng cô nhiều khi quá ư là… cấp bách, mấy cái áo ngủ của cô đều bị xé toang, mà anh ấy lại còn nói thẳng cô không cần mặc gì lên giường nữa chứ,đúng là được voi đòi tiên mà!